Trên một khu phố sầm uất tại Long Thành đô thị, ven hồ Thăng Long, một chiếc hồ khá rộng nằm ở trung tâm thành phố. Theo tương truyền thì ngàn năm trước rồng trở mình từ dưới mặt đất bay lên đã tạo ra chiếc hồ này. Có thể nói đây là một nơi không chỉ linh thiêng đối với những người dân sinh sống tại Long Thành mà là với tất cả những ai là con dân của đất nước Việt Nam. Vậy mà có hai kẻ xuất hiện tại đây đã khiến cho sự tôn nghiêm của nơi này trở lên vấy bẩn, đó là hai kẻ ăn mày.
Hai gã ăn mày ngồi gần một gốc cây liễu được trồng gần mặt hồ. Từ cái tư thế ngồi của hai gã đã khiến cho người đi đường khó chịu, chúng ngồi xổm, hai tay tựa lên gối như thể đang ngồi trong một nhà vệ sinh nào đó mà trút "nỗi buồn". Bốn con mắt của mấy gã thì không ngừng xoáy vào các vùng nhạy cảm của các thiếu nữ qua lại trên đường, trên bộ mặt nhem nhuốc của chúng chẳng ngại ngần gì mà không hiện lên hai chữ "dâm ô".
-Mày trông kìa, ngực con nhỏ áo tím kia phải trên trăm chứ ít éo gì! – Tên ngồi bên phải xuýt xoa.
Tên ăn mày mặc một chiếc quần bò rách rưới, cũ nát, vận trên người một chiếc áo phông xám rách tả tơi, phỏng chừng như có kẻ nào đó cố tình làm nó rách như vậy. Gương mặt của gã được "trang điểm" bằng một số vết bẩn "tự tạo" nên chẳng thể nhìn rõ, nhưng đôi mắt của hắn thì rất khác lạ, vừa sắc vừa sáng tựa như có thể nhìn thấu mọi vật, nếu nhìn vào đôi mắt này đánh chết cũng không ai bảo gã là một tên ăn mày. Tuy nhiên do gã sở hữu một cái đầu bù xù như tổ quạ cùng vài vết bẩn nho nhỏ nên nhãn quang của gã có phần giảm đi đôi chút. Ngoài ra tên này còn sở hữu một thân hình tầm tầm, cao 1 mét 73, hơi có da thịt hơn so với tên ngồi kế bên. Đặc biệt gã có một nước da trắng như lũ công tử lâu ngay không ra nắng nên trông khá yếu ớt, chẳng hiểu sao mười mấy năm làm ăn mày không thấy gã đen đi chút nào. Tên ăn mày này sở hữu một cái tên nghe qua đã thấy u ám "Hắc Vân".
Thấy thằng bạn mình nói thế thì thằng ngồi cạnh đốp chát lại ngay.
-Làm éo có chuyện! Ngực mà trên trăm thì quá mông lợn à?
Gã ăn mày ngồi kế bên có một thân hình gầy gò nhưng lại cao tới 1 mét 8, khiến hắn trông chẳng khác nào một cây sào. Vận trên người một chiếc áo trắng cùng cái quần vải bẩn bẩn, rách rách, trông gã cũng "ăn mày" chả kém gì tên chiến hữu. Tên này để quả đầu ba phân nên trông có phần gọn gàng hơn đôi chút, nước da ngăm đen, khuôn mặt có phần khắc khổ, hai má hơi hóp lại nhưng đôi mắt thì rất tinh quái lanh lợi. gã tên Mai Thái.
-Thế mày bảo bao nhiêu?
Gã "bạch tạng" ăn mày nheo mắt liếc sang thằng bạn nối khố, phỏng chừng như gã biết trước câu trả lời là gì.
-Cùng lắm là một trăm và ….thêm một ít ít mà thôi. Hắc hắc..
