Vân Yên Quá Vũ
Vân Yên Quá Vũ
Tác giả: Dương Biện
Người dịch: K5
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Mến tặng Ly Biệt Câu ALEX - A giáo sư
Sương trắng mênh mang vấn vít khắp đất trời lạnh lẽo, tiếng chim cu gù thoạt có thoạt không khiến niềm suy tư của thế nhân không thể tách bạch.
Giữa làn sương mù, mấy cây liễu u oán rủ bóng quanh một quán rượu nhỏ, hơi sương ẩm thấp tràn vào nhà, không lâu sau tất thảy đồ vật đều bao phủ một lớp thủy châu li ti.
Một trung niên sắc mặt hiền hòa đang cầm một mảnh vải bông màu táo đỏ lau từng hũ rượu, động tác chuyên tâm chuyên chí, thậm chí tiếng vó nện gấp gáp đến gần cũng không khiến y có ý dừng lại.
Tiếng ngựa hí vang lên ngoài cửa, một thiếu nữ mặc trường sam xanh óng ả cầm giỏ trúc chậm rãi bước vào, bước chân của nàng nhẹ tênh, không mảy may dấy lên bụi cát, chỉ có từng dải hơi sương khẽ khàng cuốn theo.
Trung niên vẫn lau chùi, bình thản lên tiếng gọi: “Về rồi hả.”
Thiếu nữ không đáp, lặng lẽ chọn một chiếc bàn đặt giỏ trúc rồi ngồi xuống nhìn trung niên lau chùi.
Hồi lâu, trung niên khẽ thở phào quay lại mỉm cười: “Minh Đà Hàn Hải này xuất xứ từ Thổ Phồn, kỵ nhất là hơi ẩm thấp, còn may có loại sứ Thiên Mục này của chúng ta đựng, không bị hơi nước nhiễm vào, bằng không độ nồng sẽ kém đi một phần.”
Thiếu nữ lặng lẽ nhấc giỏ trúc dưới đất đặt lên bàn: “Ông chủ xem, không sai chứ.” Giọng nàng trộn lẫn giữa thanh thản và ỷ lại, vô cùng lọt tai.
Trung niên cầm khăn tơ lau tay, mở lớp vải bố đậy giỏ trúc liếc nhìn bên trong rồi lại đậy kín.
Ánh mắt thiếu nữ tỏ vẻ nghi vấn.
Trung niên mỉm cười: “Là hắn.”
Thiếu nữ thở phào, vươn vai đứng dậy, thuận tay rút ngọc trâm trên đầu xuống, mái tóc đen dài tuôn xuống như suối.
“Tên công tử nay tuy thanh danh trên giang hồ xấu xa nhưng thân thủ không kém hơn bất kỳ ai trong Phong Vân Thập Kiệt, sao cô lại dễ dàng giết được hắn mà không tổn hại nửa sợi tóc?”
“Hắn tự mình tạo nghiệt quá nhiều, tôi chỉ cần năm chục lạng bạc là đủ lấy cái mạng chó của hắn.” Thiếu nữ đáp nhẹ tênh.
“À? Sao lại như thế?” Trung niên hơi nhướng mày.
“Tôi mua đứt một nha đầu hầu cận hắn, hạ độc vào rượu.”
“Đơn giản vậy hả?” Trung niên tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đơn giản vậy đó.” Thiếu nữ bĩu môi cười ranh mãnh, vô cùng khả ái.
“Tiểu Đồ, ta phục cô thật đấy. Nói đi, hôm nay uống gì? Không Cốc Gian Âm?” Trung niên ướm hỏi.
“Loại rượu nhạt như nước ốc đó có mùi vị gì, để cho Mộng Đạo Nhân đi.” Tiểu Đồ lại bĩu môi.
“Vậy… uống Vân Yên Quá Vũ?”
“Đúng, tôi chỉ uống nó.”
Trung niên thận trọng bưng một vò rượu màu tím hoa hồng lên, nhẹ nhàng đặt xuống thở dài: “Đây là…”
“Vò cuối cùng phải không, ông chủ, lần sau đổi sang dáng vẻ khác được chăng?” Tiểu Đồ bĩu môi, đưa ngón tay xé niêm phong, rót đầy chiếc chén sứ màu xanh da trời, cầm lên ngắm nghía. Chất rượu trong vắt, hơi bốc lên loáng thoáng khiến cả chén rượu như được phủ một màn mưa bụi.
“Mưa gội trời xanh mây tan tác, Màu trời thắm đượm đến tương lai. Vân Yên Quá Vũ, Vũ Quá Thiên Thanh, chỉ có loại chén đó mới xứng với rượu này.”
“Ôi, nữ hài tử sao lại uống rượu theo kiểu đó, cẩn thận một chút đừng để say.” Trung niên nhắc nhở.
