Màn đêm buông xuống, vì sao thoáng hiện, tấm màn đen dưới núi non trùng điệp, lấp loáng một ngọn đèn dầu vây quanh ở giữa.
Gia Cát Long Phi đi theo cô bé trở về nhà, nhà tranh đơn sơ, bài biện cũ rách, thậm chí nóc nhà có dột nát, đủ có thể thấy là nhà bần hàn, nhưng đối với Gia Cát Long Phi mà nói, cũng đã là một ân huệ như trên trời rồi.
ông nội cô bé , là một lão bá hơn năm mươi tuổi, tâm địa thiện lương, lão lấy ra một kiện bố sam để Gia Cát Long Phi thay, mũi ngửi thấy mùi thơm ngát mê người của thức ăn, đã làm hắn sớm bụng đói ùng ục cho nên nhất thời hắn ăn như thằng chết đói.
Cô bé cha mẹ ở với cô bé được 4 năm, rồi bị quái bệnh, đồng thời qua đời, theo dân bản xứ nói, cô bé trong bụng đúng 1 năm, ra đời đúng vào lúc tết thanh minh âm lịch, là một tai tinh, do đó mới khắc chết cha mẹ, thậm chí từ từ lan dần đến người dân trong thôn .
Sau đó, dưới bức bách và áp lực của mọi người trong thôn, ông nội cô bé dẫn cô bé đến phía sau núi của thôn, dựng lên một ngôi nhà tranh, bắt đầu cuộc sống mới, ông nội giống như là cha mẹ cô bé, nuôi cô bé từ nhỏ đến lớn.
sau khi một trận cơm nước no nê, cô bé cùng lão nhân mới đi đến, trên mặt hiện lên vẻ quan tâm hỏi.
“Tiểu huynh đệ, ăn no không? Chỗ này của ta quá đơn sơ , tối nay chỉ có thể ủy khuất ngươi ở phòng chứa củi ở một buổi tối ......” Lão nhân có chút khó sử nói.
“Lão bá, còn có Tiểu Hiên, các ngươi không chỉ đã cứu ta, còn để ta ở tại nhà của ngươi, ta cảm kích còn không kịp nữa là...... Như thế có ủy khuất chứ! lão quá khách khí rồi......” Gia Cát Long Phi vội vàng khoát tay.
“à, bắp đùi của ngươi như thế nào rồi?” Gia Cát Long Phi nhìn lão nhân động tác chậm chạp hỏi, dường như nhớ ra Tiểu Hiên hôm nay có nói qua .
“mấy tuần lễ trước ông nội lên núi hái thuốc bị ngã ...... Đắp thảo dược, tốt hơn rất nhiều, không nghĩ tới mới vừa rồi vừa vận động một tý đã......”
“Hiện tại không thể làm gì khác hơn là để Hiên nhi lên núi hái thuốc......” Lão nhân vẻ mặt thống khổ rên rỉ nói.
“việc này dễ xử lý, ta đây có “gân cốt phun vụ”, thuốc này rất tốt, rất nhanh có thể giảm đau......” Gia Cát Long Phi vừa nói, hắn lẩm nhẩm lấy ra từ trong ba lô có mang theo từ thời hiện đại đến. “Gân cốt phun vụ” chính là dược vật mà lữ hành đoàn vì lên núi cắm trại dã ngoại mà chuẩn bị cho các thành viên.
“Gia Cát đại ca, đây là cái gì?” Tiểu Hiên ánh mắt linh động, đánh giá vật trong tay Gia Cát Long Phi, tò mò hỏi.
“Vật này thật là thần kỳ......” Lão nhân kinh ngạc nhìn bình thuốc trong tay Gia Cát Long Phi, vừa nhìn một chút sủi bọt ở trên đùi, thống khổ thật giống như giảm bớt vài phần.
“Thế nào, hiệu quả chứ.” Gia Cát Long Phi có điểm tự hào nói, dù sao khoa học kỹ thuật trong tương lai trăm năm sau đối với thời đại này như là một loại kỳ tích.
