Chủ tịch?!
Cái từ này lọt vào trong lỗ tai Đỗ Lôi Ty, trở thành “Lão đại”, “Đại ca”, “Rắn đầu đàn”.
Cho nên cô càng căng thẳng, thần kinh càng bị ép chặt hơn.
“Cái đó… Tôi còn có chút chuyện…”
Lời còn chưa nói hết, hai gã lực lưỡng đeo kính đen phía sau đã nhẹ nhàng đẩy, dễ dàng đưa cô vào trong limousine.
Vừa vào trong xe, cửa xe đã “sầm” một tiếng đóng lại.
Nói thật, lúc này Đỗ Lôi Ty đã căng thẳng đến mức không thấy căng thẳng hơn được nữa, từng là một ký giả nên bệnh nghề nghiệp lúc này lại nổi dậy, trong đầu cô toàn là cái tít trên trang nhất tin tức ngày mai – “Ở nơi đổ rác xuất hiện một xác chết nữ vô danh do có liên quan đến xã hội đen”, hoặc là cái tựa – “Nữ ký giả đắc tội với xã hội đen phơi thây đầu đường, chuyện xưa khó nói” nghe đầy mưu mô.
Lúc Đỗ Lôi Ty còn đang suy nghĩ xem cái tựa nào mới đập vào mắt người xem, một tiếng ho khan cắt đứt suy nghĩ của cô, cô lúc này mới nhớ tới, kẻ phơi thây đầu đường kia chính là mình đó!
Lúc gặp xã hội đen thì nên làm thế nào? Đang lúc căng thẳng lọc trong đầu xem đã từng đụng phải xã hội đen ở đâu, Đỗ Lôi Ty hai tay ôm ngực, hiện lên hình dáng con chim cút, sau đó dùng âm thanh thút thít mềm mỏng cầu xin tha thứ: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Chàng trai ngồi ở chỗ đối diện cô trong xe khóe miệng hơi co giật.
“Đỗ tiểu thư.” Anh ưu nhã gọi một tiếng.
“Đừng giết tôi, tôi không có tài cũng không có sắc, xin anh đừng giết tôi…”
“Đỗ tiểu thư!” Chàng trai lên giọng.
Đỗ Lôi Ty rốt cục ngừng xin tha, run rẩy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cái nhìn này làm cô ngây ngẩn cả người.
Đây là lần thứ hai cô thấy một người đàn ông đẹp trai như thế, lần trước là ở trên đường, lần này là ở trong xe, ly kỳ nhất chính là hai người này lại là cùng một người.
Lúc này Đỗ Lôi Ty mơ hồ, anh ta không phải là khách mời của show truyền hình sao? Sao lại nhanh chóng biến thành lão đại của tổ chức xã hội đen? Đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Bỗng nhiên, một ánh mắt trong trầm tĩnh có bén nhọn lia tới, lần nữa cắt đứt suy nghĩ lung tung của Đỗ Lôi Ty.
“Đỗ tiểu thư, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Anh đẹp trai vừa mở miệng, khí chất đã khác người rồi.
Suy nghĩ cái gì? Đỗ Lôi Ty mở to đôi mắt không thể nào lớn hơn, vẻ mặt mơ hồ nhìn đối phương.
Anh đẹp trai sắc mặt trầm lại, vẫy tay về phía cửa xe.
Đỗ Lôi Ty quay đầu, doạ người! Chẳng biết từ lúc nào ông chú nghiêm túc kia đã ngồi ở cạnh cô, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
“Jason, giải thích cho Đỗ tiểu thư một lần nguyên nhân tôi đến.”
“Dạ! Cậu chủ!” Sau đó ông chú nghiêm túc gọi là Jason kia thay đổi ánh mắt tối tăm vừa rồi, sinh động như thật nói cho cô nghe một lần chân tướng mọi việc.
