Chương 25: Lấy Thân Báo Đáp (hai)
Gia Cát Long Phi nhìn dung nhan xinh đẹp trước mắt, thủy mâu trong suốt, cùng với phong hung(bộ ngực lơn) trước ngực giống như sóng lớn đung đưa, không khỏi nuốt nước miếng mấy cái, hạ thân trong nháy mắt có phản ứng, mỹ nữ chính là mỹ nữ a, vô luận nhìn như thế nào đi nữa cũng đủ để câu khởi hứng thú của nam nhân.
"Xú nô tài, ngươi lại... nữa, lại dùng cây gậy chọc ta, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì..." Tử Linh lại bị cây gậy chỉa vào, toàn thân không khỏi nổi lên cảm giác tê dại, nàng vội vàng từ trên người Gia Cát Long Phi nhảy ra, mang theo một tia thẹn thùng nói.
"Hôm nào tìm nơi tốt, ta nhất định cởi quần xuống, dùng cây gậy của ta cùng ngươi luận bàn một chút...hắc hắc. Ai bảo ngươi thích cưỡi trên người của ta như vậy, cái này là tự mình tự tìm khổ nha..." Gia Cát Long Phi cười khổ một tiếng đứng dậy, tay che hạ thân, khó xử nói.
"Hừ..." Tử Linh chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Thế nào? Hôm nay trốn ra ngoài à?" Gia Cát Long Phi suy đoán nói.
"Cái gì mà trốn ra ngoài, bổn tiểu thư quang minh chánh đại đi ra, bất quá đều là tại ngươi, tối hôm qua hại ta bị Ngọc nhi tỷ tỷ giáo huấn một trận..." Tử Linh tựa hồ hơi tức giận, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Gia Cát Long Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng.
"Chuyện này liên quan gì tới ta? Ngươi một mình muốn đi ra ngoài chơi đùa... . Bất quá ngươi cùng Triệu tiểu thư rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Chúng ta là thân tỷ muội, cùng nhau đọc sách..."
"Thì ra là như vậy. Vậy, tối hôm qua Triệu tiểu thư cùng ngươi nói gì thế?" Gia Cát Long Phi thấy Tử Linh thần sắc không đúng, vội vàng hỏi.
"Cũng không có gì, chẳng qua bảo ta không nên đùa thái quá, phải chú ý an toàn, còn nữa..." Tử Linh đột nhiên do dự một chút.
"Còn cái gì nữa?"
"Còn nữa, đó là không nên cùng ngươi đùa quá thân mật, dù sao ngươi là nô tài, như vậy rất mất thân phận..."
"Nga, vậy ngươi tới tìm ta làm gì? Một mình chơi đi..." Đôi lông mày Gia Cát Long Phi nhíu lại, ngáp một cái, lại nằm trở lại trên mặt ghế đá.
"Ngươi, tên xú nô tài này, người ta hảo tâm tới tìm ngươi, ngươi lại không để ý tới ta." Tử Linh thấy thế, hét lớn.
"Uy, nha đầu chết tiệt, ngươi nhỏ giọng một chút đi, nhiều người ở đây làm việc, vạn nhất để cho người ta hiểu lầm ngươi yêu thích ta, vậy sẽ không tốt." Gia Cát Long Phi cười tà một chút nói.
"Ai thích ngươi cái tên nô tài thối, hừ, ta mới không thích ngươi đó, không thích, không thích..." Tử Linh tựa như bị cái gì kích thích, vội vàng phản biện nói.
"Được rồi, không thích thì không thích, đừng nói nhiều lần như vậy! Miễn để cho ta nghĩ, ngươi có tật giật mình." Gia Cát Long Phi ngửa đầu ánh mắt hướng nhìn Tử Linh, hai tròng mắt doanh động kia luôn mang theo mị hoặc vô cùng.
"Nô tài thối, tìm chết..." Tử Linh thẹn quá hóa giận, hướng về phía Gia Cát Long Phi đang nằm trên mặt ghế đá - đánh điên cuồng một trận.
Gia Cát Long Phi bị đánh đến nhe răng toét miệng, vội vàng xin khoan dung, nói: "Uy, đủ rồi nhé."
Tử Linh hừ một tiếng, đi tới một bên, ngắm cảnh hoa nở.