“Thật là cám ơn ngươi , bọt nước này thật là quá thần kỳ.”
“Nó dược liệu gì để làm ra vậy?.” Lão nhân càng tò mò hỏi.
“Hiện tại...... Bây giờ là làm không được ......” Gia Cát Long Phi lắc đầu ,ấp úng nói, vấn đề này thật sự là khó có thể giải thích. Nếu có cơ hội, cũng có thể mang theo lão nhân cùng cô bé đến “ Cáp Nhĩ Tân”- sưởng sản suất thuốc tham quan.
“Nga, ta nghĩ ngươi cũng mệt mỏi rồi , tối nay hãy đi ngủ sớm một chút đi,ta dẫn ngươi đến phòng ngủ.” Lão nhân quan tâm nói.
“Ừ, vậy cám ơn lão bá ......”
Gia Cát Long Phi nhìn Tiểu Hiên mỉn cười, rồi theo lão nhân đi tới phòng chứa củi, bên trong tạp vật một đống, trong không khí tràn ngập một mùi chua thối , hé ra ván giường cũ rách bày ở giữa, không rõ ngày tháng tồn tại đã phai màu, có thể nói từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên Gia Cát Long Phi ngủ trên cái giường giản dị như vậy.
“Tiểu huynh đệ, tối nay ủy khuất ngươi rồi ...”
“Không ủy khuất, không ủy khuất...... Có được chỗ ngủ, cháu cảm thấy đã rất mỹ mãn rồi, lão bá, lão cứ gọi cháu là Long Phi là được rồi.”
“Long Phi...... Ừ, tên không tệ, cháu cũng mệt mỏi rồi , mau chóng nghỉ ngơi đi, ta sẽ không quấy rầy cháu nữa......” Lão nhân mỉn cười, rồi đi ra phòng chứa củi, thay Gia Cát Long Phi đóng kỹ cửa.
Gia Cát Long Phi cảm kích nhìn bóng lưng lão nhân rời đi, trong lòng tất nhiên vạn phần cảm khái, xem ra vận khí không phải là quá xấu, mặc dù bị nữ thổ phỉ giựt tiền cướp sắc, nhưng ít ra trước mắt hắn không phải ăn ngủ nơi sơn dã, coi như là bắt đầu tốt .
“Được rồi, hiện tại cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa,trước ngủ no giấc cái đã, ngày mai hết thảy sẽ trở nên mỹ diệu hơn nhiều..... Ta muốn mau chóng hoàn thành tâm nguyện trước khi lâm chung của kiếp trước,rồi một lần nữa luân hồi......”
“nguyện vọng kiếp trước rốt cuộc là cái gì a?”
“mơ ước nam nhân không ngoài kim tiền, mỹ nữ, ta nghĩ nguyện vọng kiếp trước nhất định là như thế, chỉ cần tích lũy được một lượng tài phú nhất định, hoặc là như kiếp trước kiên định theo đuổi nữ nhân, ta có thể thay đổi vận mệnh, một lần nữa luân hồi...... Bất quá.......”
Gia Cát Long Phi khóe miệng giương lên,dáng chữ “Đại” ngã trên ván giường, không lâu sau, khò khò ngủ thiếp đi, đi tới kiếp trước vào ban đêm, trong hoàn cảnh phòng chứa củi như vậy cũng ngủ được thật là một người thích nghi rất tốt .
Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ mỏng đã có vài kẽ hở, in ánh nắng trên người, ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu vang oanh oanh, gió mát phủ thổi hắt..
ánh nắng chói mắt,làm cho Gia Cát Long Phi có chút không quá thoải mái nhíu mày, hắn nói nhảm cái gì đó, theo thói quen lăn người một cái.
Phanh..... ván giường nhỏ hẹp chỉ chứa được một người, do trọng tâm không cân bằng bị lật nghiêng trên mặt đất, Gia Cát Long Phi bị ngã như chó ngồi ăn ***, nhất thời bị ngã đưa hắn tỉnh lại.
