Khổng Hạo Thiên đã đem năm người dẫn dắt bước đầu trên con đường tu chân, như vậy đoạn thời gian kế tiếp công việc tương đối đơn giản. Năm hài tử chỉ cần dựa theo công pháp của Khổng Hạo Thiên tu luyện, không ngừng đề thăng thực lực bản thân, còn Khổng Hạo Thiên lại tìm cách thử xem có thể hay không tìm được dược liệu để phối chế trúc cơ đan.
Khổng Hạo Thiên sáng sớm liền tới Đồ thư quán, tìm kiếm thư tịch về y khoa.
Tại mảnh Thánh Thiên đại lục này, chức nghiệp y sinh (bác sĩ) trên cơ bản là không tồn tại, công tác chữa bệnh trên cơ bản đều bị giáo hội lũng đoạn. Ở đây mọi người đều theo tập quán sử dụng ma pháp quang minh hệ để chữa bệnh, mà chức nghiệp dược sư cũng không được người khác coi trọng, đây có là nguyên nhân vì sao Băng Thanh Thanh một lòng muốn làm dược sư mà không chiếm được sự ủng hộ của mọi người. Bất quá như vậy lại tiện nghi cho Khổng Hạo Thiên, nếu như dược liệu ở thế giới này không đáng giá, như vậy sau này đan dược của bản thân mình sẽ tiết kiệm được một lượng chi phí đáng kể.
Sách về dược tài trong Đồ thư quán rất ít, chỉ lác đác một ít, nhưng trong đó có một quyển cùng loại ‘Bản thảo cương mục giới thiệu về dược liệu’. Quyển sách dược liệu bách khoa toàn thư này ở dị giới là do nhà nước lập ra, dù sao không phải mỗi người đều có thể chịu được phí tổn mời một pháp sư quang minh hệ, người nghèo bị bệnh vẫn phải mời dược sư để trị liệu.
“Hiệu quả cũng không rõ ràng lắm, căn cứ theo kinh nghiệm của ta, vài loại dược thảo hẳn là có thể phối chế được trúc cơ đan.” Khổng Hạo Thiên tuy rằng tìm được một quyển sách giới thiệu dược liệu, nhưng mặt trên miêu tả chủ yếu là làm sao chữa bệnh, hơn nữa giới thiệu vô cùng đơn giản, điều này làm Khổng Hạo Thiên cũng không tài nào biết được hiệu quả của bọn chúng.
Khổng Hạo Thiên đem tên của vài dược liệu mà mình cho rằng có thể phối chế được trúc cơ đan cẩn thận ghi nhớ thật kỹ, chuẩn bị mua để thử một lần. Nhưng lại có một vấn đề làm khó Khổng Hạo Thiên, hắn không có tiền a! Mặc dù làm người hầu trong nhà của Bố Lai Nhã thì lĩnh được một chút tiền công, nhưng chút tiền này sợ rằng tiền cơm hai ngày cũng không đủ.
“Xem ra chỉ có thể tìm người hỗ trợ thôi.” Khổng Hạo Thiên bất đắc dĩ nói.
Khổng Hạo Thiên ở dị giới, có thể vay tiền được chỉ có một mình Bố Lai Nhã mà thôi.
Khổng Hạo Thiên tìm thấy Bố Lai Nhã đang chuẩn bị lên lớp, cũng không có hỏi nhiều liền cho hắn một kim tệ. Tại Thánh Thiên đại lục, một kim tệ bằng một trăm ngân tệ, một ngân tệ bằng một trăm đồng tệ, mà giá trị của một đồng tệ lại tương đương với một đồng tiền ở tiền thế của Khổng Hạo Thiên.
Bố Lai Nhã sở dĩ tiện tay cấp cho Khổng Hạo Thiên một kim tệ đương nhiên không phải là do tiền lương của nàng cao, mà là gia tộc của nàng có tiền. Giàu nghèo trên Thánh Thiên đại lục chênh lệch vô cùng lớn, giống như một bách tính mỗi năm kiếm được hai kim tệ, mà một ít gia tộc lại kiếm được hơn mười vạn, thâm chí cả trăm vạn kim tệ!
