- Các dong binh tương lai, các ngươi không cần biểu hiện hưng phấn, hay sợ hãi thế.... Hắc hắc, bởi vì, khu vực này đều là khu an toàn, không xuất hiện quá nhiều ma thú công kích, cho dù có cũng hãn hữu có thể đạt tới Thanh Đồng cấp, Thụ hạ thế giới không giống như tưởng tượng các ngươi khủng bố dữ vậy, bằng không Liệt Dương cũng sẽ không an bài các ngươi tới nơi đây khảo hạch, dù sao, các ngươi còn là thái điểu cái gì cũng đều không hiểu! Chư vị, ta tự giới thiệu một chút, ta là phó quan Pháp Nặc của Hồng Lôi tiền tiêu!
Lên tiếng là một người đầu trọc dáng lùn, khu vực vùng thấp ẩm ướt, sáng sớm sương mù lớn khiến tầm nhìn rất ngắn, nhiệt độ thấp hơn, nhưng hắn vẫn đánh trúng ván mộc, trên nửa người hiển lộ rõ ràng đám vết sẹo chém ngang chém dọc, các thí sinh trên quảng trường đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đây nhất định là chiến sĩ thâm niên, đại khái là từ trong đống người chết leo ra mới có thể có nhiều vết thương như vậy.
Tất Duy Tư đối với điều này không cho là đúng, hắn cảm thấy những vết sẹo này càng giống là bị nghiêm hình bức cung lưu lại, ân, thủ pháp đủ các thức các dạng, vậy chứng minh đầu bóng lưỡng còn bị địch nhân bất đồng cầm tù qua không chỉ một lần, chẳng qua hắn đủ phân lượng để địch nhân bắt giữ cũng là không chuyện dễ dàng, cho nên Tất Duy Tư cũng đồng dạng dâng lên tiếng vỗ tay.
Đầu bóng lưỡng cảm giác thập phần hài lòng, tiếp tục cất cao giọng nói:
- Đương nhiên, bởi vì nơi này là khu an toàn, tài nguyên tương đối bần cùng, không có mỏ vàng mỏ bạc, cũng sẽ không có dược liệu trân quý, các ngươi đừng hi vọng trên đường khảo hạch thuận tiện vơ một ít , lại càng không nên đi sai đường, ly khai an toàn khu, ai cũng không biết sẽ phát sinh những việc gì, ai cũng vô pháp bảo đảm tính mạng của các ngươi, phía dưới, mỗi tổ đều muốn nhận được một từ mộc nghi, nó sẽ dẫn các ngươi hướng mục tiêu chính xác...
Thứ gọi là từ mộc nghi có điểm giống la bàn kiếp trước của Tất Duy Tư, khác nhau chính là, nam châm trong Sâm Lâm thế giới thuộc về tài nguyên hiếm có, như vậy một loại ký sinh mộc tài tên là Từ Mộc đã trở thành tài nguyên thay thế.
- Mục đích của các ngươi, là Âm Ảnh tiền đồn! Đi bộ chừng ba ngày lộ trình, trên đường đi, chẳng những khảo nghiệm năng lực sinh tồn dã ngoại của các ngươi, cũng khảo nghiệm năng lực ứng biến của các ngươi, quan sát tổng hợp các phương diện năng lực! Đồng thời, từng tổ các ngươi đều có một nhiệm vụ thuộc về mình, tất cả đều không giống nhau! Về nhiệm vụ này, các ngươi tốt nhất đừng để cho người khác biết! Hiện tại mỗi tổ đều phái một người tiến ra phía trước rút nhiệm vụ của mình!
Bách Đắc Ôn việc đáng làm thì phải làm đã trở thành đại biểu, đến phía trước rút về một phong thư.
Pháp Nặc sĩ quan phụ tá tiếp tục nói:
- Tốt lắm, hiện tại các ngươi đem hào mã bài của mình đeo lên trước ngực, đây là thân phận của các ngươi trong lộ trình, cũng là quy tắc các ngươi phải tuân thủ! Cẩn thận nghe đề mục kèm theo, mỗi khi các ngươi đạt được một hào mã bài, sẽ được thêm vào điểm cộng....
Những lời này lập tức làm hào khí của quảng trường tăng thêm vài phần khác thường, mỗi người đều bắt đầu lưu tâm những người bên cạnh, tìm kiếm mục tiêu dễ dàng ra tay, cũng đề phòng chính mình trở thành mục tiêu những người khác có thể thông qua hai đợt trước, cũng sẽ không là tiểu tử mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản vậy đâu.
