Dương Vi vẫn không nói chuyện.
Bầu không khí giữa hai người trầm mặc chốc lát, đột nhiên ta nghe thấy mấy tiếng âm thanh kỳ quái: “Cục cục cục… cục”, đang lúc hiếu kỳ thì lại nghe thấy hai tiếng “Cục… cục…”, dường như là âm thanh của nước đun sôi, của khí thể sôi sùng sục…
“Di? Tiếng gì vậy?” Ta không nhịn được liền hỏi.
“Ừm…” Dương Vi tựa hồ cũng không nhịn được, nàng tức giận nói: “Là… bụng của ta… Ta đói bụng…!”
Ta có chút buồn cười, nhưng cũng có chút xấu hổ: “Cô đói à?”
"Hừ! Nếu không ngươi nghĩ rằng nửa đêm khuya khoắt ta lái xe chạy ra ngoài là vì cái gì chứ? Bởi vì ta đói bụng, lại nghe nói nơi này các ngươi có một loại hàng quà rất ngon, mới chuẩn bị đi nếm thử."
“Quá xa xỉ a…” Ta thở dài: “Bên trong nhà bếp của khách sạn sơn hào hải vị cái gì mà không có? Sao cô còn muốn lái xe vào nội thành tìm làm gì?”
“Món ăn ngon chân chính thì trong khách sạn làm sao có thể có được?” Dương Vi thản nhiên nói: “Ta thích ăn loại súp bánh bao nhỏ, hơn nữa phải đúng là loại mà các quán ăn lề đường nấu, họ dùng bếp than ninh nhừ ăn mới ngon. Từ nhỏ ở Mỹ ta đã rất thích ăn món này ở các hàng ăn vỉa hè khu phố Tàu (Chinatown)… Các khách sạn lớn họ nấu nướng căn bản là không có hương vị, không hợp với khẩu vị của ta!”
Ta không nói gì.
Quả đúng là dân nhà giàu chơi ngông a!
Nửa đêm nửa hôm đùng đùng lái một chiếc xe thể thao cao cấp đắt tiền ra ngoài, chỉ vì muốn ăn món ăn bình dân ở quán vỉa hè: một bát súp nấu bánh bao nhỏ?
Xem ra những người thừa tiền có những sở thích hoặc sự thưởng thức thật là kỳ quái khó nói a…
Trầm tư một lúc, Dương Vi lại hỏi: “Còn ngươi làm sao đêm nay lại xuống dưới khách sạn làm gì? Tại sao một mình ngồi bên đài phun nước ngắm sao trời?”
Ta cười: “Nói thật nhé, cô thực sự rất là may mắn mới gặp ta ở bên dưới khách sạn đêm nay. Nếu không thì lấy đâu ra một người cùng ngã lăn quay xuống núi với cô như bây giờ?”
Dương Vi cười: "Ta đã nói một lần cám ơn rồi mà!"
“Hắc… Cô là người giàu có như vậy, ta có chủ ý hay hơn hết là cô tặng cho ta một tờ chi phiếu khống chưa điền số tiền thì mới là tương đối biểu lộ thành ý của cô đấy!”
“Ngươi muốn tiền à?” Dương Vi đột nhiên ngồi thẳng người lên kinh ngạc liếc ta một cái, cứ như là nhìn thấy người ngoài hành tinh: “Ngươi là tâm phúc của Diệp Hoan tiên sinh cơ mà, sao ngươi lại thiếu tiền? Anh em thủ hạ của lão ta được đối xử tốt lắm mà, ngươi lại là thuộc hạ thân tín cùng làm vụ hợp tác lớn đến như vậy thì sao lại kêu thiếu tiền?”
"Ôi......" Ta lắc đầu, nói lại lần nữa cái câu mà ta đêm nay không biết nói tới hàng mấy lần: "Ta không phải người có tiền, thật sự không phải."
“Thế ngươi là người gì, làm gì?”
“Ta là….” Ta cười khổ: “Dù sao những loại tư liệu như thế này cô cũng có thể tra ra được mà, cần gì phải hỏi ta!”
Dương Vi cười cười, nói: "Nói thêm một chút cũng tốt hơn mà!"
Ta đột nhiên giật mình: “Sao ta lại có cảm giác hình như cô cố ý trêu đùa ta, bắt ta phải nói chuyện nhiều…”
Dương Vi sắc mặt có chút cổ quái, suy nghĩ một chút rồi nàng cười nói: "Đó là bởi vì ngươi bị thương chảy máu nhiều lắm, ta sợ ngươi ngủ thiếp đi mất, mà như vậy thì dễ bất tỉnh lắm!"
