Tới Bạch Long Sơn đã là tối ngày hôm sau. Chỉ thấy mây mù lượn lờ như ẩn như hiện trên núi, cảnh tượng quả là hùng vĩ cao xa.
Thân mang công sự khẩn cấp, Ngũ Định Viễn liền lên núi ngay trong đêm. Đường núi gập ghềnh nhưng hắn thân mang võ công không chút nề hà. Giờ phút này chỉ mong sớm phá án, có cực khổ hơn nữa cũng chịu đựng được.
Đi tới nửa đêm, xa xa vang vọng tiếng sấm như trời sắp đổ mưa. Ngũ Định Viễn vội tìm một nơi trú chân. Khó khăn mới tìm được cây đại thụ, hắn ẩn thân dưới tàng cây, nhìn lên bầu trời đen thăm thẳm. Chỉ một lúc sau sấm động ầm ầm rồi tiếng gió rít gào, quả nhiên mưa to tầm tã.
Nước mưa rớt xuống khó tránh ướt áo. Ngũ Định Viễn nhíu mày, thầm nghĩ:
- Ai... Mọi việc gần đây thật không thuận, lên núi cũng gặp sự tình thế này.
Hắn liền leo lên chỗ tán lá cây dày đặc để tránh người khỏi ướt đẫm, nếu không rất dễ cảm mạo.
Đang tránh, chợt nghe trong tiếng mưa rơi truyền đến trận trận tiếng huýt gió. Giờ phút này đang mưa tầm tã nhưng tiếng huýt gió kia lộ khí thế hùng hậu, không hề bị tiếng mưa át đi mà vẫn nghe rất rõ ràng.
Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ lạ, liền lắng tai nghe ngóng. Tiếng huýt gió phát ra từ sâu trong Bạch Long Sơn, liền nghĩ: "Tiếng huýt gió này mang khí lực rất lớn. Chẳng lẽ là hòa thượng Chỉ Quan thổ nạp cương khí, luyện công lúc nửa đêm sao"
Hắn nghe một hồi, cảm giác tiếng huýt gió thê lương mà hùng tráng, giống như rồng ngâm không ngừng không nghỉ.
Ngũ Định Viễn cả kinh trong lòng, thầm nghĩ: "Tiếng huýt gió dài như thế, tuyệt không phải do Chỉ Quan phát ra, rốt cuộc là ai?"
Khi xưa hắn đã gặp qua Chỉ Quan vài lần, biết hòa thượng nọ dù không kém nhưng chưa thể nào đạt tới cảnh giới thế này. Không biết là cao thủ phương nào giá lâm Bạch Long Sơn?
Ngũ Định Viễn dỏng tai nghe, chỉ nghe huýt dài trong tiếng mưa chợt cất cao vút, dường như có anh hùng lạc phách đang khẳng khái bi ca trong đêm mưa. Ngũ Định Viễn cúi đầu tưởng tượng, bỗng nghĩ đến huyết án toàn gia Yến Lăng tiêu cục, nhịn không được dâng đầy nhiệt huyết. Nhất thời kích động khí khách quật cường, nghiến răng nghiến lợi như ngây dại.
Qua một canh giờ, tiếng huýt gió mới thấp dần. Tầng mây đen tản đi, tiếng mưa cũng ngưng dần. Vạn vật như được rửa mình, trở nên tinh khiết tường hòa.
Ngũ Định Viễn thoáng tỉnh đại mộng. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thầm nghĩ: "Núi này gọi là Bạch Long, chẳng lẽ thật có thần long ở đây?"
Khi ánh bình minh chiếu rọi, Ngũ Định Viễn đã tới sơn môn Bạch Long Tự. Sáng sớm thăm hỏi thì có điểm thất lễ, hắn liền ngủ một giấc tại cửa núi, thẳng đến giờ Thìn mới gõ cửa bái kiến.
Một chú tiểu đứng ở cửa. Ngũ Định Viễn liền nói rõ thân phận, chú tiểu thấy hắn là mệnh quan triều đình, danh bộ Tây Lương nên không dám chậm trễ, vội vàng đi vào. Sau một lúc có một lão tăng chậm rãi đi ra. Ngũ Định Viễn nhận ra đó là hòa thượng Chỉ Quan, vội đứng dậy làm lễ.
Chỉ Quan chắp tay trước ngực nói:
- Ngũ thí chủ, năm năm không gặp, thí chủ vẫn anh tuấn như xưa.
Ngũ Định Viễn cười nói:
- Nào được như thế. Mỗi ngày công vụ quấn thân, đầu ta đã thêm nhiều tóc bạc. Chỉ có phong thái của đại sư là không hề thay đổi.
Chỉ Quan mỉm cười, hai người đồng loạt ngồi xuống.