Gia Cát Long Phi nhìn bóng lưng Tử Linh, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, phiên thân đứng lên, đi tới bên cạnh nàng.
"Nha đầu chết tiệt, có chuyện ta nghĩ muốn ngươi hỗ trợ ..." Gia Cát Long Phi có chút thần bí nói.
"Chuyện gì?" Tử Linh híp hai tròng mắt, quay đầu lại nhìn Gia Cát Long Phi một cái.
"Phiền toái ở đây ngươi giúp ta sử lý nhé, ta... Ta đi nhà xí..."
"Nô tài thối, đi thì đi nha, chuyện đó nói với ta làm gì? Ác tâm chết mất, mau cút mau cút..." Tử Linh cau có cái mũi, lộ ra bộ dáng khả ái.
"Ta đi nhé, nếu như Thúy nhi có hỏi, ngươi phải thay ta giải thích đó." Gia Cát Long Phi cười trộm nói.
"Nha..." Tử Linh cũng không có nhận thấy sự khác thường của Gia Cát Long Phi, đáp ứng nói.
Gia Cát Long Phi âm thầm ở phía sau đánh ra dấu tay hình chữ "V" biểu hiện thắng lợi, trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng đâu, mà Tử Linh cũng không biết, phương hướng hắn rời đi cũng không phải là hướng nhà xí, mà là cửa sau Triệu phủ...
Ngày hôm qua bởi vì cùng ở một bên Tử Linh, Gia Cát Long Phi chỉ có thể vội vã đem cô gái sắp xếp ở trong khách điếm, ngay cả nửa câu cũng không kịp nói, thì bất đắc dĩ phải rời đi. Hôm nay trong lòng vẫn nhớ tới, hơn nữa người ta là một cô nương, mà một mình bên ngoài, hắn có chút không yên tâm, dĩ nhiên, huống chi nàng còn là một đại mỹ nhân xinh đẹp.
Gia Cát Long Phi đi ra khỏi Triệu phủ, có chút may mắn vì không gặp ai, hắn không suy nghĩ nhiều liền hướng phía nhà khách trọ hôm qua chạy thẳng tới đi.
Đi tới nhà trọ, đột nhiên Gia Cát Long Phi phát hiện khách điếm nhỏ này có chút ít náo nhiệt, không ít người vây chung một chỗ tựa hồ bàn về cái gì đó.
Vừa vào cửa thang lầu, một thân ảnh dịu dàng, thướt tha chợt hiện ra, khách trọ ở đây đều nhất thời ồ lên một tiếng.
Mái tóc đen nhánh phát sáng, đuôi tóc rất dài giống như thác nước chảy xuống khe núi, trên thân mặc y phục bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, đường cong linh lung không giữ lại chút nào hiện ra bề ngoài, ánh mắt dụ nhân, hai hàng lông mày được vẽ như trăng rằm, hơn nữa cặp thu mâu như nước kia, thậm chí có thể làm say lòng người, tựa hồ ẩn chứa vô tận thần bí.
"Là nàng..."
Gia Cát Long Phi khẽ sửng sốt một chút, rất nhanh đã nhận ra cô gái trước mắt, chính là cô gái hôm qua mình từ trong thanh lâu mua về. Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, cô gái này mới chỉ trang điểm sơ qua, thật không ngờ lại xinh đẹp động lòng người như vậy, nhưng lại mang theo vài phần cơ trí.
Mâu quang cô gái nhẹ động, rất nhanh chú ý tới Gia Cát Long Phi vừa mới bước vào cửa, nét mặt khẽ động, khéo miệng lộ ra nụ cười, xinh đẹp giống như bách hợp đang nở, nhất thời làm say đắm một mảng lớn người trước mắt.
Cô gái cũng không để ý gì tới những người khác, trực tiếp xuống lầu, đi tới bên cạnh Gia Cát Long Phi, thi lễ nói: "Ân công!"
"Ân... Ân công?" Gia Cát Long Phi hồi lâu mới phản ứng lại, sau mới thấy buồn cười, nói: "Ta không phải là ân công gì đó, chỉ là một nô tài thôi."
"Hôm qua nếu không phải ân công cứu ta ra khỏi thanh lâu, chỉ sợ ta đã sớm..." Thần sắc cô gái trong nháy mắt ảm đạm, lộ ra bộ dáng để người ta thương tiếc.
