Vừa ra khỏi rừng trúc Lí Cường đã không còn thấy hình bóng của đám người Hỉ Nhạc đâu nữa rồi, chỉ thấy không xa có một cung điện vô cùng hòa hoa sang trọng. Từ xa có thể nhìn rõ tấm biển bằng lưu ly nằm ở trên cửa cung khắc rõ ba chữ "Hoa Dung Các". Nằm giữa rừng trúc và tòa cung điện là một hồ nước rộng, nếu muốn tiến vào cung điện thì chỉ có một con đường đó là thông qua thạch củng kiều bắc ngang hồ. Mà đáng giận nhất là lúc này trên cầu đang có hai thị vệ đứng canh gác!
Lí Cường đúng lúc đang suy nghĩ làm thế nào để vượt qua hàng rào bảo vệ của hai tên củng kiều thủ vệ, thì đột nhiên nghe thấy giọng cười hỏi của một tên thái giam bên tai: "Vị công công này làm gì mà trông cứ như đang ăn trộm thế?"
Lí Cường khẽ giật mình, trong đầu hiện lên ý nghĩ giết người diệt khẩu, ngầm vận nội lực Cửu Dương thần công quán trú hết vào hữu chưởng.
Thấy Lí Cường không phản ứng gì, tên thái giám kia lại nói:"Chắc lại là tân công công hả? Ai, hai tháng đã chết ba công công rồi, phục vụ vị chủ tử này quả là không may mắn. Tiểu huynh đệ cần phải lưu ý một điều, ngàn vạn lần chớ có chọc giận nương nương, bước sang đây đi, ta dẫn ngươi vào."
Lí Cường cung kính cúi đầu: "Làm phiền đại ca dẫn đường"
"Theo ta đến đây. Khi gặp quý phi nương nương thì phải cẩn thận ứng đối, nếu không cần thiết thì tuyệt đối đừng nhiều lời"
"Công công, ngài nói hai tháng đã chết ba người, việc này là thế nào vậy?"
"Hừ!" tên thái giám ra hiệu bé mồn, rồi thấp giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng có hỏi nhiều, cũng đừng có nhắc đến. Mặc cho quý phi nương nương an bài người làm cái gì, ngươi cứ chuyên tâm nhất quán vào làm là được"
Xuyên qua trì tử, qua hai khoảng sân rộng, vị thái giám đi trước đột nhiên dừng lại, hướng tới cửa phòng nói: "Hồi nương nương. Nô tài A Phúc kiến giá!"
Bên trong có một thanh âm truyền lại, Vị thái giám một tay nắm lấy tay Lí Cường , tay kia khẽ đẩy cửa, khom mình tiến vào. Chỉ thấy phía trước mặt được chặn lại bởi một tấm màn châu ngọc lấp lánh tỏa ra những luồng sáng nhu hòa, mê hoặc.
Vị thái giám khẽ giật tay Lí Cường ra hiệu quỳ xuống : "A Phúc khấu kiến nương nương."
Một cung nữ khẽ kéo tấm màn châu. Lí Cường hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn trộm chỉ thấy cung nữ đó không phải ai khác mà là Hỉ Nhạc. Hỉ Nhạc cũng nhìn thấy Lí Cường, thần tình liền lộ vẻ kinh hãi.
Phía sau tấm rèm châu là một quý phụ xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi. Toàn thân vận áo lông chim, sóng mắt long lanh, minh diễm vũ mị, quyến rũ mê người. Mặc dù không có vẻ thanh tú như Hỉ Nhạc nhưng nhan sắc cũng không hề thua kém, hơn nữa trong vẻ đẹp của nàng ta lại có ba phần thành thục và cao quý. Đây chính là một vẻ đẹp yêu mị, quyến rũ khiến cho bất cứ một nam nhân nào dù chỉ nhìn qua cũng phải trào dâng một cảm giác thèm muốn. Hiển nhiên mỹ phụ này là một trong tam đại sủng phi của hoàng đế - Dung phi nương nương.