Ngũ Định Viễn nói:
- Lần này ta tới đây bái phỏng, là muốn tìm hiểu một số tin tức từ đại sư. Không biết người đã nghe thảm án tại Yến Lăng tiêu cục?
Đôi mày Chỉ Quan rủ xuống, lộ vẻ thương xót, lắc đầu thở dài:
- Thế nhân tương tàn, từ khi nào vậy thí chủ?
Ngũ Định Viễn rùng mình, thầm nghĩ: "Lão hòa thượng này tin tức linh thông, không rời khỏi tự mà biết đại sự trong thiên hạ"
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Án này phát sinh đã được mấy ngày, đáng giận là hung thủ giảo hoạt đa trí, đến nay vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng vương pháp. Tại hạ hổ thẹn là bộ đầu, thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt phụ lão Tây Lương.
Chỉ Quan thở dài nói:
- Điều này trách không được, thí chủ không nên tự trách.
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, nói:
- Án này có mấy điểm rất đáng ngờ, ta thủy chung tìm hiểu không ra, đến nay còn chưa có lời giải đáp.
Chỉ Quan ồ một tiếng, nói:
- Thí chủ, mời nói, lão nạp nguyện rửa tai mà nghe.
Ngũ Định Viễn nói:
- Án mạng lần này, không ít người chết nhưng ngân lượng châu báu vẫn còn nguyên ở hiện trường, không thiếu chút nào nên thực kỳ quái. Phàm hung thủ tầm thường đều là kẻ tham tài, thấy vàng bạc thì tuyệt không thể bỏ qua. Không biết hung thủ kia lai lịch ra sao, sao lại coi thường tài bảo như thế?
Chỉ Quan cau mày nói:
- Như vậy xem ra, chỉ sợ mục đích đám người kia không phải tài vật, lão nạp phỏng đoán án này là báo thù.
Ngũ Định Viễn lắc đầu:
- Không hẳn như vậy. Đám hung đồ này dù không cần trân châu bảo bối, nhưng cẩn thận ngẫm lại sự việc trong tiêu cục, bọn chúng vô cùng cuồng vọng, không những gây nên thảm án, còn tới lục soát bừa bộn trong phòng của ta.
Chỉ Quan ồ một tiếng, cả kinh hỏi:
- Lục soát phòng của thí chủ sao? Đây là cuồng đồ phương nào mà lớn mật như thế?
Ngũ Định Viễn thở dài, nói:
- Giờ ta còn chưa tìm ra manh mối, vì thế Tri phủ đại nhân rất tức giận, xem ra cái mũ bộ đầu của ta không còn đội được bao lâu nữa.
Chỉ Quan khổ tư một lát, lại hỏi:
- Rốt cuộc Yến Lăng tiêu cục vận chuyển thứ gì, không biết Ngũ bộ đầu rõ ràng hay chăng?
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ. Tề Nhuận Tường khẩu thủ như bình, thà chết không nói.
Chỉ Quan gật đầu, chắp tay trước ngực:
- Xem ra món hàng lần này Yến Lăng tiêu cục nhận vận chuyển chính là mấu chốt của vụ án. Chỉ cần Ngũ bộ đầu tra ra manh mối này, tất có thể phá được án tình.
Mắt thấy dăm ba câu, Chỉ Quan đã nói ra chỗ trọng điểm, Ngũ Định Viễn lấy làm khâm phục. Hắn gật đầu, lại nói tiếp:
- Án này toàn là điểm quái dị. Đêm mà Yến Lăng tiêu cục gặp chuyện không may, Thiếu tiêu đầu Tề Bá Xuyên lại dẫn người đi sát hại lão thợ rèn Đồng Tam. Sau đó liền mất tích đến nay không rõ nơi nào. Ngẫm lại thực không thể ngờ nổi, toàn gia bị người tàn sát mà Tề Bá Xuyên lại còn tâm tư đi giết một thợ rèn nhỏ bé, đây không phải chuyện hoang đường cực độ sao?
Chỉ Quan nói:
- Có lẽ lão thợ rèn kia có chỗ đặc biệt, điều này cũng khó nói.
Ngũ Định Viễn gật đầu nói:
- Nói như vậy cũng không sai, chỉ là đến giờ Tề Bá Xuyên vẫn không hiện thân đòi công đạo, trong này ắt có lý do gì đó. Hiện hắn là khổ chủ, đồng thời cũng nghi phạm. Ta đã phái người khắp nơi tìm hắn nhưng không chút thu hoạch. Chỉ sợ đám hung đồ đã tìm được trước. Nếu hung đồ nhanh chân đến trước, án này liền vào ngõ cụt rồi.
Chỉ Quan thở dài nói:
- Hy vọng là Tề Thiếu tiêu đầu cát nhân thiên tướng, đừng gặp phải thảm sự.
