Kỳ 3: Không đường trốn thoát
Xe chạy qua Khartoum, dừng lại trước những cánh cổng sắt của một bức tường gạch. Chủ nhân Rahab của tôi ra khỏi xe, quay sang: “Nào. Đi theo tao”. Tôi theo bà đi dọc một lối hẹp cạnh ngôi nhà, tới một buồng nhỏ bằng gạch. Nền nhà bẩn thỉu, trong góc buồng có một thùng gỗ và chiếc bàn gãy. Dựa lưng vào một bức tường là một tấm nệm mỏng.
Yebit
“Vào trong đi, yebit” - bà ta bảo. “Yebit” là một từ nhục mạ tiếng Ả Rập, có nghĩa là kẻ tôi đòi. Tôi bị sốc, lần đầu tiên có người dùng từ này để gọi tôi. “Đó là chỗ ngủ của mày, yebit” - bà Rahab nói. Tôi ngồi xuống co chân chống cằm, khoanh tay ôm đầu gối và cố gắng ôm riết mình thật mạnh, dúi mặt vào áo rấm rứt khóc.
Thủ đô Khartoum - thành phố lớn nhất Sudan
Tảng sáng, tiếng mở khóa của bà Rahab. “Dậy đi, yebit. Vào buồng tắm và tắm rửa cho sạch sẽ đi. Tao không muốn mày làm hôi hám cả ngôi nhà. Bây giờ nghe tao nói đây - bà ta bảo - Từ nay mày sống ở đây và làm việc cho tao. Mày sẽ ở đây suốt đời. Tao có hai đứa con gái nhỏ mà mày phải trông nom. Mày phải lau nhà và giữ nhà cho rất, rất sạch sẽ và ngăn nắp. Mày phải quét sân và hàng hiên phía trước nhà. Phải giặt quần áo cho cả nhà và ủi chúng...”. Tôi nhớ lời dì Asha nói với tôi. Tôi gật đầu và nói: “Dạ, thưa bà chủ”...
Ngôi nhà đầy bụi bặm và bừa bãi. Tôi bắt đầu từ phòng khách nhưng đã cảm thấy đuối sức do đêm qua mất ngủ và lạnh. Tất cả những gì tôi được ăn để làm việc là một tách trà và vài quả hạnh.
Các con của bà Rahab về nhà. Đứa lớn nhất bắt gặp tôi trong phòng của quý bà. “Mende - nó gọi tôi - tới đây chơi với tụi em. Nhanh đi nào”. Nó đang bưng một thùng đựng đầy đồ chơi. Hai cô bé ngồi xuống lôi đồ chơi ra. Thế là tôi bỏ đồ lau nhà đấy, ngồi xuống bên cạnh chúng. Tôi bồng bé gái nhỏ hơn lên và ôm nó vào lòng.
Nhưng ngay lúc đó bà Rahab chạy nhào vào phòng. “Yebit - bà quát tôi - Đặt nó xuống ngay!”. Bà ta cúi xuống trước hai bé gái: “Usra. Hanin. Các con không được cho nó đụng vào người, nó bị nhiều thứ bệnh và bẩn thỉu, biết không?”. Rồi bà ta quay sang tôi. “Yebit, mày còn việc phải làm - bà ta quát - Mày không có thì giờ để chơi, biết chưa?”. Khi bà Rahab dẫn hai đứa con nhỏ đi, thêm một chút tâm hồn tôi chết.
Tôi nhanh chóng hoàn tất việc lau chùi phòng khách, phòng của quý bà và phòng ăn. Cả gia đình đã ăn cơm trưa xong, bà Rahab nói với tôi: “Có đồ ăn để cho mày ở trên bếp, yebit. Khi xong công việc mày hãy rửa dọn chén bát”. Trên chiếc bàn nhỏ của tôi trong góc nhà bếp, tôi thấy bà ta đã đổ thức ăn thừa trong bữa ăn của họ vào đĩa của tôi. Trong làng tôi, những gì không ăn được thường bỏ vào một cái bát trong góc phòng để cho chó, chính là cách người ta đang đối xử với tôi.
Sau khi ăn xong tôi bắt đầu rửa dọn. Khi xong công việc, cả nhà lặng ngắt vì mọi người đang ngủ. Còn tôi, tôi còn phải lau chùi các phòng tắm. Tối, tôi vào bếp ăn những thức ăn thừa của bữa cơm họ để lại, rửa dọn, lau chén bát khô ráo và xếp vào chỗ của chúng. Đã nửa đêm và tôi quá mỏi mệt tưởng như đã chết. Tôi chỉ còn đủ sức làm cái việc cuối cùng là tắm.
Khi tôi hoàn tất công việc, Mustafa, chồng bà Rahab, đi vào uống một ly nước. Khi ông ta bước trở vào phòng ngủ, tôi nghe ông ta nói với bà Rahab: “Này mình, ngôi nhà thật là tuyệt vời nhỉ? Nhà bếp trông cứ như mới”. “Phải. Mấy ngày nữa nó sẽ học cách nấu ăn nữa”. “Nó tên gì vậy?” - Mustafa hỏi. “Tên nó? - bà Rahab nói với giọng ngái ngủ - Cứ gọi nó là yebit”.
Cái chết đe dọa
Một hôm bà Rahab ra lệnh tôi xối nước rửa khoảng sân nhỏ trước nhà. Tôi ra sân trước mở vòi nước. Nước phun tóe ra trong ánh nắng chiều. Trước khi kịp biết mình làm gì, tôi đã nhào vào dưới làn nước và vừa nhảy vừa hát: “Are kukure, are kondu dukre” - mưa đang đến, mưa nhiều quá! Trong vài phút ngắn ngủi tôi đã thoắt vượt một ngàn dặm xa khỏi ngôi nhà khủng khiếp.