Pháp Nặc cười ha ha nói:
- Các ngươi không cần tràn ngập địch ý nhìn người bên cạnh, xin chú ý hào mã bài của các ngươi đều là màu lam, lấy được hào mã bài cùng màu thì không có bất cứ ý nghĩa gì! Chỉ có lấy được hào mã bài màu sắc bất đồng, mới có thể đạt được điểm cộng thêm vào! Về phần hào mã bài màu sắc khác ở nơi nào? Hắc hắc, vùng này không đơn giản chỉ có Hồng Lôi tiền đồn chúng ta, đối thủ cạnh tranh của các ngươi, sẽ phân biệt từ vài trạm tiền đồn khác, đeo hào mã bài màu riêng của bon hắn cùng các ngươi đồng thời xuất phát! Không cần lo lắng không gặp được bọn họ, lộ tuyến của các ngươi, nhất định sẽ đụng độ cùng bọn họ!
Trong lòng Tất Duy Tư sáng ngời, vậy đồng dạng là một đạo khảo đề hợp tác cạnh tranh, khác nhau là từ cá nhân thăng cấp đến tiểu tổ.
- Được rồi, phát bên dưới chính là sổ tay khảo hạch, bên trong nói rõ chi tiết quy tắc cộng điểm và trừ điểm!
Nữ sĩ Khải Lạc Cách thay thế vị trí Pháp Nặc, đang trong quá trình phát sổ tay, nàng giải thích:
- Ta tại đây đơn giản nói rõ một chút, vòng khảo hạch thứ ba, sáu mươi điểm thì vượt qua kiểm tra! Thuận lợi đến mục tiêu, tìm được 30 điểm, hoàn hành nhiệm vụ, tìm được 30 điểm, lấy được mỗi một hào mã bài màu sắc khác, tăng 10 điểm, mất đi bất luận một hào mã bài nào bên tổ mình , giảm 20 điểm, nên nhấn mạnh là kẻ giết người một khi có bằng chứng, như vậy người hành hung sẽ trừ 100 điểm, mặt khác, làm người trọng thương, một khi có được bằng chứng, cũng đồng dạng bị khấu trừ điểm tương đương, chi tiết cụ thể hãy tham khảo sổ tay.... Các cô cậu nếu như có vấn đề gì, hiện tại có thể đưa ra!
Một tiểu tổ tại phụ cận Tất Duy Tư lập tức nhấc tay hỏi:
- Nếu như nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nửa?
Bọn họ hiển nhiên đã mở phong bì ra, biết được nội dung nhiệm vụ.
Khải Lạc Cách mỉm cười trả lời:
- Sau khi đạt mục đích, giám khảo sẽ căn cứ tình huống thực tế, để phán định tiêu chuẩn!
"....."
- Kế tiếp, các ngươi mỗi người đạt được một túi đeo lưng, bên trong có nước sạch, thực vật, quần áo và một ít đồ dùng y liệu....
- Ta sẽ dẫn các đồng nghiệp của ta, ven đường quan sát các ngươi! Các dong binh tương lai, chúc các ngươi lên đường vui vẻ!
phó quan đầu trọc sau khi lên tiếng lần cuối, tất cả tiểu tổ đã phân biệt từ các phương hướng tiền đồn, xếp háng hướng giỏ treo đi đến thụ hạ thế giới.
Trên giỏ treo, ngoại trừ một lão binh đang ngáp dài, cũng chỉ có ba người Tất Duy Tư bọn họ, Tất Duy Tư tiếp nhận phong thư của Bách Đắc Ôn chuyển đưa, nhìn kỹ hai lần, lại đem phong thư đưa cho Ái Thụy Tư.
Vật phẩm nhiệm vụ có ba dạng:
Một, Thần Mộc Thảo. Trên giấy nhiệm vụ có đồ án còn giới thiệu liên quan kỹ càng.
Hai, một hào mã bài màu tím
Ba, vị trí dấu hiệu trên địa đồ, tìm được một khối bia mộ như vậy, chữ khắc trên mộ là: ban đêm cung cấp dịch vụ đến nhà làm ấm giường....Ghi chép lại tên chủ mộ bia này.
Tất Duy Tư không khỏi vuốt vuốt mi tâm, chuyến lữ trình này có thể rất khó như nam đầu bóng lưỡng chúc phúc lên đường vui vẻ à..... Bọn họ không chỉ săn người khác còn đồng thời phải đề phòng bị người khác liệp sát, vật phẩm nhiệm vụ, muốn lấy được nói không chừng còn phải cạnh tranh cùng người khác, chỉ sợ chỉ có vị bằng hữu kia ban đêm cung cấp dịch vụ đến nhà làm ấm giường, là không lo lắng hắn chạy trốn, nhưng nhiệm vụ này khẳng định rất nhiều tiểu tổ cùng sở hữu, phụ cận mộ bia nhìn chung sẽ phi thường náo nhiệt.......