Khổng Hạo Thiên có tiền liền bắt đầu việc mua sắm của mình
Lai Nhân thành thị là thủ đô của Lai Nhân đế quốc, thương nghiệp vô cùng phát đạt, trên đường cái đủ loại cửa hàng nối nhau san sát, vậy mà Khổng Hạo Thiên tìm dược điếm mãi cũng không thấy.
Khổng Hạo Thiên ròng rã lòng vòng hết ba con đường, mới tìm được một hiệu thuốc hai gian phòng.
“Ai, thế giới này quả thực rất hoàn mỹ!” Khổng Hạo Thiên cảm thán một tiếng, đi vào hiệu thuốc.
Hiệu thuốc chỉ có một hầu bàn ngồi ở quầy tính tiền, căn bản là không có người khách nào. Hầu bàn thấy có người tiến đến cũng không quay đầu lại. bởi vì người tới đây đều nghèo như nhau, căn bản không khiến hắn xem trọng.
“Ngươi mua dược liệu gì thì tự chọn, chọn xong rồi đem qua đây thanh toán.” Hầu bàn uể oải nói.
Đừng xem gian cửa hàng này không lớn, dược liệu bên trong quả thật không ít, Khổng Hạo Thiên nhìn sơ qua cũng có đến mấy trăm loại dược liệu. Khổng Hạo Thiên cũng không vội vã tìm dược thảo mình cần, mà đi tới trước các loại dược thảo, phân biệt công dụng của từng loại dược thảo đó.
Khổng Hạo Thiên từ bề ngoài, mùi, vị để chọn dược liệu.
“Đây, đây là Long Diên thảo! Đây là Tam Diệp Thanh Liên! Đây là Bách thảo hương! Đây là Nghiệt Hỏa Hồng Liên!” Khổng Hạo Thiên từ trong mấy trăm loại dược vật tìm được ít nhất hơn hai mươi loại dược tài dùng trong tu chân.
Thế giới này không bị ô nhiễm, cũng không có tu chân giả tranh đoạt, những linh dược này phát triển rất tốt! Bất luận tỉ lệ hay hàm lượng và niên đại đều vượt qua so với của tu chân giả trồng!” Trong nháy mắt Khổng Hạo Thiên đã tìm được nhiều linh dược như vậy mừng rõ không ngớt, lập tức đem toàn bộ dược liệu này mua hết.
“Hầu bàn, tính tiền!” Khổng Hạo Thiên đem hơn mười cân dược liệu để trên quầy hàng, trong lòng lo lắng không biết có đủ tiền hay không.
Hầu bàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ dược liệu, nói: “Tổng cộng là năm ngân tệ.”
“Năm ngân tệ!” Khổng Hạo Thiên nghe giá như vậy thất kinh, những loại dược liệu có thể phối chế được linh đan lại có giá như vậy!
Hầu bàn liếc mắt nhìn Khổng Hạo Thiên, không nhịn được nói: “Sợ đắt thì đi chỗ khác mà mua, đừng ở đây dài dòng!”
Sợ đắt? Có đồ ngu mới sợ đắt!
Khổng Hạo Thiên móc kim tệ ra ném lên bàn nói: “Năm ngân tệ thì năm ngân tệ, thối tiền đi!”
Hầu bàn nhìn thấy Khổng Hạo Thiên lấy ra kim tệ, ngẩng đầu lên bắt đầu quan sát Khổng Hạo Thiên. Khổng Hạo Thiên mặc trên người chính là trường bào pháp sư, lần này vẻ mặt hầu bàn đại biến.
“Thì ra là ma pháp sư các hạ tôn kính, tiểu nhân vừa rồi đã chậm trễ, mong ngài không phiền lòng! Ngài ở đây chờ một chút, ta lập tức đi thối tiền cho ngài!” Hầu bàn cẩn thận thu hồi kim tệ, lui về phía hậu đường.
