Từ Oánh lấy hai mươi đồng ra đưa cho tài xế xe taxi, nói cảm ơn. Cô đẩy cửa xe taxi ra, xuống xe.
Cô đứng ở cửa quán trà Tụ Phú Lâu ở phía đông Quảng trường Thắng Lợi, nâng tay trái lên xem đồng hồ, mười một giờ một phút. Từ Oánh hít vào một hơi thật sâu, cất bước đi vào quán trà.
Cô vừa đi vào trong, còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình hình trong quán thì đã chợt nghe thấy có tiếng người gọi:
- Tiểu Oánh, ở đây.
Từ Oánh nhìn về phía tiếng nói phát ra, đã thấy ở cách cửa hai bàn, có một bàn có một người phụ nữ trung niên đeo kính mắt màu đen, mặc một bộ đồ giả da, chính là người mà cô đang muốn gặp - Trầm Lương.
Từ Oánh bước nhanh đến nơi, nói với vẻ xin lỗi:
- Chị Lương, thực xin lỗi, em đến muộn.
- Tiểu Oánh, khách sáo thế. Chị cũng vừa mới đến thôi.
Trầm Lương kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, ý bảo Từ Oánh ngồi bên cạnh chị. Từ Oánh có chút chần chừ, nhưng vẫn ngồi xuống.
- Tiểu Oánh, em không biết mấy ngày vừa rồi chị bận chết đi được. Đi sang Hồng Kông, lại còn ở Thái Lan hai ngày. Hôm qua vừa mới về thôi. Ài, chị nhớ ra là chị mua cho em một bộ sườn xám ở Hồng Kông. Dáng người với khí chất của em rất phù hợp để mặc sườn xám. Tí nữa cơm nước xong chúng ta đi đến cửa hàng chị, chị đưa cho em, em mặc thử xem xem.
Trầm Lương vừa nói vừa đặt tay lên đùi Từ Oánh, vuốt ve.
Từ Oánh có chút mất tự nhiên, chuyển chân qua bên khác. Cô cố nặn ra vẻ tươi cười, nói:
- Chị Lương, cám ơn nhiều! Em không thích mặc sườn xám lắm.
- Xem em này, dáng người em thế này mà không thích hợp để mặc thì chả lẽ dáng người chị mới phù hợp để mặc sao? Nếu để cho chị trẻ lại thêm bảy tám tuổi, bản thân chị có thể thử xem được. Nhưng giờ thì không được rồi, mặc sườn xám đi ra ngoài có mà bị người ta chê cười chết chị.
Nói xong, Trầm Lương lại nở nụ cười rất phối hợp.
Từ Oánh không cười. Cô hít vào một hơi thật dài, lo lắng không thôi, nói:
- Chị Lương, em .... em không muốn... tiếp tục với chị như vậy nữa. Em muốn.... chia tay với chị.
- Em nói cái gì?
Trầm Lương không nghe rõ, nhìn vào mặt Từ Oánh, hỏi lại.
- Em muốn chia tay với chị Lương, không muốn ở cùng một chỗ với chị nữa.
Không biết vì sao, Từ Oánh đột nhiên cảm giác trong lòng có một cỗ dũng khí, không còn khiếp đảm như lúc trước nữa mà là rất dũng cảm nói thẳng ra. Tuy rằng tiếng nói không lớn, nhưng lại nhấn rõ từng chữ một rất rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Trầm Lương biến mất, chỉ còn lại vẻ âm trầm. Chị ta chất vấn:
- Tiểu Oánh, có phải là em trách chị mấy ngày nay không ở với em nên em nói linh tinh thế không?
Từ Oánh lắc đầu, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Trầm Lương, nói:
- Chị Lương, chỉ là em không muốn tiếp tục sống như thế nữa. Trước kia em rất ghét đàn ông, cảm giác tất cả đàn ông trên thế giới này đều như nhau, đều chỉ muốn thân thể đàn bà thôi. Đàn ông là loại không đáng tin cậy nhất. Em đối với đàn ông hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng hiện giờ thì em không cho là như thế. Em phát hiện ra kỳ thật đàn ông cũng không hoàn toàn như thế, chỉ là vì em không gặp được người đàn ông chân chính mà thôi. Chị Lương, em muốn sống một cuộc sống bình thường giữa nam với nữ, em không muốn tiếp tục thế này nữa.
"Chát!" Trầm Lương vung tay tát cho Từ Oánh một cái. Thân thể Từ Oánh run lên, thiếu chút nữa bị Trầm Lương tát cho ngã lăn ra đất. Khóe miệng của Từ Oánh bị đánh đến xuất huyết. Cô đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, lại quay đầu nhìn Trầm Lương, không có vẻ gì là sợ hãi cả. Một tát này của Trầm Lương ngược lại lại làm cho Từ Oánh càng thêm dũng cảm. Ánh mắt của cô nhìn Trầm Lương không hề lảng tránh nữa mà lóe ra tia nhìn kiên quyết.
