TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 201: Phát giác dị thường
Dịch giả: ahnkaze
Nguồn : 4vn.eu
Thập thiên hậu, cung điện Minh tộc.
Minh vương chắp tay sau lưng, đứng trên đại điện lẳng lặng nhìn tấm bản đồ trên tường bên cạnh ngai vàng. Bản đồ này chứa toàn bộ dại lục nơi nhân loại sinh sống, còn chú thích rất rõ ràng từ những thành thị sầm uất nhất đến những môn phái nhỏ bé ít tiếng tăm nhất, danh tự tất cả đều hiện rõ.
Một lát sau, một thị vệ minh tộc bước vào đại điện, hành lễ: “Bẩm Minh vương, kế hoạch tấn công nhân loại đã được sắp xếp thỏa đáng, đây là bản kế hoạch Đế Khai hộ pháp gửi đến, mời ngài xem qua.” Nói xong liền dâng lên tư liệu đưa đến trước mặt Minh vương.
Minh vương tiếp lấy, sau đó phân phó: “Truyền lệnh của ta đến Đế Khai hộ pháp, nói hắn không được manh động, chờ thêm ba ngày nữa ta sẽ tự mình xuất trận, để xem cái đám gọi là nhân loại hậu bối kia tài sức ra sao. À còn nữa, ngươi có điều tra ra thần tiên môn đang âm mưu làm gì không?”
Yêu linh thị vệ nói: “Thần tiên môn gần đây có chút kì lạ, thường xuyên có người ra khỏi thần tiên giới bay về phía đông nam. Những người này thực lực đều cực mạnh nên trinh sát chúng ta phái theo sau không thể theo kip bọn chúng. Bọn thuộc hạ cũng đã phái người đi xem xét ngàn dặm xung quang phương hướng đó, vừa kịp phát hiện một loạn thạch sơn nhưng phía trên nó lại được một thất thải quang tráo bao quanh, chúng ta cũng vô pháp tiếp cận phạm vi mười dặm xung quanh nó, chỉ có thể đứng từ xa quan sát nên không phát hiện được gì. Theo thuộc hạ nghĩ, đó chính là địa phương mà đám người thần tiên môn đã đến.”
“Ngàn dặm ngoài phía đông nam…” Minh vương suy nghĩ một hồi, sắc mặt liền trở nên khó coi, nghi hoặc: “Thánh sơn, đó chắc chắn là tọa lạc của Thánh sơn, chẳng lẽ bọn chúng đã tìm ra phương pháp tu phục Thánh sơn sao.” Hắn trầm mặc: “Mau truyền lệnh của ta, tập trung toàn bộ minh tộc tại nhân loại, mọi giá phải ngăn chặn Thần tiên môn, mặc kệ tổn hao thế nào, chỉ cần có thể chống đỡ ba ngày, lúc ta rời khỏi địa vực Minh giới cũng là lúc bọn Thần tiên môn diệt vong!”
“Đám Thần tiên môn này cũng đều là lũ vô dụng, cần gì phải phí sức như thế? Chẳng lẽ còn sợ bọn chúng dở trò gì sao?” Yêu Linh thị vệ ngầm nghi hoặc nhưng cũng không nói ra, lập tức lui ra truyền đạt mệnh lệnh.
Yêu linh thị vệ vừa đi, Minh vương lẳng lặng trầm tư trong đại điện, đột nhiên thân hình hóa thành một đám hắc yên, xuyên qua thạch bích tiến đến thượng không địa vực của Minh tộc nhưng thủy chung vẫn không ly khai khu vực được hắc khí bao quanh.
Hắn nhìn về hướng đông nam, trong lòng sinh ra một cảm giác bất an: “Chẳng lẽ bọn chúng thật sự tìm được phương pháp tu phục Thánh sơn, hoặc bọn chúng cố ý làm vậy để làm ta phân tâm không thể tập trung tu luyện nhằm kéo dài thời gian? Hơn phân nửa là khả năng thứ hai, từ bây giờ trở đi ta sẽ đưa tất cả tộc vụ cho bọn thủ hạ, dốc sức tu luyện đến khi nào có khả năng rời khỏi Minh tộc mới xuất quan.” Nghĩ đến đây trong người hắn nhẹ nhàng hẳn, lại gọi một yêu linh thị vệ khác phân phó: “Truyền Diệp Linh hộ pháp đến gặp ta.”