"Nói hươu nói vượn!" Ta hừ một tiếng, nói: "Ta cũng không phải không biết vết thương trí mệnh là cái gì!"
Dương Vi khẽ hé đôi môi anh đào mọng đỏ…
Thượng đế a! Đột nhiên ta nhìn thấy nàng đỏ mặt! Cái cô gái lạnh lùng kiêu ngạo đi đâu mất rồi, chỉ còn lại một cô gái mặt đỏ hồng hồng!
Sau đó tựa hồ ta nghe thấy nàng thấp giọng nói một câu…
"Nơi này tối tăm quá, nếu như không ai nói chuyện với ta, ta sẽ bị sợ hãi..."
Ta ngây ngốc cả người!
Trên mặt Dương Vi hiện lên một tia ngượng ngùng, mặt dù nó biến mất rất nhanh, sắc mặt nàng cũng trong nháy mắt khôi phục lại vẻ lãnh đạm kiêu kỳ, thế nhưng ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Từ lúc đầu nàng đã là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, giờ phút này với ánh mắt ôn nhu nồng nàn như thế, quả nhiên là mỹ lệ động lòng người!
Ta cơ hồ không tự chủ được, vô thức thuận miệng nói: “Đáng tiếc!... Thật đáng tiếc a…!”
"Cái gì?"
"Dương Vi, cô đẹp lắm...... Nếu như cô cứ tự nhiên mà có thể dịu dàng ôn nhu mềm yếu thêm một chút, thì chắc chắn mị lực của cô sẽ tăng lên rất nhiều!”
Dương Vi trên mặt hiện lên một tia nộ khí, lập tức sắc mặt trầm xuống, nàng tức giận cắn răng nói: "Im miệng đi! Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!"
Dừng một chút, đang lúc ta cảm thấy cụt hứng thì đột nhiên nghe thấy nàng nói với một âm sắc rất thấp, nhẹ như hơi thở: “Ngươi… Ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta… rất đẹp phải không?”
"Ôi......!" Ta thở dài: "Ai mà nói cô không xinh đẹp ...... Trừ phi hắn là đồ mắt mù!”
Dương Vi trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, sóng mắt long lanh dường như càng ôn nhu thêm vài phần, có điều lập tức lại thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, nàng cả giận nói: "Ta xinh đẹp hay không xinh đẹp, cũng không phải là chuyện của ngươi!"
Nói xong nàng đẩy mạnh ta một cái, ta đau đớn kêu lên một tiếng rồi ngã ra đất, cánh tay trái bị động mạnh làm cho ta không nhịn được phải rên hừ hừ.
Chẳng qua lần này Dương Vi không thèm để ý đến, cũng không ngó qua lấy một cái, cứ mặc kệ cho ta nằm trên mặt đất. Ta trấn tĩnh một chút rồi chống quyền xuống đất đỡ thân mình ngồi dậy, ngửa người ra dựa vào vách hang, thở hổn hển mấy hơi rồi cười khổ sở: “Từ đầu năm đến giờ, ta cứ khen cô gái nào xinh đẹp thì đều bị mắng… Chẳng lẽ có người hết lần này tới lần khác đều thích bị người khác nói nghe chuyện ngược đời sao?”
Dương Vi vẫn đứng yên một chỗ, chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng: “Đủ rồi đấy!”
Hai người chúng ta lại chìm vào yên lặng, ta chỉ cảm thấy cô gái này có chút cổ quái, không thể nắm bắt đoán định được tính tình.
Một lát sau đột nhiên nghe thấy nàng thấp giọng gọi ta một tiếng: "Trần Dương?"
Ta không lên tiếng trả lờ, nàng lại thấp giọng gọi tiếp.
"Ừm?"
“Ngươi không định ngủ đấy chứ?” Ngữ khí của nàng tựa hồ rất nhẹ nhàng: “Ngươi nói chuyện gì đi mà!”
Ta có chút không vui: “Nói cái gì chứ?”
Chỉ qua chuyện này có thể thấy nàng ta trở mặt như trở bàn tay!
Vừa rồi bắt ta câm miệng, bây giờ lại mời ta nói chuyện!
“Ngươi kể về chuyện ngươi học và luyện tập công phu như thế nào đi? Hoặc nói chuyện gì cũng được!” Dương Vi thở dài, mặc dù ngữ khí của nàng vẫn lãnh đạm, nhưng nghe chừng đã có phần nhiều ý vị thỉnh cầu: “Ta không thích ở cái nơi tối tăm lạnh lẽo thế này mà chỉ cảm thấy có mỗi một mình, ta thấy không được tự nhiên cho lắm.”
