- Con bà nó! Đến lúc này còn kiêu ngạo. Đúng là một tên phế vật. Nếu không phải nghĩ tình cha hắn năm đó … Đằng gia đã sớm đuổi hắn đi rồi! Đúng là đồ không biết xấu hổ.
Đằng Sơn nhìn về phía Đằng Phi rời đi phun một ngụm nước bọt, cười lạnh nói.
Đằng Phi trở lại sân của mình thu thập một chút đồ nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy thứ gì có thể mang theo. Hăn quét mắt nhìn khắp gian phòng một lượt. Một lát sau dừng lại trên một cái rương gỗ nhỏ ở góc phòng. Ánh mắt hắn trở nên tràn đầy kiên nghị. Hắn đi tới, nhẹ nhàng phủi đi lớp tro bụi bám phía trên thùng gỗ rồi mở ra. Bên trong là một tượng gỗ cực kỳ tinh xảo đang lẳng lặng nằm trên một tấm vải nhung màu vàng.
Vật này chính là di vật cuối cùng mà cha hắn - Đằng Văn Chí – uỷ thác tâm phúc của mình theo thương đội của gia tộc đem về cho hắn. Sau khi nhận được không bao lâu thì nghe tin Đằng Vân Chí tử trận.
Cho nên cái tượng gỗ tinh xảo này được Đằng Phi coi như bảo vật trân quý nhất. Lúc nhỏ, mỗi đêm nhớ cha mẹ hắn đều lấy ra sau đó ôm vào lòng mà ngủ thiếp đi.
Đã nhiều năm như vậy mà bên trên tượng gỗ vẫn tỏa ra mùi thơm nhàn nhàn như vậy. Đằng Phi đối với các loại thực vật trên đại lục đã tìm hiểu hết, coi như là hiểu biết rất sâu nhưng chung quy vẫn không tìm được loại cây làm nên tượng gỗ tinh xảo này.
Tượng gỗ này vô cùng tinh tế, mặt mày tươi tỉnh, vô cùng sống động. Hơn nữa còn giống như là vĩnh viễn không đổi màu. Từ những đặc điểm đó có thể thấy chắc hẳn bức tượng này là sản phẩm của một vị đại sư. Bất quá vào thời điểm Đằng Phi có được nó hắn có cảm giác dường như tượng gỗ này không hề giống như là vừa mới được tạo ra. Tựa hồ như nó đã được làm ra từ rất lâu rồi. Nhưng bởi vì đây là vật cuối cùng mà cha hắn để lại cho hắn, cho nên hắn rất thích.
Nhưng chỗ thần kỳ nhất ở tượng gỗ chính là cấu tạo của nó. Tất cả các đốt ngón tay cũng có thể hoạt động. Cổ, cổ tay, cùi trỏ, cổ chân, đầu gối … Hết thảy đều giống như con người.
Thần kỳ nhất là trên thân tượng gỗ còn có đánh dấu năm mươi điểm. Trên lưng của nó còn có một cơ quan nhỏ vô cùng tinh xảo. Sau khi mở ra nhìn vào bên trong là thấy có một quyển trục bằng da thú cổ xưa trong đó. Quyển trục mỏng như cánh ve. Bên trên mặt dung loại văn tự cổ xưa, tên là Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch.
Đằng Phi vào thời điểm phát hiện tâm pháp này giống như là nhặt được của quý. Hắn từng luyện qua mấy lần nhưng không cách nào cảm nhận được đấu khí. Lại không có danh sư chỉ đạo. Cho nên, sau khi luyện mãi không thành, hắn đành chán nản bỏ dở.
Vật này thoạt nhìn rất thần bí cũng rất giá trị. Nhưng mấy năm nay Đằng Phi chưa từng nghe nói qua. Cũng không nhìn thấy một tượng gỗ nào tương tự nó. Hắn còn nhớ rõ vào năm đó. Cha để lại tượng gỗ cho hắn còn kèm theo một bức thư.
Trên thư nói, vật này ngàn vạn lần Đằng Phi không thể lấy ra. Càng không được đưa cho bất cứ ai. Nếu không sẽ gặp họa sát thân. Sau này khi hắn có con cháu thì sẽ lấy đó làm đồ gia truyền, truyền lại cho đám con cháu. Năm mươi điểm kia chính là năm mươi đấu mạch trên cơ thể con người.
Lúc ấy chính Đằng Vân Chí còn hăng hái viết thư nói cho nhi tử của hắn rằng, năm mươi đấu mạch này vô cùng thần kỳ. Bản tâm pháp này chính là công pháp đệ nhất thiên hạ, sau này lớn lên hắn sẽ rõ.
