Tôi tựa lưng vào đống tuyết mềm, để mặc cho những bông tuyết bị đè ép dưới cơ thể mình. Da tôi lạnh gần như trùng với không khí xung quanh, và những mảng tuyết nhỏ bé êm tựa như nhung dưới làn da của tôi.
Bầu trời ở bên trên tôi quang đãng, lấp lánh với những ngôi sao, rực rở với những ánh sáng xanh và vàng. Những ngôi sao tạo nên những hình dạng ấn tượng, xoáy tít nổi bật trên nền trời đen tạo thành một quang cảnh bao la, hùng vĩ. Một vẽ đẹp trang nhã. Hoặc hơn thế nữa, một vẽ đẹp tinh tế. Có lẽ như thế nếu như tôi có thể đang thực sự ngắm nhìn nó.
Nhưng tôi không có tâm trạng để ngắm nhìn bất cứ thứ gì bây giờ. Đã sáu ngày trôi qua… sáu ngày, kể từ khi tôi đến ẩn náu nơi đây, ở vùng đất Denali hoang vu này, nhưng tôi vẫn không cảm thấy được tự do hơn kể từ giây phút đầu tiên tôi ngửi thấy mùi hương của cô gái đó.
Khi tôi ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh những vì sao, nó như thể có một vật cản trở giữa đôi mắt của tôi và vẻ đẹp của chúng. Vật cản trở đó là một khuôn mặt, chỉ là một khuôn mặt con người bình thường, nhưng dường như tôi không thể xua đuổi nó ra khỏi trí óc của mình.
Tôi nghe thấy những ý nghĩ của người đang tiến đến gần mình trước khi tôi nghe được những tiếng bước chân của người đó. Âm thanh của sự di chuyển chỉ như một tiếng thì thầm lờ mờ trên tuyết.
Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi Tanya đã theo tôi tới đây. Tôi biết cô ấy đã xem xét rất kĩ về cuộc nói chuyện này mấy ngày qua, suy nghĩ kỹ cho đến khi cô ấy chắc chắn chính xác về những gì cô ấy muốn nói.
Cô ấy xuất hiện trong tầm nhìn cách tôi sáu mươi thước, nhảy lên trên một gò đá đen đang nhô lên và đứng thăng bằng trên đầu những ngón chân trần của mình ở đó.
Làn da của Tanya lấp lánh bạc trong ánh sáng của những vì sao, và mái tóc xoăn dài màu vàng hoe của cô ấy tỏa sáng nhợt nhạt… Đôi mắt màu hổ phách của cô ấy sáng lên khi cô ấy quan sát tôi, và đôi môi đầy đặn của cô ấy chậm chạp giản ra thành một nụ cười.
Một vẽ đẹp sắc sảo. Nếu như tôi đang thực sự ngắm nhìn cô ấy. Tôi thở dài.
Cô ấy thu mình xuống trên một điểm của tảng đá để lấy đà, những đầu ngón tay của cô ấy chạm vào phiến đá, cơ thể của cô ấy cuộn lại.
“Đạn súng thần công”, cô ấy nghĩ.
Cô ấy phóng vụt vào trong không khí, hình dạng của cô ấy chỉ còn là một cái bóng, cái bóng xoắn lại khi cô ấy xoay tròn duyên dáng giữa tôi và những vì sao. Cô ấy cuộn tròn mình lại như một quả bóng, rồi chợt bắn mình vào đám tuyết bên cạnh tôi.
Một trận bão tuyết bay lên phủ trùm quanh tôi. Những ngôi sao trên bầu trời trở nên tối đen và tôi thì bị chôn sâu dưới lớp tuyết nhẹ tựa như lông đó.
Tôi lại thở dài, nhưng không di chuyển để chui lên khỏi lớp băng tuyết đó. Bóng tối dưới lớp tuyết không làm tệ đi nhưng cũng không cải thiện được vấn đề. Tôi vẫn thấy cùng một khuôn mặt đó.
"Edward?".
Và, tuyết đang bay lần nữa khi Tanya mau chóng “khai quật” tôi lên. Cô ấy phủi sạch lớp tuyết từ khuôn mặt không hề chuyển động của tôi, không hoàn toàn nhìn vào đôi mắt tôi.
"Xin lỗi," cô ấy lẩm bẩm. "Tôi chỉ đùa thôi mà”.
"Tôi biết. Trò đùa này vui lắm".
Miệng của cô ấy xệch xuống.
"Irina và Kate nói là tôi nên để anh một mình. Họ nghĩ rằng tôi đang làm phiền anh".
"Không có đâu," tôi quả quyết với cô ấy. "Trái lại, tôi mới là một người khiếm nhã - khiếm nhã một cách đáng ghê tởm. Tôi rất tiếc ".
“Anh đang định trở về nhà phải không?” Cô ấy nghĩ thế.
"Tôi… vẫn chưa… quyết định điều đó".
“Nhưng anh cũng đang đâu có ở đây.” Bây giờ cô ấy đang cảm thấy nuối tiếc và buồn bã.
"Không phải thế.”
Cô ấy nhăn nhó. "Đó là lỗi của tôi phải không?"
"Tất nhiên là không rồi," tôi nói dối một cách suôn sẻ.
"Không cần phải tử tế như thế đâu."
Tôi mỉm cười.
Tôi làm anh khó chịu, cô ấy buộc tội chính mình.
"Không".
Cô ấy nhướng một bên mày, sự bày tỏ vẽ không tin tưởng của cô ấy làm cho tôi phải bật cười. Một tiếng cười ngắn, theo sau đó lại là một tiếng thở dài khác.
“Được rồi," Tôi thừa nhận. "Chỉ một chút thôi".
Cô ấy cũng thở dài và chống cằm lên những bàn tay mình. Cô ấy đang thất vọng.
"Cô hấp dẫn gấp nghìn lần so với những ngôi sao kia, Tanya. Tất nhiên là cô nhận thấy rõ điều đó mà. Đừng để tính ngoan cố của tôi phá hỏng sự tự tin của chính mình". Tôi cười thầm ở khả năng không thể xảy ra được đó.
"Tôi chưa từng bị từ chối," cô ấy càu nhàu, môi dưới của cô ấy đưa ra ngoài thành một cái bĩu môi thật hấp dẫn.
"Chắc chắn là không rồi," tôi đồng ý, cố gắng với một chút thành công để phớt lờ những suy nghĩ của cô ấy khi cô ấy nhanh chóng sàng lọc ký ức về hàng ngàn cuộc chinh phục thành công của mình. Hầu hết Tanya thích những người đàn ông con người - họ đông dân hơn nhiều so với chúng tôi, với những ưu điểm là da họ mềm và ấm... Và luôn luôn nồng nhiệt, chắc chắn rồi.
"Hồ ly tinh" tôi trêu chọc, hy vọng cắt ngang những hình ảnh đang đu đưa trong đầu của cô ấy.
Cô ấy cười, để lộ hàm răng sáng bóng của mình. "Người kỳ lạ".
Trái với Carlisle, Tanya và những người chị gái của cô ấy đã khám phá ra lương tâm của họ chậm hơn. Cuối cùng thì tình yêu của họ dành cho những người đàn ông loài người đã khiến họ chế ngự được sự khát máu. Bây giờ những người đàn ông mà họ đã yêu… vẫn sống.
“Khi anh xuất hiện ở đây,” Tanya nói một cách chậm rãi. "Tôi đã nghĩ rằng…
Tôi biết điều mà cô ấy đang nghĩ. Và lẽ ra tôi nên đoán ra là cô ấy sẽ cảm thấy điều đó. Nhưng vào lúc đó tôi đã không ở trong tình trạng tốt nhất để phân tích bất cứ điều gì.
"Cô nghĩ rằng tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình".
"Vâng". Cô ấy cáu kỉnh.
"Tôi cảm thấy thật kinh khủng về việc đang đùa giỡn với sự mong đợi của cô, Tanya. Tôi không có ý đó… Tôi đã không nghĩ gì nhiều khi tôi bỏ đi. Chỉ là bởi vì tôi đã bỏ đi… hơi vội vã ".
"Tôi không cho rằng anh sẽ nói với tôi lý do vì sao…?"
Tôi ngồi thẳng lên và khoanh những cánh tay của tôi lại quanh chân mình, cuộn tròn lại cảnh giác. "Tôi không muốn nói về điều đó".
Tanya, Irina và Kate đã sống rất tốt ở cuộc sống này mà họ đã cống hiến. Tốt, ở một vài khía cạnh nào đó, thậm chí hơn cả so với Carlisle. Mặc dù gần gũi một cách quá thân thiết đến độ điên rồ với những con người – những con mồi của họ, họ vẫn không phạm phải sai lầm. Tôi quá xấu hổ để thừa nhận tình trạng yếu kém của mình tới Tanya.
"Rắc rối với phụ nữ à?" Cô ấy đoán, phớt lờ đi sự miễn cưỡng của tôi.
Tôi cười một cách ảm đạm. "Không phải theo cách mà cô nghĩ đâu".
Cô ấy yên lặng. Tôi lắng nghe những ý nghĩ của cô ấy khi cô ấy đưa ra những lời phỏng đoán khác, cố gắng giải đoán ý nghĩa của những lời tôi vừa nói.
"Cô thậm chí còn nghĩ sai hoàn toàn nữa," tôi nói với cô ấy.
"Cho tôi một lời gợi ý đi?" cô ấy đề nghị.
"Đừng nói đến đề tài này nữa mà, Tanya".
Cô ấy lại im lặng, vẫn suy đoán. Tôi phớt lờ cô ấy, cố gắng một cách vô vọng để giải đoán bí ẩn của những vì sao.
Cô ấy bỏ cuộc sau một lúc im lặng, và những ý nghĩ của cô ấy tiếp tục theo một hướng mới.
“Anh sẽ đi đâu, Edward, nếu anh rời khỏi đây? Trở về với Carlisle à?”
"Tôi không nghĩ vậy," tôi thầm thì.
Tôi sẽ đi đâu đây? Tôi không thể nghĩ đến một nơi nào trên hành tinh này đủ hấp dẫn cho tôi. Chẳng có điều gì tôi muốn thấy hoặc muốn làm. Bởi vì, bất cứ nơi nào tôi đi, đó cũng không phải là nơi tôi muốn đến mà chỉ là nơi tôi dùng để trốn chạy.
Tôi ghét điều đó. Khi mà tôi đã trở thành một kẻ hèn nhát như thế?
Tanya phóng cánh tay hẹp của cô ấy quàng qua vai tôi. Tôi cứng người, nhưng không giật lùi lại ra ngoài từ sự đụng chạm của cô ấy. Cô ấy chẳng có ý gì hơn ngoài sự thoải mái thân thiện. Hầu như là thế.
"Tôi nghĩ là anh sẽ trở về" cô ấy nói, giọng nói của cô ấy chỉ còn lại chút dấu vết của một chất giọng Nga đã mất từ lâu của cô ấy. "Cho dù có bất kỳ vấn đề gì… hoặc có bất kỳ ai... đó đang ám ảnh anh. Anh cũng sẽ luôn đối mặt để giải quyết nó. Anh là người như thế".