“Đau chết mất ...... Đau chết mất ......” Gia Cát Long Phi xoa xoa cái mông, hai mắt nhập nhèm nửa mở nửa khép rồi nhìn bốn phía một chút, có một đống củi, nóc nhà cũ rách, mặt đất đầy bụi, lúc này mới làm hắn nhớ ra mình đang sống ở trong kiếp trước .
Gia Cát Long Phi cười khổ một tiếng, bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, duỗi thân một cái.
“Không biết hiện tại mấy giờ rồi ? giống như còn sớm ......” Gia Cát Long Phi tự nói , đi ra cổng tre.
ánh dương ấm áp treo trên trời cao, da trời màu xanh, mây nhẹ trôi, trong không khí tràn ngập mùi sơn dã của cỏ cây hoa lá, hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác hết sức thoải mái.
“Long Phi đại ca, rời giường rồi à...... Tối hôm qua ngủ có tốt không?” Tiểu Hiên từ nhà tranh bên trong đi ra, mặc y phục cực kỳ đơn bạc, trong tay bưng một cái thúng, đựng những hạt thóc màu da cam.
Gia Cát Long Phi có điểm si mê ngắm nhìn, hắn từ trước đến giờ đối với cô bé cực kỳ mẫn cảm, chẳng qua là không nghĩ tới tiểu cô nương lần này lại hiện lên phong vị mê người.
“Người ta chẳng qua còn là tiểu cô nương......” Gia Cát Long Phi tỉnh ngộ lại, hắn không khỏi mỉn cười.
“Tiểu Hiên, buổi sáng tốt lành nha...... Lão bá đi vậy? Còn chưa rời giường à?”
“Ha ha, hiện tại đã là giờ Mùi, sáng sớm ông nội còn phải đi chợ ......”
“Nga, xem nào? Tý, xửu...... Mão...... Tuất, hợi...... Ách, nếu như đổi lại là hiện tại thì hẳn là tám giờ sáng, thật sự là còn sớm ......” Gia Cát Long Phi tự nhủ. Hắn bình thường đều khoảng 11,12h mới rời giường.
“Gia Cát đại ca, trong phòng có cháo trắng , hunh trước tiên ăn một chút đi......” Tiểu Hiên nhiệt tình nói, bình thời trừ ông nội sống cùng, ở ngoài cũng không có người nào và nàng nói chuyện.
“Được, Tiểu Hiên, lão bá bình thường đều là lên trên núi hái thuốc, sau đó ngày hôm sau ra trấn trên bán phải không?”
“Dạ vâng...... Bất quá đầu năm nay dược liệu bán không được chạy, có khi vài ngày bán không được một gói, có khi tiền bán thuốc còn không đủ một túi gạo trắng , ai!, cuộc sống ngày càng không tốt......”
“Như thế nào lại như vậy? Theo đạo lý, dược liệu hẳn là hàng hóa cung không đủ cầu mới đúng, như thế nào lại bán không được ?” Gia Cát Long Phi có chút không giải thích được nói, theo ánh mắt chuyên nghiệp của hắn mà nói, ở thời đại này điều kiện vệ sinh cũng không tốt lắm, người ta tương đối dễ dàng mắc bệnh , mắc bệnh thì sẽ uống thuốc, như vậy phải có một lượng lớn dược liệu cung ứng, cho nên làm nghề thầy thuốc thuộc loại dễ kiếm tiền, ít nhất cũng không thua lỗ, tại sao dược liệu lão bá lại bán không được?
“Di? gia gia đã về...... Hôm nay về sớm, làm ăn hẳn là không tệ......”
Gia Cát Long Phi theo ánh mắt Tiểu Hiên nhìn lại, phía trước đường mòn quả nhiên xuất hiện thân ảnh lão nhân, bên cạnh là con lừa ngày hôm qua hắn thấy, sau một lát, đã đến trước gia môn.