Lúc nhận được bức thư này Đằng Phi mới có ba tuổi. Cha mẹ hắn cũng không biết thể chất của hắn là “Đấu võ song phế”. Về phần bức thư này, ba năm sau, vào năm hắn sáu tuổi mới mở ra đọc.
Lúc ấy Đằng Phi đã sớm bị xác định là “Đấu võ song phế”, hoàn toàn không thể tu luyện. Sau khi thử lại rất nhiều lần hắn chỉ có thể thở dài mà nhìn bản công pháp thần kỳ này. Cuối cùng hắn cũng đành buông xuôi. Về phần tượng gỗ này, cũng đã lâu lắm hắn không có lấy ra.
Bất quá cũng chính vì phong thư này mà làm cho Đằng Phi cảm giác được, cha hắn chết, mẹ hắn mất tích cũng không phải là sự việc đơn giản. Rất có thể chuyện đó có liên quan tới cái tượng gỗ này. Chuyện này, khi còn bé Đằng Phi không dám nhắc tới với bất luận một kẻ nào.
Bởi vì trên thư cha hắn nghiêm khắc dặn dò hắn, nghiêm cấm không được để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tượng gỗ này. Bao gồm cả gia gia của hắn, gia chủ Đằng Văn Hiên.
Mặt sau lá thư này, chính là bút tích thứ hai. Theo thứ tự là mặt trước là cha hắn viết, mặt sau là mẹ hắn viết. Thể hiện tình thương của cha mẹ hắn. Mặc dù chỉ qua một tờ giấy hắn cũng có thể cảm nhận được. Lúc hắn sáu tuổi, biết chữ. Sau khi xem xong bức thư, một mình gào khóc trong phòng, lập tức ngửa mặt thề rằng: “Bất luận như thế nào hắn cũng sẽ tra ra rõ ràng truyện này, báo thù cho cha mẹ hắn.”
Mẹ hắn có phải chết vì tai nạn kia hay không hắn không dám xác định. Rất nhiều người nói mẹ cùng cha hắn đã chết rồi. Cũng có người nói rằng không thấy thi thể mẹ hắn. Nói chung là rất nhiều cách nói khác nhau về cái chết của mẹ hắn.
Nhưng có một điểm, hóa ra thân phận mẹ hắn cũng rất thần bí. Khi cha hắn ở Tây Thùy khai hoang đã gặp gỡ mẹ hắn. Sau đó hai người lấy nhau sinh ra Đằng Phi hiện giờ. Vào thời điểm năm Đằng Phi một tuổi, cha mẹ hắn đã đem hắn về Đằng Gia Trấn nuôi dưỡng. Sau đó cha mẹ hắn, hai người cùng nhau trở về Tây Thùy.
Không ai nghĩ đến lần từ biệt này chính là mãi mãi.
Đằng Phi lau nước mắt trên mặt, đem lá thư này lấy ra từ đáy hòm, sau đó lại mở ra.
- Bảo bối của ta, con phải ngoan nha. Ta với ba ba của con cần có việc phải hoàn thành cho nên chỉ có thể xin lỗi con. Ta cùng ba ba con trước tiên đưa cho con món quà này, để cho Lý thúc mang món quà này về cho con, giúp con cất kỹ. Vài năm sau, sau khi con lớn hắn sẽ đưa cho con đọc phong thư này. Bảo bối yên tâm, vào thời điểm bảo bối có thể đọc được bức thư này, mẹ nhất định sẽ phái người đến đón bảo bối. Đến lúc đó ba người nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi. Mẹ rất nhớ bảo bối, rất nhớ bảo bối.
Thật sự có thể toàn tụ sao?
Đằng Phi nắm lấy phong thư này, để gần sát ngực hắn, phảng phất có thể thấy được ánh mắt từ ái của phụ mẫu hắn, chăm chú nhìn vào hắn. Sau đó, hắn liền cảm giác trong lòng có chút đau đớn. Loại cảm giác này đã theo hắn mười năm rồi. So với sự châm chọc, coi thường, chửi bới mà mười năm qua hắn phải chịu nào có là gì?
Ngay cả cái rắm cũng không bằng!
Hắn đang suy nghĩ, vào bảy năm trước, lúc hắn sáu tuổi. Sau khi Lý thúc đưa cho hắn phong thư này liền treo cổ tự vẫn. Lúc đó rất nhiều người trong gia tộc nói Lý thúc trung thành, nuôi tiểu thiếu gia lớn, sau khi dạy cho thiếu gia biết chữ liền đi theo Tam gia.
Nhưng bây giờ khi đã lớn hắn lại nghĩ khác. Hiển nhiên Lý thúc vì giữ gìn bí mật của bức tượng gỗ này. Hắn không muốn bất kỳ một ai phát hiện ra bí mật này, cho nên hắn lựa chọn cái chết!
