Hồi ký Bão lòng - Những chuyện trong trại giam - phần 19
Có lẽ do cảm thấy việc hành hạ thằng lính mới cũng "tạm đủ", thằng lính mới được "tha" cho về chỗ, nhưng vẫn bị "buộc chỉ" vào người. Đúng là nếu biết trước thế này, tôi nghĩ, bố bảo nó cũng chẳng dám phạm tội. Tôi chưa nói đến, mức khung hình phạt dành cho loại tội này là rất cao. Điều 111, Bộ luật tố tụng hình sự quy định:
1. Người nào dùng vũ lực, đe doạ dùng vũ lực hoặc lợi dụng tình trạng không thể tự vệ được của nạn nhân hoặc thủ đoạn khác giao cấu với nạn nhân trái với ý muốn của họ, thì bị phạt tù từ hai năm đến bảy năm.
2. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ bảy năm đến mười lăm năm:
a) Có tổ chức;
b) Đối với người mà người phạm tội có trách nhiệm chăm sóc, giáo dục, chữa bệnh;
c) Nhiều người hiếp một người;
d) Phạm tội nhiều lần;
đ) Đối với nhiều người;
e) Có tính chất loạn luân;
g) Làm nạn nhân có thai;
h) Gây tổn hại cho sức khoẻ của nạn nhân mà tỷ lệ thương tật từ 31% đến 60%;
i) Tái phạm nguy hiểm.
3. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp sau đây, thì bị phạt tù từ mười hai năm đến hai mươi năm, tù chung thân hoặc tử hình:
a) Gây tổn hại cho sức khoẻ của nạn nhân mà tỷ lệ thương tật từ 61% trở lên;
b) Biết mình bị nhiễm HIV mà vẫn phạm tội;
c) Làm nạn nhân chết hoặc tự sát.
4. Phạm tội hiếp dâm người chưa thành niên từ đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi, thì bị phạt tù từ năm năm đến mười năm.
Phạm tội thuộc một trong các trường hợp quy định tại khoản 2 hoặc khoản 3 Điều này, thì bị xử phạt theo mức hình phạt quy định tại các khoản đó.
5. Người phạm tội còn có thể bị cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ một năm đến năm năm.
Quy định của pháp luật là thế, nhưng tiếc là việc nhận thức, giáo dục của chúng ra còn quá thấp, có quá ít người có thể hiểu biết để mà thấy được vấn đề. Ngay bản thân tôi, cũng gọi là học này học nọ, thế nhưng chỉ đến khi xảy ra sự việc, ký vào lệnh tạm giam tôi mới hiểu được là mình phạm vào tội "cố ý gây thương tích", được quy định tại điều 104 của Bộ luật tố tụng hình sự.
Giá như mà văn bản pháp luật có thể cập nhật ở ngay các bản tin trong trường học, hay các nơi công cộng, thì tôi thiết nghĩ, số người phạm pháp sẽ giảm đi rất nhiều.
Cũng phải nói rằng, nhờ có tù mà tôi có được một số kiến thức không nhỏ về pháp luật, tiếp xúc với những người phạm tội, tôi có thể biết được họ đã vi phạm vào điều bao nhiêu của Bộ luật hình sự và họ có tình tiết nào để tăng nặng hay giảm nhẹ tội không...
Bữa tối của tù được dọn ra, khi ấy là 20h30
Như một lũ "tằm ăn rỗi", chúng ào ào "bem" rất nhanh, nhanh nhất là lũ "vệ sinh". Thật ra gọi là ăn cho nó oách, chứ bọn bên dưới thì cũng có cái đếch gì để mà ăn đâu, có chăng chỉ là mấy miếng bánh mì khô (tù gọi là "bít - cốt") chấm với nước bể pha đường, sang lắm thì được 1/3 thanh lương khô. Cũng bởi đa phần những thằng tù ở đây lúc nào cũng là đói là khát cho nên hôm nào có được cái gì ăn "là lạ" là chúng khoái lắm.
Tù có mấy câu miêu tả về cái cảm giác "sướng" của mình như sau: "Thứ nhất là có lệnh tha, thứ nhì tại ngoại, thứ ba ra toà, thứ tư là gặp người nhà, thứ năm tắc tế, sáu là ăn tươi..."
Quả là đời thằng tù, lúc nhận lệnh tha thì chẳng gì sung sướng hơn, lúc đó con người ta cái cảm giác như là vừa bước từ "địa ngục" để lên "thiên đàng" vậy, cảm giác lâng lâng khó tả lắm. Còn được tại ngoại, tức là cũng được tự do (nhưng có điều kiện), cảm giác như là được thoát tội (thực tế khi được tại ngoại, tức là cơ bản tội đã nhẹ đi và khả năng có cơ "chạy" lấy án treo là rất sáng). Còn vấn đề ra toà, tại sao lại được xếp thứ ba?
Cũng dễ hiểu, cảm giác lâu ngày bị giam cầm, kìm hãm, chẳng nhìn thấy bên ngoài xã hội ra sao (mà XH thì thay đổi từng ngày), giờ được nhìn thấy tất cả, được ngấu nghiến cái không khí của sự tự do (tự do muôn năm), được gặp người nhà, được tranh thủ ăn những thứ mà trong tù là mơ ước, được có tiền mang về buồng (nếu có điều kiện). Cái "sướng" thứ tư đó là khi gặp người nhà đến thăm, được hàn huyên tâm sự (chính thức, bởi ra toà thực tế không được phép gặp). Còn thứ năm, "tắc tế" tức là cái cảm giác khi nhận được gói quà gia đình gửi vào (mỗi tuần được phép gửi một lần). Và cuối cùng là ăn tươi...