Những ý nghĩ của cô ấy chắc chắn như những lời mà cô ấy vừa nói ra vậy. Tôi cố gắng suy ngẫm về những điều mà cô ấy đã nghĩ. Một người mà luôn đối mặt với mọi vấn đề. Thật thú vị để nghĩ lại về bản thân tôi theo cách đó lần nữa. Trước cái giờ phút khủng khiếp đó trong lớp sinh học ở trường trung học cách đây một thời gian ngắn, tôi đã không bao giờ nghi ngờ về khả năng, dũng khí của mình khi đối mặt với những khó khăn.
Tôi hôn lên má của cô ấy, và rút lại ngay lập tức khi cô ấy nhăn mặt về phía tôi, đôi môi của cô ấy mím chặt lại. Cô ấy cười một cách buồn bã ở sự tinh ý của tôi.
"Cảm ơn cô, Tanya. Tôi cần nghe điều đó ".
Những ý nghĩ của cô ấy thay đổi một cách nhanh chóng. "Đừng khách sáo. Tôi mong là anh sẽ giãi quyết được các vấn đề, Edward."
"Tôi xin lỗi, Tanya. Cô biết là cô quá tốt để dành cho tôi mà. Tôi chỉ là… chưa tìm thấy cái mà tôi đang tìm kiếm".
"Tốt thôi, nếu như anh rời khỏi đây trước khi gặp lại tôi thì… tạm biệt nhé, Edward".
"Tạm biệt, Tanya". Khi tôi nói những lời đó, tôi có thể thấy điều đó. Tôi có thể thấy chính mình rời đi. Trở nên mạnh mẽ hơn đủ để trở về nơi tôi muốn thuộc về. "Cám ơn lần nữa."
Cô ấy đứng dậy trên đôi chân của mình một cách nhanh nhẹn, và sau đó cô ấy chạy đi, lướt qua tuyết nhanh đến nổi chân của cô ấy chưa kịp chạm lên mặt tuyết, không để lại dấu vết gì trên đó. Cô ấy đã không nhìn lại. Sự từ chối của tôi gây khó chịu cho cô ấy hơn là những gì cô ấy đã chịu trước đây, thậm chí trong cả những ý nghĩ của cô ấy. Cô ấy sẽ không muốn gặp lại tôi lần nữa cho đến khi tôi rời khỏi.
Miệng của tôi méo mó với một sự hổ thẹn. Tôi không muốn làm tổn thương Tanya, mặc dù những tình cảm của cô ấy không sâu đậm, rõ ràng, và, bất luận thế nào đi nữa, thì tôi cũng không thể đáp lại. Nhưng điều đó vẫn làm cho tôi cảm thấy mình thật là tồi tệ.
Tôi đặt cằm lên đầu gối, và ngước nhìn những ngôi sao một lần nữa, dù vậy tôi chợt cảm thấy lo lắng về quyết định của mình. Tôi biết rằng Alice sẽ nhìn thấy việc tôi trở về nhà, và cô ấy sẽ nói điều đó với mọi người. Điều này sẽ làm họ vui - đặc biệt là Carlisle và Esme. Nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm vào những ngôi sao thêm một lúc nữa, cố gắng để nhìn xuyên qua cái khuôn mặt trong đầu của tôi. Ở giữa tôi và những ánh sáng lấp lánh trên bầu trời, một đôi mắt màu nâu, bối rối đang nhìn lại tôi, dường như đang hỏi rằng cái quyết định này sẽ có ý nghĩa như thế nào cho cô ấy. Tất nhiên, tôi không thể chắc chắn rằng đó thực sự là điều mà đôi mắt tò mò của cô ấy đang tìm kiếm. Thậm chí trong trí tưởng tượng của mình, tôi cũng không thể nghe được những ý nghĩ của cô gái đó. Đôi mắt của Bella Swan tiếp tục dò hỏi, và cái ý nghĩ tìm hiểu về những ngôi sao trên kia lại tiếp tục lẫn tránh tôi. Với một cái thở dài nặng nề, tôi từ bỏ, và đứng dậy.
Nếu tôi chạy, tôi sẽ trở lại xe ô tô của Carlisle trong chưa đến một giờ nữa… Tôi muốn nhanh chóng gặp lại mọi người trong gia đình - và rất muốn được là một Edward luôn đương đầu với mọi thử thách – Tôi lao vụt đi xuyên qua cánh đồng tuyết phủ dưới ngàn ánh sao, không để lại bất kỳ một dấu chân nào.
"Mọi thứ sẽ ổn thôi," Alice thở ra. Đôi mắt của cô ấy đang mơ màng, và Jasper đặt bàn tay của anh ấy một cách nhẹ nhàng qua khủy tay của cô ấy, dẫn lối cho cô ấy đi theo chúng tôi vào nhà ăn. Rosalie và Emmett đang dẫn đầu, Emmett đang nhìn một cách vô lý như một vệ sĩ ở giữa lãnh thổ của kẻ thù. Rose cũng nhìn thận trọng, nhưng tức tối hơn là bảo vệ.
"Tất nhiên rồi," tôi càu nhàu. Cách cư xử của họ thật lố bịch. Nếu tôi không chắc chắn rằng tôi có thể xử lý được chuyện này thì có lẽ tôi đã ở nhà rồi.
Sự thay đổi đột ngột từ những buổi sáng hàng ngày bình thường, thậm chí rất vui vẽ của chúng tôi tới sự cảnh giác quá mức cần thiết này có thể đã rất buồn cười nếu nó không làm tôi phát cáu. Có tuyết rơi đêm qua, và Emmett với Jasper đã tận dụng sự rối trí của tôi để “oanh tạc” tôi bằng những quả cầu tuyết; khi họ thấy chán nản với sự thiếu phản ứng lại của tôi, họ quay sang “tấn công” lẫn nhau.
"Cô ấy không có ở đây, nhưng cô ấy đang trên đường đến… cô ấy sẽ không ở ngay hướng gió nếu chúng ta vẫn ngồi ở vị trí thường ngày của mình".
"Tất nhiên là chúng ta sẽ ngồi ở cái bàn thường ngày của chúng ta rồi. Dừng lại đi, Alice. Em đang “đùa giỡn” với các dây thần kinh của anh đấy. Anh hoàn toàn ổn mà".
Cô ấy chớp mắt một cái khi Jasper kéo cô ấy vào trong chỗ ngồi của mình, và cuối cùng thì đôi mắt của cô ấy cũng tập trung được vào khuôn mặt của tôi.
"Hửm" cô ấy nói, nghe như vừa chợt “tỉnh mộng”. "À, em nghĩ là anh đúng".
"Tất nhiên là anh đúng rồi," tôi thì thầm.
Tôi ghét việc mình là sự tập trung của những lo lắng của họ. Bất giác, tôi cảm thấy đồng cảm với Jasper khi nhớ về tất cả khoãng thời gian mà chúng tôi đã bảo vệ quanh anh ấy. Anh ấy bắt gặp cái liếc nhìn thoáng qua của tôi, và mỉm cười.
"Khó chịu lắm phải không?"
Tôi nhăn nhó đồng tình với anh ấy.
Chẳng phải chỉ vừa mới tuần trước, căn phòng dài và buồn tẻ này đã dường như quá là ảm đạm và chán nản đối với tôi sao? Nó dường như là một giấc ngủ, như một tình trạng hôn mê, khi ở đây sao?
Thế mà hôm nay, những dây thần kinh của tôi lại căng cứng - như những dây đàn piano bị căng ra khi phải chịu áp lực đàn cao nhất. Các giác quan của tôi mở rộng ra - cảnh giác; tôi đọc lướt qua mọi âm thanh, mọi cái nhìn, mọi sự di chuyển, mọi ý nghĩ của không khí xung quanh mình. Đặc biệt là những ý nghĩ. Chỉ có một giác quan mà tôi khóa lại, từ chối sử dụng. Khướu giác, tất nhiên rồi. Tôi đã không thở.
Tôi đang mong chờ để nghe nhiều hơn về gia đình nhà Cullen ở những ý nghĩ mà tôi đang xem xét. Cả ngày nay tôi đang chờ đợi, tìm kiếm về bất kỳ một thông tin gì đó mới mà Bella Swan có lẽ đã tiết lộ, với một cố gắng là sẽ thấy được hướng đi của một câu chuyện đồn thổi mới. Nhưng không có gì cả. Không một ai nhận thấy năm ma-cà-rồng trong nhà ăn này, giống như là trước khi cô gái mới chuyển đến vậy. Vài người ở đây vẫn đang nghĩ đến cô gái đó, vẫn nghĩ cùng những ý nghĩ từ tuần trước. Thay vì phát hiện này tẻ nhạt với tôi một cách khó tả thì bây giờ tôi như bị mê hoặc.
Cô ấy đã chẳng nói gì với bất cứ ai về tôi sao?
Không thể nào mà cô ấy đã không chú ý đến cái nhìn chừng chừng đầy sát khí và đen tối của tôi. Tôi đã nhìn thấy phản ứng của cô ấy với nó. Chắc chắn… tôi nghi ngờ về sự ngờ nghệch của cô ấy. Tôi đã tự thuyết phục mình rằng có lẽ cô ấy đã nói chuyện đó với vài người nào khác, thậm chí có thể đã phóng đại câu truyện lên một chút để nghe nó hay hơn… Dẫn tôi đến một vài tình huống bị đe dọa bại lộ.
Và sau đó, cô ấy cũng đã nghe việc tôi cố gắng đổi giờ học môn sinh vật. Cô ấy chắc hẳn đã tự hỏi, sau khi thấy biểu hiện của tôi, rằng liệu có phải cô ấy chính là nguyên nhân. Một cô gái bình thường có lẽ đã hỏi loanh quoanh, so sánh sự trải nghiệm của mình với những người khác, tìm kiếm điểm chung mà qua đó có thể giải thích được cách hành xử của tôi, để cô ấy không cảm thấy mình lạc lõng. Là con người, ai luôn luôn cũng muốn nổi bật và không muốn mình trở nên quá mờ nhạt… Để hòa hợp với mọi người khác xung quanh họ như một đàn cừu không có nét gì khác biệt. Sự cần thiết này càng đặc biệt mạnh hơn trong suốt giai đoạn đang trưởng thành của con người. Cô gái này cũng sẽ không là ngoại lệ với những nguyên tắc đó.
Nhưng không ai trong tất cả những người ở đây có bất kỳ chút chú ý nào vào chổ chúng tôi đang ngồi ở cái bàn thường ngày của mình. Bella phải là người rụt rè một cách khác thường lắm nếu cô ấy không tâm sự với một ai cả. Có thể cô ấy đã nói với cha của cô ấy, có lẽ vì đó là mối quan hệ thân thiết nhất… mặc dù dường như điều đó khó có thể xảy ra, thực tế là thời gian mà cô ấy đã sống cùng với ông ấy quá ít trong xuyên suốt cuộc đời của mình. Cô ấy sẽ gần gũi với người mẹ của mình hơn. Tuy vậy, tôi vẫn sẽ phải sớm đi ngang qua ngài cảnh sát trưởng Swan một lúc nào đó và lắng nghe những gì ông ấy đang nghĩ.
"Có gì mới không" Jasper hỏi.
"Chẳng có gì. Cô ta đã chẳng nói bất cứ điều gì "
Tất cả bọn họ đều nhướng một bên mày của mình lên ở cái tin tức này.
