“Đoàng”
Tiếng súng vang lên một cách lạnh lẽo, tức khắc một bóng người đổ gục xuống đất, bên đùi phải của người này xuất hiện một vết thương sâu lõm vào thịt, máu trào ra như suối. Chân bên phải coi như đã bị phế nhưng người này vẫn dùng hết sức nhoài người rướn về phía trước một cách ngoan cường.
-Dừng lại đi !
Một giọng nói thâm trầm vang lên từ một người đàn ông cao to mặc một bộ y phục quân nhân, hắn chính là người vừa nổ súng. Không hiểu sao trong lời nói của tên quân nhân này có năm phần là kính trọng người đang lết trên đất kia.
Người đàn ông vừa trúng đạn bò tới gần một gốc cây đại thụ lớn, ông xoay người rồi dựa lưng vào thân cây. Một gương mặt dần lộ ra dưới ánh trăng , người đàn ông này độ tầm bốn mươi, gương mặt dạn dày sương gió. Trên cơ thể là hàng chục vết chém lớn nhỏ gần như xé nát bộ quần áo ông ta đang mặc, khiến cho chiếc áo màu trắng nhuộm một màu đỏ thẫm.
-Vô phúc, thật là vô phúc mà...
Tuy đã bị thương tới cửu tử nhất sinh nhưng giọng nói của người đàn ông xấu số vẫn cực kì dứt khoát, khiến cho kẻ quân nhân trước mặt không khỏi thán phục.
-Trước lúc chết ông có để lại lời nhắn nào không?
Câu nói tuy lạnh lùng nhưng ẩn chứa trong ngữ điệu của gã quân nhân vẫn là một sự kính nể to lớn.
-Ta thực sự không thể hiểu…
Người đàn ông xấu số vừa lắc đầu, mỉm cười một cách cay đắng rồi tựa đầu vào thân cây. Tên quân nhân im lặng trong chốc lát rồi cất giọng lạnh lùng.
-Ông có thể hỏi !
Đây là một ân huệ cuối cùng hắn giành cho kẻ xấu số kia. Chỉ thấy ông ta thở dài một tiếng, mắt ngước lên nhìn vầng trăng đang dần bị mây mù che phủ.
-Đã bao lâu rồi ta và ngươi chưa ăn cơm với nhau?
Giọng nói rất dứt khoát không hề giống như một người sắp gần đất xa trời, nhưng trên trán người đàn ông này không ngừng đổ những giọt mồ hôi lăn dài trên má. Là ông ta đang cố chịu đựng chăng? Đúng, là đang cố nán lại trước sự kêu gọi của tử thần.
Tên quân nhân đáp mà không cần phải suy nghĩ cứ như đã biết người đàn ông kia sẽ hỏi như vậy.
-3 năm 6 tháng 12 ngày.
-Đã 3 năm rồi sao? Ba năm là một khoảng thời gian ngắn dành cho một đời người nhưng lại là một quãng đường dài cho một sự thay đổi. Tuy nhiên ta không thể ngờ ngươi lại thay đổi tới mức này…
Trong giọng nói của người đàn ông xấu số bắt đầu xuất hiện những đợt thở gấp.
-Quân lệnh như sơn không thể làm khác!
Giọng nói trầm mặc vang lên, nhưng trên mặt tên quân nhân có chút biến đổi thần sắc.
-Ai đã sắp đặt kế hoạch này?
Nói rồi người đàn ông xấu số chợt ho ra một búng máu, gương mặt trở nên nhợt nhạt. Tên quân nhân có chút do dự khi nghe thấy câu hỏi này nhưng cũng chỉ trong 1 giây mà thôi, hắn trả lời cộc lốc.
-Tôi!
-Vì nghĩa diệt thân, quả thực có tinh thần cao thượng quá nhỉ ha ha ha ha… Hay, hay cho mày dám thú nhận… khục…khục…
Một dòng máu rỉ ra từ khóe miệng, hơi thở ngày càng gấp gáp. Người đàn ông như chẳng quan tâm tới thương thế của mình, ông ta đút tay vào túi lấy ra một bao thuốc lá. Chậm rãi đưa một điếu lên miệng, tay kia tiếp tục lôi ra một bao diêm. Hút sâu một hơi, một làn khói trắng phả ra, người đàn ông khẽ nhếch mép cười khổ.
-Chẳng phải hội đồng xét xử đã nói sẽ tha cho chúng ta rồi sao?
-Phút cuối có chút thay đổi! – Gã quân nhân đáp.
-Như thế này là một chút sao? – Người đàn ông xấu số khẽ chau mày nhìn kẻ đối diện.
-Gia tộc còn tồn tại thì còn uy hiếp tới chính quyền thế giới!
Câu nói này của gã quân nhân vừa cất lên lập tức một ánh mắt sắc lạnh như dao trừng trừng nhìn hắn.
-Cái này cũng do ngươi kiến nghị lên hội đồng xét xử?
Người đàn ông xấu số cất giọng như đang đe dọa, thần sắc trở nên cực kì xúc động, trong thâm tâm ông ta thực sự muốn nghe thấy câu trả lời là không. Chỉ có điều mong muốn và sực thật là một khoảng cách rất lớn.
-Cũng là tôi! – Tên quân nhân bình thản nói.
Nghe thấy câu này người đàn ông kia như không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa sự giận giữ bộc lộ rõ trên khuôn mặt nhưng trong sâu thẳm đôi mắt lại ánh lên sự đau khổ, xót xa. Cánh tay run run đưa điếu thút lên miệng hút một hơi thật sâu, sau đó ông ta đưa điếu thuốc lên ngang tầm mắt, ngắm nghía rồi trầm giọng.