Chuyện là như vầy…
Nói ông chủ lớn cũng chính là nói anh đẹp trai mặt lạnh ngồi cạnh Đỗ Lôi Ty, thật ra là sếp tổng của tập đoàn Liêm thị tên là Liêm Tuấn, Liêm tổng tài tuổi còn trẻ một mình gầy dựng sự nghiệp của tập đoàn Liêm thị, có thể nói là tuổi trẻ đầy triển vọng, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng… (ở đây lược bớt ba nghìn chữ)
Một tháng trước người bà tám mươi tám tuổi của Liêm tổng đột ngột phát bệnh tim, đưa đến bệnh viện gấp, sau khi phát bệnh không dậy nổi, thân thể ngày càng sa sút. Nhưng bà cũng không thanh thản yên ổn nằm trên giường bệnh, chuyện không yên lòng nhất chính là cháu nội Liêm Tuấn đã gần ba mươi còn chưa chịu kết hôn.
Bởi vì bà mỗi lần Tết đến đều ở trên giường bệnh càm ràm “Bà chết rồi nhà này vẫn chưa có người nối dõi”, “Chết không nhắm mắt” các loại vân vân, cuối cùng làm cháu nội chịu không xiết, quyết định tìm cháu dâu cho bà.
Sau khi tìm hiểu không ít đối tượng, Liêm tổng cuối cùng tìm thấy một người, cho nên cầm lấy nhẫn kim cương chuẩn bị cầu hôn đối tượng tìm hiểu X, đâu hiểu được phái nữ bây giờ cũng tiết hạnh như vậy, cảm thấy mọi người đều biết vài ngày nữa sẽ kết hôn nên nói không ra lời, hơn nữa làm gì có người nào cầu hôn một cách không lãng mạn như vậy, đi ở trên đường tiện tay liền đưa nhẫn kim cương, quá không tôn trọng phái nữ! Mỹ nữ tức giận, tại chỗ cự tuyệt Liêm tổng.
Liêm đại tổng từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng lần đầu tiên hạ mình cầu hôn lại bị cự tuyệt không chút lưu tình, anh liền làm liều, lại xui xẻo vừa vặn đi cạnh bạn Đỗ Lôi Ty, cho nên mọi chuyện trở thành như bây giờ.
Chờ Jason thao thao bất tuyệt nói xong mọi chuyện, sau đó lễ phép hỏi thăm: “Xin hỏi Đỗ tiểu thư suy nghĩ kỹ việc cùng sếp tổng của chúng tôi kết hôn chưa?”
Đỗ Lôi Ty đã trở thành một pho tượng.
Bây giờ trong đầu cô không phải nghĩ sao mình lại may mắn như thế, cũng không phải là Liêm Tuấn này tiền nhiều, lại càng không phải bà đã sắp chín mươi tuổi còn mong cháu mau kết hôn đáng thương đến cỡ nào, trong đầu cô chỉ nghĩ chiếc nhẫn kim cương này…
Má ơi! Hàng giả kia hiển nhiên là đồ thật!
Sau đó một chậu nước lạnh tưới xuống khắp não, cô ngày hôm qua… Hình như… Đem chiếc nhẫn… Cùng thùng giấy… Cùng nhau… Ném ném ném ném ném ném ném rồi!!!
Cô run rẩy quay đầu, hỏi Liêm Tuấn: “Tôi… Có thể hay không… Không kết hôn…”
“Có thể.” Liêm Tuấn trả lời vắn tắt: “Nhưng phải đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi.”
Ầm ầm…
Đỗ Lôi Ty trái tim cứ bị chèn ép nặng nề không dứt, rồi vỡ nát.
“Anh chờ một chút, tôi… Tôi vào trong nhà tìm… Tìm cho anh…”
“Tôi với em cùng đi.”
Sau đó chuyện diễn biến thành, Đỗ Lôi Ty lòng như lửa đốt, lật tung nhà lên tìm chiếc nhẫn kim cương, Liêm đại tổng nhàn nhã đi chơi ở phía sau nhìn cô tìm.