“Cần ông chủ quản nữa sao? Hôm nay tôi sẽ uống say.” Tiểu Đồ lau vết rượu trên mép, quật cường phản bác.
Trung niên lắc đầu, lại tiếp tục lau từng vò rượu.
Mặt trời lặn xuống non tây, ráng vàng lùa qua song cửa, trong điếm sáng lên màu mây nổi.
Tiểu Đồ dốc vò lắc lắc, “độp” giọt rượu sau cùng lăn qua lăn lại trên miệng vò rồi rơi xuống chén.
Nàng mỉm cười uể oải, chúm môi hút nốt giọt rượu.
“Ông chủ, thêm… thêm một vò nữa đi…” Nàng vừa xoay chiếc chén vừa líu lưỡi cười nói.
“Còn muốn nữa hả? Hôm nay hết rồi…” Trung niên khuyên.
“Chát!” Tiểu Đồ vỗ mạnh xuống bàn, tỏ vẻ hung hăng: “Tôi nói là… mang một vò… đến đây!”
Trung niên lắc đầu đi vào trong, không lâu sau ôm một vò rượu nữa ra, đặt mạnh lên bàn rồi lại tiếp tục lau chùi.
Tiểu Đồ cười hi hi, thong thả rót đầy chén.
Chợt nàng hạ giọng gọi: “Ông… chủ, uống… uống cùng tôi một chén.”
“Không được, ta chỉ nấu rượu chứ không uống.” Trung niên vẫn cắm cúi lau, thuận miệng đáp.
“Không đúng! Ông… ông có uống… tôi biết là ông uống được… ông… ông ghét tôi… Ông thà uống rượu với A Đệ… cũng không muốn uống cùng tôi…” Giọng Tiểu Đồ cơ hồ bật khóc.
“Cô lại gặp hắn?” Trung niên hơi nhíu mày.
“Ai cơ? Tôi gặp ai?” Tiểu Đồ say túy lúy.
“Khinh Chu Thần Kiếm… Yến Thành… Minh Nguyệt Công Tử… Yến Thành.” Trung niên trầm giọng.
“Không… không có. Ai muốn… gặp hắn cứ việc, tôi không muốn, không muốn!” Tiểu Đồ dụng lực lắc đầu, giọng nói nhỏ dần.
Trong nhà tối dần, trung niên thắp một đĩa đèn mỏ vịt bằng đồng, gương mặt Tiểu Đồ được ngọn lửa chao chát chiếu làn sáng vàng lợt lên, thoạt tối thoạt sáng như được mạ một lớp sáng nhiều màu.
Trung niên đắp một mảnh chăn lông lên mình nàng rồi ngồi cạnh lặng lẽ quan sát, nhãn thần ngưng đọng thời quang xa xăm.
Hồi lâu sau, khóe môi y lộ ra nụ cười bất lực, chầm chậm lắc đầu.
Tia sáng đầu tiên của buổi sớm hắt qua song cửa.
Mí mắt Tiểu Đồ nháy nháy mấy lần rồi từ từ mở ra.
Dương quang khiến nàng phải nheo mắt, trong điếm trống trơn, hơi sương nhạt hơn hôm qua nhiều, ẩn hiện lờ mờ trong ánh nắng.
Nàng khẽ kêu lên, một tay đỡ lên đầu, đứng dậy.
Tấm chăn từ trên ghế rơi xuống đất.
Nàng ngoẹo đầu nhìn, tỏ vẻ kinh ngạc rồi mỉm cười tươi tắn.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Nàng ngẩng nhìn thấy trung niên ung dung bước vào, kỳ quái là chân mày y ẩn hiện nét say rượu.
“Ái chà, ông chủ không phải nói rằng không uống rượu chứ? Hóa ra chỉ là cố ý làm màu làm mè, mỗi ngày đều dậy sớm đi uống lén. Không hiểu đây có phải là tự nói tự nuốt lời không?” Nàng bật cười, khôi phục lại vẻ tiêu sái vốn có.
“Tỉnh rồi hả? Cô ngủ ở đây cả đêm, tôi còn chưa thu tiền nghỉ lại, còn định quản cả việc của tôi sao?” Trung niên cười ha hả.
“Ông đi ngay, có phải say rồi không? Quỷ mới ở lại cái tửu điếm nát này!” Tiểu Đồ trừng mắt, đoạn ra sau nhà đến bên ang nước rửa mặt, búi tóc thành bím, thong thả bước ra.
Trung niên ngồi cạnh bàn, sắc mặt trầm trọng nhìn một bức thư.
“Thế nào? Có món sinh ý khó nhai hả?” Tiểu Đồ tùy ý hỏi.
“Nào chỉ khó nhai!” Trung niên khẽ thở dài, dằn bức thư xuống bàn: “Món sinh ý này e rằng chúng ta không nhận nổi.”