"Có thể em đã không điên lên như em nghĩ " Emmett nói, cười thầm."Anh cá là anh có thể làm cô ấy hoảng sợ tốt hơn".
Tôi đảo mắt nhìn anh ấy
"Không biết tại sao…?" Anh ấy lại cảm thấy khó hiểu bởi cái tiết lộ vừa rồi của tôi về sự im lặng khác thường của cô gái này.
"Điều đó là ngoại lệ với chúng ta. Em không biết ".
“Cô ấy đang đi vào” ngay lúc đó, Alice lẩm bẩm. Tôi cảm thấy cơ thể của mình căng cứng. "Cố gắng nhìn cho giống một con người nào".
“Con người? Em vừa nói là “con người” hả?” Emmett hỏi.
Anh ấy đưa nắm tay phải của mình lên, xoay những ngón tay của mình để lộ một quả cầu tuyết mà anh ấy đang giữ trong lòng bàn tay của mình. Tất nhiên nó đã không tan chảy trong đó. Anh ấy chỉ như đang siết chặt nó trong một khối băng là tay của mình mà thôi. Anh ấy nhìn Jasper, nhưng tôi thấy hướng những ý nghĩ của anh ấy. Và cả Alice cũng vậy, tất nhiên. Khi anh ấy ném mạnh đột ngột quả cầu tuyết vào cô ấy, cô ấy đã hất nó ra xa chỉ với một cái phủi tay nhẹ nhàng, thờ ơ của mình. Quả cầu tuyết nảy bật lên ngang qua chiều dài của nhà ăn, quá nhanh để những cặp mắt của những con người bình thường có thể nhìn thấy và vỡ tan với một tiếng kêu răng rắc chói tai khi va vào bức tường gạch. Những viên gạch cũng kêu lên tanh tách.
Tất cả những cái đầu ở góc phòng đó quay sang nhìn chằm chằm vào đống băng vỡ trên sàn, và sau đó quay lại để tìm thủ phạm. Họ không nhìn xa hơn một vài cái bàn. Và không ai nhìn chúng tôi.
"Rất con người đó Emmett," Rosalie nói gay gắt. "Tại sao anh không đi xuyên qua tường trong khi anh tới đây luôn đi?"
"Có thể nhìn sẽ ấn tượng hơn nếu như anh làm thế đấy, đồ trẻ con".
Tôi cố gắng chú ý nhìn họ, giữ một nụ cười trên khuôn mặt của mình như thể tôi là một phần của những lời nói đùa của họ. Tôi không cho phép bản thân mình nhìn hướng về nơi mà tôi biết cô ấy đang đứng. Nhưng đó là tất cả, bởi vì tôi vẫn đang lắng nghe.
Tôi có thể nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn của Jessica với cô gái mới, người mà dường như cũng bị bối rối, khi đang đứng bất động trong hàng chờ mua thức ăn. Tôi đã thấy, trong ý nghĩ của Jessica, rằng đôi má của Bella Swan đang ửng hồng lên một lần nữa do máu.
Tôi hít vào những hơi thở nông, ngắn, sẵn sàng để ngừng thở nếu có bất cứ chút dấu vết nào mùi hương của cô ấy trong không khí ở gần tôi.
Mike Newton đã ở đó với hai cô gái. Tôi nghe cả hai giọng nói của anh ta, trí óc và ngôn từ, khi anh ta hỏi Jessica có gì không ổn với cô gái Swan này. Tôi không thích cái cách mà những ý nghĩ của anh ta quẩn quanh cô ấy, những hình ảnh tưởng tượng đang đu đưa trong trí óc đã làm phiền muộn anh ta khi anh ta nhìn thấy cô gái ấy bắt đầu ngước lên từ sự lơ đãng của mình như thể cô ấy đã quên mất sự hiện diện của anh ta ở đó vậy.
"Mình không sao cả" tôi nghe Bella nói bằng một chất giọng nhỏ xíu, nhưng rõ ràng. Nó dường như reo lên như một tiếng chuông ngân át đi những tiếng nói bập bẹ trong nhà ăn này, nhưng tôi biết đó chỉ là bởi vì tôi đang lắng nghe tiếng nói ấy quá chăm chú.
“Hôm nay mình sẽ chỉ uống soda thôi” cô ấy tiếp tục nói khi cô ấy tiến lên cho kịp hàng.
Tôi không thể không đưa mắt liếc nhìn một cái về hướng của cô gái. Cô ấy đang nhìn xuống sàn nhà, máu đang dần dần tan đi trên khuôn mặt của cô ấy. Tôi quay nhanh đi, nhìn Emmett, người mà bây giờ đang cười nhạo với cái nụ cười trông như đau khổ trên khuôn mặt của tôi.
Cậu nhìn như muốn bệnh vậy, em trai.
Tôi sắp xếp lại những biểu hiện của mình sao cho trông có vẽ như thờ ơ và bình thường.
Jessica đang rất băn khoăn về sự thiếu ham muốn của cô gái. "Bồ không cảm thấy đói sao?"
"Kỳ thực thì mình có hơi mệt một tí". Giọng nói của cô ấy thấp hơn, nhưng vẫn rất rõ ràng.
Vì sao điều này lại làm tôi bận tâm, có phải cái ý muốn bảo vệ này có liên quan đến những ý nghĩ xuất phát từ Mike Newton không? Có cái gì đó giống như là chiếm hữu vậy? Nếu Mike Newton cảm thấy lo lắng một cách không cần thiết cho cô ấy thì đó cũng chẳng phải là chuyện của tôi. Có lẽ đây là cách mọi người cư xử với cô ấy. Chẳng phải tôi cũng đã muốn bảo vệ cô ấy theo bản năng sao? Trước khi tôi muốn giết cô ấy, thì tôi cũng đã thế…
Nhưng cô gái này bị bệnh à?
Thật khó để mà biết được - cô ấy nhìn quá mỏng manh với làn da nhợt nhạt của mình… Và tôi nhận ra rằng tôi cũng đang lo lắng như một tên ngốc… Tôi ép bản thân mình không nghĩ về sức khỏe của cô ấy nữa.
Bất chấp, tôi vẫn không thích quan sát cô ấy qua những ý nghĩ của Mike. Tôi chuyển qua suy nghĩ của Jessica, xem xét một cách cẩn thận khi ba người họ chọn một cái bàn để ngồi. May mắn thay, họ ngồi với những người bạn thường ngày của Jessica, ở một trong số những cái bàn đầu tiên trong phòng. Không ngay chiều gió, như Alice đã đoan chắc.
Alice thúc khuỷu tay tôi. Cô ấy sẽ sớm nhìn chúng ta thôi, hãy hành động như một con người.
Tôi ép chặt những chiếc răng của tôi ở đằng sau nụ cười của mình.
“Tốt hơn rồi đó, Edward” Emmett nói. “Thành thật mà nói. Để em giết một con người thì đó là điều khó có thể xãy ra nhất trên thế gian này.”
“Rồi anh sẽ biết thôi” tôi lẩm bẩm.
Emmett bật cười. “Cậu phải học cách để khắc phục những điều đó. Như anh đã làm. Sự vĩnh cửu là một thời gian dài đầm mình trong tội lỗi”.
Ngay lúc đó, Alice ném một nắm tuyết nhỏ mà cô ấy đã giấu vào trong khuôn mặt không hề ngờ trước của Emmett.
Anh ấy chớp mắt, ngạc nhiên, rồi sau đó bật cười.
“Là em muốn thế nhé,” Emmentt nói trong khi hất mái tóc ướt sũng nước của mình về phía cô ấy. Tuyết, đang tan chảy trong căn phòng ấm áp này, bay ra từ mái tóc của anh ấy như một cái vòi sen chảy mạnh mà một nửa là nước, một nửa là băng.
"Ew!" Rose phàn nàn, trong khi cô ấy và Alice giật bắn người lại để tránh.
Alice cười, và tất cả chúng tôi cùng tham gia. Tôi có thể thấy trong đầu của Alice cái cách mà cô ấy giàn xếp cái giây phút hoàn hảo này như thế nào và tôi biết rằng cô gái đó - tôi nên ngừng nghĩ về cô ấy theo cái cách như thể cô ấy là cô gái duy nhất trong thế giới này - Bella có thể đang xem chúng tôi cười đùa và giỡn hớt, trông vui vẽ, rất “con người” và hoàn mỹ như một bức họa của Norman Rockwell.
Alice vẫn tiếp tục cười, và cầm cái khay của cô ấy lên như một cái khiên. Cô gái đó - Bella vẫn đang quan sát chúng tôi.
…lại quan sát gia đình nhà Cullen nữa rồi, người nào đó đã nghĩ, bắt được sự chú ý của tôi.
Tôi tự động nhìn về hướng lời kêu gọi không chủ tâm kia, nhận ra khi đôi mắt của tôi tìm thấy ngay nơi xuất phát của giọng nói đó - tôi đã lắng nghe nó quá nhiều ngày hôm nay.
Nhưng đôi mắt của tôi chỉ lướt ngang qua Jessica, và tập trung vào cái nhìn chằm chằm sắc sảo của cô gái ấy.
Cô ấy nhìn nhanh xuống, che giấu bên dưới mái tóc dày của mình lần nữa.
Cô ấy đang nghĩ gì vậy? Sự bực mình dường như càng tăng lên theo thời gian thay vì giảm đi. Tôi cố gắng - không chắc chắn về những gì mà tôi đang làm bởi vì tôi chưa bao giờ phải cố gắng làm điều này trước đây - để thử thách với trí óc của mình về sự im lặng xung quanh cô ấy. Tôi còn có khả năng nghe được nhiều hơn thường lệ một cách rất tự nhiên, mà không cần phải hỏi; tôi không bao giờ phải dùng đến khả năng này. Nhưng bây giờ tôi đang tập trung, cố gắng để vượt qua bất cứ cái rào chắn nào đang bao bọc xung quanh cô gái ấy.
Không có gì ngoài sự im lặng.
Có chuyện gì với cô gái này vậy? Jessica nghĩ, lặp lại sự bực mình của chính tôi.
“Edward Cullen đang nhìn bồ kìa” cô ta thì thầm vào tai của cô gái Swan, kèm theo một tiếng cười khúc khích. Không hề có chút dấu vết sự ghen tị cáu giận của cô ta trong giọng nói. Jessica dường như rất khéo léo ở tình bạn giả vờ này.
Tôi lắng nghe, một cách mê mải, tới câu trả lời của cô gái ấy.
“Anh ta không tức giận, phải không?” cô ấy thì thầm đáp lại.
Vậy là cô ấy đã chú ý tới phản ứng dữ dội của tôi vào tuần trước. Tất nhiên là cô ấy đã.
Câu hỏi khiến Jessica bối rối. Tôi thấy khuôn mặt của mình trong ý nghĩ của cô ta khi cô ta kiểm tra biểu hiện của tôi, nhưng tôi đã không nhìn lại. Tôi vẫn đang tập trung vào cô gái ấy, cố gắng để nghe một cái gì đó. Nhưng sự tập trung chăm chú của tôi dường như cũng không giúp ít được gì.
