Thế giới dường như không có bờ bến...
Tối tăm, hình như không còn chút ánh sáng...
Chỉ đơn độc một mình, luôn phải bôn ba giữa đời như thế.
Cuối cùng sẽ chạy đến đâu? Chạy cho đến khi nào? Không thể biết...!
Xung quanh Mười Một chỉ là bóng tối và không gian vô tận...
Mười Một không hiểu vì sao mình lại ở nơi đây, chỉ biết khi tâm trí bắt đầu có chút hồi tỉnh thì đã tháy xung quanh toàn bóng tối, giơ bàn tay lên không nhìn thấy, cả người lại như đang chạy không thể kìm lại nổi.
Vì sao phải chạy? Mười Một không biết, chỉ cảm nhận cơ thể chẳng khác một cỗ máy đang hoạt động không ngừng. Mười Một nhớ mình đã chạy rất lâu, không rõ chạy theo đường nào, chạy bao xa, chỉ duy nhất một con đường, một mạch chạy thẳng…
Cuối cùng chân hắn nhũn lại, toàn thân ngã dúi về phía trước, nằm trên mặt băng lạnh thở hổn hển. Không một chút hơi sức, đúng hơn là không còn có cảm giác mình đang sống...
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ. Khi cơ thể mệt mỏi đến cực độ người ta sẽ không cảm thấy sự tồn tại của chính mình nữa. Mười Một đang ở trong trạng thái ấy. Theo lý mà nói, với tố chất của hắn thì có chạy mấy chục cây số cũng không hề thở gấp. Vậy mà giờ đây mồm mũi hắn đang tranh nhau hớp không khí, toàn bộ cơ bắp mệt mỏi đến cùng cực.
Trở về với thế giới rồi ư?
Hay là… đã chết?
Mười Một cố gượng chút sức lực, gắng ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen, tiếc thay không thể thấy được gì...
Mười Một không biết nơi đây là nơi nào, tại sao mình lại lạc vào đây? Chỉ biết sau mỗi lần bị thương tỉnh lại thì hắn đều rơi vào một không gian tối tăm, rồi một thanh âm rỉ rả bên tai những câu hỏi. Mỗi lần trước đều giống như bây giờ, chắc chắn là không phải nằm mơ. Mười Một đã có lần hỏi Tiến sĩ điên về chuyện này, nhưng lão cũng không giải thích nổi, chỉ đoán có thể liên quan đến hoàn cảnh cải tạo gen...
Thế giới giờ đây không phân tách rõ thời gian nữa, chỉ có cảm giác tăm tối và lạnh giá, mơ hồ những hình ảnh quá khứ lướt qua, không một chút ấm áp cả bên trong lẫn bên ngoài..
“Ôi…” Một thanh âm nhè nhẹ lọt vào tai Mười Một, dường như có ai đó đang thì thào ở khoảng cách rất xa...
Vừa nghe thấy thanh âm này, Mười Một bất chợt giật bắn người, lại gượng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Tuy vẻ ngoài hắn vẫn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tràn trề chờ mong, muốn nhìn thấy bóng hình người nào đó...
“Lan… Chị Lan…” Mười Một cố gọi lên, tiếng nói vô thanh thều thào trong cổ họng. Miệng hắn khô rát, cơ thể không còn chút sức lực. Tiếng kêu của Mười Một khàn khàn không nghe rõ, cảm giác như có con dao nào đang cứa vào cổ họng...
“Mười Một, cậu phải sống tiếp…” Trong tăm tối lại vang lên giọng nói mơ hồ đó, hình như bên mình có ai đó, những lại cũng như rất xa...
Mười Một dùng hết sức bình sinh nắm tay lại. Giọng nói này sao ghe quen quen... Sở Hải Lan chăng? Cảm giác ấm áp trong những lời ấy, sự hy sinh và mong mỏi, Mười Một mãi mãi không thể nào quên...
Một lúc lâu yên lặng tối tăm, rồi giọng Sở Hải Lan lại mơ hồ: “Mười Một, chớ làm ta thất vọng. Hãy sống tiếp, phải sống. Hứa với ta hãy là chiến sĩ cảitạo hoàn mỹ nhất… Con trai ta…”
Mười Một nhắm dần mắt, nét mặt vẫn cứng đờ, có điều cơ thể hình như khẽ động đậy Lòng Mười Một đã băng lãnh từ lâu, nhưng sâu thẳn vẫn là một con người. Hắn còn nhớ, Sở Hải Lan trước khi chết đã dặn dò hãy sống tiếp… Phải sống! Đó chính là lý do khiến Mười Một chịu mọi đau đớn thử thách, cố gắng sống, cố gắng kiên cường, chỉ mong có một ngày trở về báo thù cho mẹ. Nếu không có niềm tin đó, Mười Một không thể tìm ra lý do để vật thí nghiệm thất bại này còn tồn tại tiếp tục!