Thị vệ kia vội vàng chạy về Thanh Mâu phủ đệ. Lát sau, một khuôn mặt lão nhân ốm yếu tựa như người sắp chết đi đến trước mặt Minh Vương. Lão Diệp Linh này đã tiếp nhận chức Tả hộ pháp từ Thanh Mâu, nhưng năng lực của hắn hơn hẳn Thanh Mâu. Ngoài trừ Minh vương, trong tộc không ai có khả năng chống lại hắn.
Diệp Linh đến trước mặt Minh vương thi lễ: “Minh vương, ngài tìm thuộc hạ có điều gì phân phó?”
Minh vương nhìn hắn một cái, quay đầu về hướng đông nam nói: “Thần tiên môn hiện đã bắt đầu hành động, ngươi là trưởng lão Minh tộc chắc hẳn cũng biết ngàn dặm về hướng đông nam là địa phương nào. Ta không chắc Thần tiên môn thật sự có phương pháp tu phục Thánh sơn nhưng chúng ta cũng nên phòng bị. Vì thế ta sẽ tập trung tu luyện, tranh thủ thời gian để có thể sớm tiến xuất ra khỏi địa vực Minh tộc. Còn sự vụ trong tộc thời gian này ngươi tạm thay ta xử lý.”
Diệp Linh trầm ngâm một lát, nói: “Nếu bọn chúng đã có phương pháp tu phục Thánh sơn thì rất bất lợi với chúng ta, chi bằng chúng ta nhân dịp này phái tộc nhân đến quấy rối ngăn cản bọn chúng, mà ngài cũng có thể chuyên tâm tu luyện, như vậy một mũi tên có thể trúng hai đích rồi.”
Minh vương cười nói: “Ta cũng đã ra lệnh cho toàn bộ tộc nhân bên ngoài trực tiếp xuất phát đến hướng Thánh sơn, sẽ rất nhanh có tin hồi báo. Ngươi hãy tạm thời thay ta quản lý tộc vụ.”
Diệp Linh có chút lo lắng: “Cái gì, ngài đã ra lệnh cho tộc nhân không được sử dụng pháp thuật công kích bất cứ gì trên Thánh sơn chưa, nếu ai lỡ tay công kích thì người đó chắc chắn sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng sử dụng pháp thuật!” Lấy thân phận trưởng lão của hắn, hơn nữa tuổi tác cũng lớn hơn Minh vương nhiều dĩ nhiên hiểu biết về Thánh sơn cũng hơn hẳn Minh vương.
Minh vương giật mình: “Thánh sơn còn có đặc tính quái dị này sao, quả thật là ta không hề biết. Như vậy chẳng lẽ chúng ta không có biện pháp gì ngăn chặn bọn Thần tiên môn sao?”
Diệp Linh nói: “Không hẳn thế, chúng ta có thể đến phía trên Thánh sơn, dùng vũ lực chiến đấu ngăn cản bọn chúng, còn việc sử dụng pháp thuật chỉ cần tấn công chính xác mục tiêu, không gây hư hao gì đến Thánh sơn là được.”
Minh vương nói: “Được lắm, ngươi mau đuổi theo phân phó tộc nhân không được manh động, nói với bọn chúng đặc điểm của Thánh sơn. May mà có ngươi nhắc nhở kịp thời, không thì Minh tộc chúng tả đã tổn thất thảm trọng rồi.”
Diệp Linh nhận lệnh, động thân hóa thành một đạo thanh yên(khói xanh) cấp tốc bay đi.
Minh vương nhìn hướng Diệp Thanh rời đi, lẩm bẩm: “Hi vọng trong ba ngày tới sẽ không có sự tình gì phát sinh, bọn chúng cũng không có khả năng trong ba ngày mà tu phục được Thánh sơn.” Vừa nói vừa hạ xuống, chớp mắt thân hình biến thành một đạo yên vụ biến mất.
