- Hai mươi ngày?
Đằng Văn Hiên nhíu mài, chân mày vắt thành một chữ Xuyên (川), cảm thấy tôn tử của mình có chút thay đổi, nhưng không rõ là ở chổ nào.
- Ta còn chưa hỏi con mấy ngày trước không ngừng lãnh Đằng Thị Sinh Cơ Tán để làm gì? Có phải thiếu tiền hay không? Con sắp đi Thanh Nguyên thư viện rồi, không phải mấy năm cũng không về được, gia gia sẽ cho con đủ tiền để sống, còn Đằng Thị Sinh Cơ Tán là bí mật trọng yếu nhất của Đằng gia chúng ta, nhưng được làm chuyện tổn hại lợi ích của gia tộc, biết không?
Đằng Phi vẻ mặt nhu thuận gật đầu:
- Gia gia yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm cho gia tộc hổ hẹn, càng không để cho phụ thân ta ở suối vàng hổ hẹn!
Đằng Phi sớm biết chuyện này không thể gạt được gia gia, cũng không có ý định dấu diếm, dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện lớn, cùng lắm chỉ có đám đường huynh đệ tỷ muội kia biết được cảm thấy khó chịu mà thôi.
Bất quá, bọn họ cảm thấy sao đâu có quan hệ gì với mình!
Đằng Văn Hiên gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lộ ra vẻ từ ái:
- Cũng tốt, đi ra ngoài giải sầu cũng không tồi, dù sao từ giờ đến lúc khai trường vẫn còn lâu, những năm nay, chỉ sợ ngay cả Thanh Bình phủ cũng chưa từng đi dạo hết, cứ đi đi cho biết, sau này có đến đại thành Thanh Nguyên châu cũng sẽ không rụt rè, ngươi đến phòng thu chi lãnh một trăm lượng hoàng kim, đệ tử Đằng gia ra cửa không nên phô trương nhưng tuyệt đối không thể để người khác xem thường!
Thanh Bình phủ là một trong mười ba phủ của Thanh Nguyên Châu, Đằng Gia trấn nằm trong phạm vi Thanh Bình phủ.
Đằng Phi trong lòng thả lòng, tự nhủ: cũng tốt, gia gia cho là ta muốn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, đỡ cho ta phí miệng lưỡi rồi.
Nghĩ xong, Đằng Phi thi lễ thật sâu với gia gia:
- Cảm ơn gia gia. Vậy tôn nhi cáo lui.
Đằng Văn Hiên khoát tay, Đằng Phi xoay người đi ra ngoài, trong lòng cực kỳ kích động: Ngày mai! Sau hôm nay, Đằng Phi phế vật, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa!
- Đúng rồi…
Đằng Văn Hiên mở miệng nói cắt đứt ảo tưởng của Đằng Phi:
- Gần đây Thanh Bình phủ có chút không được bình yên, con ra ngoài… phải cẩn thận một chút, hay là ta phái mấy Võ Sư theo bảo vệ cho con?
- Không bình yên? Sao mà không bình yên?
Thanh Nguyên nguyên châu không phải là biên cảnh, Thanh Bình phủ lại càng không, chẳng lẽ đám Hữu Mã tặc chán sống đến đây cướp đoạt hay sao?
Đằng Phi thuận miệng nỏi, sau đó nói tiếp:
- Con bình thường không dây vào chuyện thị phi, nên có lẽ sẽ không có ai chú ý… nhưng nếu người phái Võ Sư trong gia tộc đi theo ta, nhất định sẽ có người nói xấu, tôn nhi không muốn mang đến phiền toái cho gia gia nữa.
Đằng Văn Hiên vui mừng gật đầu, ngẫm lại, Đằng Phi cũng còn là một đứa bé, hơn nữa cửa hàng Đằng gia trải rộng khắp Thanh Bình phủ, đệ tử Đằng gia không phải ai cũng dám khi dễ, khi cần chỉ việc báo ra thân phận, cho dù đụng phải những đại gia tộc khác cũng quyết không có ai làm khó dễ một đứa bé như hắn.
Đằng Văn Hiên có chút cảm khái nói:
- Ta nghe nói đêm qua, bảy tám đại gia tộc ở Thanh Bình phủ này, trong vòng một đêm toàn bộ đều bị trộm, chuyện này đã tạo thành một cơn chấn động cực lớn, hắc hắc, nghe nói tất cả đều tổn thất thảm trọng, vì những thứ này, mấy đại gia tộc đó đều phái ra những Đấu khí Võ giả cường đại nhất đê rlùng bắt tên đạo tặc kia.
Trong lời nói của Đằng Văn Hiên mang theo vài phần hả hê, bởi vì những gia tộc kia, xét về thế lưc, cơ hồ không chênh lệch nhiều lắm với Đằng gia, thậm chí có hai nhà so với Đằng gia còn mạnh hơn không ít, ngày thường cũng hay phát sinh nhiều xung đột lợi ích, vậy mà không ngờ, có người trong một đêm liền “ghé” thăm một lượt bảy tám nhà, thật là cường đại a.