“Chuyện học công phu thì đâu có gì hấp dẫn!” Ta thở dài: “Bây giờ là cái thời đại nào, cho dù công phu võ thuật có cao siêu đến đâu cũng không hơn một khẩu súng tốt.”
Thế nhưng khi ta nói tới đây, đột nhiên ta bật cười, đầu tiên còn nhỏ giọng khùng khục, về sau không nhịn được cười ầm lên, mấy vết thương bị động làm ta lại thấy đau đớn nhưng không ngăn được cơn buồn cười.
"Ngươi cười cái gì?"
“Ta….” Ta hít vào một hơi thật sâu: “Nói tới chuyện luyện võ công, ta đột nhiên nhớ tới chuyện này. Cứ như chuyện hai chúng ta ngã xuống… nếu như giống chuyện trọng sinh xuyên việt… Hắc hắc… Nếu khi chúng ta rơi xuống đột nhiên phát hiện có một quyển bí kíp võ công, thế là chúng ta giống hệt như chuyện kiếm hiệp thời xưa rồi còn gì. Hoặc khi chúng ta ngã xuống, ta có kỳ duyên gặp gỡ một vị tiên phong đạo cốt như là thần tiên gì đó, như vậy sẽ có kịch bản người tu chân rồi… Hoặc khi chúng ta rơi xuống không cẩn thận xuyên qua lỗ hổng thời gian mà trở về thời cổ đại hay là thế giới ma pháp dị giới, thế là có ngay kịch bản xuyên việt… Còn thêm nữa hoặc khi rơi xuống chúng ta lọt vào một di tích thần bí của người ngoài hành tinh, thế là có luôn kịch bản khoa huyễn… Hay là khi rơi xuống, đón chờ chúng ta là cả một mảng loạn thạch đá tảng…”
Quả nhiên Dương Vi bị mắc lừa: “Thế thì thành kịch bản gì?”
Ta thở dài, cố nhịn cười: “Thì… chúng ta cứ như vậy mà treo người lên các mỏm đá nhọn hoắt chứ thành cái gì nữa…?”
Dương Vi sửng sốt một chút, rồi lập tức khuôn mặt giãn ra, nàng nở nụ cười thật tươi.
Ngừng một chút, nàng lườm ta một cái, ngữ khí cũng hàm chứa sự vui vẻ: “Trần Dương, thật không nghĩ ra là anh cũng còn có thể kể chuyện cười!”
Ta cười cười: “Chuyện tiếu hài thì đương nhiên ta biết nhiều lắm… Chỉ có điều cô cứ thần tình lãnh đạm như thế, vừa rồi chúng ta nói chuyện phiếm, cô cứ có bộ dáng cao ngạo kiêu kỳ, có chút khó gần gũi…”
Dương Vi gật đầu, tựa hồ suy nghĩ về lời ta nói, rồi nàng dùng một loại ngữ khí có vẻ nghiêm trọng nói khẽ: “Anh kể thêm chuyện cười gì nữa đi, bây giờ ta rất muốn nghe!”
Kể thêm nữa ư?
Nói thật chứ kể chuyện cười không phải là sở trường của ta, ta cũng không phải biết nhiều chuyện tiếu hài có thể chọc cười cô gái, càng không phải là loại đàn ông thớ lợ tán dẻo lời ngon tiếng ngọt.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng ta cũng nhớ ra một câu chuyện cười, kể về “tiểu thư” (mỹ danh chỉ gái mại dâm)… Không hề kỳ lạ chút nào, liên quan tới hoàn cảnh công việc của ta thì không thiếu những câu chuyện cười về cái ngành nghề kinh doanh xác thịt này.
Ho khan một tiếng, ta trầm giọng cười nói: “Có câu chuyện xưa như thế này… Có một lần, cảnh sát đi vây ráp bắt được một cô ‘tiểu thư’, ta nói đây là kỹ nữ đó, cô có biết không? Trong quốc nội đều xưng hô như vậy… Cảnh sát bắt giữ được vị ‘tiểu thư’ này, cô ta nằng nặc phản đối một mực không nhận mình là gái mại dâm! Cô ấy cãi: Ta chỉ là đem cái bao cao su (comdoms) trị giá mười đồng bán cho khách làng chơi lấy hai trăm đồng… Nhiều nhất thì cô ta chỉ nhận tội lừa đảo nâng cao giá cả mà thôi! Cảnh sát lại hỏi cung thêm: Vậy khi đương sự cùng khách nhân ở trên giường thì làm cái chuyện gì? Cô ‘tiểu thư’ cây ngay không sợ chết đứng ấy trả lời đanh thép: Đây là ta dạy người khách cách sử dụng cái bao như thế nào! Thuộc về dịch vụ sau bán hàng!!!”