-Điếu thuốc này quả thực dùng để…..
Tới đây giọng ông ta đột ngột gằn xuống.
-…Đổi lấy con mắt của mày thì quá lãng phí.
Lời nói chưa dứt thì chỉ thấy cánh tay như chẳng còn chút sức lực nào lập tức phát động một cách cực nhanh. "Vút", điếu thuốc còn lại một nửa trên tay ông ta bỗng chốc trở thành một loại ám khí nhằm thẳng mắt phải tên quân nhân mà phóng tới, nếu nói điếu thuốc này đang bay đi nhanh như tên bắn e rằng vẫn còn chưa đủ.
Gương mặt vẫn chẳng hề biến sắc, hắn vẫn đứng yên tại chỗ chỉ khẽ lay động cánh tay. Điếu thuốc chỉ còn cách mắt hắn một đốt ngón tay thì đột ngột khựng lại, hai ngón tay của tên quân nhân đã kẹp chặt điếu thuốc, đầu thuốc chĩa vào mắt hắn vẫn không ngừng tỏa khói.
Kẻ phóng ra đã nhanh thì kẻ bắt được còn nhanh hơn thế một tầng, nhưng thiết nghĩ nếu người đàn ông trung niên kia không bị trọng thương thì chắc hẳn đối phương không dễ dàng bắt được như vậy.
-Đây là di nguyện cuối cùng của ông phải không?
Câu nói băng lãnh nhưng vẫn hàm chứa một tình cảm lạ lùng. Chỉ thấy người trung niên đôi mắt đỏ sọng lên thân mình run lên vì giận giữ, khóe miệng không ngừng rỉ máu. Gã quân nhân không chút do dự lập tức dí thẳng đầu thuốc đang đỏ rực vào mắt, những tiếng "xèo, xèo" vang lên nho nhỏ, tuy nhiên xét về độ rợn người của hành động này tuyệt đối không nhỏ chút nào. Chưa dừng lại ở đó, hắn còn thọc hẳn hai ngón tay vào lôi hẳn nhãn cầu ra ngoài vứt xuống đất, máu từ hốc mắt trào ra như thác phủ đầy một bên mặt, dù hành động tàn khốc như vậy nhưng khuôn mặt của tên quân nhân này không hề có chút biết sắc mà bình lặng như không có chuyện gì xảy ra, con mắt còn lại tuyệt nhiên vẫn không rời khỏi người đàn ông trung niên.
Thấy kẻ đứng trước mặt mình làm một hành động tàn bạo với chính bản thân như vậy, người đàn ông trung niên chẳng nói gì thêm chỉ chậm chạp nhắm đôi mắt lại, từ khóe mắt hai giọt lệ bỗng trào ra. Là ông ta xót xa cho mình hay kẻ đối diện? Việc này chỉ trong lòng ông ta mới biết.
Tên quân nhân từ từ giương súng lên chĩa thẳng vào đầu người trung niên, khi cò đang siết lại trên miệng hai người đàn ông này không biết vô tình hay cố ý mà cùng thầm nói một câu.
-Nhân gian vô đạo.
"Đoàng"
…..
Trăng sáng, gió lộng nhưng chẳng thể xua đi sự u ám ở nơi này. Một người đàn ông đang khấu đầu trước một thi thể dựa vào thân cây, hắn mặc một bộ quân phục tối màu. Một giọng nói thâm trầm nhưng chứa đựng trong đó sự bi thương.
-Con…xin lỗi….
…..
Tên quân nhân rời khỏi khu rừng trở lại một ngôi làng chỉ cách đó hơn 100 mét. Vừa bước ra khỏi khu rừng thì một đám quân nhân đứng đợi hắn từ bao giờ vội vã bước tới rồi đồng loạt chào kiểu nhà binh, một tên bước tới trước cẩn trọng báo cáo.
-Báo cáo đại tá, 58 người trong ngôi làng đều đã được "xử lí"…. Mắt của ngài….
Tên cấp dưới giờ mới để ý tới gương mặt của gã.
-Ngươi chắc chắn không để sót kẻ nào chứ?
Tên đại tá dường như chẳng bận tâm đến con mắt của mình, lạnh giọng hỏi.
-Đã kiểm tra từng thi thể, thưa ngài !
Một tên cấp dưới khác bước đến đưa cho hắn chiếc áo khoác, mặc chiếc áo lên mình hắn xoay người bước đi, rồi ra lệnh một cách cụt ngủn.
-Đốt!
Trên gương mặt hắn vẫn chẳng mảy may diễn tả bất kì loại cảm xúc gì, đôi mắt khẽ liếc nhìn "kiệt tác" mà chính hắn tạo nên. Xác người ngổn ngang, máu tanh lênh láng, lửa cháy tứ phương. Nếu ai đó bắt gặp khung cảnh này chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng đây chính là địa ngục.
….
Những đám mây trôi khiến mặt trăng lúc mờ lúc tỏ, gió đang rít nhẹ từng cơn khẽ đẩy một chiếc nôi đang trôi trên sông, nằm bên trong là một đứa trẻ đang chìm trong giấc ngủ tựa như chẳng quan tâm tới thế sự xung quanh. Đây là sinh mạng duy nhất thoát khỏi vụ thảm sát, chẳng ai biết được làm cách nào mà sinh mạng nhỏ nhoi này vẫn còn sống sót …