“Ồ.” Tiểu Đồ nhẹ nhàng nhặt thư lên, hạ giọng hỏi: “Quan Đông Vương Hứa Sửu? Là hắn hả?”
“Hừ, hắn tuy không chừa tội ác nào nhưng lại là đệ nhất cao thủ thật sự của vùng bạch sơn hắc thủy (1) ở phương Bắc, chúng ta không ai là đối thủ của hắn.” Trung niên thở dài.
Tiểu Đồ trầm mặc một lúc rồi nói: “Để tôi đi.”
“Cô?” Trung niên thoáng kinh ngạc, rồi lắc đầu: “Không được, cô không làm nổi đâu, thân thủ của cô không tệ, tính tình cũng cẩn trọng nhưng Hứa Sửu là lão hồ ly, cô đối phó sao nổi.”
“Không thử sao biết được? Có những việc không chỉ dựa vào võ công, tôi tự tin giết được hắn.” Tiểu Đồ kiên quyết khẳng định.
“Việc này…” Trung niên vẫn nghi ngờ.
“Đừng lằng nhằng nữa, những nhân vật trong Thiên Lang phổ vẫn còn dài cả chương, đừng vì một chút khó khăn mà ngã lòng.” Tiểu Đồ quăng phong thư vào ngực áo, quay người ra khỏi cửa điếm.
“Đợi một chút, đợi Tiểu Thương và Mộng Đạo Nhân về đã.” Trung niên đuổi theo, tỏ vẻ do dự: “Có khi các ngươi đi cùng thì hơn.”
“Ông chủ, rõ ràng không lớn hơn tôi mấy tuổi, sao lại nói năng như thể là cha tôi nhỉ?” Tiểu Đồ mỉm cười, tung người nhảy lên lưng con ngựa ô truy, nó hí vang, khuất bóng vào làn sương sớm.
Trung niên buồn bã lắc đầu: “Nha đầu này…” Đoạn mân mê cằm: “giống cha của nha đầu? Lý đâu mình già đến thế?”
Hơi sương trong không khí dày hơn.
Hai tháng trôi qua, thần sắc lo âu trên mặt y ngày một hiển hiện.
Mỗi ngày, y thường dừng tay lau chùi nhìn ra ngoài trời.
Sương khói mênh mang nào có bóng ai.
Hạ qua thu tới, tiếng ve sầu lặng tắt dần.
Lá rụng chuyển từ màu vàng sang đỏ ối, rơi dày đặc dưới đất.
Sương dày như mưa lan khắp bốn phương tám hướng, gió cũng mạnh dần.
Hôm đó, tiếng vó quen thuộc lại vang lên.
Tim trung niên đập thình thịch, cao hứng kêu lên khe khẽ: “Là Tiểu Đồ.” Rồi nhanh chóng chạy ra sau nhà.
Không lâu sau, ôm một vò Vân Yên Quá Vũ từ trong nhà tiến ra.
Trong điếm không một bóng người.
Y biến sắc lao ra cửa.
Ô truy mã an an tĩnh tĩnh đứng trước cửa, Tiểu Đồ nằm gục trên lưng nó.
Y nhanh chóng nhảy tới, đỡ nàng vào trong nhà.
Huyết dịch đỏ lòm từ vết thương trên sườn nàng liên tục chảy ra, thoáng sau vết máu dưới đất đã bị hơi sương như mưa xóa nhòa.
Y khẽ thở phào, rửa tay vào chậu nước.
Ám khí đã được lấy khỏi vết thương, băng bó xong xuôi. Nội thương của Tiểu Đồ mới khiến y đau đầu nhưng bất kể thế nào, tính mạng nàng cũng được giữ lại.
Y ngoẹo đầu nhìn nàng nằm trên giường, gương mặt thanh tú nhưng cũng quật cường lúc này nhợt nhạt vô cùng, khăn trải giường trắng toát phản chiếu mái tóc đen nhánh khiến nàng trở nên hư nhược và yên bình, nào còn dáng vẻ thoải mái lúc bình thường.
Đến tối nàng bắt đầu sốt.
“Yến Thành… đừng đi…. Yến Thành… ở lại đi, muội muốn huynh đừng đi…. Huynh đừng đi…” Hiển nhiên nàng sốt rất dữ, liên tục nói mê sảng, lặp đi lặp lại cái tên Yến Thành.
Trung niên lắc đầu, rồi tỉ mỉ thay chiếc khăn ướt đắp trên trán nàng.
Hơi sương trắng mênh mang lùa qua song cửa, quấn quít trong căn phòng nhỏ bé, âm u.
Lúc y mở cặp mắt mệt mỏi vằn tơ máu ra, vừa hay lúc Tiểu Đồ đang nhìn y với cặp mắt trong veo.
