có phải trăng ta đang đi tìm một bóng hình đã mãi rời xa tầm tay, liệu người có biết ta yêu người biết bao nhiêu, cho dù mai sau này đi nữa, Anh vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối. Dù cho những lúc giá rét ru đêm mùa đông lạnh lùng.....dù vẫn biết là đã quá muộn màng
Nhìn thấy xung quanh ai cũng xa lạ.
Chỉ riêng anh đứng nơi phía chân trời .
Nhìn em yêu ngày càng đi xa xa tầm tay anh.
Cứ cố níu đôi tay để về lại bên anh nhưng không thể được.
Vì người đã có một người mới đi bên người ta không cần anh.
Chẳng cần bận tâm anh nơi đây thế nào.
Giờ người đã cố quên đi anh người anh yêu nhất.
|