Hắn chỉ là một thí nghiệm thất bại. Nếu không có Sở Hải Lan, nếu bà không xả thân giải cứu thì hắn đã trở thành vật bỏ đi, có lẽ cơ thể đã bị xả ra nhiều mảnh nằm trong phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Tần...
Thật chua xót...
Sự tàn tạ của thân thể không bằng cảm giác mệt mỏi trong tim. Mãi rất lâu sau, giọng khản đặc của Mười Một mới yếu ớt cất lên: “Ta... sẽ sống tiếp…” Giọng không có một chút lực, nhưng thanh âm đã rõ ràng...
“Tách…” Một giọt nước từ không gian xuất hiện, như một hòn đá rơi xuống mặt hồ nổi sóng lăn tăn. Những con sóng lấp lánh lan toả, không gian tối đen chợt hiện ra ánh sáng, nhưng lại nhanh chóng tắt ngấm.
Lúc này Mười Một mới cảm giác được, dưới lưng mình không phải mặt băng mà là một hồ nước. Những đợt sóng lăn tăn trải dài, dần dần dồn tới. Một cô gái đơn độc ngồi trên sóng, nhìn Mười Một, hai mắt trống rỗng vô hồn...
“Hân Hân…!” Nhìn thấy cô gái, Mười Một giật bắn lên. Đúng là Trương Hân Hân, muội muội duy nhất của hắn.
Lạ thay, Hân Hân lại không thèm nhìn Mười Một, cũng không nói gì, chỉ ngồi như thế, vô hồn, mắt nhìn xa xăm...
Mãi rất lâu sau Hân Hân mới quay lại. Bốn mắt gặp nhau, ánh mắt Hân Hân chan chứa nhớ nhung, và đau thương nữa…
Hai người nhìn nhau rất lâu, môi Hân Hân khẽ run run như muốn nói gì đó, nhưng không phát nổi thành lời... Cuối cùng, hai giọt lệ long lanh từ hắt cô lăn xuống, nhìn Mười Một giận hờn, nghẹn giọng: “Sở Nguyên ca, muội đi đây…!”
Mười Một giật bắn lên, không rõ sức lực đến từ đâu, gọi to: “Hân Hân, muội đi ư?”
Hân Hân ngoái đầu lại, hờ hững: “ Muội đi tìm dì…”
Dì?
Toàn thân Mười Một giật nẩy lên. Dì của Hân Hân là Sở Hải Lan, nhưng Sở Hải Lan từ lâu đã không còn trên đời nữa.. Lẽ nào…?
Trương Hân Hân co hai chân, ôm gối, nhìn sóng nước lăn tăn dưới chân: “Sở Nguyên ca ca, bảo trọng…!”
“Không được!” Mười Một gào to: “Muội không được chết! Đừng lừa ta!”
Hân Hân đã biến mất, hình như chỉ còn sót lại chút ánh sáng mờ mờ phía chỗ ngồi. Vẫn nụ cười đó, hương vị ngọt ngào đó…
“Hân Hân…” Mười Một run rẩy giơ tay, cố giữ lấy bàn tay nhỏ bé của Hân Hân, nhưng không thể với tới. Cảm giác bất lực, không thể chấp nhận nổi...
“Aaah…”
Mười Một giơ hai tay lên trời, bật dậy dùng hết sức lực gào to: “Đứng lại! Ta biết là muội đùa. Ta biết muội đang nấp đâu đó, hãy ra đi…”
“Ra đi…!”
“Ra nhanh lên…!”
Bốn bề im lìm tối đen, chỉ có Mười Một đang kêu gào, âm thanh vang vọng trong không gian.
Hắn đang nói những gì, với ai? Dần dần chính hắn cũng không hiểu nữa...
Có điều khi tiếng kêu gào chấm dứt, mắt Mười Một lại nhìn thấy ánh sáng. Nhưng lần này không phải là Hân Hân, cũng không phải những người hắn quen thân, mà là… chính hắn, chính Mười Một...