“Ha ha, tỉnh rồi. Mạng cô lớn lắm, lại chống chọi được tới đây, muộn thêm một thời thần sẽ không cứu nổi.” Y cười vang.
Tiểu Đồ không đáp, chỉ nhìn y, tỏ vẻ không được tự nhiên.
“Cô nghỉ đi, ta đi lấy canh cách thủy cho cô.” Đoạn y đứng dậy.
“Ông chủ…” Nàng gọi y.
“Ồ, chuyện gì?” Y dừng bước ngoái lại.
“…Không có gì.” Nàng uể oải đáp.
Y cười ha hả ra khỏi phòng.
Một tháng qua đi, tình hình của Tiểu Đồ khỏi dần nhưng nụ cười không còn xán lạn như xưa, tuy nàng đã hoàn thành một nhiệm vụ gần như bất khả thi – giết được Quan Đông Vương Hứa Sửu nhưng nàng vẫn không vui.
Nàng thường thường lặng lẽ tựa song cửa ngắm cảnh ngoài xa, mục quang lại hoàn toàn trống rỗng.
Trung niên dốc hết bản lĩnh, bữa nào cũng nấu ra những món ngon lành nhưng nàng chỉ thưởng thức qua loa, tinh thần lúc nào cũng ủ rũ.
“Tiểu Đồ, cô muốn ăn gì?” Có một lần y hỏi nàng.
“Tôi muốn uống rượu, uống Vân Yên Quá Vũ.” Nàng đáp.
Chất rượu như ngọc dịch chảy vào chiếc chén sứ màu xanh da trời, hơi sương dần lan tỏa, ánh mắt Tiểu Đồ mông lung theo.
Nàng lại uống say, lại vứt hết mọi âu lo sang một bên.
“Tôi lại gặp chàng, lại ở cạnh chàng… vui vẻ lắm, ừ…vui vẻ…” Nàng tì cằm xuống bàn, hai tay vô lực buông xuôi.
“Hắn có biết cô thích hắn không?” Trung niên vừa thực hiện công việc lau chùi quen thuộc vừa bình thản hỏi.
“À…. Có lẽ …. Không biết, tôi…tôi không nói ra…”
“Vì sao không nói?” Y nhíu mày.
“Tôi…tôi sợ…” Tiểu Đồ lẩm nhẩm.
“Sợ cái gì?” Y tỏ vẻ kinh ngạc.
“… Sợ chàng sẽ bỏ tôi… sẽ bỏ tôi mà đi.” Nàng chùng giọng hẳn.
“Vậy…vậy…. hắn cũng thích cô chứ?” Trung niên hỏi dò.
“… Chàng thích… tôi? Không… không phải đâu… chàng chỉ coi tôi là bằng hữu tốt… bằng hữu tốt nhất. Chúng tôi cùng hành hiệp, luận kiếm, nói chuyện thơ ca, đánh đàn, nhưng…. nhưng… thế thôi… chỉ thế thôi…” Giọng Tiểu Đồ như trong mộng.
“Sao cô biết hắn chỉ coi cô là bằng hữu?” Trung niên dừng tay: “Có khi đó là cách hắn biểu lộ mình thích người con gái khác.”
“Không phải…” Tiểu Đồ nghiêng đầu, áp má xuống bàn: “Chàng… chàng không muốn uống rượu cùng tôi…”
“Không muốn uống rượu cùng cô?” Trung niên nhướng mày.
“Chàng nói… một người uống say sẽ nói ra những câu không nên nói…” Tiểu Đồ nhìn chén rượu xuất thần, nhẹ giọng đáp.
“Hắn không muốn uống say?”
“Không muốn… xưa nay chưa từng.”
“Vậy… còn A Đệ?”
“Ồ….”
“Họ cùng uống rượu chăng?”
“Khụ… tôi không biết…” Tiểu Đồ giơ chén che ngang mắt, nheo mắt trái lại: “Hi hi, ông chủ, ông không thấy… thấy tôi rồi nhỉ?”
Trung niên vừa bực vừa buồn cười, bất giác lại thở dài, bước tới ngồi đối diện với cô.
“Thế này không ổn đâu Tiểu Đồ.” Y tỏ vẻ thành khẩn: “Trốn tránh không phải là cách, chi bằng cô bất chấp tất cả cho hắn biết. Cho hắn biết là cô hy vọng hắn cùng uống rượu, cùng say sưa trong chốn hồng trần này đến thế nào?”
“Nhưng tôi không làm được, tôi thử rồi… không làm được, thật sự không làm được…” Tiểu Đồ đặt chén xuống, gục đầu lên cẳng tay đơn bạc.
“Cô khó chịu lắm phải không, Tiểu Đồ?” Trung niên tỏ vẻ đồng tình.
