Y Sơn Cận mờ mịt đứng ở ngọc bích phía trước, thân thể không ngừng lay động, bộ dáng tựa hồ tùy lúc đều có thể ngã sấp xuống .
Mặc dù y không biết mình đã ở đây bao lâu, nhưng trên người tích lũy bụi đất dày đến như vậy hiển nhiên đã qua rất nhiều năm rùi.
"Các nàng đem ta cưỡng đến chết, rùi cứ như vậy bỏ lại ta, chôn cũng không chôn, trực tiếp mặc y phục rời đi!"
Nghĩ đến hai thầy trò Ân Băng Thanh độc ác vô tình, Y Sơn Cận vô cùng phẫn hận, thương tâm, trong lòng cảm thấy khuất nhục.
Hắn ngẩng đầu, ngưng thần nhìn ngọc bích trước mặt, mơ hồ cảm giác được chính mình có thể bất tử, may mắn được sống lại chắc chắn có quan hệ đến một loạt công pháp khắc trên này.
Dù gì cũng là công tử của nhà phú hào có tiến, tự nhiên hắn có thể đọc sách nhận chữ. Hắn cẩn thận dừng ở ngọc bích, cố gắng đem các chữ trên vách nhớ bằng hết. Trên thực tế, bị cưỡng gian trong ba năm, hắn mỗi lần tỉnh lại ánh mắt đều rơi vào trên vách,tiềm thức dựa theo công pháp khắc trên đó tiến hành tu luyện. Dù sao cả ngày không có chuyện gì làm, có việc mà tiêu tan thời gian cũng tốt.
Hắn cứ thế tự nhiên dược các nàng thải bổ, linh lực tự động vận hành mấy vòng chu thiên qua đều hai cơ thể rùi lại trải khắp kinh mạch bản thân về sau thành thói quen cho dù ngủ một giấc hàng trăm năm, cũng một mực mơ hồ vận chuyển linh lực, bởi vậy linh thức của y được bảo trụ bất diệt, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tại ngọc bích, có một mặt trơn nhẵn sáng bóng, Y Sơn Cận ánh mắt vô thức xẹt qua, đột nhiên giật kinh hãi.Ngọc bích trơn nhẵn bóng như gương trên vách, chiếu ra là một dung mạo hoàn toàn xa lạ.Hắn giật mình lấy ngọc thủ sờ mặt, phát hiện chính mình dung mạo quả thật đã thay đổi đến phân nửa.
Da thịt trắng hồng, dung mạo cũng trở nên tuấn mỹ vô cùng, mơ hồ có chút giống với hai mỹ lệ tiên nữ đã cưỡng gian mình. May là dung mao non nớt lại mang theo vài dương khí, làm cho hắn thoạt nhìn như là một mỹ thiếu niên anh tuấn đến cực điểm.Càng làm hắn giật mình hơn chính là, khuôn mặt này nhìn qua chỉ có mười một, mười haị tuổi, nhưng bộ dáng lại là một tuấn mỹ nam mười tám đôi mươi.
"Chuyện gì đã xảy ra thế này? Chẳng lẽ trong lúc ta ngủ có tu luyện qua công phu làm thay đổi dung mạo sao? Hoặc là nói, bị cưỡng gian rồi sau đó dung mạo cùng các nàng có điểm giống nhau? Còn cái thân thể này nữa chứ, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, ngược lại còn được cải lão hoàn đồng?"
Y Sơn Cận giật mình suy nghĩ, dùng sức véo vào mặt thật mạnh, hoài nghi chính mình vốn là đang nằm mơ.
Trong khi còn đang kinh ngạc, chân hắn đột nhiên như nhũn ra, thân thể mất đi thăng bằng, cuống quít lấy tay giữ chặt lấy ngọc trụ, mới may mắn không có té trên mặt đất.Tay hắn đụng tới ngọc bích kia, chữ viết đột nhiên biến mất, một lát sau lại hiện ra rất nhiều ký tự mới tỏa ánh kim quang sáng loáng, chỉ là cùng nguyên bản lúc nãy lại hoàn toàn bất đồng .
Y Sơn Cận trừng to mắt nhìn nọ công pháp mới, mơ hồ đã đoán ra được chân tướng:
"Thoạt nhìn, công pháp lúc trước có lẽ là cho nữ nhân tu luyện, mà công pháp hiện tại chính là pháp quyết dành cho nam nhân tu luyện đây!"
Y Sơn Cận chậm rãi rời khỏi động phủ,hắn thật không ngờ, từ lúc mình vào núi đến nay, dĩ nhiên đã trải qua hơn một trăm năm thời gian rùi.
Dựa theo tuổi tác, cha mẹ hắn chắc đã sớmqua đời, dựa vào nhận thức của y, cũng không có đồng bạn nào có khả năng còn sống sót đến tận bây giờ.
Thị trấn mà hắn ở khi xưa trải qua ở vài chục năm chiến loạn, bị binh hỏa đốt cháy sớm đã không còn nữa.Ngay lúc đó dâm chúng, đã sớm tránh né binh loạn mà chạy toán loạn vô tung, ai cũng không biết bọn họ rời đến nơi nào. Cho dù may mắn có thể thoát được nạn binh đao, cũng không nhất định còn có thể sống xót sau quy luật sinh tử.Quê quán đã không còn sót lại chút gì, ở chỗ này, hắn chỉ là một người xa lạ, thừa nhận những ánh mắt tò mò đề phòng của thôn dân .Y Sơn Cận tâm lý buồn chán,cứ thế cắm đầu chạy thẳng vào núi không có mục dích, trong đầu thầm nghĩ một ý niệm :
"Tại sao lại như vậy?"
Tất cả hết thảy, đều là bởi hai tiên nữ kia dựng lên!
Các nàng so với hắn thành thục hơn rất nhiều vậy mà lại mạnh tàn khốc đùa bỡn cưỡng gian hắn nhiều năm như vậy!Các nàng dâm dục độ, cưỡng gian ba năm liền, chính là thiết nhân cũng muốn bị các nàng cưỡng gian mà chết.
Hơn nữa, các nàng dĩ nhiên mặc y phục cảu bản thân cũng không giúp mình mặc vào, cứ như vậy mà rời đi làm cho hắn thân thể trần như nhộng nằm dưới đất. Nếu như không phải ngoài ý muốn tu luyện pháp quyết trên vách động e rằng hiện tại đã sớm hóa thành một đống xương trắng rùi!
Hắn trong lòng bừng bừng lửa giân, đợi đên khi tỉnh táo lại thì bất ngờ phát giác chính mình đã đứng ở nơi cao nhất trên đỉnh núi, trước mắt chính là trùng trùng điệp điệp các vách núi dưng thẳng đứng.Thân nhân đều đã không còn nhân thế, chỉ cần đi lên phía trước vài bước, có thể đến âm tào địa phủ tìm thấy bọn họ rồi.
Y Sơn Cận đứng ở vách núi, sắc mặt biến đổi không ngừng, trong lòng kịch liệt giao chiến.Hồi lâu sau , Y Sơn Cận rốt cục cũng hạ quyết tâm, nắm chặt song thủ, bi phẫn gào lên:
"Ta muốn báo thù! Hai thầy trò các ngươi, cưỡng gian ta nhiều như vậy năm, ta thề nhất định phải trở về gian lại ! Nhất định sẽ gian chết các ngươi''
Có lẽ,cuồng phong bạo vũ lạ sắp xảy ra đây!