Đại Đường, Thiên Bảo năm thứ 9, thiên hạ thái bình, đang là thời kỳ an cư lạc nghiệp.
Năm nay mưa thuận gió hòa, Bạch Thạch trấn nhờ đó mà yên vui. Tuy chỉ là tiểu trấn xa xôi, nhưng cũng phát triển phồn thịnh, nhà nhà sung túc. Cuộc sống của bách tính thập phần thoải mái.
“Thế gian hữu dị cổ, chuyên thụ hoang đường mộng; dĩ úy thất ý nhân, văn giả cấu như phong. . . Mạc vấn mộng tỉnh thì, đồ nhạc tại mộng trung; nhân sinh thị hà vật? Bách niên nhất tràng mộng” (“Thế gian có cửa hàng kỳ lạ, chuyên bán chuyện hoang đường, an ủi những người không đạt được ý nguyện, người nghe thấy như thế mua như gió cuốn… Chớ có hỏi khi nào thì tỉnh mộng, ham vui trong mộng, nào còn quan tâm đến cuộc sống thực ra sao? Một giấc mộng trăm năm.” )
Một đạo sĩ già nua đạo bào bẩn thỉu, vừa đi vừa hát vang, phía sau ông ta có hơn mười đứa trẻ nghịch ngợm, không ngừng ném gạch đá vụn, ồn ào trêu đùa. Vóc người đạo sĩ già này cực kỳ cao to, khuôn mặt dày một tầng cáu bẩn, ngay cả hỉ nộ cũng khó mà nhìn ra được. Râu tóc bện thành một mớ, cũng không biết là bao lâu rồi chưa chỉnh trang lại nghi biểu, bụi bặm đen đúa, chỉ có thể thấy được tuổi đã rất già.
Rất đông trẻ con đuổi đánh, nhưng ông ta lại hồn nhiên không buồn chú ý, chăm chăm sải bước, trong nháy mắt đã từ đầu đường đi đến cuối đường. Những đứa trẻ nghịch ngợm đuổi không kịp ông ta, dần dần bị tụt lại rất xa ở phía sau.
Lúc này mặt trời đang dần hạ xuống, có hai gã thiếu niên vừa rời khỏi thư thục (trường tư thời xưa), trông khá hòa thuận, đi qua con đường nhỏ này.
Trong đó một gã thiếu niên mặt vàng vọt, thoạt nhìn liền có vài phần khí phách, vốn dĩ tinh thần có phần uể oải không chịu nổi. Nhưng khi lão đạo sĩ đi ngang qua hai đứa, thiếu niên mặt vàng vọt cực nhanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng đạo sĩ, dường như có chút đăm chiêu.
Đồng bạn của nó so với nó cao lớn hơn một chút, cũng có vẻ cường tráng đầy đặn. Khuôn mặt tròn tròn bóng nhoáng hồng nhuận, một thân áo choàng bằng lụa, thắt lưng đeo một sợi tơ có gắn một khối bạch ngọc, cho thấy gia thế có phần sung túc. Thấy vẻ kỳ lạ của thiếu niên mặt vàng vọt, hắn quay đầu nhìn theo ánh mắt của đồng bạn, lầm bầm nói: “Hóa ra một đạo nhân bẩn thỉu, thế thì có cái gì mà phải nhìn.”
Thiếu niên mặt vàng mỉm cười, hai mắt khẽ chuyển, có vẻ cực kỳ linh động. Hắn cũng không nói thẳng, giọng nhàn nhạt: “Ta có chút chuyện, sẽ về nhà muộn, ngươi về trước, đến thăm mẫu thân ta, đừng quên giúp ta phân giải vài lời.”
Dứt lời cũng không chờ thiếu niên cường trắng trả lời, vội vã nhét thư quyển đang cầm vào trong tay đồng bạn, rồi nhanh chân đuổi theo bóng lưng của lão đạo sĩ.