Trầm Lương gỡ kính mắt ra, đập bốp lên trên bàn, làm cho chén trà trên bàn cũng bị chấn động rung lên kêu leng keng. Chị ta trừng to đôi mắt rất dọa người, căm tức nhìn Từ Oánh, miệng mắng:
- Thối tha! Có phải là mày đủ lông đủ cánh rồi nên ương ngạnh phải không? Dám tranh luận với bà nữa cơ à. Còn con mẹ nó nghĩ tới cuộc sống nam nữ bình thường. Mày nói cho bà biết, là thằng công tử bột nào quyến rũ mày, bà xử lý thằng đó luôn.
Trầm Lương to mồm mắng, vừa gào lên thì tất cả mọi người ở trong quán trà đều nghe thấy hết, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía bên này. Trầm Lương chẳng quan tâm điều đó, vẫn nhìn thẳng vào Từ Oánh, hỏi:
- Nói mau, rốt cuộc là ai?
Từ Oánh cũng mặc kệ tất cả, ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt Trầm Lương, không có nửa điểm lảng tránh.
- Chị Lương, bây giờ em không có ai cả. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là em sẽ không thể sống cuộc sống của chính mình được. Em là phụ nữ bình thường, em muốn sống một cuộc sống của một người phụ nữ bình thường, có đàn ông yêu, có đàn ông thương. nhưng em không thể cảm thụ được điều đó nếu đi theo chị Lương. Em thừa nhận, trong ba tháng vừa rồi em đã rất ngu ngốc, có thể đã cho rằng sống cùng chị Lương mới chính là cuộc sống. Nhưng mà bây giờ em đã rõ ràng rồi, đó không phải là cuộc sống gì cả.
Giọng nói của Từ Oánh có chút kích động.
- Chị Lương, chị không cần phải quấn lấy em như thế. Hãy để cho em có cuộc sống tốt đẹp đi!
- Tao quấn lấy mày à? Mẹ kiếp, mày cho tao là ai hả? Là loại người dễ bị khi dễ thế phải không? Một câu nói muốn sống tốt thì đã muốn vứt bỏ tao à? Thực là xem tao là cái giẻ rách bên đường. Mày cũng không đi hỏi thăm nghe ngóng xem, Trầm Lương tao là ai. Đắc tội tao rồi có ai là có kết cục tốt?
Trầm Lương nói xong, lại giơ tay phải lên, miệng mắng sa sả:
- Xem ra hôm nay tao không dạy dỗ mày tử tế thì mày không biết bà đây không phải là dễ bắt nạt.
Tay phải của chị ta giơ lên, còn chưa hạ xuống thì chợt nghe thấy một tiếng hô lớn. Một cái ghế đã ném qua phía này, đập trúng đầu Trầm Lương. Trầm Lương lập tức bị ném trúng ngã lăn ra đất, máu tươi từ trên trán tuôn ra. Trầm Lương bị ném vào đầu, đứng lên, mắng to:
- Thằng chó nào dám ném bà?
Những lời này còn chưa dứt thì lại một cái ghế khác được ném qua, đập trúng ngực Trầm Lương. Lần này lực ném mạnh hất Trầm Lương bay lên, ngã lăn ra phía sau đụng trúng một cái bàn. Rốt cuộc Trầm Lương không đứng dậy nổi.
Từ Oánh choáng váng. Sau khi cái ghế thứ hai ném ngã Trầm Lương thì cô mới có thể dựa vào hướng ghế ném tới mà nhìn lại, đã thấy Diệp Lăng Phi và một người đàn ông mà cô không quen đứng ở trước cửa quán trà. Hai cái ghế kia chính là hai ghế ở bàn để cạnh cửa.
Hóa ra Diệp Lăng Phi và Trần Hàn Lâm vừa mới nói chuyện xong, đang định rời đi, chợt nghe thấy Trầm Lương kia lớn giọng. Diệp Lăng Phi lúc trước còn không chú ý là Từ Oánh, hắn đã nhìn ra người phụ nữ trung niên kia rất kiêu ngạo, tát cô gái bên cạnh chị ta một cái rồi sau đó còn hùng hùng hổ hổ có vẻ rất kiêu ngạo. Diệp Lăng Phi lúc đó mới cẩn thận lắng nghe, lập tức nở nụ cười. Hóa ra là hai người phụ nữ này đồng tính luyến ái. Loại chuyện này Diệp Lăng Phi chứng kiến không ít, An Kỳ thường xuyên chơi trò này, cho nên Diệp Lăng Phi cũng không có quá để ý. Hắn và Trần Hàn Lâm dự định rời đi, vừa mới đi được vài bước, Diệp Lăng Phi mới nghe thấy tiếng nói của cô gái kia rất quen thuộc. Hắn nhìn kỹ lại, lắp bắp kinh hãi, không ngờ lại là trợ lý của mình, Từ Oánh.