Đằng Văn Hiên vẻ mặt bất khả tư nghị, tâm tình vui vẻ, nói tiếp:
- Ta cũng hoài nghi có phải đại nhân thủ hộ giả nào ra tay rồi không… mà không, đại nhân thủ hộ giả nhân phẩm cao thượng nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này! Hăc hắc, thôi ngươi đi đi, tóm lại, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, những gia tộc bị trộm viếng kia hiện giờ nhất định tâm tình rất kém, cho nên, nếu gặp thì cứ né đi.
Đằng Văn Hiên lão gia tử thật lâu rồi cũng chưa từng vui vẻ như vậy, không có chuyện gì vui hơn chuyện đối thủ của mình gặp chuyện xui xẻo, thế nên, hắn cũng không hỏi nhiều, cứ thế đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
Đằng Phi nghe gia gia cất tiếng cười hồ ly cả người lảo đảo thiếu chút nữa ngã lăn ra đất, khoé miệng co quắp kịch liệt.
Thanh Bình phủ? Bảy tám đại gia tộc bị trộm? Tổn thất thảm trọng?
Trong đầu hắn thoáng qua hình bóng tuyệt đại mỹ nhân Lục Tử Lăng lạnh lùng lấy ra đống dược liệu giá trị liên thành.
Chẳng phải ban sáng khi mình đến thì nàng cũng vừa từ bên ngoài trở về hay sao?
Không phải mỹ nữ kia là sư phụ tỷ tỷ của mình sao?
Chuyện này… cũng không biết nói sao nữa!
Đằng Phi cảm thấy da đầu mình có chút tê dại, sống lưng phát rét, gia gia mặc dù không nói rõ là gia tộc nào, nhưng ở Thanh Bình phủ, bất cứ nhà nào được xưng tục là đại gia tộc thì tuỳ tiện một nhà cũng có thể so sánh với Đằng gia! Nếu những gia tộc ấy liên hợp lại, cho dù là ba Đằng gia cũng không chịu nổi lửa giận của bọn họ a!
Đằng Phi định nói ra suy đoán này cho gia gia mình nghe, nhất định người sẽ không thể cười vui vẻ như vậy nữa, bất quá do dự một chút cũng nén trở lại, nếu bây giờ nói ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, dù sao hiện giờ cũng không ai biết chuyện này, sư phụ tỷ tỷ hắn sớm muộn gì cũng có lúc rời đi, đến lúc đó ta không nói, ai mà biết Đằng gia có liên quan đến chuyện này?
Đằng Phi suy nghĩ một chút, cảm thấy mình thực quá tin tưởng sư phụ tỷ tỷ rồi, mà cũng đúng, Bát giai cao cấp ma thú nàng cũng có thể chém chết, Đằng Phi thật khó tưởng tượng trên đời này còn có ai có thể lưu nàng lại, ít nhất những Võ Giả của những gia tộc trong Thanh Bình phủ này tuyệt đối không có khả năng!
Nghĩ thế, Đằng Phi trực tiếp rời khỏi, hắn nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là đến phía phòng thu thi một chuyến để tránh gia gia hắn hoài nghi, đang đi thì thấy một bóng lưng nử tử yểu điệu, Đằng Phi hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó cung kính nói:
- Chào Đằng Vũ tỷ tỷ.
Cô gái dáng người yểu điệu liền quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, nhìn thấy Đằng Phi, nhàn nhạt gật đầu:
- Chào ngươi, Đằng Phi, nghe nói ngươi chuẩn bị đi Thanh Nguyên thư viện học tập, cũng tốt, cố gắng học tập sau này làm một đại quan.
- Ân, đa tạ tỷ tỷ dạy bảo.
Đằng Phi đối với tỷ tỷ Đằng Vũ hơn hắn hai tuổi rất là tôn kính.
Ba năm trước, Đằng Phi bị một đệ tử Vương gia ở Thanh Bình phủ khi dễ, chính là Đằng Vũ đã ra tay xử lý tên đệ tử Vương gia kia, còn thuận tay giáo huấn Thác Bạt Mẫn Hồng có quan hệ thân thích với Vương gia một trận.
Đằng Vũ mười lăm tuổi đã đạt Tam giai Đấu Sư Cửu cấp, mắt thấy gần như có thể trùng tiến vào Đại Đấu Sư rồi, trong tất cả những đệ tử Đằng gia cùng thế hệ, hoàn toàn xứng danh đệ nhất cao thủ cho dù ở khắp Thanh Nguyên châu, cũng không ai có thiên phú Đấu Khí Vỡ Giả hoàn hảo hơn nàng.
- Ta đi trước, ngươi nhớ phải học tập cho tốt!