Qua vài phút, hầu bàn cầm một túi tiền đi ra nói: “Ma pháp sư các hạ tôn kính, đây là tiền của ngài, mời ngài kiểm tra.”
“Không cần, ta tin các ngươi sẽ không lầm.” Khổng Hạo Thiên cũng không nhàn rỗi, tiện tay cầm lấy túi tiền, cẩn thận ôm dược liệu vội vã rời khỏi tiệm thuốc.
“Ma pháp sư các hạ đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến!”
. . . . . .
“Ở dị giới thật thoải mái, hiệu thuốc bình thường có nhiều linh dược như vậy, nếu như là cửa hàng lớn thì.....” đồng chí Khổng Hạo Thiên dường như nhìn thấy vô số tiên thảo đang vẫy tay chào mình!
Khổng Hạo Thiên lần này mua hơn hai mươi loại dược liệu có thể phối chế ra rất nhiều loại đan dược khác nhau, trúc cơ đan tất nhiên là một loại trong số đó, còn vài loại được tu chân giới cho rằng là Trụ nhan đan, Bồi nguyên đan bổ sung linh lực cùng với tăng cường thực lực thân thể, còn có vài loại đan dược nhưng bởi vì dược liệu không đủ nên vẫn không có cách nào phối chế được.
Dược liệu đã có rồi, nhưng việc luyện chế đan dược lại trở thành nan đề. Khổng Hạo Thiên bây giờ chỉ mới khôi phục tới trình độ trúc cơ, chỉ có thể sử dụng hỏa diễm bình thường cấp thấp nhất, dùng loại hỏa diễm này để luyện chế đan dược cho dù là đan dược mạnh thì phẩm chất cũng không cao, hơn nữa nữa Khổng Hạo Thiên cũng không có đan lô (lò luyện đan) để luyện chế đan dược, lần này hẳn sẽ vất vả lắm đây.
“Ai, dị giới cũng có chỗ không tốt của dị giới a, xem ra chỉ có thể đi mua một cái đan lô thôi.” Khổng Hạo Thiên lòng vòng quanh những con đường thương nghiệp cũng tìm được một cái không khác đan lô ở thế tục giới lắm, kỳ thực nói là đan lô thì có chút khoa trương, nó nhiều nhất cũng chỉ được gọi là một cái dược lô mà thôi.
Bất quá cũng không có biện pháp khác, dù sao luyện đan ở Thánh Thiên đại lục cũng không được coi trọng, hơn nữa trình độ luyện khí tiêu chuẩn ở đây cũng không đạt đến trình độ luyện được đan dược.
Khổng Hạo Thiên mua xong các thứ lập tức trở về ký túc xá của mình, đem các cửa sổ khóa kỹ cẩn thận mới bắt đầu luyện chế đan dược đầu tiên tại dị giới.
Khổng Hạo Thiên dọn xong đan lô, đem dược liệu phối chế để vào trong đó, hắn bắt đầu chuẩn bị luyện chế Trụ nhan đan, dù sao giỡn chơi thành công hay không cũng không quan trọng, gân gà vẫn là gân gà(*)
Trình độ luyện chế đan dược của lão Khổng tất nhiên không phải nghi ngờ, danh sư của tu chân giới, tu chân giả Nguyên Anh kỳ mấy nghìn năm, nhiều thời gian như vậy nên hắn trên cơ bản đều nghiên cứu kỹ lưỡng hết tất cả mọi chức nghiệp của tu chân giới.
Luyện chế đan dược có pháp quyết và hỏa quyết chuyên môn, tuy rằng Khổng Hạo Thiên chỉ có thể sử dụng hỏa diễm bình thường, nhưng pháp quyết của hắn lại rất cao, như vậy có thể bù đắp một chút chỗ thiếu hụt.
