"Được được, ta biết ngươi không phải tên khất cái, ngươi nhất định là bị lạc đường đúng không?. Nghe lời ngươi khẩu âm không giống là người địa phương này, có phải bị trộm hết hành lý a, giờ không còn gì ra ngoài cũng có chút phiền toái, đây có hai mươi đồng tiền, ngươi lấy đi gọi điện thoại gọi người nhà tới đón ngươi đi. " Nói rồi, từ trong ví lấy tiền ra, đưa cho lão đầu. Thấy lão đầu không nhận, lại nói:
"Cầm đi, ta không có ý gì đâu, cầm đi chứ, chẳng nhẽ từng này chưa đủ sao, có phải quá ít không? Được, cho ngươi năm mươi đồng, ngươi bằng lòng đi đi nha! "
Lão đầu tức giận thầm nhủ "Ta chỉ có một tấm lòng, mong thu được một đồ đệ, hôm nay đến đây lại trở thành tên khất cái, chẳng nhẽ ta không thể tìm được đồ đệ sao? Nghĩ đến đó nước mắt chảy nhanh xuống.
"Ta nói, lão nhân gia, ngươi đừng gấp gáp. Bây giờ, theo ta thấy người tốt cũng không nhiều đâu, ngươi cầm lấy đi nha, về nhà đi thôi, ngươi một thân một mình bên ngoài cũng không dễ dàng gì."
Lão đầu bây giờ khóc không ra nước mắt, muốn nói mà không nói được.
Lúc này, Tiêu Nhiên từ phòng bếp đem theo đồ ăn đem ra, nói với Lý Thiến:
"Mụ, lão không phải tên khất cái, ta dẫn hắn quay lại là chuẩn bị nói với ba mụ, ta muốn đi đến chỗ lão đầu ăn tử quả. "
"Cái gì! " Lý Thiến sợ hãi than.
Rồi quay về lão đầu mắng:
"Ta xem bộ dạng ngươi như vậy, không nghĩ tới ngươi lại đi gạt trẻ con. Ta đã đoán ngay mục đích từ đầu ngươi tới, biết ta là ai không? Ta chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi là ngươi xong đời. Con, mau trở về phòng đi, gọi điện thoại cho Ba ngươi về, gọi luôn cho cảnh sát nữa. Ngươi còn đứng đó làm gì a, mau đi nhanh lên."
Nói xong, xoay người cầm bình hoa trên bàn đứng lên, cảnh giác nhìn lão đầu, nói:
"Ngươi đừng qua đây, ta đã luyện qua công phu rồi, ta chỉ cần đánh ngươi hai chiêu là ngươi lăn quay ra đó" đồng thời, hai tay không ngừng múa may.
Vừa dứt lời, đang tính đem bình hoa ném về phía lão đầu, đột nhiên phát hiện trong tay bình hoa không thấy đâu hết. Nhìn lại, trong tay lão nhân kia không phải chính là bình hoa mình vừa mới cầm sao?
"Ngươi muốn làm gì, sao ngươi lại đi ăn trộm bình hoa của nhà ta, mau trả lại ta, nếu không khi cảnh sát tới, cẩn thận ngươi không xong với ta đâu."
Sau một hồi liến thoắng, chỉ thấy lão đầu sắc mặt biến đổi. "A, so với độ kiếp thì tâm kiếp mới thật là khó chịu. " Lão đầu nghĩ thầm.
"Xin ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải người xấu, ta tới là có mục đích." Lão đầu nói.
"Có mục đích, cái gì mục đích, ngươi muốn tiền, ta đem tiền cho ngươi là được."
"Ta không cần tiền"
"Không cần tiền, vậy ngươi muốn cái gì, không phải là muốn nhan sắc của ta sao. Đừng có như vậy, ta kỳ thật có bệnh, bệnh trầm trọng, không có khả năng đâu" Lý Thiến sợ hãi nói.