"Không," Jess nói với cô ấy, và tôi biết rằng cô ta ước gì cô ta có thể nói có – sự chú ý của tôi vào cô gái Bella đang giày vò bên trong cô ta - mặc dù nó không được biểu hiện ra ngoài giọng nói của cô ấy. “Sao anh ta lại phải như thế?”
“Tôi nghĩ anh ta không thích tôi,” cô gái thì thầm trở lại, gụt đầu xuống trên cánh tay của mình như thể cô ấy bất ngờ bị kiệt sức. Tôi cố gắng để hiểu hành động này, nhưng tôi cũng chỉ có thể đưa ra những lời phỏng đoán. Có lẽ cô ấy đang mệt.
“Nhà Cullen không thích ai cả,” Jess trấn an cô ấy. “Ừm, mà họ có thèm quan tâm xem có ai là người thích mình đâu”. Họ chưa từng. Ý nghĩ của cô ấy vang lên như một tiếng phàn nàn. “Nhưng anh ấy vẫn đang nhìn bồ kìa”.
“Thôi, bồ đừng để ý đến anh ta nữa,” cô gái nói một cách lo lắng, ngước đầu lên từ cánh tay của mình để chắc rằng Jessica đã nghe theo.
Jessica cười rúc rích, nhưng đã làm theo yêu cầu.
Cô gái ấy đã không nhìn đi đâu xa khỏi cái bàn của mình cho đến hết phần thời gian còn lại của giờ ăn trưa. Tôi đã nghĩ - mặc dù tất nhiên là tôi không thể chắc chắn - rằng hành động này là có chủ ý. Dường như cô ấy rất muốn nhìn tôi. Cơ thể của cô ấy hơi hướng lên một chút về phía tôi, cằm của cô ấy bắt đầu đưa ra, và sau đó cô ấy nhận ra điều này… hít vào một hơi thật sâu, rồi nhìn chằm chằm vào những người đang nói chuyện.
Tôi phớt lờ mọi ý nghĩ của những người khác xunh quanh cô gái ấy trong hầu hết phần thời gian còn lại, nếu như họ không nghĩ đến, dù chỉ trong giây lát, về cô ta. Mike Newton đang lập kế hoạch cho một cuộc chiến bão tuyết ở bãi đậu xe sau giờ học, anh ta dường như không nhận ra rằng tuyết sẽ sớm bị thay thế bởi một cơn mưa. Sự đu đưa của những bông tuyết mềm trên mái nhà đã trở nên nghe lộp bộp rõ hơn bởi những giọt mưa. Anh ta thật sự không thể nghe thấy được sự thay đổi này sao? Âm thanh đó dường như quá lớn với tôi.
Khi giờ ăn trưa kết thúc, tôi vẫn ngồi lại trong chỗ của mình. Những con người khác đã ra ngoài, và tôi bắt bản thân mình cố gắng để phân biệt những tiếng bước chân của cô ấy trong số những âm thanh còn lại, như thể có cái gì đó quan trọng hoặc khác thường về chúng vậy. Thật là ngốc nghếch.
Những người trong gia đình tôi cũng không có bất kỳ động thái nào để rời đi. Họ chờ đợi để thấy những gì tôi sẽ làm.
Tôi sẽ đến lớp, ngồi bên cạnh cô gái nơi mà tôi có thể ngửi thấy mùi hương có uy lực một cách kỳ lạ từ dòng máu của cô ta và cảm thấy hơi ấm xung điện của cô ta trong không khí trên làn da mình? Tôi có đủ mạnh để làm điều đó? Hoặc tôi có đủ sức chịu đựng cho một ngày?
“Em… nghĩ là sẽ ổn thôi,” Alice nói một cách do dự. “Trí óc của anh đã đặt ra… Em nghĩ là anh sẽ làm được cho đến qua giờ học”.
Nhưng Alice đã biết rõ trí óc có thể thay đổi nhanh như thế nào.
“Tại sao bắt buộc phải làm thế, Edward?” Jasper hỏi. Mặc dù anh ấy đã không muốn cảm thấy tự mãn khi nghĩ rằng bây giờ tôi là một người yếu đuối, tôi vẫn có thể nghe thấy điều đó từ anh ấy, dù chỉ một chút thôi. “Hãy về nhà đi. Chuyện này có thể chậm lại mà.”
“Sao lại phải thỏa thiệp như vậy?” Emmett không đồng ý. “Hoặc là cậu ấy sẽ giết cô ấy hoặc cậu ấy sẽ không. Chẳng phải tốt hơn là nên giải quyết nó dứt điểm ngay bây giờ luôn sao”.
"Tôi không muốn chuyển đi," Rosalie phàn nàn."Tôi không muốn phải bắt đầu lại. Chúng ta đang ở trong trường đó, Emmett."
Tôi đã do dự khi quyết định. Tôi đã muốn… đã rất muốn đương đầu với nó hơn là thay vì trốn chạy lần nữa. Nhưng tôi cũng không muốn đẩy bản thân mình đi quá xa. Đã là một sai lầm vào tuần trước với Jasper khi đã quá lâu mà không đi săn; chẳng phải đây cũng là một sai lầm không kém hay sao?
Tôi không muốn buộc phải rời bỏ gia đình của mình. Không ai trong số họ muốn tôi làm điều đó.
Nhưng tôi muốn đi tới lớp sinh vật của tôi. Tôi nhận ra rằng tôi muốn thấy khuôn mặt của cô gái ấy một lần nữa.
Đó là cái mà khiến tôi đã quyết định… Tính hiếu kỳ… Tôi giận dữ với chính bản thân mình vì đã cảm thấy điều đó. Chẳng phải tôi đã hứa với chính bản thân mình rằng tôi sẽ không để sự im lặng trong trí óc của cô gái đó làm cho tôi bị thu hút một cách quá mức sao? Vẫn chưa… tôi vẫn ở đây… nhưng sự thu hút đó quá mạnh.
Tôi muốn biết những gì mà cô ấy đang nghĩ. Trí óc của cô ấy đã đóng lại, nhưng đôi mắt của cô ấy lại đang mở ra. Có lẽ, tôi có thể đọc được chúng thay vào đó.
“Không, Rose, em nghĩ là nó thực sự sẽ ổn,” Alice nói. “Nó… gần như chắc chắn. Em dám chắc chín mươi ba phần trăm là sẽ không có gì tồi tệ xảy ra nếu anh ấy đi đến lớp”. Cô ấy nhìn tôi dò hỏi, băn khoăn không biết những gì đã thay đổi trong suy nghĩ của tôi đã khiến cho sự tiên thị của cô ấy trong tương lai lại chắc chắn hơn thế.
Tính hiếu kỳ sẽ đủ để giữ Bella Swan sống sót chăng?
Emmett đã đúng, mặc dù - tại sao lại không phải là theo một cách khác? Tôi sẽ đối mặt với sự cám dỗ này.
“Đến lớp đi” tôi yêu cầu, đẩy mình ra xa khỏi cái bàn. Tôi quay đi và sải bước ra xa rời khỏi họ mà không nhìn lại. Tôi có thể nghe thấy sự lo lắng của Alice, sự chỉ trích gay gắt của Jasper, sự tán thành của Emmett và sự cáu giận của Rosalie theo phía sau mình.
Tôi hít vào một hơi thở cuối cùng thật sâu ở trước cửa lớp, và sau đó giữ nó ở trong phổi của mình khi tôi bước vào trong căn phòng nhỏ bé, ấm áp.
Tôi đã không đến trể. Giáo sư Banner vẫn đang chuẩn bị cho giờ thực hành hôm nay. Cô gái ấy đã ngồi ở cái bàn của chúng tôi, khuôn mặt của cô ấy nhìn xuống, chú ý vào quyển vỡ mà cô ấy đang vẽ nguệch ngoạc trên đó. Tôi kiểm tra bức phác họa của cô ấy khi tôi tiến đến gần, cảm thấy thích thú khi được khám phá khả năng sáng tạo trong trí óc của cô ấy… nhưng nó vô nghĩa. Chỉ là sự viết ngoáy ngẫu nhiên những hình thòng lọng ngoằn ngoèo. Có lẽ cô ấy không tập trung vào hình vẽ và đang nghĩ đến một điều gì khác.
Tôi kéo cái ghế của tôi ra sau với một tiếng động ồn ào không cần thiết, để nó kéo lê sột soạt trên lớp vải sơn lót sàn nhà; con người luôn luôn cảm thấy yên tâm hơn khi tiếng ồn ào báo hiệu trước sự tiếp cận của một người nào khác.
Tôi biết cô ấy có nghe thấy; cô ấy không nhìn lên, nhưng bàn tay của cô ấy chệch đi trên những cái hình mà cô ấy đang vẽ và làm cho nó trở nên méo mó.
Vì sao cô ấy không nhìn lên? Có thể cô ấy đang hoảng sợ. Lần này, tôi phải chắc chắn làm cho cô ấy có một ấn tượng khác về mình. Khiến cô ấy nghĩ rằng cô ấy chỉ tưởng tượng những điều trước đây.
“Xin chào,” tôi nói với một chất giọng êm ái mà tôi thường sử dụng khi tôi muốn làm cho con người cảm thấy thoải mái hơn, nở một nụ cười lịch sự mà không để lộ ra bất kỳ chiếc răng nào.
Cô ấy ngước nhìn lên, đôi mắt màu nâu của cô ấy mở to ra kích động… bối rối… và đầy ấp những câu hỏi không lời. Nó giống y như khuôn mặt mà luôn ám ảnh tôi vào tuần trước.
Khi tôi nhìn vào trong đôi mắt màu nâu sâu thẳm kỳ lạ đó, tôi nhận ra rằng sự căm ghét… sự căm ghét mà tôi đã tưởng tượng dành cho cô gái này vào tuần trước… đã không còn nữa. Bây giờ, khi mà tôi không phải thở, không phải ngửi thấy mùi hương của cô gái ấy, thật khó để mà tin rằng có bất kỳ một ai dễ dàng gặp nguy hiểm chỉ vì bị căm ghét.
Hai bên má của cô ấy bắt đầu trở nên ửng đỏ, và cô ấy đã không nói gì. Tôi vẫn nhìn cô ấy, chỉ tập trung vào những câu hỏi trong đôi mắt đó và cố gắng phớt lờ đi cái màu da hấp dẫn này. Tôi có đủ hơi thở để nói chuyện một lúc lâu mà không cần phải hít vào.
“Tôi tên là Edward Cullen,” tôi nói, mặc dù tôi biết là cô ấy biết điều đó. Đó là cách lịch sự để bắt đầu. “Tuần trước, tôi chưa có dịp để giới thiệu về mình. Cô ắt hẳn là Bella Swan?.
Cô ấy bối rối, hơi cau mày lại, có một vết nhăn mờ giữa đôi mắt của cô ấy. Phải mất một lúc lâu sau cô ấy mới trả lời.
“Làm… Làm sao mà anh biết tên tôi?” Cô ấy hỏi và giọng nói của cô ấy hơi run rẩy.
Có lẽ tôi thực sự đã làm cô ấy khiếp sợ. Điều này khiến tôi cảm thấy tội lỗi; cô ấy rất yếu ớt và không hề có khả năng tự vệ… Tôi bật cười một cách nhẹ nhàng, tôi biết âm thanh này sẽ khiến con người cảm thấy thoải mái hơn. Một lần nữa, tôi chú ý về những chiếc răng của mình.