“Ôi… mỗi lần nghĩ tới chàng, cả hơi thở cũng đau…” Tiểu Đồ ấp úng.
“Đau lắm hả?” Trung niên hỏi dò.
“Còn đau hơn cả đau răng…”
“Ha ha…” Y bật cười đoạn quay lại nhìn cô ngây ngẩn, đột nhiên lắc đầu: “Trời ơi, xem ra cô vô cùng thích hắn.”
“Đúng, vô cùng thích, vô… vô cùng thích…” Tiểu Đồ quay lại nhìn chén rượu trống trơn, giọng nói nhỏ dần.
Trời bắt đầu chuyển lạnh, tâm tình nàng cũng khá hơn, thi thoảng trong tửu điếm lại vang lên tiếng cười trong veo như chuông bạc.
Vân Yên Quá Vũ của trung niên mỗi ngày đều giảm thiểu khiến y luôn luôn nhăn nhó thở ngắn than dài, nhưng mặc cho Tiểu Đồ uống bao nhiêu, y cũng âu sầu ôm một vò từ trong ra cho nàng uống, thật không hiểu nổi y còn giữ được bao nhiêu vò.
Mùa đông ở Giang Nam không có tuyết nên không đến nỗi lạnh lắm, hơi sương mênh mang kéo theo một tầng khí lạnh mỏng manh.
Tiểu Đồ lại dậy sớm luyện kiếm, luyện rất vất vả bởi nàng không thật sự thích kiếm thuật. Nhưng Yến Thành là kiếm thủ thế gian vô địch, hắn sống trong thế giới của kiếm, nàng khổ luyện để mong có ngày tiến vào thế giới đó.
“Tôi không hy vọng chàng đến đưa tôi đi, mà chỉ hy vọng mình có một cơ hội.” Nàng định nói với trung niên như thế.
Nhưng từ sáng sớm y đã ôm một vò rượu ra ngoài, lúc về tỏ vẻ say sưa.
Nàng không biết y uống rượu gì, nhưng biết rằng loại rượu đó có gắn liền với một duyên cớ nào đó.
Hôm nay, nàng quyết tâm ra đi.
Sáng sớm, một mình nàng dắt ngựa, xuyên qua màn sương mê ly, dừng trước cửa tửu điếm.
Nàng men theo đường mòn chậm rãi thả bước, qua một vạt rừng thưa, nàng thấy trung niên đang ở trong vùng hơi sương mờ mịt.
Y đang ngồi trước một ngôi mộ đơn côi, giơ chén uống cạn.
Nàng lặng lẽ đứng đó nhìn y.
Đây là một thế giới khác, thế giới của y nên nàng không muốn quấy nhiễu.
Y uống cạn vò rượu, đứng dậy quay lại nhìn nàng với vẻ lạnh lùng.
“Định đi sao?” Y cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Vò rượu này của ta tên Dịch Thủy Tây Phong, là loại nồng nhất, cũng là loại ta thích nhất.” Y chăm chú nhìn vò rượu trong tay, chầm chậm nói.
“…” Tiểu Đồ không đáp, nhìn y thật sâu.
“Trong đó…” Y chỉ vào ngôi mộ: “Mai táng người ta yêu thương nhất.”
Y chú thị vào ngôi mộ một lúc mới thu hồi mục quang, nhẹ giọng: “Nếu lúc đó ta…” Đoạn nhìn Tiểu Đồ, đột nhiên rơi lệ. Hai người lặng lẽ cúi đầu đứng cạnh nhau hồi lâu, Tiểu Đồ chợt ngẩng lên: “Tôi phải đi tìm chàng, bảo chàng đến đây uống rượu cùng tôi, uống Vân Yên Quá Vũ.”
Khóe môi trung niên nở nụ cười, gật gù: “Đi đi Tiểu Đồ. Gọi hắn đến uống rượu, đừng quên hai người cùng say mới là cơn say chân chính của thế gian.”
Tiểu Đồ cười rạng rỡ, tung mình lên ngựa.
Nàng cúi đầu, thì thầm vào tai ngựa: “Mã nhi, chúng ta đi tìm chàng uống rượu, được không?”
Con ngựa hí vang lưng, tung bốn vó lao về xa xăm.
Từ hôm đó trung niên bắt đầu ủ thêm nhiều Vân Yên Quá Vũ, mỗi ngày Tiểu Đồ uống hết một vò nhỏ loại rượu này, nếu nàng uống cùng Yến Thành, chỉ e số rượu sẵn có không đủ. Y nấu rất nhiều, chất đầy nền kho rồi bày cả lên giá. Giá rồi cũng đầy, lại bày lên bệ, rồi phải bày cả lên bàn.
Sau cùng, toàn thể mặt đất đều bày đầy vò rượu, Tiểu Đồ mới quay lại.