Vừa nói gã ăn mày "cây sào" vừa lấy hai ngón tay se qua se lại, khuôn mặt thể hiện rõ bản chất dâm giật trời sinh, nếu có ai nhìn vào chắc chẳng ngại ngần mà cho hắn một cái đạp. "Bạch tạng" ăn mày chép miệng than vãn.
-Không có câu nào mới hơn sao? Câu này tao nghe éo dưới vạn lần rồi.
-Có chuyện đó sao? - "Cây sào" ăn mày giả vờ như rất ngạc nhiên.
-Chính thế! – Bạch tạng ăn mày không khỏi ngao ngán trả lời.
-Vậy để tối nay tao "tự sướng" xem có phọt ra được câu nào mới không. – Vừa nói gã vừa vê vê cái cằm làm như gã có râu vậy.
Đang bàn tán về bộ ngực vĩ đại đột nhiên gã " bạch tạng" ăn mày huých huých tay vào sườn gã "cây sào", giọng vừa nhỏ vừa vội vã.
-Có khách đến kìa mày, cá kiếm, cá kiếm…
Vừa nói dứt câu hai gã ăn mày liền ngã nhoài về phía trước, tay mau chóng chộp lấy cái bát mẻ để bên cạnh đưa lên trước mặt. Hai gã "dâm ô" ăn mày tiếp tục phát huy khả năng đóng kịch, người run lên từng đợt như thể đang bị trúng gió, miệng không ngừng rên hừ hừ.
Thì ra từ phía xa cách đó cả trăm mét, một người đàn ông mặc bộ vét đen đầu tóc bóng lộn đang cặp kè với một cô nàng chân dài ăn mặc hở hang bước tới. Nhìn hai con người này nếu không phải là đại phú đại quý thì cũng là giàu có cao sang. Ở khoảng cách xa như vậy mà gã Hắc Vân chỉ cần đảo mắt qua đã nhìn rõ là kẻ có tiền,phỏng chừng đôi mắt của gã có phần tinh hơn mức bình thường. Phải đợi tới mười phút sau kiều nữ và đại gia mới gần đến chỗ hai tên ăn mày "giả tạo".
-Mày xem hộ tao nó có lết ra đường không? – "Cây sào" lẩm bẩm.
-Im mồm, đến rồi kìa. – Gã "bạch tạng" thì thào.
Gã "bạch tạng" ăn mày giơ cao cái bát mẻ, cơ thể không ngừng run lên trông cực kì khốn khổ.
-Con xin ông… hư hư… làm ơn làm phước… hư hư … cho con mấy đồng…
Đại gia bước tới, dừng chân trước mặt gã "bạch tạng" trong giây lát rồi quay sang kiều nữ bên cạnh, phán như thánh như tướng.
-Em nhìn này, thằng này chắc hồi trước là phá gia chi tử, ăn sung mặc sướng rồi đạp hết gia sản của cha mẹ xuống sông xuống biển đây mà. Giờ nằm bò ra đây xin bố thí ư? Có thừa tiền ta đây cũng chẳng cho.
Thấy vậy cô nàng cũng hùa theo.
-Cái ngữ này chết là đáng kiếp anh ạ!
Trong giọng nói của hai người lộ rõ vẻ khinh miệt. Cũng chẳng thể trách, tuy ăn mặc rách rưới nhưng với nước da trắng như lũ công tử bột, thêm vào đó là đôi mắt sắc bén tới lạ thường, muốn tin gã là ăn mày quả thật có ba phần khó khăn. Bước tới chỗ gã "cây sào" đại gia chỉ liếc qua rồi vứt vào trong bát của gã một tờ 100 ngàn, thấy tiền "cây sào" nhưng muốn nhẩy cẫng lên nhưng vẫn giả bộ như hết hơi.
-Con đội… ơn ông….
Đại gia cùng kiều nữ tiếp tục rảo bước, cô nàng chân dài đang ra sức thổi mũi vị đại gia lắm tiền.
