Lâm Thiên bình tĩnh đi qua hành lang đó, không chút do dự. Cũng phải thôi, giờ còn gì có thể khiến một kẻ vừa phi thăng e dè nữa.
Hành lang không dài lắm, nhưng thiết kế hơi lòng vòng, Lâm Thiên ngoặt trái ngoặt phải tới 9 lần mới dần thấy đường ra.
Nói thế thôi, thực ra hắn đi mất có 5 phút, nhầm, còn chưa đến.
Đi hết hành lang, Lâm Thiên há hốc mồm kinh ngạc.
Trước mặt hắn là một văn phòng trông cực kì hiện đại.
Lâm Thiên dụi dụi mắt, hay là vẫn chưa phi thăng, tưởng phải là một cung điện thâm nghiêm cổ kính, hay một địa vực đầy nguy hiểm mới phải chứ, có lần đọc “Phi thăng chi hậu” rõ ràng mô tả thế mà.
Nhưng giờ trước mặt lại là một văn phòng hiện đại, đã thế lại còn treo cái biển đề rõ to: cục quản lí thời không, đơn vị xx, phòng làm việc số xxx.
“Mời vào, mời vào, nhanh, come on!”. Lâm Thiên còn đang ngơ ra, một gã thanh niên tựa hồ sốt ruột quá, từ trong văn phòng chạy ra kéo tay Lâm Thiên lôi vào, ấn hắn ngồi xuống sopha, nhanh nhẩu nói: “hoan nghênh chú đến cục quản lí thời không, lâu lắm rồi anh mới được gặp người mới đấy”.
Lâm Thiên quả là cao thủ phá toái hư không, rất nhanh bình tĩnh lại, cất giọng hỏi: “chào anh, đây là nơi nào vậy?”
“Anh biết ngay là chú sẽ hỏi thế mà”, gã trai tùy tiện ngồi lên một cái ghế, xoãi mình thư thái, chỉnh chỉnh cổ áo, vẻ thần bí nói: “anh tên Hải, lí luận không gian song song, nghe qua chưa?”
“Có tò mò qua”, Lâm Thiên nói: “vũ trụ do vô số không gian song song nhưng bất đồng tạo thành, không có quan hệ vật lí với nhau, các không gian này tổ hợp thành vũ trụ hoàn chỉnh, vũ trụ chúng ta quan sát được chỉ là một bộ phận mà thôi”.
Gã thanh niên tên Hải tiếp lời: “cơ bản là chuẩn rồi, vũ trụ do vô số không gian song song tổ hợp thành, mà từng không gian lại giống như một cuốn sách, còn thư viện, chính là chỗ này, cục quản lí thời không”.
“Đừng vội, nghe anh nói tiếp”, Hải thấy Lâm Thiên muốn trình bày, xua xua tay: “nguồn gốc vũ trụ ở đâu? Vấn đề này trong các chú lắm ông đang ngày đêm nghiên cứu, sứt đầu mẻ trán vẫn không ra. Nhưng giờ anh giải thích cho chú luôn, chúa tạo ra vũ trụ, không phải cái gã thiên chúa giáo của các chú đâu, mie, lão đấy tinh vi quá thể, gặp mình mặt cứ hếch lên. Mà thôi, vòng vo quá, đơn giản vậy thôi. Chúa tạo ra vũ trụ, tạo ra quy tắc vận hành. Sau đó thì sao? lão đi ngủ, quên, đi hấp thu năng lượng rồi. Mà giám đốc cho lão ý chính là đây, cục quản lí thời không”.
“Thì ra là vậy, không biết công việc của các anh là gì?”, Lâm Thiên hơi hứng thú hỏi.