Vẫn là một buổi sáng hơi sương mênh mang, nàng bước vào tửu điếm, khung cảnh vẫn thế, trung niên đang tiến hành công việc lau chùi. Nàng vừa ngồi xuống liền rút trâm ra, mặc mái tóc xõa xuống, xem ta tâm tình vô cùng thoải mái.
“Nói cho hắn biết rồi chứ?” Ông chủ không quay lại, vừa lau vừa hỏi.
“Vâng, tôi yêu cầu chàng hôm nay đến đây uống rượu, uống Vân Yên Quá Vũ.”
“À, hắn nói sao?” Trung niên dừng lại nhưng vẫn không quay đầu, giọng nói ẩn chứa đôi chút khẩn trương.
“Chàng không nói gì, tôi chỉ để lại một phong thư nên không biết hôm nay chàng có tới không.” Nàng đáp vô cùng bình thản.
“A, vậy…” Trung niên mỉm cười quay lại.
Y biến sắc, chợt lao ngay đến cạnh Tiểu Đồ, chộp lấy mạch môn nàng.
“Vô dụng thôi, loại độc này là ‘Tương Tư’… ‘Tương Tư’ làm gì có thuốc giải, lúc xưa tôi đầu độc công tử Liễu đã dùng nó.” Tiểu Đồ mỉm cười.
“Ai… ai hạ thủ?” Trung niên trầm giọng, bàn tay cầm mạch môn nàng run lên.
“Là một nữ nhân của công tử Liễu. Kỳ quái thật, hắn đối xử với thị rất tệ nhưng thị vẫn báo thù cho hắn…” Nàng hơi ngoẹo đầu, tỏ vẻ không hiểu: “Ông chủ nói xem, có phải nữ nhân đều ngốc thế không?”
Trung niên buông tay nàng, vội bàng lấy ra một bình ngọc từ ngực áo, đổ một hơi mười mấy viên thuốc màu trắng, trầm giọng: “Mau uống đi, rồi chúng ta đi tìm Mộng Đạo Nhân, có lẽ y có biện pháp.”
“Hà tất lãng phí Hải Vân đan? Tương lai Tiểu Thương mà xảy ra chuyện sẽ lấy gì uống? Mộng Đạo Nhân nếu có cách lần trước đã cho tôi biết. Tôi không đi đâu, phải ở đây đợi chàng đến uống Vân Yên Quá Vũ.” Nàng mỉm cười, máu mũi đỏ bầm chảy xuống.
Tiểu Đồ hít một hơi, lau sạch máu rồi nhíu mày: “Ông chủ, ông có biện pháp gì không, tôi không hy vọng gặp chàng với dáng vẻ này…”
Trung niên chầm chậm nhìn nàng một lúc, đột nhiên hít sâu một hơi quay người đi lấy một vò rượu ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng: “Uống đi, loại rượu Bích Huyết Đan Thanh này có thể tạm thời kích phát tiềm năng trong thân thể cô, khiến cô trải qua thời khắc cuối cùng như người bình thường.”
Tiểu Đồ khẽ gật đầu.
Hôm nay nàng không cướp quyền uống rượu mà ngoan ngoãn đợi trung niên rót đầy chén.
Trong khoảnh khắc này nàng là một cô bé bị người ra chiếu cố.
Nàng nâng chén, không uống ngay mà nháy mắt với trung niên: “Ông chủ, đa tạ ông chiếu cố lâu nay. Vốn tôi phải nói lời đa tạ sớm hơn nhưng…”
Trung niên vỗ vai nàng: “Không cần nói, ta hiểu mà.”
“Còn nữa, ông nói với Tiểu Thương rằng tôi ăn trộm mộc tinh linh của y, hiện còn đang nằm trong miệng đẫy của tôi, thật sự tôi thích chúng lắm. Ông trả lại y giùm tôi, tiện thể nói hộ câu xin lỗi. Hỏa trung liên của Mộng Đạo Nhân cũng do tôi làm chết, lúc đó tôi không biết rằng nó không thể chịu được nước tưới…”
Trung niên miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.
“Cái đĩa hồng ngọc Thanh Quỳ Song Phượng của ông chủ cũng do tôi đánh vỡ…” Nàng tỏ vẻ khiếp hãi.
“Cô làm vỡ? Ta còn tưởng A Hoa của Mộng Đạo Nhân làm vỡ kia…” Trung niên tỏ vẻ kinh ngạc.
“Do tôi nhưng tôi sợ ông chủ nổi giận nên tạo dấu vết trên mình A Hoa, ai ngờ ông lại không cho nó vào trong điếm, Mộng Đạo Nhân cũng bỏ đói nó mấy hôm, nhưng tôi ăn trộm xương trong điếm cho nó ăn, lúc nó ăn tỏ ra vô cùng thích thú, đại khái không oán hận tôi…” Nàng có vẻ ngượng ngập.