Cái tượng gỗ này chính là một yêu tinh hại người a!
Nhớ tới chuyện cũ, trong lòng Đằng Phi chợt đau nhói từng đợt.
Đằng Phi cầm lấy hộp quẹt, do dự một chút, sau đó đem phong thư này đốt đi. Đây chính là một phong thư đủ để khuấy lên tinh phong huyết vũ. Có điều, những điểm ở trên tượng gỗ kia, bất luận là kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ dẫn đến cơn chấn động lớn.
Đằng Phi cho tới bây giờ đã tìm trên mọi điển tịch về đấu khí trong gia tộc, chưa từng gặp cuốn sách nào nói đến cơ thể con người có năm mươi đấu mạch!
Không có!
Căn bản không có!
Tất cả những điển tịch về đấu khí mà hắn đọc được đều nói rằng: Nếu nói về đấu khí chính là một loại năng lượng tinh thuần trong thiên địa. Bên trong cơ thể của một võ giả, trong bụng đều có một dòng nước xoáy, thông qua đó cảm ứng năng lượng trong thiên địa. Đó cũng chính là đấu khí. Thông qua công pháp vận hành đấu khí, đem nó hấp thu, lưu giữ nó vào trong vòng xoáy đó.
Khi hấp thu đấu khí tới một lượng nhất định sẽ đột phá bình cảnh, trở thành nhất giai đấu khí võ giả. Vòng xoáy ở bên trong cơ thể sẽ tạo ra mọt viên đấu hạch nhỏ, tương đương như một hạt đậu.
Trải qua vô số năm, cùng sự tổng kết của các võ giả đã cho ra kết luận rằng: thực lực càng mạnh thì đấu khí sẽ càng lớn. Mà nguyên lý của đấu hạch, trải qua nghiên cứu, mọi người cũng cho ra kết luận. So với ma hạch của ma thú, quá trình có khác nhau nhưng về tổng thể lại giống nhau đến mức kỳ diệu.
Sở dĩ võ giả Đấu khí cường đại chính là bởi viên đấu hạch này. Trong thời điểm chiến đấu, đấu khí trong vòng xoáy này sẽ xoay tròn vòng quanh đấu hạnh. Vì thế sẽ không ngừng cung cấp năng lượng cường đại cho Võ giả đấu khí.
Nhưng chưa từng có một người nào đề cập tới cơ thể người có năm mươi đấu mạch.
Đằng Phi nhớ mang máng rằng bên trong Tàng Thư Các Đằng gia có một quyển điển tịch cổ xưa. Trên đó đề cập tới rằng, trong thân thể con người, thông qua các công pháp đấu khí cao cấp mở ra đấu mạch. Mở ra đấu mạch của Võ giả đấu khí, từ đó trở nên cường đại hơn. Vậy mà trên điển tịch cổ xưa kia còn viết một câu cực kì khó hiểu.
- Thiên đạo năm mươi, người diễn bốn chín.
Những lời này, tới tận bây giờ hắn đều không hiểu. Cho đến khi vừa nãy nhìn con rối này một lần nữa mới đột nhiên nghĩ đến: Thiên đạo năm mươi, người diễn bốn chín. Vậy có phải là đang nói … Con người, nhiều nhất chỉ có thể mở ra bốn chín đấu mạch?
Mà bên trong tượng gỗ kia lại cất giữ công pháp nghịch thiên, năm mươi đấu mạch!
Điều này nói ra cái gì? Đằng Phi thực sự không dám nghĩ tới. Mặc dù hắn còn trẻ nhưng lại hiểu được. Bí mật bên trong tượng gỗ này, không thể để cho bất luận kẻ nào trông thấy.
Cho nên phong thư này trước kia Đằng Phi coi như là trân bảo cũng không thể lưu lại! Cha mẹ hắn không thể chết một cách vô ích. Lý thúc cũng không thể chết một cách vô ích. Còn có những người đi theo cha mẹ hắn. Bọn họ … Cũng không thể chết một cách vô ích.
Một phong thư, rất nhanh liền biến thành tro bụi. Tâm của Đằng Phi cũng bị đốt theo phong thư đó. Vô cùng khổ sở. Một hồi lâu sau hắn mới dần dần bình phục lại. Mở ra hành trang ra trịnh trọng đem cái tượng gỗ dài không đến một thước này bỏ vào.
Sau đó hắn lấy hành lý buộc trên người, mở cửa phòng mà đi. Không quay đầu lại, dứt khoát hướng phía bên ngoài trấn mà đi tới.
- Cái gì? Đằng Phi không lãnh một phân tiền nào từ phòng thu chi? Ngươi không đưa cho hắn? Còn nói hắn lừa gạt?