Tìm khoảng một giờ, Đỗ Lôi Ty quay đầu lại lau mồ hôi, “Hay là… Tôi lại đi tìm trong thùng rác xem…”
Sau đó cô vừa hấp tấp chạy tới thùng rác của cư xá ở bên cạnh, lúc này công nhân bảo vệ môi trường còn chưa tới, đồ bỏ đi chồng chất như núi đặt khắp nơi chung quanh thùng rác.
Đỗ Lôi Ty đột nhiên cảm thấy, nếu như cô không tìm được việc, có lẽ có thể tới nhặt đồ bỏ đi, kể từ bây giờ theo tình hình này, cô xem ra rất là có thiên phú. Chẳng những từ trong đống rác phát hiện ra điện thoại di động, quạt điện, radio bị ném xuống… Thậm chí còn phát hiện bài thi số học 0 điểm của thằng con mập mạp bà chủ nhà.
Chỉ là, nhẫn kim cương rất quan trọng mãi không tìm thấy.
Lại nói chó quẫn trèo tường, thật ra thì người nóng nảy thần kinh cũng ngắn, Đỗ Lôi Ty quay người lại, ra lệnh cho đại sếp tổng: “Anh cũng giúp tôi tìm đi, một thùng giấy nhỏ, cao như vầy, chiều rộng như vầy…”
Cô chỉ lo khoa tay múa chân, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình một trời u ám trên mặt Liêm Tuấn, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, đại sếp tổng đã sau cơn mưa trời lại sáng, anh ta khẽ mỉm cười, chỉ chỉ bên cạnh chân mình: “Có phải cái hộp này không?”
“A!” Đỗ Lôi Ty hai mắt tỏa sáng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa dấy lên hy vọng, lệ nóng nhanh chóng trào ra.
Thật là trăm phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm, bỗng nhiên quay đầu hộp giấy lại đang ở bên quần của sếp tổng.
Chỉ là, cảm xúc cao vút này cũng không duy trì được bao lâu, cô nhanh chóng phát hiện cái hộp giấy này không sai, nhưng nhẫn kim cương… sao lại không có???
Cô lật xem trong ngoài hộp giấy, cũng lấy hộp giấy làm trung tâm tìm kiếm xung quanh phạm vi mười thước, vẫn như cũ cũng không thấy đến nửa cái bóng của chiếc nhẫn kim cương.
“Hay là… Tôi lại đi hỏi bên an ninh nhé?”
“Không cần hỏi.” Liêm Tuấn vẫn trầm mặc rốt cục mở miệng, “Tìm không được thì thôi.”
(Tiu Ú: sao mình nghi ngờ anh này quá nha… = =)
Hở?!
Đỗ Lôi Ty vui mừng khấp khởi, quả nhiên là đại sếp tổng, nhẫn kim cương mười mấy carat cư nhiên nói thôi là thôi, quả nhiên là quá giàu có, mạnh như trâu, anh hùng đoản khí…* (-_- [] [] [] cái này cũng là thành ngữ loại gì đây?)
(*đoạn này là chị ấy rối quá nên thành ngữ nói loạn cả lên)
“Em đền lại một cái là được.”
Đỗ Lôi Ty trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi.
“Đền đền đền… Đền một… Muốn muốn muốn bao nhiêu tiền nha a a?” Cô hỏi mà sợ hết hồn hết vía.
“Không nhiều lắm, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, coi như em đền phân nửa là được.” Sếp tổng giơ hai ngón tay.
“Hai mươi vạn???” Đỗ Lôi Ty trợn to hai mắt.
Sếp tổng lắc đầu, “Thêm một số không nữa.”
Hai trăm vạn!!!
Lúc này hai mắt Đỗ Lôi Ty không mở to nữa, ánh mắt của cô khép lại, ngất.