“Ồ, tôi nghĩ là tất thảy mọi người đều biết tên cô chứ”. Chắc chắn cô ấy phải nhận ra rằng cô ấy đã trở thành trung tâm của mọi sự chú ý ở cái nơi “khỉ ho cò gáy” này. “Cả thị trấn này đều đã mong chờ cô đến đấy”.
Cô ấy nhăn mặt như thể cái thông tin này làm cô ấy khó chịu lắm vậy. Tôi cho rằng, sự rụt rè của cô ấy dường như khiến cô ấy cảm thấy rằng sự chú ý của người khác là một điều tồi tệ với cô ấy lắm. Hầu hết mọi con người đều cảm thấy ngược lại. Mặc dù, họ không muốn quá nổi bật so với mọi người, nhưng cũng cùng lúc đó, họ thèm muốn được là tiêu điểm chú ý trong cái giống nhau riêng rẽ đó.
“Không,” cô ấy nói. “Ý tôi là tại sao anh biết mà gọi tôi là Bella?”
“Thế cô thích được gọi là Isabella hơn à?” Tôi hỏi, bối rối bởi cái thực tế rằng tôi không thể hiểu được ý nghĩa của câu hỏi này. Tôi đã không hiểu. Chắc chắn, cô ấy đã giãi thích rõ ràng nhiều lần với mọi người về việc cô ấy thích được gọi bằng cái tên Bella này vào ngày đầu tiên kia mà.
“Không phải, tôi thích được gọi là Bella hơn” cô ấy trả lời, hơi nghiêng đầu qua một bên. Cách thể hiện của cô ấy - nếu tôi đoán không lầm - thì đó là sự giằng co giữa ngượng ngùng và bối rối. “Nhưng tôi nghĩ Charlie, tức là bố tôi, luôn gọi tôi là Isabella, thế nên mọi người thường biết tôi với cái tên ấy”. Da của cô ấy ánh lên một màu hồng đậm.
“Ồ” tôi nói, vì bị bất ngờ, và quay nhanh đi khỏi khuôn mặt của cô ấy.
Lẽ ra tôi nên nhận thấy ý nghĩa những câu hỏi của cô ấy từ đầu rồi chứ. Tôi đã phạm phải một sai lầm. Nếu tôi không liên tục nghe trộm tất cả ý nghĩ của những người khác vào ngày đầu tiên, thì có lẽ tôi đã ghi nhớ về cô ấy bằng tên đầy đủ giống như bao người khác. Cô ấy đã nhận ra sự khác biệt này.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô ấy đã rất nhanh nhạy để đón bắt được sơ suất của tôi. Quá sắc sảo, đặc biệt là đối với một người mà được cho rằng đang bị làm cho khiếp sợ khi ở gần tôi.
Nhưng tôi còn có những vấn đề lớn hơn so với bất kỳ nghi ngờ nào về tôi mà có lẽ cô ấy đang khóa giữ trong đầu mình.
Tôi đã hết dưỡng khí. Nếu tôi định nói chuyện với cô ấy lần nữa, thì tôi sẽ phải hít vào.
Và thật khó khi mà không nói. Không may cho cô ấy, việc ngồi cùng cái bàn này dẫn đến việc cô ấy trở thành đồng sự với tôi, và chúng tôi sẽ phải cùng hợp tác thực hành hôm nay. Sẽ rất kỳ lạ, khó hiểu và khiếm nhã nếu tôi phớt lờ cô ấy trong khi chúng tôi làm thực hành. Nó sẽ làm cô ấy càng nghi ngờ hơn, càng e sợ hơn…
Tôi ngồi cách xa cô ấy một khoảng như tôi có thể mà vẫn không di chuyển ghế của mình, xoay đầu vào trong lối đi. Tôi chuẩn bị tinh thần, khóa các cơ khác của tôi lại đúng vị trí, và sau đó hít vào lồng ngực một hơi thật nhanh đầy không khí qua miệng của mình.
Ahh!
Nó đau thực sự. Thậm chí dù không có mùi hương của cô ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của cô ấy trên lưỡi mình. Cổ họng của tôi lại bất ngờ bùng cháy lên lần nữa, sự thèm khát vẫn mạnh mẽ như lần đầu tiên tôi ngửi được mùi hương của cô gái ấy vào tuần trước.
Tôi nghiến chặt hai hàm răng của mình lại với nhau và cố gắng kiềm chế bản thân.
“Bắt đầu” giáo sư Banner ra lệnh.
Phải mất rất nhiều khó khăn hơn là những gì tôi đã làm được trong suốt 70 năm qua để mà bình tỉnh, quay lại với cô gái này - người mà giờ đây đang cúi xuống nhìn vào cái bàn - và mỉm cười với cô ấy.
“Ưu tiên cho phái nữ trước, phải không, đồng sự?” Tôi lên tiếng hỏi.
Cô ấy ngước lên ở lời nói của tôi và khuôn mặt của cô ấy ngẩn ra, đôi mắt của cô ấy mở to. Có gì đó không ổn trong cách bày tỏ của tôi sao? Có phải cô ấy lại đang hoảng sợ? Cô ấy đã không nói gì cả.
“Tất nhiên là tôi có thể làm trước, nếu cô muốn vậy”. Tôi nói nhẹ nhàng.
“Không,” cô ấy nói và mặt của cô ấy lại từ trắng chuyển sang đỏ. “Tôi sẽ làm trước”.
Thay vì nhìn vào dòng máu đang cuộn chảy dưới làn da trong suốt của cô ấy, tôi cố gắng chú ý vào những thiết bị trên bàn… chiếc kính hiển vi cũ nát, chiếc hộp đựng những mẫu vật… Tôi hít nhanh vào một hơi thở khác, qua những kẽ răng của mình, và nhăn mặt lại vì cổ họng đau đớn.
“Pha trước” cô ấy nói sau khi kiểm tra nhanh. Cô ấy bắt đầu tháo mẫu vật ra khỏi kính hiển vi mặc dù cô ấy gần như không kiểm tra nó kỹ.
“Cô không phiền nếu tôi xem qua chứ?” theo bản năng - một cách ngu ngốc, như thể tôi cũng là một trong những con người bình thường như cô ấy - tôi với tới chột lấy tay cô ấy để ngăn cô ấy tháo bỏ mẫu vật. Vào giây phút đó, cái nóng từ làn da của cô ấy đốt cháy tôi. Nó giống như một luồng xung điện - chắc chắn nóng hơn 98,6 độ C. Hơi nóng bắn qua bàn tay tôi và lan dần lên cánh tay. Cô ấy giật phắt bàn tay mình lại.
“Tôi xin lỗi” Tôi thì thào qua hàm răng nghiến chặt của mình. Cần một nơi nào đó để nhìn, tôi nắm chặt kính hiển vi và chú ý nhanh chóng vào trong thị kính. Cô ấy đã đúng.
“Pha trước,” tôi đồng ý.
Tôi vẫn không quay lại để nhìn cô ấy. Thở vào một cách nhẹ nhàng khi tôi có thể, qua những kẽ răng của mình, tôi cố gắng phớt lờ cơn khát như thêu đốt để tập trung vào nhiệm vụ đơn giản, viết kết quả vào hàng đầu tiên của tờ thí nghiệm, và sau đó tháo mẫu vật đầu tiên ra, thay vào mẫu tiếp theo.
Lúc này cô ấy đang nghĩ gì vậy? Cô ấy đã cảm thấy gì khi tôi chạm vào tay cô ấy? Da của tôi ắt hẳn là lạnh như băng… thật đáng ghét. Chẳng trách cô ấy yên lặng quá.
Tôi liếc nhìn vào bản mẫu vật.
“Pha sau” tôi nói với chính mình, rồi viết nó vào dòng thứ hai.
“Tới tôi?” cô ấy hỏi.
Tôi nhìn lên, ngạc nhiên khi thấy cô ấy đang chờ đợi một cách mong mỏi, bàn tay hơi xòe ra hướng về chiếc kính hiển vi. Cô ấy không có vẻ gì là đang e sợ. Cô ấy thực sự nghĩ rằng tôi đã trả lời sai sao?
Tôi không thể không nhịn cười ở cái nhìn hy vọng trên khuôn mặt của cô ấy khi tôi đẩy chiếc kính hiển vi về phía cô ấy.
Cô ấy chăm chú nhìn vào trong thị kính với một sự háo hức rồi sau đó nhanh chóng tàn đi. Những góc miệng của cô ấy hơi xệch xuống.
“Mẫu thứ ba”. Cô ấy yêu cầu, không nhìn lên từ chiếc kính hiển vi, và xòe bàn tay của mình ra. Tôi thả bản mẫu vật tiếp theo vào trong lòng bàn tay của cô ấy, cẩn trọng không để da của tôi chạm vào cô ấy lần này. Ngồi bên cạnh cô ấy giống như đang ngồi bên cạnh một nguồn sáng tỏa nhiệt vậy. Tôi có thể cảm thấy chính mình nóng lên một chút với nhiệt độ cao hơn này.
Cô ấy đã không xem xét bản mẩu vật lâu. “Kỳ gian phân,” cô ấy nói một cách thờ ơ, và đẩy chiếc kính hiển vi về phía tôi. Cô ấy đã không đụng tới tờ kết quả, và chờ tôi viết câu trả lời. Tôi kiểm tra - cô ấy lại đúng lần nữa.
Chúng tôi hoàn thành bài thực hành, thỉnh thoảng nói với nhau một cái gì đó và không bao giờ nhìn vào mắt nhau. Chúng tôi là những người duy nhất làm xong, những người khác trong lớp đang gặp khó khăn hơn với bài thực tập này. Mike Newton dường như đang gặp vấn đề với sự tập trung, vì anh ấy đang cố gắng để quan sát Bella và tôi.
Sao hắn ta không ở lại nơi mà hắn ta đã đi luôn đi, Mike nghĩ, nhìn tôi một cách tức tối. Hmm, thật thú vị. Tôi đã không nhận ra cậu bé này có ấp ủ bất kỳ ác ý nào với tôi trước đây. Đây là một sự phát triển mới, và nó dường như có liên quan đến sự xuất hiện của cô gái này. Thậm chí thú vị hơn là tôi tưởng, tôi nhận thấy sự ngạc nhiên của mình khi nhận ra mối quan hệ này.
Tôi nhìn xuống cô gái ấy lần nữa, cảm thấy bối rối bởi cái ảnh hưởng của sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ này của mình, mặc dù diện mạo của cô ấy rất bình thường, và không có gì là nổi bật… nhưng cô gái ấy… đang làm biến động cuộc đời tôi.
Không phải tôi không nhận ra những điều giống Mike Newton… Cô ấy quả thật xinh xắn…một cách kỳ lạ. Thậm chí còn hơn là xinh nữa…khuôn mặt cô ấy có gì đó hấp dẫn vô cùng. Không quá hài hoà…chiếc cằm hơi nhỏ so với gò má, mái tóc thẫm màu tương phản với nước da trắng ngà… Đôi mắt biết nói, đôi mắt lúc nào cũng ẩn chứa nhiều nỗi niềm…
Đôi mắt ấy lúc này đang chăm chú nhìn vào mắt tôi.Tôi cùng nhìn lại, cố đoán thử dù chỉ là một điều nhỏ nhoi
“Anh đeo kính áp tròng à?”