Lí Cường vội vàng dập đầu nói: "nô tài Lí Cường kiến quá nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Dung phi khẽ đưa mắt liếc qua Lí Cường, rồi thong thả nói: "A Phúc! Hắn là ai vậy? Việc bổn cung giao ngươi làm đến đâu rồi?"
"Hồi bẩm nương nương. Người này là tân thái giám đến hầu hạ nương nương, tiểu thái giám này gọi là......"
Lí Cường vội tiếp lời: "nô tài là Lí Cường kiến quá nương nương"
Dung phi khẽ gật đầu: "A Phúc, việc ta giao thế nào rồi?"
"Bẩm nương nương, hết thảy đều thuận lợi."
"Tốt lắm, cực cho ngươi rồi."
"Nô tài không dám. Được làm việc cho nương nương là phúc phận của nô tài. Nô tài nguyện ý vì nương nương cúc cung tận tụy, dù có chết cũng không oán thán."
Dung phi mỉm cười, gật đầu nói: "Tấm lòng trung thành của ngươi bổn cung hiểu rõ nhất..." khẽ ngừng một lát rồi quay sang Lí Cường nói tiếp: "Lí Cường ngươi ngẩng mặt lên cho bổn cung xem ngươi thế nào!"
"Dạ nương nương" Từ từ ngẩng đầu lên, lần này Lí Cường mới nhìn thấy rõ khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp tuyệt luân của Dung phi và cũng nhận thấy ánh mắt tràn đầy sự quan tâm lo lắng của Hỉ Nhạc ở bên cạnh. Nha đầu xinh đẹp này xem ra bây giờ chỉ mong ta chạy nhanh ra khỏi chốn này, tâm địa nàng quả là thiện lương.
Nhìn rõ khuôn mặt của Lí Cường, Dung phi khẽ gật đầu vẻ ưng ý: "Ngươi xem ra cũng là một tiểu thái giám tuấn tú. A Phúc, ngươi hãy dẫn hắn đi xuống thay đổi y phục trước rồi giảng giải cho hắn ta các quy củ,lễ nghi trong Hoa Dung các, rồi sau đó để hắn đến hầu hạ ta tắm rửa"
Trên đường từ tẩm cung của Dung phi ra phía sau, Lí Cường trong lòng luôn muốn tìm cơ hội dò xét đường ra, nếu không khi sự tình trở nên rối rắm thì lại không biết đường mà lui. Nhưng A Phúc lại như biết được suy nghĩ trong đầu hắn mà cứ lôi kéo chặt cứng lấy.
"Phúc công công, lão kéo ta đi đâu vậy?"
"Ai! Lí Cường à, cũng là ngươi số mạng không được tốt. Ta trước mặt nương nương nói nhiều như vậy cốt là để ngươi nghe thấy, cố gắng mà nhớ cho kĩ những lời ta nói với nương nương, rồi tự cầu cho mình đa phúc....Ài....."
"Sao lại như vậy? Nương nương không phải bảo ta đến hầu hạ tắm rửa sao? Không phải là muốn lấy đầu ta chứ"
"Ai da! Lí Cường ngươi là người mới tới, cũng khó trách ngươi không biết. Trước kia cũng chính là do ba tiểu thái giám trong lúc tới hầu nương nương tắm rửa mà đắc tội với người, để rồi bị........"A Phúc lấy tay đưa ngang cổ ra vẻ bị chém đầu.
Lí Cường thấy vậy cảm thấy ớn lạnh, cần cổ thụt xuống, le lưỡi: "Không phải tà môn như vậy chứ?"
"Lí Cường ngươi cần phải phán đoán tinh nhanh! Nếu nương nương có phân phó ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cho đúng, biết không?"
"Phúc công công, lát nữa hầu hạ nương nương tắm rửa, ta cần phải làm những gì?"