Trên bầu trời Thánh sơn, đám Thần tiên môn tuần tra đã phát giác từ xa có vô số điểm đen đang bay đến Thánh sơn lập tức báo cáo với người phụ trách an toàn tại thượng không Thánh sơn: Hỏa Tiên.
Hỏa Tiên đối với việc này dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đi đến bênh cạnh tên thần tiên vừa báo cáo thì thầm vài câu. Tên kia nghe xong gật gật đầu, biểu tình lo lắng cũng dần bình ổn lại, cười nói: “Ừm, phương pháp này rất hay, dựa vào đặc điểm quái dị của Thánh sơn hảo hảo giáo huấn bọn Minh yêu này một chút.” Nói xong cả thân hình đã bay ra người, hướng về đám Minh yêu vọt đi.
Hắn mang mệnh lệnh của Hỏa Tiên, nhanh chóng gọi đám thần tiên đang cảnh giới phía trên Thánh sơn gọi xuống, sau đó giải thích ngắn gọn ý đồ của Hỏa Tiên. Mấy trăm thần tiên lúc đầu vừa thấy bọn Minh yêu tấn công lại bị triệu hồi còn đang thắc mắc, sau khi nghe xong tâm tình cũng sáng sủa lên, tin tưởng mười phần vào thành công.
Điểm đen phía xa càng lúc càng lớn, mới đầu chỉ là một đốm nhỏ, chốc lát đã như một đám mây to bay về phía Thánh sơn. Đám mây đen này khiến cho người khác cảm giác sắp có một cơn bão lớn xảy ra, chỉ có điều bất đồng so với cơn bão bình thường là đám mây này không hề phát ra tiếng sấm.
Mấy trăm thần tiên phân tán ra xa nhau, mỗi người chiếm một diện tích rộng không chút che dấu thân hình đứng trên núi, lẳng lặng nhìn đám mây đen đang kéo đến.
TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC
Tác giả: Thần Khê Băng Phong (晨溪冰峰)
Quyển 9 – Tu phục thánh sơn (2)
Chương 202: Thảm bại rút lui.
Dịch giả: ahnkaze
Nguồn : 4vn.eu
Mấy trăm ngàn yêu linh, u linh do Đế Khai thống lĩnh gấp rút hướng về thượng không Thánh sơn. Bọn họ cũng phát hiện đám Thần tiên môn đang canh gác tại thượng không không biết vì cớ gì đột nhiên hạ xuống mặt núi. Tuy cảm thấy thấy nghi hoặc nhưng bọn chúng đều mặc kệ, cho rằng dù có mưu chước gì thì Thần tiên môn này căn bản không thể chống lại được số lượng Minh tộc đang tiến đến. Chúng không hề cố kỵ bay vào thượng không Thánh sơn, khi cách mặt núi còn vài trượng liền ổn định thân hình. Có lẽ, loại hành động này của bọn chúng, nên gọi là tài cao gan lớn.
Thần tiên môn phía dưới cũng không lập tức phát động công kích, mục đích của bọn họ chỉ là muốn kéo được càng nhiều Minh tộc xuống càng tốt.
Tại không trung, Minh tộc tập trung ngày càng nhiều, sau một hồi cả bầu trời xung quanh Thánh sơn đã dày đặc màu đen, nhóm Thần tiên môn phía dưới đều kinh hoảng, nếu không phải đã biết trước được đặc điểm của Thánh sơn hẳn là đã mất ý chí chiến đâu, lập tức thối lui.
Đế Khai nhìn mấy trăm thần tiên đang phân tán dưới mặt núi không khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ chỉ mới mấy trăm bọn ngươi mà đòi chống lại gần như toàn bộ lực lượng Minh tộc thật không biết tự lượng sức. Nhắc đến thực lực, chỉ riêng nhóm u linh trên không cũng đủ để tiêu diệt đám thần tiên này, cho nên Đế Khai đối với nhóm thần tiên phía dưới không đặt ở trong lòng mà chỉ đang tính toán, làm cách nào nhất cử tiêu diệt toàn bộ thần tiên ở đây.
