Xem bài viết đơn
  #2  
Old 15-03-2014, 03:56 PM
volac's Avatar
volac volac is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2012
Đến từ: Nha Trang
Bài gởi: 14
Thời gian online: 342343
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 9 Times in 5 Posts
PHẦN I: PHÙ THỦY TẬP SỰ

CHƯƠNG 1:

Sau một chặng đường dài chạy trốn, cô lê từng bước chân nặng nhọc vào khoảng không đen tối của một con hẻm chứa đầy rác thải, dường như đã nhiều năm không ai bén mảng đến.

Mệt nhoài, cô chui rút vào phía sau thùng rác to bốc mùi ôi thối có lẽ là mùi của lưu huỳnh hay đại loại là mùi chua chua ngọt ngọt của thức ăn hư thối, khác xa với những con đường chính to lớn và sạch sẽ, có lẽ đây là nơi ít nguy hiểm nhất đối với cô lúc này.

Những tiếng thở dài ngắt quảng giữa khoảng không mịt mờ, ánh mắt cô định hình mọi vật xung quanh dựa vào ánh trăng đêm rằm. Cô khóc, khóc cho viễn cảnh xảy ra với cô, chỉ chưa đầy năm phút mọi thứ đã thành tro tàn. Lau đi những giọt nước mắt đắng, cô mò mẫn ôm chặt cuốn sách trong tay, dựa lưng vào bờ tường ẩm thấp bám đầy ruồi nhặng nhưng đối với cô nó không còn quan trọng nữa, cô cần nghĩ ngơi, cần bình tĩnh để suy tính những bước đường tiếp theo. Còn cả một buổi đêm dài và cả khoảng thời gian dài để tìm cách thoát khỏi đây, cô không thể tiếp tục ở lại thành phố này nữa, bọn chúng đang truy lùng cô và cả bí mật đó, một bí mật khủng khiếp đã hại cả dòng tộc cô bị diệt vong.

“Phạch” tiếng cánh vỗ giữa bầu trời đêm ảm đạm, che khuất một phần ánh trăng khiến cô không khỏi rùng mình và bàng hoàng, thân mình cô run lên từng hồi thảm thương đến tội. “Đáng thương thay, con chuột bé nhỏ, hãy ngoan ngoãn mà theo ta về gặp Terhydor đáng kính, không thoát khỏi tay ta đâu cô bé đáng thương à!” Ả dùng ánh mắt sắt bén đầy nham hiểm nhìn cô, trọng âm đầy giễu cợt, giống như nhìn một con vật bé nhỏ đáng thương, tưởng như có thể chết bất kì lúc nào. Cô như bất lực và hết hi vọng, nhìn sinh vật kì lạ mình người, đôi tay chính là đôi cánh xám ngoắt với những chiếc lông thô kệch chấp vá thành mảng, linh hoạt chuyển động như cánh tay thực thụ.

Toàn khung cảnh xảy ra như một thước phim vô tình rơi và ánh mắt đỏ ngầu trên nóc ngôi nhà bên cạch con hẻm. Nó quan sát mọi diễn biến trong con hẻm tối om bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị, có trò vui để xem rồi đây.

Ả ta dùng cánh tạo ra những sợi thừng đen ngòm bằng không khí vây chặt lấy cô gái. Sự yếu mềm, sự sợ hãi, lẫn tuyệt vọng đan xen thay đổi trong ánh mắt cô, ánh mắt của sự bất lực. Vẻ mặt ả đắc thắng, ả bay xuống bên cạnh cô, kéo mạnh cô đứng lên khiến cô xuýt ngã nhào vì mất thăng bằng đột ngột. “Đi thôi, ta mất khá nhiều thời gian tìm kiếm ngươi rồi, sự chờ đợi đối với ngài Terhydor là không thể”

“Phập” Ngay khi ả vừa nhất bổng cô gái lên bất ngờ một phi tiêu đâm vào cánh tay trái đang kéo cổ áo cô gái, khiến ả buông tay cô rơi sóng xoài dưới nền đất bẩn thỉu, đầy ruồi nhặng.

“Món đồ chơi này ta đã chọn, ngươi nghĩ ngươi đủ khả năng dành đồ chơi với ta sao”Một thanh âm dịu nhẹ, thánh thoát được phát ra từ khoảng không gian không phải là quá gần cũng như không khá xa là mấy.

Ả bị cú đánh bất ngờ khiến đôi cách gớm ghiết chảy những dòng chất lỏng tanh tưởi, ả gầm gừ đau đớn như những con thú hoang bị dành mất miếng thịt ngon trước mặt. “Ngươi bước ra cho ta, đụng đến Hestic này đừng mong toàn mạng” Ả tức giận, nhìn quanh tứ phía tìm kiếm trong đêm tối kẻ đã làm ả bị thương. Phi tiêu? Hừm, với vũ khí tầm thường này giết ta là điều không thể. Ả rút phi tiêu ra quan sát ngầm đánh giá và trong khoảnh khắc dùng ma thuật biến phi tiêu thành tro bụi.