“Không, nó không hận cô…” Trung niên ôn hòa đáp.
“Sao đó ông cho nó vào trong điếm?” Nàng ngẩng lên hỏi với vẻ mong chờ.
“Ừ, ta cho nó vào, còn… còn lấy xương trong ổ cho nó ăn.” Trung niên mỉm cười, giọng nghẹn lại.
Nàng tỏ vẻ vui mừng, rồi lại ngoẹo đầu, cười ranh mãnh: “Tôi có được coi là nói lời thật trước khi chết không?”
Trung niên không nhịn được, quay đầu rơi lệ.
Nàng ngoảnh ra cửa điếm, ngây ngô hỏi: “Ông chủ nói xem chàng có đến uống Vân Yên Quá Vũ với tôi không?”
“Có chứ, nhất định có… Hắn phải đến uống cùng cô, uống bữa rượu cả đời…” Trung niên lau nước mắt, nhẹ giọng an ủi.
“Ồ, tôi phải cho chàng biết rằng trên đời còn có loại mỹ tửu thơm như thế…” Nàng nhẹ giọng nói với vẻ chờ đợi.
oOo
Bên bờ Tây Hồ, trăng sáng thuyền con.
Yến Thành bạch y phấp phới đứng trên mũi thuyền, im lặng chắp tay ngắm trăng.
“Yến Thành, gió đêm lạnh rồi, huynh sao còn chưa vào khoang? Cây đàn Ngọc Hồ Băng Thanh của muội đã so dây xong, có muốn nghe muội tấu một khúc Bình Hồ Thu Nguyệt?” Trong khoang vang lên giọng nói ngọt ngào.
Yến Thành cúi đầu, nhìn vầng trăng soi dưới đáy nước, ánh nước lăn tăn, trăng như đượm sức sống, liên tục rung động.
Bức màn trong khoang vén lên, một thiếu nữ mặc áo xanh tiến ra: “Sao vậy? Mấy hôm nay huynh luôn tâm sự trùng trùng.”
“A…” Yến Thành nhẹ giọng than.
“À… sao thế?” Thanh y thiếu nữ mỉm cười hỏi.
Yến Thành vẫn nhìn vầng trăng dưới nước, chùng giọng: “Ta phải đi tìm Tiểu Đồ.”
Thanh y thiếu nữ hơi run rẩy, quay nhìn hàng liễu rũ bên hồ ảm đạm trong ánh trăng hạ huyền mờ ảo.
“Huynh… huynh không phải không thích nàng ta sao?” Nàng dịu giọng hỏi.
Yến Thành không hồi đáp, đột nhiên búng mình lướt qua khoảng cách mười trượng, mũi chân điểm xuống vầng trăng, hoa sóng tóe lên, hắn đáp xuông bờ hồ.
Thanh y thiếu nữ cũng nhìn vầng trăng dưới nước si dại, sóng gợn lao xao khiến vầng trăng hóa thành vô số mảnh vàng.
Bạch mã chạy nước kiệu, lướt qua vùng mây khói mênh mông.
Yến Thành ngồi trên lưng ngựa, gương mặt tuấn tú ngẩng nhìn trời, chỉ thấy một vùng trắng xóa bao quanh, ngoài ba trượng chỉ còn là một khoảng mơ hồ, hắn thở dài, tiếp tục men theo con đường mòn cất bước.
Hơi sương dày đặc, hắn phát giác mình đang chìm trong một giấc mộng phiêu diêu.
Sương sớm ẩm ướt từ bốn phía vây lại, nghịch ngợm thấm ướt toàn thân hắn, rồi lại hoan hỷ chảy xuống chân, dần dần tan biến.
Cuối cùng hắn cũng thấy quán rượu nhỏ đó, chìm trong vùng sương khói mờ mờ.
Hắn nhảy xuống ngựa, hít sâu một hơi tiến vào sân.
Đột nhiên chân hắn đá vào một vật, cúi xuống nhìn mới nhận ra một vò rượu.
Hắn cúi xuống ôm vò rượu lên.
Đó là một vò rượu bằng sứ men hình mây mịn bóng, không lớn lắm nhưng ánh sáng phát ra dìu dịu.
Hắn quan sát một lúc mới ôm vò đi mấy bước, đột nhiên dừng hẳn lại.
Từng vò từng vò trải ra trước mắt, cơ hồ lấp kín không gian. Đỏ đậm, đỏ nhạt, san hô, thiên thanh, xanh biếc, xanh lợt, trắng ngà, ô kim, tím sẫm, lam nhạt, vàng nhờ, vàng óng, hồng như màu môi mỹ nhân, mặt trẻ nít, đỏ như hoa hồng, xanh như màu nước Tây Hồ, xám như màu áo lão tăng…. Nhất thời, hơi sương cũng ánh lên ngũ sắc.