Mắt thấy người đàn bà trung niên quá kiêu ngạo kia định đánh Từ Oánh, cơn tức của Diệp Lăng Phi dâng lên. Hắn ghét nhất là cái loại đàn bà giả bộ trâu bò này. Diệp Lăng Phi không có động thủ, hắn sợ bẩn tay, thấy có cái ghế dựa bên cạnh, Diệp Lăng Phi vung lên một cái ném qua.
Diệp Lăng Phi vốn định ném cho chị ta một phát rồi đi là coi như xong chuyện, không ngờ là người đàn bà này lại đứng lên mắng to. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ: "Thế này là coi như mày tự thích bị đánh rồi. Mày đã không tự trọng như thế, lão tử không ném mày thì đúng thực là có lỗi." Diệp Lăng Phi lại vung một cái ghế nữa lên ném vào ngực người đàn bà nọ, lập tức ném bay chị ta luôn.
- Cậu đi trước đi, tôi có việc, chúng ta gọi điện liên lạc sau.
Diệp Lăng Phi nói với Trần Hàn Lâm đang đứng cạnh. Trần Hàn Lâm sớm đã bị tác phong hung hãn của Diệp Lăng Phi dọa cho sợ, trong lòng đang thầm lo lắng nếu mình mà chọc tới Diệp Lăng Phi thì có thể sẽ bị đánh ngã lật ra như thế hay không. Nghe thấy Diệp Lăng Phi bảo vậy, Trần Hàn Lâm nào dám chần chờ thêm, vội vàng rời khỏi quán trà.
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Từ Oánh, hỏi:
- Sao lại thế này? Chị ta đang làm cái gì?
- Giám đốc Diệp, đây là chuyện của tôi. Anh mau đi nhanh đi.
Từ Oánh biết bối cảnh xã hội đen của Trầm Lương, bằng không, cô cũng không nói chuyện cẩn trọng như thế, thậm chí còn có phần khiếp đảm. Từ Oánh giờ đang lo lắng sau khi Diệp Lăng Phi đánh Trầm Lương như thế thì Trầm Lương sẽ gây bất lợi cho Diệp Lăng Phi. Bởi vậy cô mới thúc giục Diệp Lăng Phi mau rời đi.
Diệp Lăng Phi làm sao lại để cái loại đàn bà này vào mắt. Thấy khóe miệng Từ Oánh có chút máu, hắn vội vàng nói:
- Đi. Tôi đưa cô đi bệnh viện.
- không cần, Giám đốc Diệp, anh đi nhanh đi.
Từ Oánh đưa tay đẩy Diệp Lăng Phi, muốn hắn mau mau rời đi.
Ngay lúc này, Trầm Lương đã từ mặt đất đứng dậy được. Chị ta ôm lấy ngực, há mồm thở dốc, hung hăng nói:
- Thằng ranh thối tha kia, mày chán sống rồi à? Cũng không hỏi xem bà đây là ai. Mày có gan thì đứng chờ đó cho bà, bây giờ bà kêu người tới.
- Mẹ nó chứ, con đàn bà chết tiệt ăn nói cho sạch sẽ một chút cho lão tử. Mày không phải là muốn gọi điện sao? Được rồi, tao ở yên đây chờ. Nhưng mà mày con mẹ nó bây giờ thì câm miệng lại, tìm một chỗ khác mà gọi điện thoại, đỡ cho tao phải nghe thấy cái giọng của mày.
Trầm Lương cũng bị Diệp Lăng Phi đánh cho phát sợ. Tuy là ngoài miệng nói vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng chị ta cũng thấy hoảng, quả thực không dám nói thêm nữa, cầm điện thoại ra đứng ở cửa gọi điện.
- Giám đốc Diệp, anh mau đi đi. Chị ta quen biết rất nhiều người trong giới xã hội đen. Anh đánh không lại bọn họ đâu. Đi nhanh đi.
Từ Oánh cầu xin, nói.
Diệp Lăng Phi ngược lại ngồi lại bên cạnh Từ Oánh, cười rộ lên ha hả, nói:
- Đánh nhau ai sợ ai. Có điều cô cũng đã nhắc tôi, tôi không cần phải đánh nhau. Đánh nhau với cái bọn lâu la này chả có cái vị gì, rất dễ bẩn tay tôi. Cô chờ tôi, tôi cũng gọi điện thoại.