“Woa, cũng không tồi” Nó vỗ tay với giọng nói chế nhạo và khinh thường ả, nó bước đi nhẹ nhàng chỉ gần bằng một cái chớp mắt nó đã đứng cách ả hơn ba mét. Mái tóc dài ngang lưng đen mượt uyển chuyển múa theo làn gió dịu nhẹ dưới ánh trăng, bộ váy đen được điểm tô vài hạt ngọc hình giọt nước, đơn giản nhưng có điểm nhấn khiến người khác phải chú ý, cổ và tay nó đeo những chiếc vòng vàng đính một vài chiếc chuông nhỏ trong veo như pha lê “đinh đang, đinh đang” những chiếc chuông rung động theo từng chuyển động của nó, âm thanh mang lại cảm giác thật trong sáng. Nó rất đẹp, đẹp như một thiên thần.

“Ngươi là ai? Nhúng mũi vào chuyện của ta, muốn chết?” Khuôn mặt ả đanh lại chứa đựng vẻ tà ác vô biên, âm thanh phát ra đặc quánh ghê rợn thâm hiểm vô cùng. Ả dùng cánh tay còn lại, à không phải, là đôi cánh gớm ghiết mới đúng, tạo thành một luồng ánh sáng màu trắng đục xoa vào miệng vết thương, vết thương của ả cũng trở lại nguyên dạng lành lặn như chưa hề xảy ra chuyện gì. Ả nhanh chóng thay đổi ma thuật thành những sợi thừng khói đen nhằm hướng nó tung ra vô số sợi dây đen ngòm.

Nó nhanh chóng triển khai một chuỗi các hàng rào bảo vệ quanh người để tránh sự xâm nhập của ma thuật đen tối. Quanh người nó hiện lên một lớp sương mờ lấp lánh ánh bạc bao phủ lấy nó, không nhìn kỹ có lẽ không dễ gì nhận thấy được. Đồng thời nó duỗi thẳng hai ngón tay trỏ và giữa, các ngón còn lại gập sát lòng bàn tay tạo dáng ấn tín, nó dứt khoát vẽ vòng, bàn tay tung hình thù nhằn nhịt gì đó trong khoảng không, những sợi tơ trắng sáng dần xuất hiện bao phủ lấy những sợi thừng đen, nó cười nửa miệng bất ngờ những sợi tơ mọc ra vô số gai nhọn rọc nát sợi dây thừng đem ngòm làm chúng tan rã và biến mất. Ma thuật bị phá ả tiếp tục dùng đôi cánh của mình tạo ra vô số quả cầu đen tung về phía nó. Nó nhanh chóng thi triển phép thuật tạo thành những quả cầu lửa đốt cháy những quả cầu đen của ả và đáp trả vào người ả những đòn đau và biến mất trong không gian. Đôi cánh ả bỏng rát, đau đớn ả ngiến răng, miệng hộc máu. Hừm! Con nhóc khốn kiếp, mạnh thật, cần phải trốn thôi. Ả lướt nhanh đến tóm cổ cô gái tạo ra khoảng không gian đen, kéo cô vào khoảng tối đó và biến mất.

“Muốn chạy, không dễ thế!” Nó vung sợi dây thừng đỏ vào khoảng tối, sợi dây quấn vào chân ả ta, nó dùng tay kéo mạnh ả và cô ngã nhào lại con hẻm. Nó tiến sát lại ả hất tung cô gái vào vách tường sau lưng, cô đau điếng người khi ngã nhào tứ phía như một quả banh lông. Nó dùng tay nâng khuôn mặt ả, ánh mắt nó phát ra ánh sáng đỏ khiến ả bất động, ả sợ, sợ nó như một con thú dữ đội lốt thiên thần. Nó cười thật to hệt như sự khoái trí khi bắt được thức ăn ngon, cười đến man rợ và tà ác.

“Ngươi không thể sống!” Khuôn mặt nó trở nên lạnh băng, miệng lẩm nhẩm một câu thần chú triệu hồi xa xưa, chỉ trong chốc lát bọn ma ùa đến ngay lập tức, như bầy bướm đêm lao vào ngọn lửa, họ lập lòe xung quanh nó. Đôi mắt màu đỏ của nó lướt qua từng hình ảnh lấp lánh đó, rồi nhìn lại ả ta.

Ả sợ đến run rẩy, muốn thốt ta những lời cầu xin tha mạng nhưng cuống họng dường như đã bị thứ gì đó chặng lại, Ả chỉ biết dùng ánh mắt sợ hãi đến khiếp đãng nhìn vào nó. Nhưng rất tiếc mọi thứ đã quá muộn.

“Tất cả nghe lệnh, hủy diệt” Những linh hồn lấp lánh lao vào ả ta như bầy ong vỡ tổ dường như trực chờ phá tan tất cả.

“Ngươi là...a...a...” Chỉ còn lại tiếng la vang vọng, ả chỉ kịp thốt ra được hai từ cuối cùng rồi tan biến thành tro, gió thổi trải dài khắp con hẻm.

Nó quay lại kéo cô đi, như kéo một con búp bê bị bỏ rơi đến đáng thương, cô bất động mất hết sức lực, nó biến mất trong đêm tàn. Những linh hồn lần lượt biến mất trong khoảng không đên tối, con hẻm trở nên cô tịch, ánh trăng dường như đã chứng kiến tất cả.
Tài sản của volac

Chữ ký của volac
"Khi đặt bút viết một câu truyện cũng giống như tiện tay họa tranh vậy!"
Trả Lời Với Trích Dẫn