Đến mặt đất, lão binh chỉ tay về phía tây nam:
- Kia chính là phương hướng Âm Ảnh tiền đồn, đề nghị các ngươi lập tức xuất phát, dưới cây Hồng Lôi tiền đồn trước nay sương mù rất nặng....
Hắn xem Bách Đắc Ôn còn đang loay hoay từ mộc nghi, trong miệng thì thào phàn nàn cái gì, không khỏi cười nói:
- Ngươi cầm ngược rồi, hoa văn dưới đáy đương nhiên sẽ không chuyển động! Bọn nhỏ, hảo hảo sống sót, chúc các ngươi may mắn!
Nhìn giỏ treo lại lần nữa từ từ lên cao, Bách Đắc Ôn gật đầu nói:
- Ta biết rõ, cho nên ta mới kỳ quái nó vì cái gì không chuyển động!
Tất Duy Tư cảm thấy bệnh tình Bách Đắc Ôn lại bắt đầu phát tác, hắn quay đầu đối diện nữ sinh nói:
- Cái túi đeo lưng lớn này, cần chúng ta thay phiên giúp ngươi cầm sao?
Nữ sinh nũng nịu kia lại mỉm cười lắc đầu, giơ tay lên cao, ba lô cách mặt đất bắn lên đã chuẩn xác leo lên trên lưng nàng, dẫn đầu đi về phía trước.
Con mắt Tất Duy Tư lập tức sáng rực, Ái Thụy Tư là cao thủ, ít nhất, khí lực của nàng cũng không nhỏ....
Hắn vác túi đeo của mình lên đuổi theo đối phương, nụ cười trên mặt thân thiết hơn:
- Ái Thụy Tư, chúng ta cùng một tổ nên tương thân tương ái, ngươi khiêng luôn túi của ta đi, yêu cầu này sẽ không quá phận chứ? Ngươi xem, ngón tay của ta còn cột băng, rõ ràng là ta bị thương mà.
"...."
Sương rất lớn.
Đê giai quang minh quả trong tay bọn họ, vừa vặn có thể chiếu rọi phạm vi bốn phía trong vòng vài mét.
Cảm giác mới lạ với thụ hạ thế giới đã hoàn toàn biến mất, dưới chân là bùn đất nhơ nháp, ngẫu nhiên ló ra vài lùm cây và ải thụ điểm xuyết phong cảnh cho nơi đây, cái gọi là ải thụ, lại lần nữa phá vỡ nhận thức của Tất Duy Tư, chúng nó phần lớn cũng chỉ cao đến bả vai, cao nhất cũng không vượt qua độ cao hai người, ờ trong Sâm Lâm thế giới, những loại cây này không hề nghi ngờ là tầng dưới trong tầng dưới.
Chạm phải cây cối chính thức, bọn họ đã không thể không đi vòng qua, quỷ mới biết trên cái cây này là tiền đồn hay là thôn trấn nào đó, may mắn chính là khu thổ nhưỡng này chất lượng không cao, hiếm thấy đại thụ lớn tuổi xuất hiện, nhưng sau khi vượt qua hai tán cây chính thức, Tất Duy Tư vẫn thiếu chút nữa mệt mỏi gục xuống, thể lực cũng không phải là cường hạng của hắn.
Hắn từ trong túi lấy một đồng hồ cát nho nhỏ ngắm nhìn, hiện tại đã vào chạng vạng tối, hắn thở phì phò đề nghị nói:"Ta thấy tất cả mọi người đã mệt, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát nha?"
Ái Thụy Tư quay đầu lại, nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Tất Duy Tư, khéo hiểu lòng người nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
- Ừh, hơi mệt chút, chúng ta nghỉ ngơi lát vậy!
Hai cái túi lớn chồng trên lưng một nữ sinh yểu điệu, nhìn từ phía sau lưng hoàn toàn che hơn phân nửa thân hình nàng, Bách Đắc Ôn đi ở phía sau cảm khái nói:
- Tất Duy Tư, ngươi lại có thể khiến nàng ta giúp ngươi vác một túi, mà ngươi thân thể trống không cũng mệt mỏi thành như vậy, thật không dễ dàng cho ngươi à!
- À, rất khó làm được thế! Ta cảm thấy ngươi nên đi giúp đỡ nàng ta.
Tất Duy Tư mặt không đổi sắc, còn làm thủ thế bảo Ái Thụy Tư đem túi nước ném tới.