Hai thiếu niên này nguyên là hàng xóm, thiếu niên mặt vàng vọt là Tiêu Phi, có chút chắc khỏe, gia cảnh dư dả là Mạnh Khoan.
Tiêu Phi trời sinh thân thể yếu nhược, thế nhưng tính cách hiếu động, mỗi ngày đều xuất ra vô số những trò quái ác, nghịch ngợm khắp nơi. Phụ thân nó cũng đọc sách mấy năm, tạo được chút ít vốn liếng, là người sống thành thật. Thấy đứa con ngỗ ngược khó bề quản thúc, liền hung hăng nghĩ ra chút trói buộc, đưa nó đến làm môn đệ đọc sách của Kinh Phu Tử vốn có tiếng là nghiêm khắc.
Tuy rằng Tiêu Phi bướng bỉnh, thế nhưng lại là người cực kỳ thông minh, đọc sách nhanh như gió, thoáng cái đã thuộc làu, làm cho Kinh Phu Tử rất vui. Liền nói với phụ mẫu của nó rằng: “Đứa bé này đọc sách rất tinh ý, ngày sau nếu khoa khảo, chắc chắn sẽ đường ra, tiền đồ vô lượng.” Thậm chí con khuyên phụ mẫu nó, không cần phải quá quản thúc. Được Kinh Phu Tử khen ngượi, phụ mẫu của nó cũng có phần được an ủi, đứa con này ngày sau có thể có tiền đồ. Tuy rằng Tiêu Phi vẫn cứ làm ra những trò quái đản, trong nhà cũng không quản chặt nó nữa.
Còn Mạnh Khoan, tuy rằng thân thể khỏe mạnh hơn Tiêu Phi, nhưng về cơ linh thì lại kém rất xa. Đọc sách sớm hơn Tiêu Phi nửa năm, nhưng hôm nay Tiêu Phi đã đọc được luận ngữ, sử sách, nó vẫn như trước chỉ đọc được Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính Thượng Hoàng Đãng.
Vừa mới rồi, Tiêu Phi rất tinh mắt, phát hiện gạch đá của mấy đứa trẻ kia, không có một viên nào chạm được vào người lão đạo nhân. Khi Mạnh Khoan không cảm thấy có gì kỳ quái, thì nó đã nhìn ra được, sau khi mấy đứa trẻ ném đá ra, không hiểu sao liền chậm đi rất nhiều, vô luận là đứa trẻ đó có dùng bao nhiêu lực đạo, thì cũng rất là xảo diệu rơi ở bên ngoài thân thể đạo nhân, cách đúng nửa thước.
Chuyện thú vị như vậy, Tiêu Phi đâu thể kiềm chế được tính tình? Thế là nó chạy theo phía sau đạo sĩ kia, đi qua bảy tám con đường, trong đầu càng thêm kinh ngạc.
Cước bộ của đạo sĩ lôi thôi kia cũng không quá nhanh, thế nhưng nó liều mạng chạy theo, cũng chỉ khó khăn lắm mới thấy được bóng lưng, muốn đuổi gần thêm một bước cũng không thể được.
“Đạo sĩ này quả nhiên có chút kỳ quái!”
Tiêu Phi rất hiếu kỳ, cước bộ lại càng mau thêm, thế nhưng thân thể nó vốn không cường tráng, chạy theo một hồi, chỉ cảm thấy hai chân từ từ bủn rủn, cứ thế chậm dần lại.
Mắt thấy bóng lưng đạo sĩ lôi thôi càng ngày càng xa, Tiêu Phi quýnh lên, liền bất chấp mà gào to: “Đạo trưởng ở phía trước, xin dừng bước! Tiểu tử có việc cần hỏi!”
“Đạo trưởng! Đạo trưởng!”
