Từ trước đến nay, hoa cúc vẫn là loài hoa được nhiều văn nhân nho sĩ ưa thích: dìu dịu thanh cao tự hồn hoa (1), đại diện cho phong thái đấng quân tử---phẩm cách cao thượng, tiết tháo kiên trinh (2) ---người người tôn kính ngưỡng mộ! Hoa cúc như mùa thu, rất tự nhiên, đem lại cho con người cảm giác thoải mái. Mùa thu khiến người ta thư thái. Hoa cúc cũng vậy.
Nơi cúc hoa đang kiêu hãnh đua nở (3) này chính là ngự hoa viên Thanh triều.
Trời thu. Cao vời vợi. Xanh thăm thẳm. Không gợn mây (4). Không khí mát mẻ trong lành khiến tâm trạng con người như cũng vui vẻ sảng khoái hơn. Lúc này, Ái Tân Giác La – Huyền Diệp (5) đang dạo bước trong vườn, ngắm nhìn những bông hoa muôn sắc nghìn thái (6), miệng ngâm: “Thường cửu nguyệt cửu nhật xuất trạch biên cúc tùng trung tọa, cửu chi, mãn thủ bả cúc. Hốt Trị Hoằng tống tửu chí, tức tiện tựu chước, túy nhi hậu quy.” (7)
Đại nội tổng quản Lí Đức Toàn (8), theo hầu phía sau, thấy Khang Hy (9) ngâm thơ, đoán biết tâm trạng chủ nhân chắc hẳn không tồi nên cất tiếng nói: “Hiếm khi Vạn Tuế Gia (10) có hứng ngâm thơ, tiếc thay nô tài học vấn hạn hẹp, nếu như trung đường (11) có ở đây, nhất định có thể ngâm vài câu giúp vui Vạn Tuế.”
Khang Hy cười nói: “Theo hầu trẫm lâu rồi mà chẳng chút tiến bộ! Đây nào phải thơ trẫm. Có nghe “Thính qua thái cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn” (12) chứ?”
“Câu này nô tài biết! Của Đào Uyên Minh (13). “ Lí Đức Toàn cũng có đọc qua vài trang sách.
Gần đây Khang Hy long thể không tốt, lại gặp phải quá nhiều chuyện phiền não, thường xuyên không có chút tinh thần, hiếm có khi nào được vui vẻ như hôm nay, Lí Đức Toàn kiếm chuyện nói: “Vạn Tuế Gia, hoa cúc năm nay nở đẹp hơn năm ngoái!”
Khang Hy chỉ gật đầu, không đáp.
Lí Đức Toàn liếc thấy Khang Hy không có vẻ gì phật lòng, lại nói: “Vạn Tuế Gia, nô tài có ý này, không biết có nên nói?”
“Nói.”
“Nô tài trộm nghĩ, hoa nở đẹp thế này nên có nhiều người cùng thưởng thức, cũng tiện hầu Vạn Tuế Gia ngâm thơ, túy nhi hậu quy (14)!”
Nghe Lí Đức Toàn nói thế, Khang Hy mỉm cười, “Túy nhi hậu quy!”. Đột nhiên dừng bước, nhìn Lí Đức Toàn, nói: “Có điều…ý này của ngươi không tồi, trẫm cũng đang buồn bực trong lòng…uhm… việc này giao ngươi sắp xếp!”
Vạn Tuế Gia mời quần thần uống rượu ngắm hoa, phàm đại đa số quan chức kinh thành đều có cơ hội tham dự, 1 số khác chức vị không cao càng cảm thấy muôn phần vinh dự.
Yến tiệc chiều mới bắt đầu nhưng đám quan chức đó sớm đã có mặt đông đủ. Hoàng đế thiết tiệc, ai dám đến muộn! Không ai muốn đến muộn ấy chứ! Cả đám tụ tập lại 1 chỗ, quen biết thì hô huynh gọi đệ, chuyện trò vui vẻ; dù những người ngày thường ít qua lại, lúc này cũng gật đầu, chắp tay, vái chào, bắt chuyện cùng nhau.
Cuối cùng thì cũng đợi được đến lúc truyền gọi, quần thần đồng loạt chỉnh đốn lại y phục, theo đúng cấp bậc lần lượt bước vào ngự hoa viên.
Trong vườn, hàng chục chiếc bàn vuông nhỏ xếp thành 2 dãy thẳng tắp; phía trước, ở chính giữa là 1 chiếc bàn lớn; trên mỗi bàn đều có bày đủ loại hoa quả tươi ngon, từng chậu cảnh từng chậu cảnh hoa cúc, trắng, vàng, hồng, tím, đủ màu đủ sắc; hoặc tựa, hoặc nghiêng, hoặc vươn cao, hoặc cúi mình; như ca, như múa, như cười, như nói, tranh nhau đua nở, khoe sắc khoe hương.
Nhìn thấy các hoàng tử sớm đã ngồi ở đó, quần thần lập tức tiến lên trước yết kiến.
Tứ A Ca Dận Chân (1) thường ngày vốn điềm đạm ít nói, chỉ khẽ gật đầu. Khác với Dận Chân, bát A Ca Dận Tự (2) , dù quen biết hay không, đều nhiệt tình đáp lễ, thấy 1 vài vị quan chức vụ thấp, ăn mặc tương đối mỏng manh, còn đặc biệt quan tâm vài câu đại loại như chú ý giữ gìn sức khỏe…khiến bọn họ cảm động phát khóc.
Dận Chân lạnh lùng quan sát Dận Tự, bụng nghĩ: “Thật biết cách mua chuộc lòng người! Để xem xem nó có thể lung lạc được bao nhiêu người!”, chợt nhìn thấy Lí Đức Toàn dìu Khang Hy bước về phía mình, vội vàng đứng dậy.
