" Ò... Ó ... O .... O O O !" Tiếng gà gáy vang dội báo hiệu ngày mới bắt đầu. Ngoài trời, vẫn còn hơi sương lành lạnh của ban đêm. Các bác nông phu chuẩn bị đồ dùng, lát nữa ra đồng canh tác. Sau mỗi nhà, lượn lờ khói bếp nấu cơm sáng. Sương sớm mông lung, khói bếp nhẹ nhàng bay lên, hòa quyện vào màng sương. Tứ thúc Đinh Thúc Dự đã ngủ dậy từ sớm. Đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng. Đàm thị đang thổi cơm. Đinh Bộ Lĩnh tinh thần thư thái, sau một đêm ngồi đả tạo theo Thiên Tâm Quyết cũng giúp cho cậu không cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, mà chỉ thấy trong cơ thể tràn trề sức mạnh. Cậu nhảy xuống giường, ra sau nhà rửa mặt. Phụ mẹ nấu cơm.
Sau đó, gia đình dùng bữa sáng. Tứ thúc cùng các bạn bè đi ra đồng. Đinh Bộ Lĩnh đang chuẩn bị bước ra tìm đám bạn, thì nghe thấy trước cổng, có ai đó đang gọi tên mình
" Bộ Lĩnh, dậy chưa ! Hôm nay chúng ta đi ra sông chơi thôi "
Đinh Bộ Lĩnh chạy thẳng ra ngoài, mở cửa nhìn thấy tui bạn thân thiết, Lưu Cơ, Đinh Điền, Trinh Tú , Nguyễn Bặc đang đứng đó nhìn mình.
" Oh, ra sông hả ? Hay đó, đợi ta một chút. Ta ra ngay "
Nói xong, quay chạy vào nhà. Xin phép mẫu thân . Mẫu thân căn dặn chỉ nên chơi ở chỗ gần bờ, tránh đi ra ngoài kẻo bị nước cuốn trôi mất. Bộ Lĩnh vâng dạ, nghe theo. Xong, chạy thẳng ra cửa. Kiếm cái giỏ, một thanh trủy thủ phòng thân. Xong chạy theo tụi bạn, hướng bờ sông đi tới.
Sông Giao Thủy, nằm ở phía Tây của Kim Lư thôn, cách nơi này khoảng ba mươi dặm. Nước sông xanh biếc, chảy từ Đồng Xuyên sơn cho tới Tam Thảo trấn.
Nhóm người Đinh Bộ Lĩnh đi tới mé sông . Lúc này trời cũng đã lên từ lâu. Mặt nước sông óng ánh, một màu xanh biếc như ngọc. Cảnh sắc nơi này thật hài hòa và rung động. Trình Tú và Đinh Điền nhanh chân chạy tới phía trước. Hứng thú reo hò khắp nơi. Khắp nơi, dưới dòng Giao thủy giang, cá nối đuôi nhau bơi lội tung tăng.
Hai người Điền, Tú hứng khởi. Bất chấp sáng, nước lạnh. Nhảy ùm xuống sông. Mò tay bắt vài con cái tươi ngon. Đinh Bộ Lĩnh, Nguyễn Bặc cũng nổi tính ham vui của trẻ thơ, học theo 2 người, nhảy ùm xuống sông. Lưu Cơ do thể chất không đủ, lại mới bị cảm chưa lâu, nên cũng không dám học theo đám người này. Đành trên bờ mà dòm xuống mà thôi.
Nguyễn Bặc thấy thế, ở dưới sông hắt nước lên tạt Lưu Cơ, miệng cười ha hả nói :" Lưu tiểu tử ngươi, sao không xuống đây mà bắt cá "
Lưu Cơ chỉ mỉm cười lắc đầu, quay sang lấy cần câu đã đem theo. Hướng phía trên bắt đầu quăng câu, câu cá.