Câu hỏi thật kì lạ. “Không” Tôi suýt cười thành tiếng khi nghĩ về việc mình sẽ phải thay đổi cách nhìn
“Uhm” Bella lẩm bẩm “Tôi nghĩ rằng có điều gì thay đổi ở mắt anh”
Tôi chợt thấy lạnh người khi nhận ra: có vẻ tôi không phải là người duy nhất đang cố gắng tìm hiểu các bí mật.Tôi nhún vai quay đi, nhìn thẳng vào phía thầy giáo lúc này đang đi vòng vòng quanh lớp.
Dĩ nhiên là đã có thay đổi trong màu mắt tôi kể từ lần cuối tôi gặp cô ấy. Để chuẩn bị cho thử thách đầy cám dỗ ngày hôm nay, tôi đã phải đi săn suốt hai ngày cuối tuần, thoả mãn cơn khát hết mức có thể. Tôi đã bắt mình uống rất nhiều máu động vật, dù bây giờ tôi thấy nó cũng không tạo được sự khác biệt nhiều lắm khi mùi hương “chết người” của cô ấy lan ra không khí. Lần cuối gặp Bella, mắt tôi đen kịt vì cơn khát. Còn bây giờ khi máu đang chảy tràn trề trong cơ thể, mắt tôi lại có màu vàng ấm áp – chính xác là màu hổ phách sau tất cả những nỗ lực dập tắt cơn khát.
Lại phạm sai lầm nữa rồi. Nếu tôi nhận ngay ra điều cô ấy muốn hỏi thì tôi đã trả lời “có”
Tôi học ở đây được hai năm, nhưng Bella là người đầu tiên quan sát tôi kỹ càng tới mức nhận ra cả sự thay đổi của màu mắt. Những người khác thường có xu hướng quay đi nơi khác ngay lập tức khi bị phát hiện đang ngắm nhìn vẻ đẹp rực rỡ của chúng tôi
Họ tránh né, tự phác hoạ lại ngoại hình của chúng tôi trong một cố gắng theo bản năng để không phải ý thức về vẻ rực rỡ kia nữa – “Phớt lờ” cũng là một “thú vui” đối với đầu óc con người.
Vậy tại sao cô gái này lại nhìn được nhiều điều như vậy?
Thầy Banner đi qua bàn chúng tôi. Tôi “sung sướng” hít thở luồng không khí ông vừa mang đến trước khi nó lại bị pha lẫn với mùi hương của Bella.
“Edward” Ông nhìn qua bảng đáp án của chúng tôi “Em không nghĩ là bạn Isabella cũng cần phải sử dụng kính hiển vi?”
“Bạn Bella” Tôi đính chính ngay lập tức “Thực ra trong năm mẫu, bạn ấy đã làm đến ba mẫu đấy”
Thầy Banner ngờ vực quay sang phía cô gái “Em đã từng làm thí nghiệm này rồi à?”
Tôi nhìn và bị thu hút bởi nụ cười bẽn lẽn của cô ấy.
“Em không thực tập trên rễ hành”
“Vậy là thực tập trên phôi nang của cá hồi trắng” Thầy Banner thăm dò
“Vâng ạ”
Câu trả lời làm ông ngạc nhiên vì buổi thực hành ngày hôm nay cũng là giờ học nâng cao. Ông gật gù với cô gái “Vậy là ở Phoenix, em đã học chương trình nâng cao?”
“Vâng ạ”
Cô ấy đúng là một người thông minh. Nhưng giờ thì điều này không còn là bất ngờ với tôi nữa.
“Tốt” Thầy Banner mím môi lại “Hai em cùng làm thí nghiệm thì sẽ tốt lắm đấy”
Thầy Banner vừa quay đi vừa lẩm bẩm “Những học sinh khác sẽ có cơ hội học hỏi thêm”. Tôi không biết Bella có nghe thấy không, cô ấy lại tiếp tục vẽ những vòng tròn lên tập giấy trước mặt.
Hai sơ suất trong vòng nửa tiếng, tôi đã có một màn “thể hiện” quá tồi tệ. Dù không biết Bella đang nghĩ gì về tôi – cô ấy có sợ nhiều không, có nghi ngờ nhiều không - nhưng tôi biết mình cần phải tiến thêm bước nữa với nỗ lực tạo ra ấn tượng mới nơi cô ấy. Một điều gì đó đẹp đẽ hơn để xoá đi những ký ức không hay vừa qua.
“Có tuyết, thật tệ, phải không? Tôi nói, lặp lại đề tài mà hàng tá học sinh vừa thảo luận trong giờ ăn
“Đúng là tệ thật”, cô ấy trả lời rồi nhìn tôi ngạc nhiên
Tôi cố gợi câu chuyện theo kiểu xã giao thông thường. Cô ấy chuyển đến từ một nơi nhiều nắng và ấm áp – làn da cô ấy cũng phần nào phản ánh điều đó dù nó không hề bị bắt nắng - chắc chắn cô ấy không thích cái lạnh. Và còn sự va chạm với làn da băng giá của tôi vừa rồi nữa….
“Cô không thích lạnh”
“Cả ẩm ướt nữa” Bella đồng tình
“Vậy thì Fork không phải nơi sống lí tưởng cho cô rồi”- Lẽ ra cô không nên đến đây . tôi muốn bồi thêm .Lẽ ra cô nên quay về cái nơi thuộc về cô ấy
Nhưng tôi cũng không chắc đó có phải điều mình muốn không. Tôi có thể không khi nào quên được mùi hương của Bella – chưa có sự đảm bảo nào cho việc tôi sẽ không đi theo cô ấy để…. Nhưng mặt khác, nếu cô ấy dời đi, tâm tư của cô ấy sẽ mãi mãi là một điều bí ẩn đối với tôi. Một câu đố chưa có lời giải.
“Anh không hình dung được đâu” Bella nói nhỏ, nhìn chằm chằm vào tôi trong giây lát
Câu trả lời của cô luôn là điều tôi không ngờ trước được. Nó làm tôi muốn hỏi thêm nhiều câu hỏi khác nữa
“Vậy tại sao cô lại chuyển đến đây?” Tôi hỏi, chợt nhận ra giọng điệu của mình nghe như một lời buộc tội, không còn giống cuộc trò chuyện bình thường nữa.
“Việc này…phức tạp lắm!”
Bella chớp mắt, dừng lại ở đó… Tôi như sắp nổ tung ra vì tò mò - sự hiếu kỳ cháy bỏng y như cơn khát trong cổ. Tự nhiên tôi thấy việc thở dễ dàng hơn một chút, chắc tại tôi đã quen dần với cảm giác đau đớn.“Tôi nghĩ mình có thể lắng nghe”
Tôi cố nài, hy vọng vẻ quan tâm chân thành sẽ khiến Bella mở lòng và trả lời bất cứ thắc mắc nào của tôi - miễn tôi đủ “dũng khí” gạt phép lịch sự sang bên để tiếp tục những câu “thẩm vấn” như vừa rồi
Bella vẫn lặng lẽ nhìn xuống đôi bàn tay, thái độ đó làm tôi nôn nóng tới mức chỉ muốn đưa tay ra nâng cằm cô ấy lên, xoay về phía mình để được nhìn vào mắt cô. Nhưng chạm vào làn da Bella một lần nữa sẽ là việc cực kỳ ngu ngốc - thậm chí rất nguy hiểm.
Rồi cuối cùng cô ấy cũng ngước lên. Tôi nhẹ lòng khi được thấy lại cảm xúc trong đôi mắt nâu trong trẻo.
Bella nói nhanh trong hơi thở
“Mẹ tôi tái hôn”
À..lại là chuyện muôn thuở của con người, rất dễ hiểu. Nhưng tôi thấy đôi mắt Bella thoáng buồn và nếp nhăn trên trán lại xuất hiện
“Thế thì có gì phức tạp?” Giọng tôi trở nên ân cần từ lúc nào không hay. Nỗi buồn của Bella đột nhiên khiến tôi thấy day dứt và bất lực, tôi cứ ước mình làm được điều gì đó cho cô – lại một cơn “bốc đồng” kì cục nữa của tôi đây mà.
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Tháng Chín năm ngoái” – cô ấy thở ra một cách nặng nề. Tôi cứng người lại khi hơi thở ấm áp của Bella phả lên mặt
“Và cô không thích ông ấy?” Tôi tranh thủ tìm hiểu
“Không, dượng Phil rất tốt” Bella đính chính lại giả thuyết của tôi. Nụ cười thoáng qua môi cô ấy “Dượng ấy quá trẻ, nhưng mà tốt”
Thông tin này không khớp chút nào với những tưởng tượng tôi đang vẽ ra trong đầu
“Thế sao cô không sống chung với họ?” Tôi tò mò – phải thừa nhận câu hỏi này khiếm nhã làm sao.
“Dượng Phil đi đây đi đó nhiều. Dượng sống với trái bóng tròn mà” Nụ cười rõ nét hơn trên môi Bella, cô ấy tỏ vẻ thích thú với sự lựa chọn nghề nghiệp của dượng Phill
Không hiểu sao tôi cũng cười theo. Hoàn toàn không phải vì tôi muốn làm cô ấy hài lòng, chỉ đơn giản là nụ cười của cô ấy khiến tôi vui theo – đó là một sự đồng cảm
“Tôi đã nghe nói đến ông ấy chưa nhỉ?” Vừa hỏi tôi vừa lướt qua trong đầu danh sách tên các cầu thủ chuyên nghiệp, không biết ai trong đó là dượng Phill của cô ấy
“Chắc là không đâu. Dượng chơi không xuất sắc lắm!” Lại một nụ cười nữa trên môi “Ông chỉ chơi ở đội nhỏ thôi. Mà dượng chuyển câu lạc bộ liên tục”
Không đầy một giây, tua hết “bảng dữ liệu” trong đầu, tôi đã có danh sách những người có thể là dượng Phill cô ấy vừa nhắc. Cùng lúc đó, tôi lại đưa ra một giả thuyết khác:
“Thế nên mẹ gửi cô đến đây để được đi cùng ông ấy?” Tôi thấy cách “tiếp cận” này giúp tìm được nhiều thông tin từ cô ấy hơn là đặt câu hỏi trực tiếp.
Bella hơi hất cằm lên, vẻ bướng bỉnh hiện rõ trên khuôn mặt
“Không, mẹ không gửi tôi đến đây.” Giọng cô ấy có vẻ bực bội “Là tôi tự đến đấy”
Lần này thì tôi thực sự “đầu hàng”…….không sao đoán được ý nghĩa của câu nói cũng như nguyên nhân phía sau vẻ hờn giận ấy.
Đành vậy…. cô gái này quả không dễ đoán trước, hoàn toàn khác biệt với mọi người. Giờ thì tôi tin chắc mùi hương đặc biệt và khả năng giấu kín ý nghĩ không phải là những điều khác thường duy nhất của Bella Swan
“Tôi không hiểu” Dù chẳng thích chút nào nhưng tôi vẫn thú nhận.