Những người khác cũng đều nhìn thấy Khang Hy, lập tức trở về chỗ của mình, im lặng, cúi đầu thi lễ.
Khang Hy đến bên bàn lớn ngồi xuống, Lí Đức Toàn đứng hầu bên cạnh, bên kia còn có 1 thanh niên mặc trang phục thị vệ, khoảng 30 tuổi, mày đậm, mắt long lanh có thần, sống mũi cao, môi hơi mỏng nam tính, da sạm nắng, vóc người, dùng cách nói của chúng ta bây giờ, tầm 1m76. ‘Chàng’ vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của toàn bộ đám cung nữ (yuetian: hứ! 招蜂引蝶---dụ ong dỗ bướm!)! Vài cô tự thấy mình có chút nhan sắc, bạo dạn hướng về phía ‘chàng’ liếc mắt đưa tình, ‘truyền điện’ tới tấp, tiếc thay ‘chàng’ như không hề nhìn thấy, vẻ mặt lãnh đạm chẳng biểu hiện chút cảm xúc (yuetian: kiêu!!!). Vị này họ Nạp Lan, tên Đức Duật (3) , con trai độc nhất của Cửu môn Đề đốc Nạp Lan Hồng (4). Đừng thấy anh ta còn trẻ mà coi thường, võ công No 1, được tôn vinh Đại nội đệ nhất cao thủ, hiện là Tổng lĩnh hoàng cung thị vệ.
---------------
Chú thích:
*Chân mệnh thiên tử, hay còn gọi bạch mã hoàng tử (prince of charming): người yêu
(1) 自香自珍的花格: dìu dịu (mùi hương), thanh cao (khí chất) tự hồn hoa
(2) 代表的是为人敬仰,高风亮节的君子 范: đại diện cho phong thái quân tử phẩm cách cao thượng, tiết tháo kiên trinh, người người tôn kính ngưỡng mộ
高风亮节 (gāo fēng liàng jié) : thành ngữ
高风 (高尚的品格): Phẩm cách cao thượng
亮节 (坚贞的节操): Tiết tháo kiên trinh
(3) 傲然盛开: kiêu hãnh đua nở
傲然: (nghĩa đen) thể hiện dáng vẻ kiên cường bất khuất, để cho hợp lời văn nên yuetian dịch thành “kiêu hãnh”
盛开: (hoa) nở rộ
(4) 秋高气爽 (qiū gāo qì shuǎng ):Trời thu. Cao vời vợi. Xanh thăm thẳm. Không gợn mây
秋高 (<秋季>晴空万里): miêu tả bầu trời mùa thu cao, trong xanh---muôn dặm trời quang
气爽 (天气清爽): miêu tả không khí mùa thu thoáng đãng, mát mẻ
(5) 爱新觉罗•玄烨 (Ai Xin Jue Luo – Xuan Ye): Ái Tân Giác La – Huyền Diệp: đây là tên đầy đủ của Khang Hy
(6) 千姿百态 ( qiān zī bǎi tài ) : (hoa) nhiều tư thế, nhiều dáng vẻ khác nhau, yuetian mạn fep dịch thành “muôn sắc nghìn thái”, chắc là có cách nói này chứ *_*
(7) 尝九月九日出宅边菊丛中坐,久之, 手把菊。忽值弘送酒 至 ,即便就酌,醉而后归
<hán việt> Thường cửu nguyệt cửu nhật xuất trạch biên cúc tùng trung tọa, cửu chi, mãn thủ bả cúc. Hốt Trị Hoằng tống tửu chí, tức tiện tựu chước, túy nhi hậu quy
<dịch nghĩa> Thưởng Tết Trùng Cửu ra cạnh nhà ngồi bên đám cúc, tay nắm đầy hoa. Chợt Trị Hoằng mang rượu đến, liền rót ngay, say mới về.
Tôn trọng nhà thơ + tác giả và để fu hợp giọng văn, yuetian qđịnh dùng <hán việt> dịch. Chắc mọi ng nhìn choáng lắm (yuetian cũng tra hết hơi để ghép nó lại đấy ạ, hic, trc nay chỉ quan tâm đến nghĩa chứ chưa từng để ý đến <hán việt> của từ +_+)
(8) 大内总管: đại nội tổng quản: tổng quản thái giám, hầu cận bên cạnh Khang Hy
李德全(Li De Quan): <tên> Lí Đức Toàn
(9) 康熙 (Kang Xi): Khang Hy
(10) 万岁爷 (Wan Sui Ye): Vạn Tuế Gia: đây là 1 trong 1 đống cách gọi hoàng đế, sau này hẳn sẽ còn gặp nhìu cách khác nữa.
(11) 中堂 (zhong tang): trung đường: đời Thanh, ‘đại học sĩ’ đứng đầu ‘nội các’, quan nhất phẩm gọi là ‘trung đường’. Tóm lại, đây là chức quan văn, nhất phẩm.
(12) 听过采菊东篱下,悠然见南山
<hán việt> Thính qua thái cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn
<dịch nghĩa> Từng nghe hái cúc dưới giậu đông, nhàn nhã ngắm núi Nam
(13) 陶渊明 (Tao Yuan Ming): Đào Uyên Minh (365~427): nhà thơ nổi tiếng đời Đông Tấn, giai đoạn "Ngũ hồ thập lục quốc" (cảm ơn Rinki đính chính)
(14) 醉而后归: túy nhi hậu quy: say mới về (Kang Xi & Li De Quan nhắc lại thơ, lúc đầu yuetian định dịch là “không say không về”, nhìn lại mí bít ko hay +.+ )