Đinh Điền thấy vậy, nói với Nguyễn Bặc : " Bặc ca, Lưu tiểu tử làm bộ dáng Khương Thượng kìa. Hắc hắc. Để đệ lặn xuống gỡ sách mồi câu của hắn "
Nguyễn Bặc cười hắc hắc, vẽ mặt đã đen nay càng đen hơn :" Ngươi nói thật đúng, tiện thể mắc vào dây câu của hắn vài con tôm . Ha ha "
Trình Tú ở bên cũng góp vui : " Ha ha, Bặc ca đúng là âm hiểm thật, Tú mỗ cảm thấy khâm phục sát đất "
Nguyễn Bặc cảm thấy hơi ngượng, trừng mắt lên.Bơi đuổi theo Trình Tú, muốn giáo huấn hắn một trận.
Đinh Điền thì đã lặn xuống dưới sông, bắt đầu sự nghiệp vinh quang của hắn. Đinh Điền gia đình làm nghề đánh cá. Từ nhỏ đã có năng khiếu bơi lội hơn người. Có thể lặn xuống tới năm trượng. Đinh Điền bơi nhẹ nhàng tới chỗ dây câu của Lưu Cơ, tiện tay bắt lấy vài con cá cơm gần đó, mắc vào dây câu của họ Lưu, xong rồi kéo kéo dây. Làm như cá bị dính câu.
Lưu Cơ thấy vậy mừng rỡ, dùng sức bình sinh giật mãi cần câu, Nhưng dây câu căng cứng. Chứng tỏ, con cá này khá nặng. Lưu Cơ nghiến răng, dùng sức hai chân, trụ vững chắc. ra tay kéo.
Đinh Điền dưới sông, dụng lực cực kỳ xảo diệu. Khi Lưu Cơ dùng toàn thân lực lượng thì Đinh Điền vừa kịp lúc thả dây cây ra. Cần câu bay khỏi mặt nước. Còn Lưu Cơ té ngồi trên mặt đất " Phịch ".
Đinh Bộ Lĩnh và Nguyễn Bặc, Trịnh Tú thấy vậy cười ha hả. Lưu Cơ bực bối không thôi, phiền muộn bản thân mình. Bén đi tới nhặt cần câu lên. Thấy đầu dây dính một con cá cơm nhỏ xíu. Biết rằng có kẻ chơi trò xấu. Mặt mũi đen thui lại. Chỉ xuống nước mắng :" Cái đám người các ngươi, sao lại chơi xấu ta hả "
Đinh Điền nổi lên mặt nước, cười nói :" Lưu ca à, chúng ta chỉ chọc anh chút xíu thôi. Hà, hay là xuống đây, bắt cá dễ hơn."
Nguyễn Bặc một bên, cũng nói hùa theo :" Phải đó, Lưu tiểu tử. Ngươi xem, ngươi câu cả nữa ngày mà chỉ được con cá cơm bé tẹo thế kia. Không bằng xuống đây, mò tay bắt cá "
Lưu Cơ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó nhặt cần câu, đi về cây đa ngồi xuống nghỉ ngơi.
Chơi chán, cũng bắt được kha khá số cá, đám người Bộ Lĩnh lên bờ. Mặc quần áo vào. Đi tới gốc cây đa. Nguyễn Bặc đang khoe khoang với Trình Tú về số cá mình bắt được. Nhưng nói ra thật xấu hổ, nếu so với Đinh Điền thì chỉ bằng một phần ba mà thôi. Đinh Bộ Linh bắt cũng không tệ, vừa đi vừa nói cười với Đinh Điền, bỗng nghe thấy một giọng kêu cứu vang lên phía thượng lưu Giao Thủy giang.
Đám bạn nghe thấy, biết rằng có người bị nạn. Lưu Cơ cũng bỏ bộ mặt lạnh nhạt như ai đó đang thiếu nợ hắn. Theo đám người Đinh Bộ Lĩnh chạy tới phía thượng lưu.
" Cứu, có ai không cứu với ! Hu hu, Cứu với " Một giọng nói vang lên phía trước mặt. Trịnh Tú tinh mắt phát hiện, đó là một cô thôn nữ đang đứng bên bờ mà hét lớn lên.
Lưu Cơ tiến lên hỏi :" Cứu ai vậy ? Chả lẽ có người rơi xuống sông sao ? "
Cô thôn nữ thấy có người, cũng mặc kệ, kéo Lưu Cơ tới, chỉ vào phía Giao Thủy nói : " Tiểu thư chúng tôi bị nước cuốn đi rồi. Hu hu. Ca ca cứu tiểu thư đi"
Nói xong, ôm mặt khóc lớn.