"Ta không phải muốn ngươi, ta chỉ muốn thu đồ đệ" Lão đầu phẫn nộ gầm lên.
"Thu đồ đệ, cái gì đồ đệ, có phải lão đang nói về Tiêu Nhiên không. Lão đại gia à, nhà của ta Tiêu Nhiên còn nhỏ, vắt mũi chưa sạch. Hay là ngươi chờ hai năm sau, cho Tiêu Nhiên trưởng thành rồi ngươi thu nó làm đồ đệ. " Lý Thiến nghĩ thầm, nhưng thâm tâm lại vẽ ra viễn cảnh:
Bên trong một căn nhà đổ nát, có một già một trẻ quần áo nhơ nhớp ngồi ở góc tường. Chỉ thấy lão nói với tiểu đồ đệ "Hắc hắc, đồ đệ, xem cô gái kia thế nào, ngực to quá."
Tiểu tử nói "Không được, người xem kìa, cô gái ở bên kia đường dáng người đẹp hơn, mông tròn hơn a." Nói xong cười cười khả ố.
Lý Thiến nghĩ vậy, rồi tự nhủ: "Muốn chúng ta giao Tiêu Nhiên cho ngươi làm đồ đệ, nhìn ngươi không ra bộ dạng gì, hình dáng thô kệch, sau này nếu Tiêu Nhiên biến thành một người như vậy thì sao! Ôi, tốt nhất đừng nghĩ. "
Lúc này cửa mở, Tiêu Dịch phi vọt đến, hướng về Lý Thiến nói:
"Ngươi không sao chớ, người kia có gây bất lợi gì cho ngươi không, con chúng ta đâu?"
"Không có việc gì, ta hiểu lầm, hắn nói mục đích là muốn thu con của chúng ta làm đồ đệ, nhưng ta không đáp ứng, xem hắn chẳng ra bộ dạng gì." Lý Thiến nhỏ giọng nói.
Lão đầu thấy nam chủ nhân rốt cục đã về, đột nhiên có ý nghĩ muốn xông lên ôm lấy Tiêu Dịch khóc rống một hồi thật xúc động. "Đàn bà quả nhiên không phải là động vật biết phân biệt lý lẽ"
"Bần đạo pháp danh Cửu Huyễn Chân Nhân, là Thánh Cực Đại chưởng môn (kỳ thật toàn môn phái hắn chỉ có một người là hắn, huynh đệ muội tất cả cũng chỉ là hắn). Ba mươi năm trước, bần đạo tu đạo đã có thành tựu, tính muốn thu đồ đệ là con các ngươi, Tiêu Nhiên. Vì vậy lớn mật tới cửa, mong các ngươi có thể cho phép ta thu hắn làm đệ tử nhập môn." Lão đầu giới thiệu.
"Thánh Cực môn, ta đã nghe qua bao giờ chưa nhỉ?" Tiêu Dịch lầm bầm lầu bầu nói.
"A. Chẳng lẻ Thánh Cực môn chính là môn phái Tu Chân Giới thần bí?" (tại sao Tiêu Dịch lại biết có Thánh vực môn, hắn dù sao cũng là thiếu gia của một đại gia tộc, dù ít nhiều cũng đã nghe đồn về Tu Chân Giới! )
"A a, không dám, đó là đồng đạo nói như vậy" Lão đầu tự hào nói.
"Đạo trưởng khiêm nhường rồi, xin hỏi nếu con ta đi cùng ngươi, bao lâu có thể quay về."
"Bổn môn thu đồ đệ, chỉ cần hai mươi năm thời gian, thời gian còn lại đều phải dựa vào chính bản thân tu luyện."
"Hai mươi năm, phải có hai mươi năm không thấy được con mình. " Tiêu Dịch lầm bầm lầu bầu nói.