Nghe đến chuyện ăn tươi, cứ có cảm giác xa xỉ, cứ có cảm giác như được ăn cỗ ấy, nhưng thực ra thì...
Trong trại tạm giam, trung bình mỗi tuần các buồng giam được trại phát cho một ít thịt lợn (do trại nuôi và mổ), vào đến tay tù, tức là về được đến buồng giam thì mỗi buồng (trên dưới 50 người) nhận được khoảng 2 kg thịt và hai bát nước luộc lợn có cho muối (mặn chát, để rưới với cơm)...
Hai kilogam thịt ấy thực tế là hai kg thịt mỡ bèo nhèo (tù gọi là "mều"), gỡ khéo lắm thì được chừng khoảng 1 lạng thịt nạc (phần này dành cho "các anh"), số "mều" còn lại chia cho cả buồng, chia từ trên xuống dưới, chia từ to đến nhỏ... Túm lại gọi là chia, thế nhưng đến tay "dân" cũng chỉ còn gọi là... có được chia, miếng "mều" đến bát của "dân" có thể tả thế này: Khi cầm lên thổi phù một cái là sẽ bay vèo vèo...
Dù sao cũng là cơ hội duy nhất trong tuần "dân" được ăn cơm... có thức ăn (mỗi buồng luôn có trung bình 20 - 30 "dân" - Nếu là buồng có nhiều tiền án tiền sự thì số "dân" còn đông hơn nữa...)
Cảm giác thèm thuồng khiến cho bát nước "mều" của dân trở thành "đặc sản" để tranh nhau, thằng nào cũng muốn được "thưởng thức" nhiều nhất... Lâu không được đánh chén "ngon lành" như thế nên thằng nào cũng cố, cả tuần ăn cơm với muối trại nó cũng quen, giờ bỗng dưng... "thừa chất", cái dạ dày nó đếch chịu nổi, thế nên số "dân" bị đi ỉa sau khi... "sướng" là rất nhiều.
Quay lại với bữa ăn tối của tù, chúng ăn rất nhanh và dọn cũng rất nhanh, một lý do nữa để hôm nay chúng dọn nhanh hơn bình thường là do tay "trực buồng" thông báo hôm nay sẽ có "đại nhạc hội" với sự xuất hiện của hai "ca sĩ", "diễn viên múa" mang tên : "hiếp dâm" và "cưỡng đoạt"... Có phần phụ diễn của "vũ đoàn" "dân cu đen"... (lũ "dân" cũng rất thích được văn nghệ, bởi mỗi lần hát chúng thường được thưởng... một hơi thuốc lào).
...
Sau khi cả buồng ổn định vị trí, "đại nhạc hội" được chính thức công diễn, sau khi "MC" công bố lý do, hai ca sĩ "hiếp dâm" và "cưỡng đoạt" được "mời" lên "sân khấu"...
Một thằng "xe" dõng dạc:
- Kính thưa quý vị, để mở đầu cho chương trình "đại nhạc hội" xin trân trọng giới thiệu nhạc phẩm "cuộc đời vẫn đẹp sao" do "ca sĩ" "hiếp dâm" trình bày, với phần "múa phụ đạo" của "diễn viên múa" "cưỡng đoạt" và "vũ đoàn" "dân cu đenn..nnnnnn"....
Những "tràng pháo tay" nồng nhiệt... (tù chỉ được phép "vỗ tay" bằng... hai ngón, đồng thời "vỗ" không được có... tiếng kêu) và phải kèm theo câu khen ngợi quen thuộc sau mỗi phần trình diễn: "Hay quá". (hạn chế tối đa việc làm ồn, bởi nếu để "ban" biết, "ban" sẽ vào và bắt đi kỷ luật ngay)
Thằng "hiếp dâm" và thằng "cưỡng đoạt" lộ rõ vẻ sợ sệt, nhưng chúng vẫn phải tiến lên phía trước... Cả phòng im lặng...
Thằng "hiếp dâm" run rẩy...
"Cuộc đời vẫn đẹp sao, tình yêu vẫn đẹp.... Các anh cho em xin, em không thuộc, em không hát được đâu..."
- Mẹ kiếp, ca sĩ "cò quay" à.... "Cà chua và trứng thối" đâu rồi?...
Từ bên dưới, hai chiếc dép "bay" vèo vèo lên chỗ thằng "hiếp dâm"...
Kể cũng tội, nó vẫn bị "buộc chỉ" nên không né được, một chiếc trúng mặt và một chiếc trúng tay... Nó quýnh quáng... Em xin... các anh...
- Xin gì, tiếp tục đi, đừng để "các anh" mất hứng... Hát đéo được thì đọc, đọc đi cho "diễn viên múa" cưỡng đoạt" còn thể hiện nào...
Thằng "hiếp dâm" mặt méo xệch, nhưng nó không thể chối bỏ hay "bật" lại, nó đành lê lết bước chân lên phía trước và chuẩn bị...
|