Đế Khai liếc mắt đánh giá xung quanh, đánh giá sơ qua khu vực chiếm cứ của Thần tiên môn, sau đó phất tay ra lệnh cho đám thuộc hạ bắt đầu phân tán nhằm mở rộng phạm vi công kích trên Thánh sơn.
Thần tiên môn phía dưới đối với động tác của Đế Khai thập phần rõ ràng, dù gì tập trung lực lượng với phân tán lực lượng cũng không khác gì nhau, bọn họ cũng mong Minh tộc làm thế, càng phân tán ra thì Thần tiên môn tổn thất sẽ càng ít đi.
Mấy ngàn thuộc hạ của Đế Khai vừa phân tán vào vị trí đột nhiên một hồng sắc quan ảnh phá không mà lên, xạ về hướng Minh nhân. Lập tức sau đó hồng quang, bạch quang, thải sắc… đều phá không bắn về phía không trung. Lúc này nhìn lên không trung tựa như vô số pháo hoa đủ màu sắc đồng loạt bắn lên, khung cảnh cực kỳ tráng lệ.
Trên không trung, đám tộc nhân Minh tộc cũng không cảm thấy kinh hoảng mà chỉ lạnh lùng nhìn từng đạo quang mang đang đánh tới chuẩn bị nhận lệnh. Ngay sau đó theo hiệu lệnh của Đế Khai, ngàn vạn hắc quang bắn thẳng xuống mặt đất hướng về đám người Thần tiên môn mà oanh tạc.
Tại phía xa một thân ảnh màu đen đang cấp tốc bay đến, đúng là Diệp Linh. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay đến nhưng cũng không kịp. Khi khoảng cách giữa hắn và Thánh sơn còn khoảng mười trượng thì đã thấy được xung quanh thánh sơn được bao phủ bởi hắc quang, lúc này trong lòng hắn thập phần đau lòng: “Hết rồi, hết thật rồi… mấy ngàn danh huynh đệ Minh tộc ta từ nay chôn vùi.” Hắn chỉ kịp ra lệnh đám yêu linh, u linh ở phía sau đình chỉ tấn công, cũng không hề lên tiếng giải thích, chỉ ngây ngốc đứng yên tại chỗ.
Mấy trăm thần tiên bình tĩnh nhìn màn hắc quang phô thiên cái địa ập xuống hướng tới bọn họ công kích cắn nuốt. Nhất thời cả không gian trở nên hắc ám, cả bầu trời đều chìm trong màu đen.
Thần tiên môn tụ khí bảo vệ bản thân, sau đó liên tục di chuyển tránh né hắc quang đang đánh xuống, tận lực thu nhỏ thương tổn. Bọn họ đều biết rằng, chỉ cần sống sót, trận này nhất định thắng lợi.
“Oanh long long”, vô số tiếng nổ vang lên, từng mảng núi nhỏ bị tạc đạc bắn văng tứ phía nhưng theo sau đó là một hắc sắc vụ đoạn không ngừng theo tiếng phát nổ mà cuồn cuồn bay lên không trung.
Âm thanh bạo tạc còn chưa tiêu tán, khói bụi còn chưa tan hết trên không trung đã truyền đến tiếng la thảm, một đám thân ảnh không thể khống chế thân thể, thủ cước vô pháp cử động rơi xuống.
Đế Khai may mắn không phát ra công kích, hắn cho rằng đối phó… với một đám Thần tiên môn như thế căn bản không cần đến mình, nhưng sau khi nghe tiếng la thảm từ chính đội ngũ của mình liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng đạo thân ảnh không ngừng rơi xuống, trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ đám hắc vụ vừa rồi chính là độc khí do Thần tiên môn phóng ra sao? Bọn chúng quả là đê tiện, so với chúng ta còn độc ác hơn.”