“Toàn chuyện vụn vặt!”, Hải quơ quơ tay, “để anh nói tiếp. Chỗ của bọn anh gọi là bản vực, không gian của các chú gọi là ngoại vực. Theo quy tắc của chúa, có vô số thời không không ngừng sinh ra, cũng có vô số không ngừng tàn lụi. Vấn đề là tốc độ sinh ra nhanh hơn mất đi chút xíu, thành ra cục bọn anh nhiều lúc thiếu người quản lí. Để giải quyết vấn đề này, thi thoảng phải bổ sung người mới, tiêu chuẩn là phải đủ năng lực phi thăng, anh nói có đúng cách nói của các chú không nhỉ? Cứ phi thăng là tự động bị đưa đến đây, thành một nhân viên cục quản lí thời không tập sự. Chú rất may đấy, chúc mừng trở thành nhân viên dự bị cục quản lí thời không”.
“Xin hỏi chút, công tác chủ yếu của nhân viên là gì ạ?”, Lâm Thiên rất lễ phép hỏi.
“Nói cho chú biết cũng không sao”, Hải nói: “1, tiếp đón phi thăng giả như chú, nhưng nói thật, việc này chán chết đi, mấy trăm năm mới có một tên; 2, bắt bọn xuyên việt phi pháp, nhiều lúc nhân viên quản lí lơ là để vài thằng lén lút xuyên việt, nhất định phải bắt về cải tạo”.
“Đơn giản vậy thôi?”, Lâm Thiên hỏi.
Hải gật đầu.
“Chúng ta còn chết nữa không?”.
“Không, đến tầm này cũng gần như thần phật của bọn chú rồi, bất tử, không chết”.
“Công việc vậy chán quá, em xin phép trở về không gian cũ vậy”.
“…”
“Ấy ấy, sao thế? Làm một nhân viên cục quản lí thời không không sướng sao?”, Hải vội vàng khuyên nhủ: “rảnh rỗi ngồi xem chuyện các không gian sinh tồn tiêu diệt, hay hơn Oscar ấy chứ”.
Lâm Thiên phát chán nói: “xem mấy ngàn vạn năm bố ai chịu được, anh cho em về, ít ra còn được chết như ai”.
“Khó đấy, cái này hình như quy định không cho phép”.
“Có gì anh nói thẳng đi”, Lâm Thiên mặt lạnh lùng.
“Hê hê, trông chú là anh biết rồi”, vẻ mặt khó khăn của Hải nhoắng cái biến mất tăm: “còn một chiêu, xuyên việt!”.
“Xuyên việt?”, Lâm Thiên vô thức lặp lại, khó hiểu nhìn Hải.
“Dạng phi thăng giả như chú tuy không nhiều, nhưng cũng không ít, lâu dần cũng hết không gian cho các chú quản lí. Để giải quyết vấn đề dân số bản vực càng ngày càng đông, cấp trên đề xuất một hoạt động mới, xuyên việt, cho phép chú đến sinh hoạt tại một không gian khác”.
Lâm Thiên hỏi: “không gian mới so với không gian trước của bọn em có gì khác biệt?”
“Tất nhiên có chứ, coi như bồi thường cho các chú, bọn anh chuẩn bị cuộc chơi rất chu đáo. Đầu tiên, mỗi không gian chỉ có một người xuyên việt; 2, mỗi người xuyên việt được 1 pháp bảo hộ mệnh một lần; 3, có thể lựa chọn một không gian tiền thế đã xem qua, như phim, như tiểu thuyết chẳng hạn”.
“Thế thôi á?, còn gì không?”.
“Ưu đãi còn lại tùy thuộc mỗi người, chú có đồng ý xuyên việt không đã?”
“Đồng ý”.
“Tốt lắm, vậy chọn tiểu thuyết nào? Chú ý, không gian này nhất định phải khác không gian tiền thế, như của chú vốn là không gian võ đạo, vậy không được chọn không gian võ đạo nữa, có thể chọn thế giới ma pháp, khoa kĩ, dị năng…, hiểu chứ?”
“Harry Potter, em học pháp thuật”, Lâm Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Ô kê gà đen. Quyết định thế đi. Giờ bàn cụ thể nhé”, Hải vớ lấy một cuốn sổ đăng kí to đùng, mở ra, tiếp tục hỏi: “chú muốn đoạt xá nhân vật hay tạo một thân phận mới, hoặc trực tiếp xuyên việt luôn?”