"A a, chỉ là cái nhấc tay(cử thủ chi lao) mà thôi, ta nghĩ rằng cô rời đi rồi chứ?"
"Ta đã đợi ân công lâu rồi..."
"Chờ ta?" Gia Cát Long Phi không khỏi có chút xa vời nghĩ tới.
"Chúng ta đổi địa phương nói chuyện đi..." Gia Cát Long Phi chú ý tới bốn phía, ánh mắt mọi người xunh quanh không ngừng phóng tới dâm sắc, trong lòng có chút khó chịu.
"Vậy đi vào phòng ta..." Cô gái gật đầu, bản thân mang theo Gia Cát Long Phi lên lầu, lưu lại phía sau những ánh mắt ghen tỵ của đám nam nhân.
Gia Cát Long Phi đi theo cô gái vào trong phòng, cửa phòng đóng lại, nhất thời bên trong gian phòng rộng rãi, chỉ còn lại có hai người ở cùng một chỗ.
"Ân công, mời uống trà..." Cô gái rót một chén trà đưa cho Gia Cát Long Phi.
"A, ta còn không biết cô nương tên là gì nha?" Gia Cát Long Phi hỏi.
"Ta chính là công chúa vong quốc, nước đã mất, cũng không còn dòng họ, ân công nếu như không chê, thì gọi ta là Tiên Nhi được rồi." Tiên nhi lộ ra nét ưu thương nhàn nhạt, tựa hồ ở trong hồi ức vinh quang nhớ lại.
"Chuyện đã qua thì hãy để nó trôi qua, Tiên nhi, cô nương đã khôi phục được tự do, tùy thời cũng có thể rời nơi này, trở lại quốc gia của cô đi." Gia Cát Long Phi cũng cảm giác được nỗi thống khổ trong lòng Tiên nhi, không khỏi an ủi.
"Như vậy sao được? Mạng của ta là do ân công cứu, ta phải hầu hạ ân công, báo đáp ân công..." Lời này Tiên nhi phát ra từ đáy lòng. Nàng là một cô gái được cứu ra từ kỹ viện, đối với cứu mệnh chi ân của Gia Cát Long Phi, nàng cho rằng phải báo đáp hắn.
"Hầu hạ ta? Thế thì không cần, ta còn có tay có chân, không cần người khác hầu hạ đâu..."
"Đúng rồi, cô nương cũng đừng gọi ta là ân công nữa, như vậy nghe không được tự nhiên. Cô trực tiếp gọi Long Phi đi." Gia Cát Long Phi cười nói, tâm ý Tiên nhi quả thật làm cho hắn cảm động.
"Nhưng mà..." Tiên nhi do dự một chút, rồi nói: "Vậy cũng tốt, Long... Long Phi." Gọi xong, không khỏi nở nụ cười, vẻ mặt ửng đỏ, như hoa đào lướt nhẹ.
"Long Phi, nếu như công tử không để ta hầu hạ người, ta đây chỉ có thể dùng phương pháp kia trả ơn công tử." Tiên nhi bỗng nhiên đỏ mặt nói.
"Trả ơn? trả ơn cái gì ?" Gia Cát Long Phi nhìn vẻ mặt Tiên nhi, có chút khó hiểu nói.
"Công tử lập tức sẽ biết, công tử trước tiên cứ quay đầu đi đã?" Tiên nhi tựa hồ có ý mắc cỡ, lộ ra mấy phần yêu kiều.
"Nha." Gia Cát Long Phi đáp ứng nàng, mặc dù không biết Tiên nhi muốn làm gì, nhưng vẫn quay đầu ra sau, thầm nghĩ, nàng không phải là muốn đưa ta bảo vật trân quý gì chứ, trước kia nàng là một công chúa, hiển nhiên trên người còn có đồ gì đó giá trị liên thành. Nếu quả thật là như vậy, ta đây chẳng phải là phát tài rồi sao?
.....
"Long... Long Phi, có thể... Có thể quây đầu lại được rồi ..." Thanh âm Tiên nhi có chút run rẩy nói.
Gia Cát Long Phi không suy nghĩ nhiều, nhìn lại, nhất thời mắt choáng váng.