Tôi đang cùng bè bạn hát bài hát mưa và sung sướng vì năm nay sẽ được mùa... Thình lình nước tắt. Tôi ngừng nhảy múa, nụ cười đông cứng trên mặt. Một khoảnh khắc im lặng chết chóc. “Sao không tiếp tục múa hát đi? - bà ta quát - Trông mày vui sướng quá nhỉ? Đưa ống nước cho tao”.
Bà ta nắm lấy tay tôi, giật cái ống nước quất ngang lưng và vai tôi. Bà quất, quất và quất. Tôi la khóc, van xin bà ta dừng tay. “Câm họng lại! - Mụ hét lên - Câm họng!”. Tôi nghe tiếng chiếc ống cao su vút trong không khí. “Nếu mày còn như vậy, tao sẽ đánh mày như đánh một con lừa. Mày nghe chưa? Mày không hơn một con lừa”.
Tuần nào tôi cũng bị bà Rahab đánh như vậy. Bà tát vào mặt tôi, dùng bất cứ thứ gì vớ được để đánh tôi, dùng guốc đánh quanh đầu, vớ lấy cán chổi, quất bằng dây thắt lưng.
Vào mùa mưa, hàng đàn muỗi xâm nhập vào nhà. Mỗi đêm tôi được lệnh phun thuốc trừ muỗi trong các phòng ngủ của họ, trừ buồng của tôi. Một đêm nọ tôi thức dậy vào khoảng một hai giờ sáng và bắt đầu nôn mửa. Chẳng mấy chốc tôi phát run không sao kiềm chế được và cảm thấy lạnh cóng. Tôi chập chờn lúc tỉnh lúc mê và thấy nhiều cơn ác mộng.
Sáng, mụ Rahab đến. “Yebit, có chuyện gì vậy?” - mụ hỏi. “Tôi đau - tôi đáp lí nhí - Tôi bị sốt và mửa”. “Ồ... Mày chỉ bị sốt rét thôi”. Tôi chồng tấm khăn giường, mền và cả tấm nệm lên người mình vì lạnh quá. Khoảng nửa giờ sau tôi nóng như thiêu. Cơn sốt diễn ra ác liệt như thế và tôi nằm bẹp trong buồng suốt ba ngày. Mỗi ngày mụ Rahab đều vào xem tôi đã làm việc trở lại được chưa.
Tôi biết sốt sét có thể làm cho người ta chết. Sau đó, tôi còn bị cơn sốt rét thứ hai, nặng hơn. Tôi cũng bắt đầu bị chứng nhức đầu như búa bổ, hậu quả của những lần mụ đánh vào đầu tôi...
Lối nào?
Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ về việc chạy trốn. Một hôm, tôi nhìn thấy một chiếc ghế gãy nằm chỏng chơ, tôi nghĩ nếu đứng lên ghế tôi có thể với tới đỉnh bức tường rào quanh nhà. Tôi rất giỏi leo trèo. Rồi tôi có thể đu người lên, nhảy qua bên kia tường và lẻn ra ngoài đường. Nhưng sau đó tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ lạc lõng, bơ vơ giữa thành phố Khartoum mà xung quanh chỉ toàn là người Ả Rập. Ai sẽ giúp tôi?
Mỗi tuần đều có một người đàn ông đến cắt cỏ và chăm sóc các cây ăn quả trong khu vườn bao quanh nhà. Bà Rahab gọi ông ấy là janiney - người làm vườn. Ông là người Ả Rập nhưng có vẻ nghèo và nhân hậu.
Hai tháng sau, tôi thu hết can đảm nói chuyện với ông. “Bác có con gái không hở bác?” - tôi hỏi. “Có, con gái ạ. Con gái bác cũng vào khoảng tuổi con vậy - ông nói - Hà, con có muốn bác đưa nó đến đây để chơi với con không? Hoặc tốt hơn sao con không đến nhà bác chơi vào ngày nghỉ sắp tới của con?”. “Nhưng con không được ra khỏi nhà, bác ạ”. “Tại sao con không ra khỏi nhà được, con gái?”. Trước khi kịp trả lời, tôi nghe tiếng quát từ trong nhà vọng ra: “Yebit! Mày ở đâu? Vào đây ngay!”.
Tôi cúi đầu theo bà chủ vào bếp. Bà ta tấn công phủ đầu với sắc mặt tím lại vì giận: “Mày nói chuyện với ai, chuyện gì?”. Mụ ta nắm lấy chiếc giày - chiếc xăngđan đế gỗ, đập vào quanh đầu tôi, ngó tôi một lúc rất lâu: “Mày đang tính chuyện bỏ trốn? Được lắm. Nếu mày trốn thoát khỏi đây, tao sẽ báo cho Abdul Azzim đưa bọn tấn công đi tìm giết tất cả gia đình mày”. Rồi mụ gọi ông làm vườn vào nhà: “Tôi không cần ông nữa. Tôi thiếu ông bao nhiêu tiền?”.
Nhìn ông khuất dạng trên lối đi, tôi bật khóc.
MENDE NAZER - DAMIEN LEWIS
(Thiếu Khanh dịch)
____________________________
Cơn ác mộng vẫn tiếp tục. Mende bắt đầu tin vào số phận đã được xếp đặt cho cô: một kẻ nô lệ. Nhưng chính trong đêm đen đó mọi sự đã bắt đầu thay đổi.
|