Đằng Vũ vừa nói vừa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt xoay người rời đi.
Đằng Phi thầm nghĩ trong lòng: Đằng Vũ tỷ tỷ, người cứ yên tâm, chờ ngày ta trở nên cường đại hơn, ta nhất định sẽ bảo vệ lại cho tỷ, nhất định!
- Vũ tiểu thư đi thong thả! Vũ tiểu thư lần sao lại ghé đến!
Đại quản sự phòng thu chi ra tận cửa tiễn vị thiên chi kiều nữ của Đằng gia này, sau đó cũng không thèm liếc mắt nhìn Đằng Phi, trở lại bàn ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục tính toán, giống như hoàn toàn không thấy Đằng Phi vậy.
Đồng nghiệp bất đồng mạng chính là như vậy đó, đều là đệ tử dòng chính, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác biệt.
Thái độ vị Đại quản sự phòng thu chi như thế thật khiến Đằng Phi cảm thấy tức giận, nếu như là ngày xưa, hắn nhất định chỉ cảm thấy do bản thân mình vô lực, nhưng hôm nay, cuộc đời hắn sắp phát sinh biến chuyển, đối mặt với thái độ này Đằng Phi chỉ lẩm bẩm trong lòng một câu: Mắt chó không biết nhìn người!
Hắn đi tới mặt vị đại quản sự, cung kính nói:
- Chào Tiên sinh, gia chủ gia gia bảo ta đến đây lãnh một trăm lượng hoàng kim.
Đại quản sự phòng thu chi ngẩn đầu, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc, có chút không kiên nhẫn nói:
- Một trăm lượng hoàng kim? Có lầm không? Là gia chủ tự tay phê chỉ thỉ sao?
Đừng Phi trong lòng lập tức trầm xuống, tự nhủ thôi hỏng rồi, vừa rồi gia gia hưng phấn vì chuyện bảy đại gia tộc bị trộm, mà mình cũng không nhớ ra bảo gia gia viết chỉ thị, Đằng Phi không phải là người không phân rõ phải trái, lập tức nói:
- Quên mất phải cần thứ đó, ta trở về lấy.
Lúc này, từ ngoài cửa xuất hiện một bóng người hấp tấp chạy đén, suýt chút nữa đụng vào Đằng Phi ở cửa, người này cũng không liếc mắt nhìn Đằng Phi, trực tiếp mở miệng nói với đại quản sự:
- Ta đến lãnh một trăm lượng bạc.
Tiên sinh phòng thu chi cười hiếp mắt nói:
- Nguyên lai là Đằng Sơn thiếu gia, một trăm lượng bạc đủ không? Ta cho ngươi lãnh hai trăm lượng đi.
- Hắc hắc, vậy thì tạ hơn tiên sinh!
Đằng Sơn cười hì hì nói, sau đó mới đưa mắt nhìn Đằng Phi, cau mày hỏi:
- Đằng Phi, ngươi ở đây làm gì?
- Hắn? Ha ha, hắn nói gia chủ bảo hắn đến lãnh một trăm lượng hoàng kim, nhưng không có chỉ thị của gia chủ phê chuẩn, ài, thật là không được a! Nghe nói mấy hôm trước thường xuyên đến dược phòng lãnh Đằng Thị Sinh Cơ Tán, hôm nay còn định đến chổ ta giả danh lừa bịp, hắc, ta không phải là tên đại quản sự dược phòng ấy đâu!
Tiên sinh phòng thu chi kẹp thương đeo gậy, chỉ thẳng mặt Đằng Phi mà châm biếm.
- Còn có chuyện này sao?
Đằng Sơn lạnh lùng nhìn Đằng Phi, rồi nói tiếp:
- Chỉ là một tên phế vật thôi, đầu ốc cũng không ngu si nhỉ, cũng biết gom góp của cải, chậc chậc, đại nghiệp Đằng gia không phải nhỏ nhưng không thể tuỳ tiện tiêu xài như thế a!
Tiên sinh phòng thu chi khẽ cười nói:
-Đằng Sơn thiếu gia nói phải, ta sẽ đích thân hồi báo với gia chủ! Đằng gia không thể cứ nuôi kẻ ăn không ngồi rồi! Nhất là nuôi một tên phế vật! Đằng gia a… sau này phải trông cậy vào Đằng Sơn thiếu gia và Đằng Vũ tiểu thư chống đỡ rồi!
- Haha, không dám, ta nào dám so sánh với Vũ muội muội, ta mới Nhị giai Bát cấp, Vũ muội muội mới thực sự là thiên tài, đã là Tam giai Cửu cấp rồi a… mắt thấy sắp trùng kích Tứ giai rồi!
Đằng Sơn vừa cười vừa nói, biểu tình không chút khiêm tốn.
Đằng Phi thản nhiên nhìn hai người, hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa, xoay người đi khỏi.