"Thiêm hương, gia thủy những công việc này đều do bọn cung nữ làm, bọn thái giám chúng ta phần lớn là đứng tại cửa, nghe sai khiến mà thôi"
"A..Nói vậy không phải là đứng gác sao? Việc này thì không có gì! Đúng rồi, Phúc công công, ba vị tiểu thái giám kia lúc trước là từ tiền môn đi vào hay là từ hậu viện đi vào vậy?"
"Đương nhiên là từ tiền môn"
"Vậy phiền phúc công công chỉ dạy cho đường đi đến hậu viện, mong công công không phiền kẻ thiếu hiểu biết này.."
A Phúc gật đầu: "Xem ra ngươi cũng là người chu đáo. Ngươi nhớ cho kĩ nhé, đi xuyên qua hoa viên bên kia, theo hướng bên trái mà đi là đến. Nơi này là nội cung nên không có thị vệ canh gác, đi tới đi lui cũng chỉ là nương nương và vài thiếp thân cung nữ, ngươi cẩn thận một chút là được rồi"
Lí Cường thầm nghĩ: "Vậy tốt rồi! Biết là đi để chịu chết, bổn thiếu gia ngu gì mà làm vậy chứ? Hỏi rõ cửa sau rồi tùy lúc mà li khai nơi này. Con mụ quỷ quái Dung phi nương nương kia mặt mũi trông xinh đẹp không ngờ lại là một lão vu bà, một ma vương chuyên giết người không gớm tay."
Bị A Phúc lôi kéo vừa đi vừa nói những chuyện trên trời dưới bể, Lí Cường phải tìm mọi cách mới có cớ thoát thân. Tuy nhiên cũng nhờ miệng của A Phúc mà Lí Cường cũng biết thêm không ít chuyện hay ho về Dung phi nương nương. Vị Dung phi nương nương này đuợc hoàng đế cực kì sủng ái cho nên tính tình rất không được tốt, bực mình một chút là đánh là mắng đám nô tài, nếu có ai làm trái ý thì khép cho tội danh rồi giết đi. Tâm địa độc ác, ích kỉ, thường xuyên hạ ma thủ xuống đám hạ nhân, cái việc hoang đường nhất là vào một sáng mùa đông lạnh lẽo bắt một cung nữ thể chất yếu đuối đi bắt bướm, thì lấy đâu ra mà vị Dung phi nương nương này thì lại xem đó như việc bình thường vậy.
"Dung phi nương nương này chắc hẳn nội tâm có điều bí mật cho nên mới có những hành vi bất bình thường như vậy? Chứ nếu không thì chẳng lẽ lại là một đồ biếm thái sao?" Lí Cường đi theo dọc hành lang nhỏ tiến sâu vào hậu viện, vừa đi vừa thắc mắc tự hỏi....
Vừa bước đi thoáng chốc đã thấy trước mặt hiện lên một tòa phòng ốc, một hương thơm nhàn nhạt của các loài hoa từ bên trong truyền ra.
Thơm quá!
"Hương hoa thơm....lại còn có tiếng nước chảy. Hắc...Chẳng lẽ, là quý phi nương nương đang tắm rửa sao?"
Lí Cường khom thấp người, rón rén bước từng bước, thận trọng ép sát vào cửa sổ phòng, quả nhiên nghe rõ ràng tiếng nước róc rách từ trong vọng lại
Khẽ đưa tay đẩy cửa, cánh cửa sổ không cài then từ từ hé lộ.
Nhớ tới hình ảnh vị Dung phi nương nương khuôn mặt xinh đẹp, thân hình quyến rũ, bây giờ lại vừa lúc tắm rửa lộ tiết xuân quang quả là hấp dẫn vô cùng. Đúng lúc định rón rén bước vào thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh một lão vu bà, giết người không chớp mắt, trong lòng Lí Cường không khỏi có chút sợ hãi, nhất thời quên béng mình đang mang trong người Cửu Dương thần công hộ thể!