Có lẽ là Mười Một, rất có thể chỉ là ảo ảnh. Người này sao giống Mười Một đến thế! Có điều không khô lạnh như hắn, trên mình không có một chút sát khí. Người này xuất hiện trước Mười Một, miệng cười hồn nhiên thân thiện...
Cảm giác thật kỳ lạ, chẳng khác gì soi gương. Nhưng rõ ràng Mười Một kia đang cười, đang cười trong gương...
Mười Một nhìn mình, “Mười Một” trong gương đang nhìn Mười Một, cười rất hồn hậu.
“Ngươi là ai?” Mười Một cắn môi, hậm hực hỏi.
Mười Một trong gương không nói gì, chỉ mỉm cười. Nụ cười sao mà trong sáng, chân tình, thân thiết, như một người thân quen…
Nụ cười đó, Mười Một chưa bao giờ nhìn thấy. Hắn có bao giờ cười, cũng không rõ người kia vì sao lại cười?
Mười Một nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt giá lạnh nhìn vào người trong gương vẫn đang cười.
Người đó cười gì, nói gì, Mười Một không nghe thấy, đành nhìn môi cố đoán: “Ngươi lớn lắm rồi đó...”
Người trong gương lại nói tiếp: “Chúng ta đang đợi ngươi...!”
“Choang!” Bỗng thế giới vỡ tung ra, những mảnh gương nát vụn tung toé, ánh sáng dần trở lại... Một luồng sáng rọi thẳng vào mặt, hai mắt đau nhói, Mười Mộtkhông chịu nổi nhắm nghiền mắt lại...
Cảm giác thân thể lại trở về, quả tim Mười Một đang đau nhói, đầu cũng đau buốt, nặng như chì...
Rất lâu sau Mười Một mới chầm chậm mở mắt, thấy mình nằm trong một gian nhà rộng rãi, bốn bức tường trắng không rõ bằng chất liệu gì, không giống như những ngôi nhà thành phố quét sơn vôi, hết sức giản dị. Chiếc giường hắn đang nằm làm bằng tre, từng lớp nan đan lại với nhau. Ở góc nhà, một thiếu nữ đứng nép mình, hai mắt mở to nhìn Mười Một vẻ sợ sệt.
Mười Một nhìn theo ánh mắt cô bé lên người mình. Hóa ra hắn chỉ đắp một tấm chăn mỏng, tấm chăn lúc này đã rơi xuống bên giường để lộ thân thể loã lồ, trên ngực hắn có một lỗ thủng, một khối tròn đo đỏ lồi ra đang chuyển động không ngừng, dường có một con chuột nhỏ chui vào bò trong lòng ngực...
Thì ra cô bé sợ sệt chính là cảnh tượng này. Mười Một hiểu, cơ thể biến đổi gen của hắn lại lần nữa bị kích động, toàn thân đang vật lộn tự hồi phục.
Mắt Mười Một nhìn sang thiếu nữ. Thiếu nữ chỉ chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt dáng hình thật thanh tú, đặc biệt là cặp mắt, không giống mắt Hân Hân nhưng rất đẹp, rất đáng yêu, lại có một vẻ quen thân thật lỳ lạ..
“Cô là ai?” Mười Một khẽ hỏi.
Thiếu nữ giật bắn người, nhìn Mười Một vẻ ngạc nhiên vô cùng. Bỗng nhiên cô ngoảnh ra ngoài gọi lên một tiếng thanh thanh, đoạn chạy biến khỏi gian phòng.
Mười Một không quan tâm đến thiếu nữ nữa, quan sát khắp bốn xung quanh. Cảm giác trong người hắn đang rất không tốt, tâm trí đã bình phục nhưng năng lượng tiêu tốn quá nhiều, chắc phải mất không ít thời gian mới hồi phục được.
Khi hắn đang băn khoăn không biết có phải mình đã rơi vào tay Long Hồn không thì bên ngoài vang lên tiếng chân bước. Một lão nhân đã rất già đi vào phòng. Thấy Mười Một, mặt ông ta lộ vẻ không thể tin nổi. Thiếu nữ vừa nãy thì nấp sau cánh cửa nhìn vào, vẻ sợ sệt không hề giảm bớt.
Mười Một và ông lão cùng nhìn về phía cô gái. Mười Một cảnh giác, ông lão thì tỏ vẻ bất an
Mãi hồi lâu, ông lão mới cất giọng run run: “Cậu… sống lại rồi...!”