Chỉ thấy toàn thân Tiên nhi trần truồng như nhộng đứng ở trước mặt, hai tay thẹn thùng che dấu bộ vị trọng yếu, nhưng cũng không che được cảnh xuân vô hạn mê người kia, song phong rất tròn giống như mỡ dê trắng nõn đẫy đà, nước da trắng tiệm như ngọc, trơn mịn sáng bóng, giữa hai chân kia là giải đất màu đen thần bí tươi tốt cỏ thơm, làm cho người ta suy nghĩ miên man bất định.
Nguyên nhân có lẽ vì thẹn thùng, thân thể mềm mại trắng nõn hơi hiện lên màu hồng phấn, lại thêm vóc người lả lướt, giống như sóng lớn phập phồng mãnh liệt, làm thị giác người ta một loại rung động khó tả.
Xuân sắc mê người như thế, Gia Cát Long Phi tự nhiên cầm lòng không được, hạ thân nhất thời phản ứng dữ dội, tiểu huynh đệ ngóc đầu biểu tình, miệng hắn khô khốc khó khăn nuốt nước miếng mấy cái, có chút khó tin nói: "Tiên nhi... cô nương đây là..."
"Long Phi, nếu như không phải công tử đã cứu ta, thân thể của ta chỉ sợ sớm đã không còn trong sạch, công tử đã không để cho ta hầu hạ người, vậy thì thân thể của ta, coi như là ta dùng để nói lời cảm kích đối với công tử ." Tiên nhi nụ cười đỏ ửng tẫn nhuộm, mâu quang đầy nước, càng tăng thêm vài phần mỵ thái mê người.
"Tiên nhi..." Gia Cát Long Phi bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi hướng Tiên nhi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp kia, mang theo mấy phần ôn nhu.
Tiên nhi dù sao cũng là cô gái còn trong trắng, thấy Gia Cát Long Phi đi tới, không khỏi có chút thẹn thùng lui hai bước, nhưng nhớ tới mình là vì báo đáp Gia Cát Long Phi ân cứu mạng, không khỏi cắn răng, thân thể dừng lại, buông ra hai tay của mình ra, đôi Ngọc Thố rất tròn nhất thời bung ra phía trước, cực kỳ mê người, thiếu chút nữa làm Gia Cát Long Phi đang đến gần chế trụ không nổi ham muốn bản thân, hạ thân càng trướng đại khó chịu vô cùng.
"Tiên nhi..." Gia Cát Long Phi lần nữa gọi một tiếng, làm thân thể Tiên Nhi run lên một cái, bản năng nhắm hai mắt lại, nét mặt đỏ ửng vô cùng xấu hổ.
Hắn không khỏi cau hai hàng lông mày, nếu là bình thường đoán chừng hắn đã khắc chế không được nhào tới, nhưng giờ phút này, trong đầu của hắn nhưng không có một chút ý nghĩ hèn hạ nào, có lẽ là có được nàng quá dễ dàng, sẽ không kích thích bất kỳ ý muốn chinh phục nào của hắn, huống chi hắn mặc dù hạ lưu, nhưng cũng là người có nghĩa khí, nếu cứ như vậy chiếm lấy thân thể Tiên nhi, hắn thật sự không làm được.
Hắn nhặt xiêm y rơi tán loạn trên mặt đất lên, phủ lên thân thể Tiên Nhi đang còn nhắm hai mắt.
Tiên nhi kinh ngạc mở hai mắt ra, nhìn xiêm y trên người, nét mặt khẽ dao động, ánh mắt nhìn về phía Gia Cát Long Phi, tròng mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, đôi môi quật cường bĩu một cái, lệ quang trong suốt trong nháy mắt chảy xuống, lệ nóng như mưa rơi xuống.
"Tiên nhi, làm sao cô lại khóc?" Gia Cát Long Phi nhất thời chân tay luống cuống.
"Long Phi, công tử có phải hay không chê ta hèn hạ, cho nên mới không đụng tới ta? Mặc dù ta bị những xú nam nhân kia sờ qua, nhưng ta còn là... vẫn là..." Tiên nhi e thẹn nói.
Gia Cát Long Phi nghe vậy, thì khóc cười không song, xem ra làm quân tử cũng không phải là quá tốt, sớm biết như thế thì chiếm giữ nàng cho rồi, miễn phiền toái, bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, hắn cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà lấn tới, dù sao người ta vẫn còn là một cô gái trong trắng, nếu bị hủy hoại ở trong tay mình, ngày sau làm thế nào gả cho người khác đây?