Lưu Cơ nhíu mày, nói thật, bản lĩnh gì chứ nói về bản lĩnh bơi lội, Lưu Cơ là không có khiếu, Hắn liếc mắt thấy Nguyễn Bặc đang cười trộm mình. Cũng mặc kệ, liền nói :" Điền đệ, đệ mau cứu người ta đi "
Đinh Điền chưa chờ Lưu Cơ nói xong, nhảy ùm vào nước. Chỉ thấy lát sau, kéo lên từ dưới một cô gái. Đinh Điền kéo cô gái lên bờ, thực hiện sơ cứu tỉnh cô dậy.
Cô thôn nữ thấy tiểu thư mình được cứu, mừng rỡ chạy tới. Dùng tay lắc lắc tiểu thư nhà mình. Mong cô nàng tỉnh dậy.
Bộ Lĩnh thấy vậy, kéo cô bé ra, nói : “ Tiểu thư cô đang bất tỉnh, để cho Điền đại ca giúp cô nôn nước trong bụng ra đã, sau đó mới tỉnh lại được”
Cô thôn nữ gật gật đầu. Đinh Điền để ngửa đầu tiểu thư lên, hai tay dùng sức ấn nhẹ xuống vùng bụng của tiểu thư. Chỉ thấy nước sông chảy ngược ra ngoài. Nàng tiểu thư ho sặc sụa, sắc mặt từ trắng bệch cũng khởi sắc.
Tiểu thư mở mắt, nhìn thấy người cứu mình là một nam tử khá khôi ngô, một lòng cảm kích, Muốn nói lời cảm tạ, nhưng sức lực như mất hết, nên đành nằm im mà nhìn hắn.
Cô thôn nữ thấy chủ mình được cứu tỉnh, vui mừng chạy lại, nắm bàn tay của cô mà khóc. Tiểu thư thấy cô bé này, cảm kích. Cũng tại mình ham vui mà dọa cho cô bé hoảng sợ.
Một lúc sau, sức khỏe cũng khôi phục phần nào. Cô gượng mở lời với Đinh Điền: “ Cảm ơn”
Đinh Điền mặt mày thất thần, lúng túng đáp : “ Không … Không có gì !”
Bộ Lĩnh đứng kế bên hỏi : “ Cô tên họ là chi ? Ở đâu để chúng tôi nhờ người đưa cô về”.
Cô thôn nữ nói : “ Tiểu thư em là con gái của Trần Lãm, hôm nay theo người nhà về quê thăm mộ mẹ. Còn em là Tiểu Thúy”
Lưu Cơ ồ lên một tiếng, kinh ngạc hỏi : “ Có phải là Trần Minh Công, tướng quân trấn thủ Bố Hải Khâu không ?”
Đinh Bộ Lĩnh cũng trầm tư, nhìn nhìn cô thôn nữ. Thầm nghĩ, con gái nhà quan, sao lại không có quân theo bảo vệ, để xảy ra chuyện như thế này ?
Trần tiểu thư cất tiếng nói : “ Cha của thiếp hôm nay bận xử lý công vụ, nên thiếp dẫn theo Tiểu Thúy mang theo hai gia đinh rời đi.”
Đinh Bộ Lỉnh bèn nói : “ Vậy nhà thân mẫu cô nơi nào ? Để chúng tôi đưa cô trở về”
- Nhà thân mẫu ở làng Nghĩa Minh,
- Hóa ra làng bên cạnh. Đường từ đây đến đó tôi biết, không bằng chúng tôi dẫn cô về nhà
- Không dám làm phiền ân công
- Có gì mà phải phiền chứ, chúng ta chỉ không đành nhìn cô nằm ở nơi này. Nghe nói, xung quanh đây hay xuất hiện cường đạo lắm.
Tiểu Thúy ở bên cạnh lo sợ nói : “ Tiểu thư, hay là chúng ta theo họ đi. Không thôi khi gặp phải sơn tặc thì khổ mất”
Trần tiểu thư cũng gật đầu đồng ý. Đinh Bộ Lĩnh nhờ Trịnh Tú nhanh chân chạy về thôn, lấy ra một cỗ xe ngựa tới đây. Trình Tú nhanh chân phóng đi.