Bella thở dài, nhìn tôi rất lâu – chưa có một người bình thường nào nhìn tôi như thế…
“Ban đầu thì mẹ ở với tôi..nhưng mẹ luôn nhớ dượng” Cô ấy chầm chậm giải thích, giọng buồn man mác. “ Điều đó khiến tôi không vui ..và tôi quyết định đến sống với Charlie”
Nếp nhăn trên trán cô ấy hằn rõ hơn
“Nhưng hiện giờ cô cũng đâu có vui?” Tôi khẽ nói, không cách nào ngăn mình thôi đưa ra các giả định để lại được nghe cô ấy giãi bày. Mà xét cho cùng, việc này vẫn nằm trong “hoạch định” ban đầu của tôi cơ mà.
“Thì sao?” Cô ấy nói như thể điều đó không đáng để cân nhắc.
Không rời mắt khỏi Bella, tôi mơ hồ cảm thấy mình đã thắp được tia sáng đầu tiên soi thấu tâm hồn cô. Tôi nhận ra trong cách cô ấy xếp bản thân mình giữa các điều ưu tiên. Không giống như hầu hết mọi người, nhu cầu của chính bản thân mình được Bella xếp xuống dưới cùng.
Cô ấy luôn nghĩ vì người khác.“Tôi nghĩ mình có thể lắng nghe”
Tôi cố nài, hy vọng vẻ quan tâm chân thành sẽ khiến Bella mở lòng và trả lời bất cứ thắc mắc nào của tôi - miễn tôi đủ “dũng khí” gạt phép lịch sự sang bên để tiếp tục những câu “thẩm vấn” như vừa rồi thân mình giữa các điều ưu tiên. Không giống như hầu hết mọi người, nhu cầu của chính bản thân mình được Bella xếp xuống dưới cùng.
Cô ấy luôn nghĩ vì người khác.Khi tôi nhận ra điều này, đám mây huyền bí bao quanh “tâm trí bất khả xâm phạm” của Bella dần tan đi.
“Điều đó không công bằng” Tôi nhún vai, cố tỏ ra dửng dưng hòng che giấu sự hiếu kỳ sôi sục bên trong
Bella bật cười – tiếng cười không có vẻ gì là vui sướng
“Đã có ai nói với anh câu này chưa? Cuộc sống vốn dĩ không công bằng”
Tôi cũng muốn bật cười trước lời lẽ của cô ấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn rầu. Tôi đã biết ít nhiều về những bất công trên đời …
“Tôi tin là trước đây mình đã từng nghe qua ở đâu đó”
Thoáng vẻ bối rối, Bella đưa mắt nhìn tôi chăm chú, rồi chỉ trong phút chốc, ánh mắt lại tư lự xa xôi
“Là vậy đấy” cô ấy kết luận
Nhưng tôi chưa muốn dừng cuộc nói chuyện ở đây. Nếp nhăn giữa hai mắt cô ấy, dấu hiệu của sự phiền muộn – làm tôi day dứt không yên. Tôi muốn chạm tay vào để xóa nó đi. Nhưng tôi biết mình không được phép làm như vậy – chạm vào cô ấy sẽ gây ra nhiều nguy hiểm không lường trước được.
“Trông cô vui vẻ, yêu đời lắm” Tôi nói chậm rãi vì còn đang cân nhắc đến “giả thuyết” tiếp theo: “Nhưng tôi cuộc rằng cô đã phải chịu đựng nhiều hơn những gì cô thể hiện ra cho người khác thấy”
Bella nhăn mặt và le lưỡi như một cô bé con rồi quay đi. Chắc hẳn cô ấy không thích bị tôi đoán đúng, không thích bị ai đó nhìn ra nỗi buồn của mình
“Thế tôi nói sai à?”
Bella hơi do dự một chút, rồi giả bộ như không nghe thấy
Cử chỉ đó làm tôi bật cười “Tôi không nghĩ là mình sai đâu”
“Vì sao anh lại quan tâm đến điều đó?” cô ấy hỏi trong lúc vẫn nhìn đi nơi khác
“Câu hỏi hay đấy” Tôi thừa nhận, tự nói với chính mình hơn là đáp lời cô ấy
Bella rõ ràng đang sáng suốt hơn tôi. Cô ấy đã nhìn được mấu chốt của vấn đề trong khi tôi vẫn còn lòng vòng, mò mẫm các manh mối. Những vấn đề rất con người trong cuộc sống của cô ấy chẳng liên quan gì đến tôi, cả việc cô ấy nghĩ gì cũng không liên quan. Nếu với lí do bảo vệ bí mật của gia đình thì cũng không nhất thiết phải tìm hiểu suy nghĩ của con người chi tiết đến thế
Tôi vốn dĩ không có kinh nghiệm trong việc nói chuyện và đánh giá bằng trực giá. Trước đây tôi thường dựa vào khả năng đọc suy nghĩ của mình. Giờ thì rõ là tôi không sâu sắc, nhạy bén như tôi tưởng
Bella thở dài, cáu kỉnh nhìn lên bảng. Có gì đó rất khôi hài trong vẻ chán nản của cô ấy. Cả tình huống hiện tại, cả cuộc nói chuyện này nữa…tất cả đều “khôi hài”. Không ai phải chịu sự nguy hiểm từ tôi nhiều như cô gái này, - vào bất kì khoảnh khắc nào, sự cuốn hút kì lạ của câu chuyện có thể khiến tôi quên mất việc ngừng thở. Và khi đã hít vào bằng mũi, mùi hương ấy sẽ khiến tôi giết chết cô trước cả khi tôi kịp ý thức việc mình đang làm – Còn cô thì lại đang cáu kỉnh chỉ vì tôi không trả lời câu hỏi.
“Tôi có làm cô bực mình không?” Tôi hỏi, không sao nhịn được cười trước những điều phi lí, ngớ ngẩn này.
Bella định liếc qua tôi một cái nhưng ánh mắt bị ghim chặt lại bởi cái nhìn của tôi
“Không hẳn thế” cô ấy thổ lộ “Tôi bực mình với chính tôi nhiều hơn. Mặt tôi dễ để lộ cảm xúc lắm nên người ta dễ dàng đọc được cảm nghĩ của tôi. Mẹ thường gọi tôi là quyển sách để mở của mẹ”. Nói rồi cô ấy cau mày vẻ bực tức.
Tôi nhìn Bella kinh ngạc. Cô ấy không vui vì nghĩ rằng tôi có thể nhìn thấy tâm tư của cô một cách dễ dàng. Kì cục làm sao. Tôi thì trong suốt cuộc đời, chưa khi nào phải tốn nhiều công sức đến như vậy để hiểu một người.- trong suốt sự tồn tại thì đúng hơn, “cuộc đời” không còn là từ chính xác nữa, tôi đã không còn ‘cuộc đời” theo đúng nghĩa.
“Ngược lại thì có” tôi phản đối một cách thận trọng, biết đâu lại có “cái bẫy” nào ẩn sau mà tôi không nhận ra. Tôi chợt thấy bực mình vì cảm giác thấp thỏm :“Tôi thấy cô khó đoán lắm”
“Vậy thì anh là người giỏi đoán suy nghĩ của người khác rồi” Bella nói. Trong chừng mực nào đó thì cô ấy đã đoán đúng
“Cũng thỉnh thoàng thôi” Tôi cười thật tươi, lần này để lộ cả hàm răng trắng bóng, sắc nhọn hơn người bình thường
Tôi biết như vậy là ngu ngốc, nhưng vẫn liều lĩnh làm để cảnh báo cô gái này - người trong suốt cuộc nói chuyện đã vô tình nhích lại gần tôi lúc nào không hay. Tất cả những dấu hiệu, cảnh báo mà trước đây rất hữu dụng trong việc làm mọi người tránh xa chúng tôi thì bây giờ vô hiệu đối với cô ấy. Với trực giác nhạy bén của mình và những điểm khác thường đáng ngờ tôi thể hiện ra, Bella chắc chắn phải nhận thấy dấu hiệu của nguy hiểm. Vậy tại sao cô ấy không có biểu hiện gì là khiếp sợ?
Tôi chưa kịp xem “cảnh báo” vừa rồi có tác dụng như mong đợi không thì thầy Banner yêu cầu cả lớp trật tự, Bella cũng quay lên bảng ngay lập tức. Cô ấy có vẻ nhẹ người khi cuộc nói chuyện bị cắt ngang, nên tôi đoán chắc cô ấy đã mơ hồ hiểu được điều gì đó. Hy vọng đúng là thế.
Tôi nhận ra sự say mê đang lớn dần trong mình, dù cố gắng đến mấy cũng không cách nào gạt bỏ được. Tôi không nên khám phá những điểm thú vị của Bella Swan nữa. Nói đúng ra là cô ấy không nên cho tôi cơ hội đó.
Nhưng tôi lại khoắc khoải mong được chuyện trò với cô ấy. Tôi muốn biết nhiều hơn về mẹ cô, về cuộc sống của cô trước khi chuyển đến đây, tình cảm giữa cô với cha, và tất cả những điều nhỏ nhặt khác - miễn là chúng giúp tôi hiểu rõ hơn về tính cách của cô ấy. Nhưng giây phút nào tôi ở gần Bella cũng là một nguy cơ, cô ấy không đáng phải chịu nguy hiểm như thế
Một cách lơ đãng Bella hất mái tóc dày ra sau đúng vào lúc tôi cho phép mình hít thêm không khí, mùi hương đặc biệt của cô ấy cuộn lên như cơn sóng ập vào người tôi
Cảm giác lại y như lần đầu – Nỗi đau đớn của cơn khát bùng lên trong cổ làm tôi choáng váng. Tôi lại phải níu lấy bàn để giữ mình ngồi yên tại chỗ. Nhưng lần này tôi có vẻ kiềm chế tốt hơn, chí ít tôi cũng không làm vỡ mặt dưới của bàn như lần trước. Con quái vật gầm gừ trong tôi nhưng không làm gì được. Nó đã bị kiềm giữ chặt chẽ, trong lúc này.
Tôi ngừng thở và nghiêng người ra xa hết mức
Không được, tôi phải ngừng khám phá những điều thú vị từ cô ấy. Cô ấy càng hấp dẫn đối với tôi bao nhiêu thì tôi càng nguy hiểm đối với cô ấy bấy nhiêu. Tôi đã mắc hai sai lầm nhỏ ngày hôm nay. Ai biết được có lần thứ ba hay không? và lúc ấy còn là sai lầm nhỏ nữa không?
Cùng lúc chuông hết giờ vang lên, tôi lao người ra khỏi lớp – dù biết hành động đó sẽ phá huỷ ấn tượng lịch thiệp vừa tạo dựng được trong giờ học. Nhưng tôi cần không khí trong lành, ẩm ướt ngoài trời – như một loại tinh dầu xoa dịu nỗi đau đớn. Tôi bước vội vã để gia tăng khoảng cách với cô gái - càng xa càng tốt.Emmett đang đứng đợi tôi ngoài cửa lớp học tiếng Tây Ban Nha. Anh ấy nhận ra ngay vẻ mặt mất bình tĩnh của tôi.
“Mọi chuyện sao rồi?” Emmett cảnh giác
“Không có ai bị chết” Tôi lầm bầm
“Chắc phải có gì đó. Khi mình thấy Alice lao qua đây lúc cuối giờ, mình nghĩ ….”