Mấy trăm vò rượu bao quanh một chiếc bàn nhỏ, Tiểu Đồ ngồi sau bàn, cầm một chiếc chén màu xanh da trời mỉm cười với hắn.
Hắn áp chế tâm tình kích động tới ngồi trước mặt nàng.
“Yến Thành…” Nàng khẽ gọi.
“À.” Hắn chăm chú nhìn gương mặt thanh tú, hôm nay nàng tỏ vẻ hồng hào khác thường, có phải do uống rượu không?
“Cuối cùng huynh cũng tới.” Nàng cất lên giọng nói thỏa mãn.
“Đúng, ha ha, ta đến rồi.” Hắn cũng dịu giọng: “Đến uống rượu cùng muội…”
“…Huynh…không sợ uống say sao?” Tiểu Đồ lí nhí.
“Không… cả đời, chả lẽ không say được một lần ư?” Hắn mỉm cười.
“Đúng.” Tiểu Đồ gật đầu đầy khoái hoạt: “Đến đây đi, chúng ta uống rượu, uống Vân Yên Quá Vũ…”
Hơi rượu mông lung tan thành một dải, vây quanh hai người.
Cạn mấy vò, Yến Thành ngà ngà say hưng phấn hẳn.
“Hóa ra trên đời thật sự có loại rượu dễ uống đến thế, ta thật không ngờ. Sau này e ta cũng sẽ biến thành một tiểu tửu quỷ như muội.” Đoạn hắn mỉm cười vuốt mũi nàng.
“À.. hi.. hi…” Tiểu Đồ gục xuống bàn, cười nheo mắt.
“Ha ha, muội không biết đâu, từ lúc nhỏ ta đã là tiểu tửu quỷ, nửa đêm thường đến nhà bếp trộm rượu uống, bị cha bắt được, chịu phạt ôm vò rượu chải lông ngựa một thời thần, tuy nhiên ta vẫn không chừa, mãi đến khi một lòng tu kiếm mới kiêng rượu. Bằng không hôm nay chắc ta đã thành một tên đại tửu quỷ.”
“..À… muội… thích…” Tiểu Đồ hàm hồ lên tiếng.
“Thích? Thích cái gì?” Yến Thành tỏ ra không hiểu.
“Thích… đại tửu quỷ… tiểu tửu quỷ thích… đại tửu quỷ…” Tiểu Đồ lý nhí.
“Ha ha.” Yến Thành bật cười, hơi ấm trong lòng lan tỏa, hắn mím môi nói tiếp: “Mấy hôm nữa ta sẽ đưa muội về nhà, nhà chúng ta rất lớn, nhìn thôi cũng đủ nhức óc, bất quá ta ở trong một tiểu viện, trồng rất nhiều mẫu đơn, những nơi khác đều không có, muội nhất định rất thích.”
“… Muội không thích… hoa, thích… cún con cơ… hi hi…” Giọng Tiểu Đồ mỏng dần.
“Cũng được.” Yến Thành cao hứng cười vang: “Chúng ta cùng nuôi cún, còn nuôi cả mèo, gà con, vịt con…”
“Vâng, muội…. còn muốn… nấu cho huynh…” Bàn tay Tiểu Đồ lỏng ra, cái chén màu xanh da trời vô lực đổ xuống bàn.
Yến Thành cười ha hả: “Nấu cơm cho ta, ha ha, ta thật lòng muốn xem tay nghề của muội, bất quá muội nấu ngon hay không cũng không can hệ, ta học được không ít tay nghề của lão Đường ở Vạn Phúc lâu, đuôi hổ nướng và gà bọc đất sét này do chính ta làm, muội mà thích ăn ta sẽ cho thêm ngân hạnh vào nấu cùng, đều ngon lắm. Bất quá muốn uống Vân Yên Quá Vũ phải dùng cùng băng đường tương liên sẽ khiến cả vò cũng thơm nức, e rằng thần tiên cũng không khoái hoạt được đến thế…”
Trong vạt rừng thưa cách đó không xa, ngôi mộ thoạt hiện thoạt mất giữa sương khói.
Trung niên ngồi trước một nâng chén uống cạn, rượu và nước mắt nhuộm ướt vạt áo.
Một giọt nước lấp lánh từ trên không rớt xuống, đáp ngay vào trán y.
Y kinh hãi ngoái lại.
Mây khói trên không ngưng thành những sợi mưa lây rây, mơ hồ thấy được non xanh nước biếc, chim yến và đom đóm tiêu sái bay qua đất trời, chạm phải làn gió liền lặng lẽ rơi xuống.
(Hết)
(1): chỉ vùng núi tuyết có dầu mỏ
|