- Đêm nay chúng ta ở chỗ này hạ trại?
- Không!
Trên vấn đề quan trọng Tất Duy Tư rất nghiêm túc, hắn từ trong tay Bách Đắc Ôn tiếp nhận địa đồ, chỉ một vị trí trong đó,
- Chúng ta hạ trại tại đây, tuy chỗ đó chếch lộ tuyến ban đầu chúng ta, nhưng nơi đó có một hồ nước, nước suối trong veo có thể cam đoan nguồn nước của chúng ta sung túc, đồng thời, còn là một trong những nơi sinh trưởng thần mộc thảo. Đương nhiên, nơi đó còn có khả năng xuất hiện đối thủ cạnh tranh của chúng ta, bất quá nếu chúng ta cước bộ gần như không ngừng, có hi vọng trước vài đội tiểu tổ chạy tới đó.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi!
- Không!
Tất Duy Tư vẫn lắc đầu.
- Ân?
- Chân của ta hình như bị bong gân, các ngươi ai qua xoa bóp giúp ta cái.
"...."
Nếu như sự chịu đựng của tên khôi ngô Bách Đắc Ôn không tệ, không ngoài dự kiến của Tất Duy Tư, như vậy, thiếu nữ quý tộc sa sút Ái Thụy Tư biểu hiện thật làm Tất Duy Tư hổ thẹn xấu hổ.
Lưng nàng ta mang hai túi lớn, mặt không hồng, tai không đỏ, còn thủy chung tiến độ kiên ổn đi tuốt ở đàng trước, trên đường còn thuận tay dùng tên nỏ bắn chết một đầu ma thú nho nhỏ cùng loại thỏ hoang kiếp trước Tất Duy Tư, làm cho Tất Duy Tư có thể mơ mộng bữa mỹ vị tối nay, từ mộc nghi cũng giao trên tay nàng, nàng tựa như dụng cụ hướng dẫn chính xác, cơ hồ không xảy ra sai lầm gì, đã dẫn bọn Tất Duy Tư tới Phỉ Thúy hồ.
Vụ khí chậm rãi tản đi, việc này khiến bọn họ có thể tinh tường chứng kiến, diện tích Phỉ Thúy hồ tương đối lớn, bờ bên kia xa hơn hai trăm mét, thượng hạ du liếc nhìn không thấy điểm cuối.
Hồ nước vô cùng trong veo, ánh nước nhộn nhạo gần như có thể khiến người ta tưởng tượng ra hương vị ngọt lành, tiếc nuối chỉ là nơi đây cũng không có bầu trời đêm trong sáng và ánh trăng nhu tình, "Bầu trời" nơi đây là một mảng xanh lá thâm trầm, cũng không biết là phía dưới tán cây cự mộc nào.
Mặc dù Tất Duy Tư đã mệt chết đi, nhưng hắn kiên trì muốn dọc theo ven hồ đi một đoạn đường, vì tránh người cạnh tranh cùng lựa chọn cùng một lộ tuyến với bọn họ, đồng thời cũng vì quan sát hoàn cảnh vùng này.
Sự kiên trì của hắn đã lấy được hồi báo kinh hỉ, ở một bên cạnh lùm cây lớn, lại buộc một chiếc thuyền gỗ nhỏ, Tất Duy Tư lập tức khí phách phong phạm chỉ huy:
- Các ngươi nhanh đi kéo thuyền lên bờ, nhét vào trong bụi cỏ, nhét chỗ nào bí ẩn ấy, đừng cho bất luận kẻ nào đi ngang qua nơi này thấy được. Hmm, ngày mai chúng ta có thể đi thuyền một đoạn!
- Vậy còn ngươi?
bệnh tình Bách Đắc Ôn không có phát tác, hết thảy đều rất bình thường.
- Ta? Ngươi nhẫn tâm để một đồng bạn vừa bong gân không lâu làm việc nặng sao?
Tất Duy Tư mặt không ngượng ngùng giải thích.
Hắn nhìn hai vị đồng bọn làm tốt mọi việc, mới tại phụ cận đến địa phương cách xa bên hồ một chút, bên cạnh mấy cây ải mộc, chọn làm địa phương hạ trại.
Đống lửa xua tan hàn ý ban đêm, cũng mang đến sự ôn hòa cho tâm linh của các lữ nhân, Tất Duy Tư vì đền bù tổn thất cho hai vị đồng bạn, tự mình thiêu nướng đầu tiểu ma thú kia, nhưng hắn lại không đành long để hai vị đồng bạn chịu đói, vì vậy đút không ít lương khô cho bọn hắn, cười nói:
- lương khô được phát ăn thật ngon, ăn nhiều một chút! Các ngươi đều đói bụng mà, đừng lo, các ngươi ăn trước, ăn trước đi....