Khi chúng tôi cùng bước vào lớp, tôi nhìn thấy trong đầu Emmett hình ảnh những việc vừa xảy ra: Từ cánh cửa để mở của lớp học trước, Emmett thấy Alice mặt không cảm xúc, đang phăm phăm xuyên qua khoảng sân để đến khu thí nghiệm. Tôi thấy cả mong muốn được đi cùng Alice của Emmett, nhưng rồi anh ấy quyết định ở lại lớp vì nếu Alice cần sự giúp đỡ, cô ấy sẽ đề nghị
Ngồi sụp xuống ghế, tôi nhắm mắt lại trong nỗi kinh hoàng và cảm giác cay đắng
“Em không nhận ra rằng mình đã gần làm việc đó……không nghĩ mình đã chuẩn bị giết cô ấy….em không ngờ mọi việc tồi tệ đến thế” Tôi thì thầm
“Đâu có tệ đến vậy” Emmett hỏi lại cho chắc “Không có ai bị giết, phải không?”
“Không” Tôi nói qua hàm răng nghiến chặt “Lần này thì không”
“Có thể lần sau mọi việc sẽ dễ dàng hơn”
“Chắc chắn”
“Hoặc có thể lần sau em sẽ giết cô ta” Emmett nhún vai “Em không phải là người duy nhất vướng phải rắc rối kiểu này. Sẽ không ai lên án em quá mức đâu. Thỉnh thoảng vẫn có những người quá “thơm” như vậy.. Anh thực sự ấn tượng vì em đã chịu được đến bây giờ đấy”
“Anh không an ủi em được đâu, Emmett”
Tôi thấy ghê sợ với sự “thông cảm” của Emmett về việc tôi giết Bella Swan, như thể điều đó trước sau gì cũng xảy ra.
Cô ấy có lỗi gì đâu khi sở hữu một mùi hương quyến rũ?
“Anh hiểu chuyện này vì nó đã xảy ra với anh “ Emmett hồi tưởng lại, kéo tôi cùng anh quay lại nửa thế kỷ trước, trên con đường thôn quê lúc chạng vạng, nơi một phụ nữ trung niên đang cất quần áo khô từ chiếc dây phơi mắc giữa hai cây táo. Mùi táo thơm ngào ngạt trong không khí. Vụ thu hoạch đã kết thúc, những trái táo bị loại vương vãi trên mặt đất, mùi hương thoát ra từ những vết nứt trên trái táo hoà lẫn với mùi tươi non của cánh đồng cỏ mới cắt hai bên đường. Emmett đi trên con đường làng đó nhưng không để tâm đến người phụ nữ, anh ấy đang nghĩ về Rosaline. Bầu trời phía trên dần chuyển màu tím thẫm, ráng chiều phủ vàng những ngọn cây ở phía tây. Emmett sẽ tiếp tục đi thơ thẩn và không có điều gì đáng nhớ về buổi chiều tối này, nếu không có cơn gió bất ngờ ập đến làm những mảnh áo trắng trên dây phơi bay phần phật như cánh buồm, và thổi mùi hương của người phụ nữ kia về phía Emmett.
“Ôi” Tôi rên rỉ không thành tiếng, cảm giác về cơn khát của chính mình trỗi dậy
“Anh biết…anh đã không chịu nổi quá nửa giây.. thậm chí không hề nghĩ gì đến việc kiềm chế”
Những hình ảnh đó tái hiện trong đầu Emmett rõ ràng tới mức tôi không sao chịu đựng nổi
Tôi đứng phắt dậy, hàm răng nghiến chặt như muốn nghiền nát cả sắt thép
“Esta bien, Edward?” Senora Goff giật bắn người vì cử động bất ngờ của tôi. Nhìn vào gương mặt chính mình trong đầu cô, tôi biết mình đang cực kì bất thường.
“Me perdona” Tôi trả lời trong lúc đâm bổ tới cửa lớp
“Emmett – por favour puedas tu ayuda a tu hermano?” Cô ấy hỏi Emmett, vẻ bất lực khi nhìn tôi lao ra khỏi lớp học
“Vâng ạ” Tôi nghe tiếng Emmett trả lời và anh ấy đã ở ngay phía sau
Emmett đuổi kịp tôi ở góc xa của toà nhà, khoác tay lên vai tôi.
Tôi gạt anh ấy ra – cú gạt sẽ làm gãy xương tay của một người bình thường
“Xin lỗi nhé Edward”
“Được rồi” Tôi hít đầy lồng ngực bầu không khí trong lành để rửa sạch những thứ còn ám ảnh trong đầu và vương vấn trong phổi.
“Còn tồi tệ hơn cả lần trước đây của anh cơ à?”
“Tệ hơn, Emmett, tệ hơn nhiều”
Anh ấy im lặng trong giấy lát
“Có thể….”
“Không đâu…..sẽ không thể tốt đẹp hơn nữa em chưa quyết định được dứt khoát. Anh quay lại lớp học đi Emmett, em muốn ở một mình.”
Emmett quay đi, không nghĩ, cũng không nói bất cứ diều gì, bước nhanh về phía lớp học. Anh ấy có thể nói với giáo viên tiếng Tây Ban Nha là tôi bị mệt, tôi đang căng thẳng, hoặc tôi đang nổi cơn thèm máu của một con ma cà rồng. Anh ấy muốn dùng lí do nào cũng được vì có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay lại trường nữa….có lẽ tôi phải bỏ đi.
Tôi quay ra xe ô tô để đợi buổi học kết thúc. Lại một lần nữa tôi phải “ẩn trốn”
Lẽ ra tôi nên tận dụng thời gian này để quyết định, hoặc chí ít cũng tìm cách giải quyết vấn đề của mình, nhưng…như một người nghiện, tôi lại thấy mình đang tìm kiếm giữa vô vàn ý nghĩ đang rầm rì khắp nơi trong trường học. Hai “tiếng nói” quen thuộc nổi lên, nhưng lúc này tôi không hứng thú với các dự đoán tương lai của Alice hay những than phiền của Rosaline. Tôi dễ dàng tìm được Jessica, tiếc là cô ta không ở bên Bella nên tôi lại tiếp tục tìm. Ý nghĩ của Mike Newton thu hút sự chú ý của tôi…và tôi đã tìm thấy Bella, trong phòng thể dục cùng với Mike. Cậu ta đang không vui vì việc tôi trò chuyện với Bella suốt giờ sinh học .
Mình chưa từng thấy anh ta thực sự nói chuyện với ai quá một từ. Chắc chắn anh ta phải thấy Bella hấp dẫn lắm đây. Mình không thích cách anh ta nhìn cô ấy. Nhưng cô ấy cũng không tỏ ra hứng thú với anh ta. Cô ấy đã nói gì nhỉ?Không hiểu điều gì đã xảy ra với anh ta vào thứ hai tuần trước? Hoặc gì đó đại loại thế…chẳng có vẻ là cô ấy đang quan tâm. Đó chắc không phải là cuộc nói chuyện thú vị gì….”
Anh ta tự nói với mình, tỏ ra lạc quan, phấn khởi với ý nghĩ Bella không thích thú gì khi phải tiếp xúc với tôi. Tôi không thèm nghe nữa vì nó làm tôi bực mình
Với tay bật một đĩa nhạc chát chúa, tôi vặn âm lượng to tới mức những “giọng nói” trong đầu bị tiếng nhạc át đi. Tôi phải cố lắm mới tập trung được vào âm nhạc và không quay lại với ý nghĩ của Mike Newton để dò xét cô gái thật thà, cả tin kia nữa
Nhưng tôi vẫn “gian lận” được chút thời gian lúc gần hết giờ bằng cách “thuyết phục” mình: đây không phải là sự “dò xét” – đây chỉ là sự “chuẩn bị trước tình huống” mà thôi. Với lí do không muốn bị bất ngờ khi chạm mặt cô ấy, tôi “cần” phải theo dõi để biết chính xác lúc nào cô ấy ra khỏi phòng thể dục, lúc nào cô ấy xuống đến bãi đỗ xe….
Và khi học sinh bắt đầu rời phòng thể dục…. Tôi bước ra ngoài chiếc Volvo, không hiểu sao mình lại làm thế. Mưa đang rơi nặng hạt nhưng tôi mặc cho nước mưa thấm đẫm trên tóc.
Có phải tôi muốn Bella nhìn thấy tôi đang ở đây? Và hy vọng cô ấy sẽ đến nói chuyện với tôi? Trời đất….tôi đang làm gì thế này?
Dù biết hành động như vậy là ngớ ngẩn và đã cố “thuyết phục” mình quay vào xe nhưng sao tôi vẫn cứ đứng yên tại chỗ?
Tôi khoanh tay trước ngực, hít vào những hơi ngắn khi thấy Bella đang chầm chậm đi về phía mình, miệng cô ấy xịu xuống khi đến chỗ ngoặt. Bella không nhìn thấy tôi. Thỉnh thoảng cô ấy nhìn lên trời mù sương rồi nhăn mặt khó chịu
Tôi vô cùng thất vọng khi Bella đã tới chỗ đỗ xe trước khi nhìn thấy tôi. Nếu thấy tôi, liệu cô ấy có đến nói chuyện? Hay tôi có nên bắt chuyện với cô ấy không?
Bella chui vào chiếc xe tải Chevy màu đỏ đã cũ mèm - đống kim loại này chắc phải nhiều tuổi hơn cả bố cô. Tôi xem cô ấy khởi động xe - tiếng “gầm rống” của cái động cơ cà tàng vang lên át cả tiếng những chiếc xe khác trong bãi. Bella với tay bật hệ thống sưởi ngay lập tức – cái lạnh làm cô ấy khó chịu. Dùng ngón tay rũ rũ tóc, chắc Bella hy vọng hơi nóng từ máy sưởi sẽ hong khô mái tóc của cô ấy. Tôi thử tưởng tượng xem trong cabin của chiếc xe tải kia sẽ có mùi như thế nào, nhưng tôi vội xua ý nghĩ đó đi thật nhanh.
Bella nhìn quanh để tìm chỗ lùi xe, và cuối cùng cô ấy cũng nhìn về phía tôi – cái nhìn diễn ra trong vòng nửa giây. Trước khi Bella ngoảnh mặt đi và cho xe lùi, tôi chỉ kịp nhìn thấy trong mắt cô sự ngạc nhiên. Rồi tiếng phanh kêu rít lên một cái, phần đuôi của chiếc xe tải chỉ cách chiếc xe của Erin Teatuges một centimet.
Bella nhìn vào gương chiếu hậu, vẻ chán nản, một chiếc xe khác tranh thủ vượt lên. Lần thứ hai này cô ấy kiểm tra trước sau cẩn thẩn rồi mới quành xe - vẻ thận trọng đó làm tôi phá ra cười. Có vẻ như cô ấy nghĩ mình rất nguy hiểm trong chiếc xe tải “già yếu” đó.
Khi Bella lái xe qua chỗ tôi, mắt dán chặt vào con đường phía trước, tôi không sao nhịn được cười vì ý nghĩ cô ấy mà cũng có thể gây "nguy hiểm" cho người khác.