"Kỳ thật tiểu đồ (còn chưa đáp ứng ngươi, ngươi tựu tự nhận là tiểu đồ, thật là mặt dầy) không cần hai mươi năm, hắn đã ăn hai quả Băng Linh Quả, đã có gần hai trăm năm tu vi, theo ta thấy nhiều nhất mười lăm năm là đủ rồi. " Lão đầu tự hào nói tiếp.
"Ngươi nói là, Tiêu Nhiên nhà ta đã ăn hai quả cái gì? " Lý Thiến hỏi.
"Đúng vậy, mụ mụ, lão nhân kia cho ta hai quả rất ngon, ta từ trước đến giờ chưa từng ăn loại quả nào ngon như vậy. " Tiêu Nhiên nói.
"Ngươi có rất nhiều loại quả kia phải không? " Lý Thiến nhìn lão đầu
"Băng Linh Quả ta không có nhiều lắm, chỉ có vài quả thôi! "
"A, chỉ có vài quả thôi a, sau này con ta sẽ làm sao? "
"Ta còn có các loại thánh quả khác, còn có linh dược, và nhiều loại trân quý khác." Lão đầu nói xong, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
"Kỳ thật, muốn chúng ta giao Tiêu Nhiên cho ngươi làm đồ đệ cũng không phải không được. Bất quá ngươi cũng biết, hắn đi theo ngươi, chúng ta hai vợ chồng sẽ có vài chục năm không thấy được con mình, ngươi nói đúng hay không? " Nói xong, Lý Thiến làm ra bộ mặt khó khăn tức cười. Tiêu Dịch ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi nghĩ, đang định âm thầm tính cách khẩn cầu lão nhân kia, nhưng chỉ cần Lý Thiến lộ ra vẻ mặt nầy thì hiểu ý ngay, hơn nữa tuyệt đối cơ hội thành công nhiều nên để mặc vợ ỷ ôi.
"Chúng ta đây vợ chồng vài chục năm không thấy được con mình có phải là rất thương tâm không? "
"Con chúng ta nhìn thấy chúng ta thương tâm, hắn cũng sẽ rất thương tâm a?"
"Nếu ngươi là sư phó của con ta, hẳn ngươi sẽ không vui khi thấy đệ tử của ngươi thương tâm a? "
"Nếu như con chúng ta sớm quay lại ngày nào, có phải chúng ta sẽ rất vui vẻ ngày đó, ngươi nói đúng hay không a? "
"Chúng ta muốn con mình sớm quay lại có phải đợi đến khi tu vi của nó đạt tới tiêu chuẩn của ngươi mới có thể xuống núi a? "
"Ngươi không muốn nhìn thấy con chúng ta thương tâm có phải là khó lòng đề cao tu vi của hắn a? "
"Ngươi cũng biết nếu bình thường tu luyện, tu vi tăng trưởng chính là rất chậm a? "
"Ngươi sở hữu nhiều như vậy linh dược, vì chúng ta làm cho con mình tăng trưởng tu vi mau chút, cho hắn ăn nhiều chút a? "
"Được được được…"
"Như vậy đi, con chúng ta sau này cùng ngươi trở về, mỗi ngày ít nhất ngươi cấp cho hắn cật một viên linh dược, ngươi nói có được hay không? "
"Được"
"Tốt lắm, để chúng ta chuẩn bị, một tháng sau ngươi đến đưa hắn đi."
"Được, được, được"
Lão đầu cứ như vậy hồ đồ đem linh đan dược phẩm mà môn phái tích luỹ mấy ngàn năm cho đi.
…
"Cái gì lễ ra mắt a? Ngươi nghĩ thế nào vậy, đạo trưởng có thể thu con chúng làm đồ đệ là bởi nó có thiên phú tu luyện. Đạo trưởng đức cao vọng trọng đâu nghĩ đến cho con mình một cái gì gọi là cái lễ ra mắt nhỏ nhoi chứ? " Lý thiến nói xong, vẻ mặt phấn khích nhìn trượng phu.