Ngũ Định Viễn nói:
- Đại sư, trước hết ta nhờ người chỉ giáo cho một việc, người biết Tề Nhuận Tường có cừu gia nào chăng?
Chỉ Quan lắc đầu nói:
- Lão nạp giao tình không sâu cùng Tề thí chủ, thật nghĩ không ra là kẻ nào muốn đối phó hắn.
Ngũ Định Viễn ậm ừ một tiếng, lại hỏi:
- Chẳng lẽ là Thiếu Lâm Tự có cừu nhân, đến nỗi liên lụy sang Tề Nhuận Tường?
Chỉ Quan nói:
- Thế lực Thiếu Lâm Tự hùng cường, ba mươi năm nay tung hoành võ lâm, ai lớn gan trêu chọc bọn họ như vậy?
Ngũ Định Viễn nói:
- Điều này cũng không hẳn, có lẽ trên giang hồ còn những cuồng nhân không biết sống chết. Đám người Yến Lăng tiêu cục chết rất là quỷ dị, bị người dùng một loại võ công thần kỳ đâm một lỗ từ cánh tay tới tâm tạng. Ngay cả Tây Lương đệ nhất ngỗ tác cũng nhìn không ra lai lịch, có thể thấy được là cao thủ thần bí nào đó gây ra. Hảo thủ nhất lưu như thế, chỉ bằng vào ba chữ “Thiếu Lâm Tự” mà dọa thì chưa đủ.
Chỉ Quan lấy làm kinh hãi, cẩn thận hỏi thương thế người chết cùng tổn hại nơi trái tim. Ngũ Định Viễn dò hỏi:
- Đại sư nghĩ tới điều gì.
Sắc mặt Chỉ Quan ngưng trọng, nói:
- Người xuất gia không nói dối. Lão nạp nhận biết người này, chỉ là vì an nguy của thí chủ nên không thể nói ra, thí chủ thứ lỗi cho ta.
Ngũ Định Viễn bôn ba mấy ngày, hy vọng tìm ra manh mối. Vậy mà Chỉ Quan hòa thượng vì tình không nói. Chỉ là võ công của lão hòa thượng này trên hắn, không thể cậy mạnh, liền cầu khẩn:
- Đại sư, nếu người không nói là đang trợ Trụ vi ngược(1). Giờ đám hung đồ nhởn nhơ ngoài vòng vương pháp, người nhẫn tâm vậy sao?
Chỉ Quan lắc đầu nói:
- Ngũ thí chủ có điều chưa biết, võ công của người này vượt xa cả ta và ngươi. Biết tên của hắn, chỉ là giao thêm một tánh mạng mà thôi.
Ngũ Định Viễn chợt dâng lên nỗi tức giận, chẳng qua vẫn nói:
- Đại sư không muốn nói thì thôi vậy, Ngũ mỗ mỗ cũng nên cáo từ.
Nói rồi đứng dậy, Chỉ Quan còn khuyên theo:
- Ngũ thí chủ, tục ngữ nói không sai, tại công môn thì quản thân cho tốt, giang hồ tự có lý của giang hồ. Thế gian này báo ứng tuần hoàn. Ngũ bộ đầu thân ở trong đó, hẳn phải rõ ràng đạo lý này.
Ngũ Định Viễn lẫm liệt nói:
- Tại hạ thân là bộ khoái, mang chức trách giữ gìn chính nghĩa thế gian. Đại sư nói luân hồi báo ứng gì cùng ta, chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi. Muốn Ngũ Định Viễn này khoanh tay đứng nhìn thảm án trước mắt, chờ để lão thiên gia đến chủ trì công đạo, đó là không thể nào!
Chỉ Quan nghe mà vẫn lắc đầu, nói:
- Gần đây giang hồ thịnh truyền rằng. Mậu thần qua đi thì sẽ có Long Hoàng hiện thế, xử trí phân tranh thế gian. Đến lúc đó, tự khắc trả lại công lý chính nghĩa.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, hỏi:
- Cái gì là Long Hoàng hiện thế? Đại sư không ngại thì nói ta nghe một chút!
Chỉ Quan nói:
- Giang hồ có truyền rằng ‘Mậu thần tuế chung Long Hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại’. Chỉ cần chờ đến sang năm, chắc chắn có cao nhân hiện thế. Giờ phút này, Ngũ thí chủ không nên nóng ruột.
Ngũ Định Viễn nghe thì nhịn không được, nhất thời cười ha hả, nói:
- Chuyện hoang đường cỡ này mà đại sư cũng tin cho nổi?
Chỉ Quan không tức giận, thản nhiên đáp:
- Lão nạp đã cạn lời, thí chủ có thể tùy duyên.
Ngũ Định Viễn nói:
- Lần này quấy quả thật là ngại ngùng, tại hạ cũng nên cáo từ.