Khổng hạo Thiên chuẩn bị tốt mọi thứ, liền bắt đầu vận hành thượng thừa công pháp luyện đan ‘Ly Hỏa quyết’. Bắt đầu luyện đan chỉ có thể dùng lửa nhỏ, chậm rãi luyện chế. Khổng Hạo Thiên hai tay không ngừng biến ảo các loại pháp quyết, thế lửa dần dần lớn, trôi nổi trong không trung khiến đan lô bị thiêu đỏ rực một mảnh.
Thủ pháp luyện chế đan dược ở tu chân giới so với Khổng Hạo Thiên sử dụng lúc này phức tạp hơn nhiều, bởi vì đan lô và đan hỏa có vấn đề, chỉ có thể sử dụng phương pháp đơn giản để luyện chế mà thôi.
Nếu như muốn luyện chế dược đan dược cao nhất là Độ kiếp đan không chỉ cần tài liệu nhiều, hơn nữa thời gian luyện chế cũng rất lâu, một lò đan dược luyện chế vài năm đều chỉ là chuyện thường.
Mặc dù hiện tại Khổng Hạo Thiên luyện chế đan dược cấp thấp nhất, hắn cũng mất tròn một ngày một đêm.
“Được rồi, mở lò thu đan!” Khổng Hảo Thiên lần nữa luyện chế đan dược đại khái lược bỏ hai phần ba trình tự, hắn chỉ muốn xem thử một chút hiệu quả luyện đan ở dị giới, không có cố gắng theo đuổi sự hoàn mỹ.
“Uhm, cũng không tệ lắm, hiểu qua so với ta phỏng đoán còn tốt hơn!” Trụ nhan đan vừa xuất lò tản ra một cổ u hương, tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Lần này Khổng Hạo Thiên dùng khoảng hai cân dược liệu, làm ra năm khỏa đan dược, nếu như ở tu chân giới đầy đủ trang bị, Không Hạo Thiên ít nhất cũng có thể luyện chế được hơn hai mươi khỏa!
Khổng Hạo Thiên mới thu hồi đan dược, bên ngoài đã truyền tiếng đập cửa: “Khổng Hạo Thiên, ban ngày ban mặt ngươi khóa cửa làm cái gì, có phải là làm chuyện xấu ở bên trong không?”
“Ta có thể làm chuyện xấu gì chứ!” Thì ra là Bố Lai Nhã, Khổng Hạo Thiên thu hồi đan dược rồi ra mở cửa cho nàng.
Bố Lai Nhã vừa vào cửa liền hít một hơi hương khí hỏi: “Thơm quá a! Khổng Hạo Thiên người cầm vật gì trong tay vậy? Thơm quá vậy!”
“Cái này gọi là Trụ nhan đan, là đan dược do ta vừa luyện chế, có thể khiến cho phụ nữ bảo trì thanh xuân vĩnh viễn.” Khổng Hạo Thiên giải thích.
“Trụ nhan đan? Vĩnh viễn bảo trì thanh xuân? Lão thiên của ta ơi!” Bố Lai Nhã đem đan dược trong tay Khổng Hạo Thiên đoạt lấy nói: “Thực sư thần kỳ như ngươi nói sao?”
“A a, ngươi không tin có thể thử xem! Bất quá dùng một viên thì được, nhiều hơn thì không có hiệu quả.” Khổng Hạo Thiên nhắc nhở nói.
“Uhm, uhm, biết rồi! Những đan dược này ta mượn, xem như ngươi trả nợ cho ta! Hi hi, bye bye!” Bố Lai Nhã cầm Trụ nhan đan kích động rời khỏi ký túc xá của Khổng Hạo Thiên, ngay cả một câu tại sao tìm đến Khổng Hạo Thiên cũng không nhắc đến.
Trụ nhan đan bị lấy đi, Khổng Hạo Thiên làm giỡn giữ lại cũng vô dụng.
Luyện hết Trụ nhan đan, Khổng Hạo Thiên rốt cuộc cũng nắm vững một chút, tiếp theo mới là thứ đáng quan tâm – Trúc cơ đan!
.............
(*) kê lặc: gân gà, còn dùng để chỉ những thứ vô dụng.