Tinh không bao la, tồn tại vĩnh hằng theo năm tháng. Mỗi hơi thở, có không biết bao nhiêu ngôi sao ra đời hoặc tàn lụi. Trong dòng chảy vĩ đại của thời gian, tất cả đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Sinh mạng dù rực rỡ đến đâu cũng sẽ ảm đạm dưới bụi tro xám xịt.
Một tu chân tinh ở mảnh tinh vực linh khí nghèo nàn, tu sĩ như lá mùa Đông, cuộc sống của người thường bĩnh tĩnh đến hiếm hoi.
Trong thôn trấn hẻo lánh, nhà cửa thô dã, có một ông lão thường ngồi trước hiên nhà kể chuyện cho con trẻ. Ánh dương tươi sáng tưới lên thân người, lên mái đầu óng ánh bạc. Ông lão hiền lành, trên mặt luôn mang nụ cười khi nghe lũ trẻ chuyện trò. Một đứa bé có vẻ thích thú với câu chuyện lão vừa kể, nó hỏi:
"Ngoài bầu trời kia vẫn còn có người sống hả ông? Những người đó có phải là thần tiên trong truyền thuyết?" Nó ngồi tỳ cằm lên đầu gối " Ước gì cháu được gặp họ một lần thì tốt biết mấy"
Ông lão miệng ngậm tẩu thuốc, khẽ rít một hơi, nói:
"Đúng đấy. Cháu có thấy vô số vì sao trong bầu trời đêm? Một vài ngôi sao trong số đó cũng có con người sinh sống. Rất ít người có khả năng luyện tập một thứ gọi là Đạo để nâng cao tính mạng. Nhờ đó, họ sống lâu hơn và làm được những việc phi thường. Tất cả họ đều là người có da, có thịt, biết đau buồn như chúng ta thôi. Những kẻ được gọi là thần tiên cũng chẳng có gì ghê gớm đâu các cháu ạ."
Đứa bé biết thêm một điều mới mẻ. Nó nhếch đôi lông mày, chăm chú nói:
"Thần tiên sống thật là lâu, lại còn biết bay lượn như chim nữa. Cháu rất hâm mộ họ. Có thể đi chơi khắp nơi, hẳn là sung sướng lắm, ông nhỉ?"
Ông già nhìn xuống mái đầu thơ ngây, lời muốn nói ra miệng chợt ngừng lại. Bao nhiêu năm tháng trước kia cũng có một đứa trẻ hỏi những câu như vậy. Lão có thể nào bôi đen thế giới màu hồng trong mắt đứa bé? Lão lắc đầu, ngửa mặt nhìn lên cao. Bầu trời chưa bao giờ trong xanh đến thế.
oOo
Một tiếng nổ vang vọng, không gian thình lình xuất hiện một lỗ hổng lớn, bên trong có lực hút khổng lồ, điện quang chói lòa, chạy qua chạy lại như trăm triệu con rắn. Những hành tinh phụ cận đều biến mất không chút cặn tro để lại. Linh khí khu vực trong chốc lát sôi trào mạnh. Sau đó tiếng nổ liên tiếp nổi lên, lỗ hổng dần mở rộng, một đường lan ra, vạn vật hoá thành hư vô.
Tại thôn trấn nọ, ông lão đang ngồi kể chuyện thì hai mắt bỗng nhắm nghiền. Đám trẻ ngồi xung quanh ngơ ngác nhìn lão, rối rít gọi:
"Ông ơi, chuyện đang hay mà. Ông kể tiếp đi."
"Ông ngủ mất rồi."
Ngay gần lỗ hổng đáng sợ kia, một thân ảnh trong chốc lát dần ngưng thực, thoạt nhìn giống ông lão kể chuyện nơi thôn trấn như đúc. Lão mặc trường bào trắng, lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng phía trước. Lỗ hổng mở miệng rộng, tham lam cắn nuốt xung quanh, từng tia chớp uy lực mạnh như thiên kiếp bắn phá khắp nơi, nhưng không thể chạm đến nơi lão đứng.
Tai nạn xảy ra quá nhanh, chẳng ai kịp phản ứng. Đến thời khắc này, khi nửa tinh vực đã bị xóa sổ, mới có từng đoàn tu sĩ tháo chạy khỏi quê hương mình. Có người đang ngự pháp bảo còn ngoái đầu lại sau lưng, trong mắt chất chứa không thôi cùng lưu luyến. Đoạn trường ly biệt nào chẳng đau thương, nhất là khi tử biệt. Những điều đó, ông lão đều trông thấy.
"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Cuộc sống cũng không dễ dàng. Để ta giúp các người một đoạn."
Dứt lời, tay áo lão vung lên, toàn bộ tinh vực rung rinh như mặt nước, rồi trở nên trống rỗng.
Cùng lúc đó, rất xa xôi tại mảnh không gian hoang phế, hàng loạt hành tinh bất ngờ xuất hiện. Theo đó, đông đảo tu sĩ hiện ra, thần sắc tất cả vừa hoảng sợ pha chút mê man. Sau khi nhận ra mình vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, họ đều òa lên vui sướng.
Những tiếng nổ ầm ì thưa dần bên tai, báo hiệu tai kiếp sẽ tạm lui. Dưới miệng lỗ hổng chỉ còn mình ông lão bí ẩn. Đứng trong vùng hào quang tràn đầy tính hủy diệt, lão vươn tay nắm lấy một đoàn năng lượng, khẽ ồ lên một tiếng.
"Đây là. . ."
oOo
Đêm khuya, tại bầu trời phía trên thôn trấn nọ, có một bóng người bay lơ lửng. Ánh trăng nhẹ phủ xuống mặt đất, nhà cửa tắt đèn say trong giấc ngủ nhợt nhạt. Bóng hình đứng lặng yên, ngắm nhìn những nóc nhà bên dưới. Hồi lâu, giữa không trung chợt có tiếng than khẽ:
"Một kiếp lại một kiếp luân hồi, duyên nhân sinh ấy còn lại bao nhiêu? Thế gian ai người nhớ cái tên Trịnh Vũ?"
Chiếc lá trên cành cây trước hiên nhà cũ rùng mình rụng xuống. Làn gió thổi nó bay, không tìm được cội.
Bóng người chậm bước, mái đầu tóc bạc chuyển màu sang đen, những nếp nhăn mờ dần rồi biến mất. Dấu vết tháng năm tan biến vào hư không, người ra đi không một lời từ biệt.