-Mắt anh quả là không có gì có thể qua được! hi hi..
-Em còn phải khen sao?
Bóng dáng của hai người vừa đi khuất, tên "bạch tạng" ăn mày bật dậy nhìn theo, trán nổi gân xanh. Cơn giận này không phát ra ngoài e là gã hộc máu mà chết mất.
-Con mịe thằng đầu bóng! Ông có thù oán gì với mày mà mày đối xử với ông như thế. Mắt mày là mắt chó hay mắt người thế hả?...
Sau một hồi chửi chán chê gã mới nhìn sang thằng bạn hữu đang sung sướng sờ sờ vuốt vuốt tờ 100 ngàn, "bạch tạng" bực tức lắc lắc cái đầu.
-Lúc nào thằng được tiền cũng là mày.
Gã "cây sào" nhe răng cười rồi cất lời chêu tức.
-Chúc mày đen nốt lần sau, hắc hắc… Chắc tại mày bôi ít nhọ nồi quá đấy mà, theo tao lần sau mày bôi mịe nó cả người cho nó lành. Chứ nhìn mày thế này, phải tao có tiền tao cũng đếch cho, ăn mày đéo gì trắng sáng hơn cả con gái. Hô hô hô…
-Mày tin tao úp cái bát vào mặt mày không? Cái sào chọc c** kia? – "bạch tạng" hậm hực.
Thấy thằng bạn đang có xu hướng lời nói đi đôi với việc làm, "cây sào" vội an ủi nhưng vẫn không quên "đá" thêm vài câu chêu chọc.
-Thôi thôi, anh em sống chết có nhau, có phúc tao hưởng có họa thì mày chịu, chẳng lẽ tao có tao lại không san se cho mày? Thôi được rồi tí vào tao cho mày 2 ngàn được chưa?... Gì thế, sao nhìn tao?... Tao đẹp trai lắm hay sao mà nhìn?....
"Cây sào" ăn mày mắt chớp chớp, rồi tạo dáng như mình là một minh tinh màn bạc. Gã "bạch tạng" thấy vậy thì gãi gãi cái mông chầm chậm nói một cách đầy cảm xúc.
-Thái à…. Thực sự giờ nghĩ kĩ lại tao mới biết rằng là…..
-Sao sao?
Thấy thằng bạn trầm giọng nói tử tế, "cây sào" nghĩ thằng bạn chuẩn bị khen mình nên cao hứng hỏi. Chỉ thấy gã "bạch tạng" nhếch mép cười rồi tiếp lời.
-Rằng là bệnh ngứa mông do đâu mà có.
Hắc Vân mặt vẫn nghiêm nghị nhìn mặt thằng bạn đang tối sầm lại, Mai Thái bị chọc cho một vố còn đau hơn hoạn. Thấy "cây sào" mặt đỏ tía tai thì gã "bạch tạng" mới phá lên cười, đang đắc chí vì vừa cho thằng bạn ăn ớt thì đột ngột thấy "cây sào" đứng phắt dậy miệng rít lên, giọng đầy vẻ hốt hoảng.
-Con mịe nó, bọn Sơn Cẩu tới ! Chạy thôi mày.
Không cần phải nói thêm từ nào, hai gã ăn mày bật dậy rồi phóng đi như đang bị truy sát, chẳng dám quay đầu lại nhìn chỉ biết ba chân bốn cẳng vắt cả lên cổ.
-Đcm, xem chúng mày chạy được bao xa? Đuổi nó tụi bay.
Một tên đầu trọc thân hình hộ pháp mặc quần bò áo sát nách dẫn theo bốn thằng đàn em, chúng vừa thấy hai tên ăn mày bỏ chạy thì lập tức đuổi theo. Năm tên này chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là lũ lưu manh bảo kê ở khu này, tên đầu trọc chính là Sơn Cẩu.