Thanh âm hắn vừa dứt không lâu, trên mặt núi hắc sắc cũng đã tiêu tán vô ảnh vô tung, chỉ còn lại những mảnh đá nhỏ tan tành trên mặt đấy. Hơn một trăm người Thần tiên môn cũng đã biến mất một nửa, số còn lại không ai không bị thương. Trên người bọn họ, huyết dịch nhuốm đầy cả thân thể, râu tóc cháy đen như vừa từ một đám lửa thoát ra.
Còn thi thể Minh tộc thì gần như phủ kín cả một tảng núi lớn, sau một hồi liền hóa thành hắc yên tán đi, vĩnh viễn tiêu thất. Đám Minh nhân này cũng không phải bị tấn công tiêu diệt do rơi từ không trung xuống mà táng mạng.
Huyết tinh khí tức nhất thời tràn ngập không gian.
Đế Khai nhìn xung quanh, chỉ trong thoáng chốc mà mấy ngàn bộ hạ của mình còn sót lại không đếm trăm người, đổi lại là chưa đến một trăm tên Thần tiên môn, hắn thật sự không cam lòng những cũng không rõ vì cớ gì lần này lại thất bại thê thảm như thế.
Đế Khai hô to một tiếng, thở nhẹ ra sau đó giương tay phải lên, hắc sắc quang mang cấp tốc tụ quanh tay hắn, muốn đem đám Thần tiên môn còn sót lại một kích giết sạch báo thù cho bộ hạ của mình.
Hào quang trong mắt phún xuất kèm theo một tia phẫn nộ cùng tàn nhẫn, tay phải hắn chậm rãi giương lên.
Đúng lúc này một thanh âm truyền vào tai hắn: “Đế Khai hộ pháp, ngàn vạn lần không được lỗ mãng công kích, nếu không thất bại lại càng thảm trọng hơn.” Đế Khai nghe được thanh âm này, cũng không đình chỉ động tác, ngưng tụ lực lượng thành một quả cầu chuẩn bị phóng đi.
Đám Thần tiên môn trên mặt núi lúc này đã bị trọng thương, nếu không vì một tia hi vọng lúc đầu đã sớm gục ngã. Lúc này nhìn hắc sắc quang mang đang ngưng tụ trên không trung chuẩn bị đánh xuống, trong lòng không khỏi tuyệt vọng, biết mình đã bước vào đại môn tử thần điện, chỉ là đang chờ được cấp “giấy chứng nhận cùng thủ tục xuất nhập cảnh” mà thôi.
Đúng lúc này, một làn thanh phong quái dị cuốn đến, nhanh chóng đề tỉnh bọn họ đồng thời nhanh chóng kéo tất cả ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Lập tức bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng hô to: “Phong tiên tử, Phong tiên tử đã đến, nàng xuất hiện thật đúng lúc.” Bọn họ trong lòng cực kì vui mừng, cuối cùng cũng giữ lại được một cái mạng.
“Oanh”, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả khu vực núi đá xung quanh đều bị san phẳng, tại trung tâm còn bị lực lượng đào thành một hồ sâu, từng đạo vết nứt từ đó không ngừng lan nhanh ra xung quanh đến vài dặm.
Đế Khai nhìn thành tích mình vừa tạo nên, trong lòng còn chưa kịp hưng phấn đã cảm giác lực lượng đang không ngừng bị rút đi, trong nháy mắt ngay cả bảo trì thân thể ngự không cũng không được, trong lòng thất kinh: “Đây là thế nào, vừa rồi bất quá ta dùng chỉ có ba thành công lực, tại sao lại xuất hiện tình trạng hư thoát này? Chẳng lẽ là do Thánh sơn này tác quái?” Cũng không đợi hắn kịp suy nghĩ hết, thân thể đã mất khống chế rơi xuống phía dưới.
Đám yêu linh, minh tộc còn lại thấy ngay cả hộ pháp cũng không thể chống cự, trong lòng không khỏi kinh hãi, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ. Lúc này, đám yêu linh hiểu được nếu hộ pháp bị rơi xuống chắc chắn không thoát khỏi cái chết, lập tức một tên bay xuống giữ lấy thân hình Đế Khai rồi nhanh chóng thối lui.
|