Tiêu Phi gọi theo vài câu, nhưng đạo sĩ lôi thôi kia lại như chưa từng nghe thấy, sải bước đi nhanh, càng chạy càng mau. Mắt thấy không đuổi kịp nữa, trong lòng Tiêu Phi thập phần uể oải. Thế nhưng cũng không muốn buông bỏ, vẫn tiếp tục tận sức chạy theo. Đột nhiên, một thân ảnh nho nhỏ, từ cửa một con hẻm lao ra. Tiêu Phi đang chạy nhanh, không kịp thu đà, liền đâm sầm vào đối phương. Chỉ nghe thấy một tiếng “ối” đau đớn kiều mị vang lên. Tiêu Phi liền đã vững vàng ngồi lên trên người đối phương.
Đến lúc nó chăm chú nhìn lại, thì lại nhận ra đó là nữ nhi duy nhất của Lâm quả phụ, nổi tiếng xinh đẹp ở Bạch Thạch trấn, Lâm Tiểu Liên. Nữ hài này giống hệt với mẫu thân, tuổi còn nhỏ nhưng đã “trổ mã” mười phần là mỹ nhân bại hoại. Hơn nữa còn kế thừa cả tính cách mạnh mẽ của mẫu thân, cho nên trước giờ chưa bị ai khi dễ. Tiêu Phi thầm nghĩ: “Không hay! Tiểu cô nương này không dễ trêu chọc, tốt nhất là ta nên chuồn đi!”
Tiêu Phi lúc này vừa vặn đè lên người Lâm Tiểu Liên. Cô bé khiếp sợ , thân thể mềm nhũn, để cho Tiêu Phi đè xuống, đôi mi thanh tú cau lại, còn chưa vội nhào dậy. Tiêu Phi lồm cồm bò dậy, lòng dạ nó thực ra không xấu, vội vã nâng Lâm Tiểu Liên lên, cuống quít nói: “Vừa rồi ta lỗ mãng, có việc cần đi trước, sẽ quay lại Lâm gia xin lỗi muội tử ngươi sau!”
Lâm Tiểu Liên còn chưa kịp mở miệng, thì đã thấy Tiêu Phi vụt đi, không thấy bóng dáng đâu nữa. Nhìn bóng lưng Tiêu Phi, Lũng Tây oán hận giẫm gót sen, nũng nịu mắng: “Tiêu Phi ngươi chờ đó, một hồi mà không đến xin lỗi ta, ta tìm tới tận nhà ngươi, mời phụ mẫu ngươi phân xử! Xem họ có cho mông ngươi nở hoa không!”
Bạch Thạch trấn không quá lớn, chỉ có hơn mười con đường nhỏ. Tiêu Phi chạy một mạch ra ngoài trấn, không ngờ không thấy tăm hơi của đạo nhân lôi thôi đâu. Nó có vài phần do dự, rầu rĩ không vui quay lại trấn. Trong lòng nó, đạo nhân kia tất có gì đó cổ quái, chẳng qua là, đến tột cùng cổ quái ở chỗ nào, thì nó lại không minh bạch.
Ngoài đọc sách, Tiêu Phi cũng nhàn rỗi, liền đọc chút thư tịch tiền nhân bút ký để giải trí. Với đạo sĩ cầu tiên thuật cực kỳ hâm mộ. Hôm nay gặp được một dị nhân, nhưng vô duyên kết giao, thành thử hắn không thể không cảm thấy chán nản.
Chờ đến khi Tiêu Phi về đến chỗ đụng phải Lâm Tiểu Liên lúc trước, lại thấy nữ hài này đang nói chuyện với hai nữ tử.
Tiêu Phi sống ở Bạch Thạch trấn, chưa bao giờ rời khỏi đây nửa bước. Tuy Bạch Thạch trấn nàykhông tính là hẻo lánh, thế nhưng cũng rất ít khách nhân ghé qua đây. Hai nữ tử này, tuổi cũng không nhiều, người lớn tuổi hơn chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn người trẻ hơn thì chừng hai mươi hai hai mươi ba. Đều là trường thân ngọc lập, một thân bạch sắc quyên y, không thi phấn trang điểm, nhưng da thịt như ngọc, từ trên người họ tản một hương thơm ngào ngạt.