Vì vậy, thịt nướng thơm ngào ngạt, có hơn phân nửa ngược lại vào cái bụng không đáy của Tất Duy Tư, vừa ăn còn một bên đánh giá:
- Lương khô ăn khá ngon nha!
Sau bữa ăn, hắn rốt cục thỏa mãn nở nụ cười:
- Thụ hạ thế giới chỉ sợ chỉ có điểm ấy là tốt đẹp.... Được rồi, chư vị, chúng ta hiện tại phân công nhiệm vụ. Các ngươi chia nhau đi tìm tòi thần mộc thảo, Bách Đắc Ôn xuống dưới tìm, Ái Thụy Tư lên trên...
- Ta hả? Ta ăn ít, chấp hành nhiệm vụ nặng nề nhất, ở đây trông giữ hành lý! Được rồi, không cần phải nhìn ta ai oán như vậy, ta xấu hổ lắm, tranh thủ thời gian bắt đầu hành động đi....
"...."
Khi Tất Duy Tư đang lười biếng nhắm mắt dưỡng thần ở sát bên cạnh lều vải, một đội khách không mời mà đến tiến vào khu vực này, động tác đối phương nhiều ít có điểm lén lút, điều này làm Tất Duy Tư lập tức cảnh giác.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện màu túi đeo lưng của đối phương, đồng dạng là xanh đậm, hắn mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, bất quá tay vẫn duỗi ra sau lưng nắm chặt mộc đao.
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn rõ màu lều trại, địch ý tạm thời buông xuống, bước nhanh lên trước, đầu lĩnh tiến lên hỏi:
- Huynh đệ, Phỉ Thúy hồ là vùng này sao?
Lạc đường? Đây là đánh giá thứ nhất của Tất Duy Tư.
- Bố Tang, nhìn phía trước là thấy liền.
Bên cạnh hắn lập tức có người kéo kéo hắn.
- Hắc, nhãn lực của ta không tốt!
Đầu lĩnh kia cố gắng nhìn về vùng đen như mực kia.
- Đại cận thị?
Đây là đánh giá thứ hai của Tất Duy Tư.
- Huynh đệ, chỉ có mình ngươi, còn đội hữu ngươi đâu? Hắc, vị trí nơi đây không tệ a....
Đầu lĩnh kia lần nữa đưa ánh mắt hướng về đống lửa bên kia của Tất Duy Tư.
- A, đụng phải vài đầu chiến đấu hình ma thú, một con chạy trốn mất giờ bọn họ đang đuổi theo!
Tất Duy Tư chỉ lên đống xương cốt trên mặt đất, ám chỉ bên mình dễ dàng giết chiến đấu hình ma thú, đừng khi chúng ta là quả hồng mềm, muốn chiếm địa bàn của chúng ta, nên suy nghĩ phải trả một cái giá lớn tương ứng!
Lập tức đã có người kéo đầu lĩnh kia, tỏ vẻ không nên gây chuyện thị phi.
- .... Là như thế này a, chúng ta ở ải mộc bên cạnh hạ trại a, có thể chiếu ứng lẫn nhau.... Đúng rồi, các ngươi từng gặp qua thần mộc thảo... Đó là cái gì? A, là một loại thực vật, có thể trị liệu bệnh của ta, giảm bớt nổi thống khổ của ta..... Nếu mà thấy nó, nhớ rõ nói cho chúng ta biết, cám ơn trước nha!
Tên đầu lĩnh kia xoa tay nói.
- Nhất định nhất định!
"....."
Ba người kia đã đi xa hạ trại, bất quá dùng thính lực của Tất Duy Tư, vẫn có thể nghe rõ ràng bọn họ đối thoại.
- Bố Tang, mày nói chuyện đằng đằng sát khí quá, sẽ bị người ta nhìn ra chúng ta định đoạt của bọn họ thứ gì đó!"
- Thúi lắm, tao thần thái thành thật đã thuyết phục được hắn, xem thần sắc tiểu tử kia thì nửa điểm đề phòng đều không có, nếu như vật phẩm nhiệm vụ của bọn hắn cũng là thần mộc thảo, vừa lúc bọn hắn tìm được, một chữ, đoạt!
- Đúng rồi, Bố Tang, thần mộc thảo hình như là chữa bênh liệt kê kê, mày vừa rồi....
"..."
Nguyên lai là thằng ngu! Đây là đánh giá cuối cùng của Tất Duy Tư.