Đằng Văn Hiên đang ngồi trên ghế đứng vọt dậy, căm tức nhìn tên tiên sinh phòng thu chi đến đâm bị thóc chọc bị gạo trước mặt.
Đấu khí Tứ giai Thất cấp ầm ầm bộc phát, trong phòng nhất thời truyền đến thanh âm lộn xộn. Rất nhiều vật trân quý đều bị đấu khí do lão phát ra chấn cho nát bấy. Ngay cả cái bàn thường ngày vô cùng cứng rắn cũng phát ra thanh âm kẽo kẹt. Phảng phất như có sức nặng ngàn cân đang ở trên nó.
Tên tiên sinh phòng thu chi này thực lực chỉ có Nhị giai Lục cấp võ giả tức thì bị cỗ khí thế này ép tới mức run rẩy quỳ trên mặt đất, thiếu chút nữa bị dọa đến mức không kiểm soát được.
Trong lòng lão thầm hối hận không ngừng. Tại sao lại khổ như thế chứ? Tại sao hắn lại quên năm đó Đằng Tam gia ở Đằng gia địa vị hắn cao bao nhiêu. Khi đó, mình bị uy áo tới mức không dám ngẩng đầu. Hiện tại mặc dù Tam gia chết đi đã mười năm nhưng dư uy vẫn còn. Tất nhiên lão gia tử áy náy năm đó hắn vì Đằng gia đi khai hoang cho nên mới xảy ra sự việc như vậy. Cho nên cho dù Đằng Phi là phế vật đi chăng nữa, nhưng cha hắn lại làm cho gia nghiệp gia tộc phát triển lớn như thế. Thì nhi tử hắn cho dù phế vật một chút cũng không thấm vào đâu. Không phải chỉ là một trăm lượng hoàng kim thôi sao? Ta tội gì phải tới đây chịu khổ?
Vị tiên sinh phòng thu chi lúc này trong nội tâm thầm hối hận đến chết, nhưng lại giận chó đánh mèo, đổ hết tội lên người Đằng Phi, trong lòng thầm mắng:
- Ngươi, cái tên phế vật này. Ngươi không phải nói là về lấy chỉ thị gia chủ tự viết sao? Tại sao lại không nói tiếng nào mà đi luôn? Đáng chết, đừng để ta gặp lại ngươi một lần nữa!
Hắn lại không nghĩ đến lời châm chọc của hắn chỉ kém việc chỉ thẳng vào mặt Đằng Phi mắng mà thôi. Phàm là có chút ngạo khí thì ai sẽ lại đi tìm hắn mà lĩnh tiền lần nữa? Cho dù cầm chỉ thị được gia chủ phê chuẩn, không chừng cũng sẽ bị hắn mỉa mai.
Mấy thị vệ gia tộc còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì bất trắc. Trực tiếp phá cửa mà vào. Bọn hắn phát hiện lão gia tử đang nổi giận, bọn hắn đều đứng ngây ra đó, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Lão gia tử … Bọn hắn nhớ rằng, trừ năm đó, Tam gia chết đi, đã lâu lắm rồi lão gia không có giận dữ như vậy nữa.
- Không có chuyện gì, các ngươi ra ngoài đi!
Đằng Văn Hiên phất phất tay một cái. Ý bảo những thị vệ kia đi ra ngoài, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Nhìn chằm chằm vào tên tiên sinh phòng thu chi kia, không nói một lời.
- Gia chủ. Vân Kim biết sai rồi. Vân Kim biết sai rồi. Vân Kim đáng chết …
Tên tiên sinh phòng thu chi – Đằng Vân Kim đã sợ mất mật, lắp bắp nói mấy câu.
- Cút! Cút ngay cho ta!
Đằng Văn Hiên hít sâu một hơi, cắn răng nói.
Đằng Vân Kim run rẩy dập đầu lạy ba cái. Sau đó hắn bò dậy. Tè ra quần mà chạy. Vừa rồi hắn cảm nhận được, rõ ràng lão gia tử đã động sát cơ với hắn! Nếu hắn chạy chậm, vạn nhất lão gia tử lại nhớ đến Tam gia thì không tốt. Tới lúc đó lão gia tử đổi ý, chộp hắn một cái thì thực sự hắn đi đời.
- Ngươi nhớ kỹ cho ta. Thuận tiện nói cho tất cả quản sự Đằng gia rằng. Sau này nếu để cho ta biết được bất kỳ ai khi phụ Đằng Phi thì tự mình tự sát đi. Đừng để cho ta tự mình ra tay.
Thanh âm Đằng Văn Hiên lạnh lão như băng, làm cho Đằng Vân Kim lúc này đã chạy ra sân chuếch choáng thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn run rẩy đáp:
- Dạ vâng!