Hắn cười ngoài miệng nhưng kỳ thật trong lòng đã có tính toán, thầm nghĩ: “Lão hòa thượng này biết lai lịch của hung thủ, ta không thể từ bỏ ý định”
Ngũ Định Viễn khách sáo vài câu rồi rời khỏi chùa. Đi được vài dặm, liền vòng về Bạch Long Tự, trốn ở ngoài sơn môn. Cho đến sắc trời một màu tối đen, hắn mới leo tường trở lại trong chùa. Cẩn thận tìm tòi những chỗ khả nghi, lúc tra phòng bếp thì thấy chum đựng gạo cạn gần lộ cả đáy, thầm nghĩ: "Bạch Long Tự chỉ có Chỉ Quan cùng hai tiểu đồ đệ của lão. Xưa nay lương trữ luôn dư thừa, giờ chẳng lẽ có khách không mời mà đến?"
Ngũ Định Viễn đang xem xét, chợt nghe ngoài cửa có tiếng người. Hắn vội nằm úp vào cửa sổ, lại nghe âm thanh hiền hòa của Chỉ Quan vang lên:
- Tuệ Thanh, sao lúc này còn không đi đưa cơm?
Tuệ Thanh kia nói:
- Sư phụ, người kia thật đáng sợ, chưa bao giờ nói nửa câu, nửa đêm còn huýt gió gọi lão hổ, con không dám đi, người bảo sư huynh đi thôi!
Chỉ Quan nói:
- Hài tử ngoan, người này trước kia từng cứu mạng sư phụ, lúc này bất đắc dĩ mới đến trong tự. Chúng ta có thể nào không chiêu đãi đầy đủ đây. Con mau đi đi!
Tuệ Thanh không dám bất tuân, chỉ lẩm bẩm vài câu. Chỉ một lúc sau, Ngũ Định Viễn nhìn thấy một chú tiểu mang theo cái giỏ đồ ăn ra khỏi chùa. Hắn gấp rút đi theo phía sau chú tiểu, ở rất xa thăm dò.
Đi khoảng nửa canh giờ, chú tiểu dừng bước trước một ngọn núi. Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn chỉ thấy núi kia cao chót vót mà đơn độc, bao phủ bởi những tầng mây mù, có vẻ vô cùng quỷ dị trong màn đêm đen.
Chú tiểu nọ kêu lớn:
- Phương thí chủ, ta đưa cơm tới cho ngài.
Ngũ Định Viễn nghe lời này, thầm nghĩ:
- Phương thí chủ? Hắn là ai?
Chú tiểu dùng sức kêu vài lần. Không nghe có trả lời trên đỉnh núi, chú tiểu cũng không lấy làm lạ, đặt giỏ cơm dưới đất rồi xoay người đi. Ngũ Định Viễn ngửa đầu nhìn tuyệt đỉnh kia, nghĩ ngợi: "Người nào ở trên đó, võ công tất nhiên cao thâm khác thường. Hòa thượng Chỉ Quan nhẫn nhịn không nói tên hung thủ, chẳng lẽ kẻ đó là bằng hữu của lão?"
Nghĩ đến đây thì cả kinh, Ngũ Định Viễn đợi chú tiểu đi vào rừng cây, một tay kéo lấy đối phương. Chú tiểu kinh hãi, không biết là ai nên há mồm muốn hô lên. Ngũ Định Viễn đưa tay bịt miệng nó, ghé vào tai thấp giọng nói:
- Tiểu sư phụ đừng sợ, ta là Ngũ bộ đầu ban ngày tới thăm hỏi đây, giờ ta có lời muốn hỏi ngươi.
Chú tiểu Tuệ Thanh thấy ra là Ngũ Định Viễn thì bớt sợ hãi, nhưng vẫn còn run rẩy hỏi:
- Thí chủ... Ông... Ông tìm ta làm gì?
Ngũ Định Viễn nói:
- Trên đỉnh núi kia có ai?
Tuệ Thanh nói:
- Thí chủ, ta... Ta không thể nói, sư phụ sẽ trách phạt.
Ngũ Định Viễn vờ cả giận nói:
- Ngươi không nói là lừa gạt mệnh quan triều đình, sẽ phải ngồi tù, có sợ hay không?
Quả nhiên Tuệ Thanh sợ hãi, run rẩy nói:
- Ta... Ta...
Ngũ Định Viễn thúc giục:
- Đừng ta ta cái gì nữa.. nói mau..
Chú tiểu đang muốn mở miệng, Ngũ Định Viễn chợt thấy cổ áo bị người túm lấy, tiếp theo thân thể bị nhấc bổng lên không.
---o0o----
Chú:
(1) Ðời nhà Ân, vua Trụ là một hôn quân vô độ; người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược”.