“Tạo một thân phận mới”.
“Tuổi bắt đầu bao nhiêu?”
“Thế nào cũng được, dưới 10 tuổi”.
“Rõ!”, Hải đóng cuốn sổ đăng kí lại, tiếp tục móc ra một cuốn khác: “giờ là vấn đề ưu đãi của chú, năm nay bao nhiêu tuổi?”
“23”.
“Úi giời, ngon quá đi, tuổi này phá toái hư không anh mới thấy lần đầu đấy”.
“Có gì khác biệt không ạ?”, Lâm Thiên lễ phép hỏi.
Hải híp mắt: “có chứ, phi thăng càng trẻ chứng tỏ càng có năng lực, đãi ngộ tất nhiên càng cao. Ở đây quy định 12 năm một đẳng cấp, mà trước 12 tuổi đương nhiên không phi thăng được rồi, cho nên 12 tới 24 tuổi là đẳng cấp số một, s cấp, chú mới 23, được hưởng thụ ưu đãi cấp s”.
Lâm Thiên gật đầu đã hiểu.
Hải lật lật cuốn sổ, tử tế đọc: “căn cứ đẳng cấp của chú cùng quy định hiện hành, có xét tới tình huống không gian mục tiêu, đãi ngộ của chú như sau: 1, mồ côi, không bị gia đình ràng buộc, cha mẹ quy định là dũng sĩ diệt hắc ám, hi sinh trong chiến đấu với Voldemort; 2, sống tại cô nhi viện Muggle, bắt đầu một tuổi; 3, được nhận một đũa phép đặc chế, tạm thời kí gửi tại cửa hàng đũa phép Olivander; 4, thiên phú pháp thuật mức s, mức cao nhất; 5, có thể tiếp tục tu luyện võ công kiếp trước, nhưng thành tựu chỉ đạt mức tiểu thành; 6, đẹp trai; 7, ba cơ hội bảo mệnh; 8, một nhiệm vụ; 9, ba yêu cầu không quá đáng”.
“Yêu cầu được tùy ý không?”, “mà sao lại còn nhiệm vụ gì nữa, hình như không phải ưu huệ anh ạ?”
“Hê, đời công bằng mà”, Hải ra vẻ cao thâm mạc trắc nói: “muốn ăn bánh thơm thì cũng phải mất tí huyết chứ, chú ý nhé, yêu cầu thêm nhiều hạn chế lắm, không được đáp ứng là cũng mất quyền đấy”.
Lâm Thiên nhíu mày trầm tư, hồi lâu quyết định: “có thể xóa bớt kí ức của em không? Trừ tri thức quan trọng, còn bỏ hết đi”.
“Đơn giản!”, Hải hiểu suy nghĩ của Lâm Thiên, “tiếp nào”.
“Trữ vật thủ trạc, cùng tên lưu lại”
“Được, cho mang theo trữ vật thủ trạc, tên đặt thành Lâm Thiên Taylor được không?”
Lâm Thiên gật đầu đồng ý, tên nghe hơi kì kì, nhưng thôi cũng được, nói nốt yêu cầu cuối: “nhiệm vụ kia là gì?”
“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, chú được thêm một cơ hội xuyên việt, không hoàn thành thì nghỉ”.
“Nhiệm vụ gì vậy?”, Lâm Thiên tò mò hỏi.
“Đứng trên đỉnh cao”, Hải bộ mặt thần bí: “chỉ được giải thích thế, thông cảm tí, giờ bắt đầu xóa bỏ kí ức nhé?”
Lâm Thiên nặng nề gật đầu. Hải hươ tay, Lâm Thiên tức thì cảm giác đầu óc choáng váng, tiếp đó mê đi bất tỉnh.
Trong mơ hồ, Lâm Thiên tựa như thấy hai bóng hình yểu điệu đi xa khỏi mình, cuối cùng là tiếng thở dài của Hải: “Lâm Thiên, chúc chú may mắn, tái kiến”.