“gia gia, hôm nay làm ăn tốt chứ?”
“Đừng nói nữa, vẫn như cũ...... Ta thấy bán không được cái gì rồi trở về .” Lão nhân tâm tình lúc có chút buồn bực.
Gia Cát Long Phi nhìn những gói thuốc, ngửi ngửi mùi vị, quả thật là dược liệu thượng hảo, nhưng dược liệu tốt như vậy lại không người nào hỏi mua, nhìn không ra những thứ dược liệu quý này, người đó thật là mắt bị mù ...... Hắn từ lúc gây dựng sự nghiệp đến nay, đã làm ăn ít nhiều nói ra cũng có mười mấy loại, mà trong đó kinh doanh thảo dược nhiều lần nhất, cho nên, hắn đối với dược liệu coi như là có biết một hai .
“Lão bá, dược liệu của lão tốt như vậy, lại không ai mua, thật là quá đáng tiếc ......” Gia Cát Long Phi tiếc hận nói, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ là lão bá không hiểu chính phương thức đẩy mạnh tiêu thụ dược liệu, cho nên mới không có người nào hỏi mua.
Hắn xem một ít hỗn hợp dược liệu, trừ thảo dược ở ngoài, thậm chí còn có những dược liệu quý hiếm có tác dụng kết âm bổ dương, trong đầu nhất thời linh quang chợt lóe, nói:“Lão bá, ngày mai lão vẫn đi trấn phải không? cháu nghĩ đi theo lão bá nhìn......”
“được...... Bất quá, ngươi không vội về nhà sao?”
“đồ của cháu ngày hôm qua đã bị nữ thổ phỉ kia cướp hết sạch, giờ đây làm sao mua được thương hàng. Bất quá,cháu nghĩ ở đây vài hôm nữa, vì muốn tới vùng phụ cận trước tìm hiểu, cho nên chỉ sợ còn ở đây quấy rầy lão bá mấy ngày ......” Gia Cát Long Phi nói dối. Trước mắt hắn cũng không chỗ để đi, đối với thời đại này cũng không hiểu rõ, cho nên hắn cũng chỉ có thể kiếm cớ ở chỗ lão nhân trọ vài ngày .
“Hảo, vậy ngày mai cùng đi......”
Đêm khuya yên tĩnh, Gia Cát Long Phi ngồi ở phòng nhỏ bên ngoài, nhìn lên những ánh sao trên bầu trời đêm, âm thầm cảm thán.
“Bằng vào lực lượng của mình, khi nào ta mới có thể hoàn thành nguyện vọng kiếp trước, thay đổi vận mệnh, trở lại trong cuộc sống thực tế.” Gia Cát Long Phi nhìn nắm chặt cánh tay, cảm khái vạn phần.
Đúng lúc này, trong phòng Tiểu Hiên vọng lại âm thanh, Gia Cát Long Phi vừa chuyển đầu, ánh mắt nhìn vào phòng nhỏ, liền nhìn thấy Tiểu Hiên đang từ từ cởi khởi y phục, chuẩn bị tắm rửa, bởi vì nhà xí vô cùng đơn sơ, cho nên thân hình non mềm nhu nhược của Tiểu Hiên cùng với đồi núi thẳng đứng , có thể ở phía sau rèm tre thấy rõ ràng .
“mẹ nó ...... Như thế nào lại đúng lúc như vậy.” Gia Cát Long Phi nhất thời cảm thấy bên dưới tiểu hunh đệ có phản ứng, lại nghĩ tới vị hồng y nữ tử cưỡi ở trên người, cướp đi xử nam của hắn.
“Bất quá nàng chẳng qua là một tiểu cô nương, tiểu cô nương mang số khổ, giờ mất đi cha mẹ, còn bị người trong thôn áp bức......” Gia Cát Long Phi nhìn Tiểu Hiên, nhịn không được thở dài.