“ Bùng!”, thân thuyền lại lắc lư chòng chành một trận kịch liệt, mấy giao nhân mỹ nữ đứng không vững, ca vũ ngừng lại, thấy Long thần khoát tay ra hiệu, lần lượt lui ra.
Từ cửa sổ mạn tàu nhìn ra ngoài, không biết lúc nào, vầng trăng lưỡi liềm đã bị tầng tầng sương mù che lấp, mây đen cuồn cuộn trên mặt biển. bỗng nhiên một đạo thiểm điện nhoáng lên, phủ lên biển lớn một màu xanh nhàn nhạt, tiếp đến âm thanh “oành oành” liên tục, sấm động vang trời, một trận bão lớn đang ùn ùn kéo đến.
Gương mặt Chân Châu trắng loáng dưới ánh thiểm điện, bị tiếng sấm chấn động, thoáng có vẻ sợ hãi, không kìm được tựa vào người Nhân ngư mỗ mỗ.
Lục hầu gia đau xót trong lòng, đáng tiếc giai nhân tuy gần trong gang tấc nhưng tâm hồn lại cách xa muôn dặm. Thở ra một hơi, nói: “ Người ta nói ‘ Long thần nộ, Đông hải khiếu. Long thần khốc, Giang hà quyết’. Không tưởng được trong ngày vui hôm nay của bệ hạ, trên Đông hải lại có cuồng phong bạo vũ. Theo cháu thấy, chiều qua bệ hạ phần lớn là nhân lúc chúng tôi không chú ý đã vì quá vui mừng mà khóc, mới dẫn tới trận mưa gió hôm nay”.
Chúng nhân lại cười lớn một trận, Chân Châu cũng khẽ mỉm cười. Lúm đồng tiền như hoa tuy chỉ thoáng qua, nhưng đã khiến y ngây ngẩn mê đắm, hô hấp như ngừng lại.
Long thần lúc này tâm tình rất thoải mái, liếc mắt nhìn y, cười khanh khách rồi cũng không quan tâm. Người trong thuyền này, ngoại trừ Bạch phát nam tử bên cạnh, cũng chỉ có tiểu tử ranh mãnh bỡn cợt đời này dám nói như thế với nàng ta.
Bỗng nhớ lại ngày trước ở trên Đông hải, có một ngày cũng sấm động sét nháng, sóng gầm gió gào thế này, nàng trong Long cung tìm không thấy Khoa Hãn Hoài, chỉ nghĩ rằng hắn im lặng bỏ đi, lòng nóng như đốt, tìm kiếm khắp biển vẫn không có tin tức gì. Trong lúc buồn bã tuyệt vọng, không kìm được khóc lóc thống khổ, chính vào lúc đó gặp được hắn cỡi trên vây Long kình thổi địch quay về.
Nỗi vui mừng trong đêm gió bão đó, lúc này nhớ lại, đã như kiếp trước. Nhưng thủy chung không đổi, chính là khó mà dứt bỏ được tình cảm sâu đậm của bản thân đối với hắn. Chỉ là không biết cho đến khi nào, giữa nàng và hắn, mới có thể chân chính gió yên sóng lặng, trời xanh vạn dặm đây?
Nghĩ đến mấy chuyện này, sóng lòng cuộn dâng, không kìm được tình ý miên man, đưa mắt nhìn qua hắn.
Khoa Hãn Hoài quay mặt ra phía cửa sổ, hai mày chau khẽ, tựa hồ đang lắng tai nghe ngóng gì đấy, thấy nàng ôn như chăm chú nhìn mình, định thần lại thấp giọng nói: “ Nàng có nghe gì không?”.
Long thần ngạc nhiên hỏi: “ Nghe gì?”. Ngưng thần lắng nghe, sắc mặt khẽ biến. Trong tiếng gió gào sóng gầm ầm ào, ẩn ẩn có tiếng khèn lệnh mảnh như sợ tơ truyền đến, thê lệ quỷ dị, như khốc như kể.
“ Thương long giác?”, nàng thấy kì lạ, dường như cảm thấy có gì không ổn. Long phi Vũ Sư Thiếp lúc này đang ở trong thành Thang Cốc chuẩn bị cho hôn điển ngày mai, sao có thể xuất hiện ở nơi cuồng phong sóng dậy ngoài trăm dặm thế này?.
Khoa Hãn Hoài không nói một lời, lại ngưng thần lắng nghe một lúc, sắc mặt đại biến, bỗng bật người đứng lên mở cửa khoang.
“ Oành!”, kình lôi liên miên, trời biển sáng loáng.
Nơi giao nhau giữa trời biển ở mặt tây, mây đen ào ạt, thần tốc cuộn ùn mà đến, gió lớn táp vào mặt, mang theo mấy giọt mưa lạnh như đá, hạt nào hạt nấy rớt trúng người truyền vào cái lạnh thấu xương.
Chúng nhân ngạc nhiên, ào ào buông cốc, đang muốn truy hỏi, đột nhiên “ Ùng” một tiếng vang động, sóng nước ngút trời, thân thuyền bỗng bị hất tung lên, thủy thủy trên sàn thuyền bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức ngã lăn quay gào thét thất thanh.
Trong khoang cũng náo loạn cả lên, bàn bay tán loạn, va chạm “ ầm ầm” dồn vào một chỗ, Lục hầu gia hét: “ Chú ý!”. Vung tay ra theo bản năng, kéo Chân Châu vào trong lòng, trông thấy Nhân ngư mỗ mỗ trừng mắt giận thì giật mình, lại vội buông tay thả ra.
Chân Châu sớm đã xấu hổ đến đỏ bừng cả hai tai, quay đầu không dám nhìn y, sóng mắt nhìn quanh mới thấy chấn động, thất thanh: “ Đây là cái gì?”.
Chúng nhân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong ánh tàn của thiểm điện, sóng phun trắng xóa, một hắc ảnh cự đại phá biển tung lên, ở giữa không trung bỗng há cái miệng lớn như cái chậu máu, gào rống ghê khiếp, răng nhọn chi chít, quanh người hồng quang chói lòa. Còn không đợi chúng nhân nhìn rõ, đuôi dài đập nước, trong tiếng nước vỡ bắn tung, mặt biển như phát nổ, lại ném thân thuyền lên cao.
“ Bắc Minh Hỏa Vĩ Hổ!”, chúng nhân kinh hãi, quái vật này là Bắc hải hung thú, tuy uy danh không vang động bằng “ Đại hoang thập đại hung thú”, nhưng bản tính cuồng bạo thèm máu, khi phát cuồng thì hung mãnh khó thể chống cự. Chỉ là thú này luôn thích lạnh sợ nóng, sao lại có thể hiện thân ở Đông hải?
Khoa Hãn hoài không còn hoài nghi, trầm giọng nói: “ Mau truyền lệnh hạm đội, chuẩn bị đợi lệnh, tùy lúc chuẩn bị lặn xuống!”. Không chờ chúng nhân đáp lời, đã xải bước đi lên sàn thuyền.
Bọn người Long thần cũng bước theo, Lục hầu gia chần chừ một chút, căn dặn vệ sĩ trong khoang bảo vệ cẩn thận cho Chân Châu rồi mới bước vội ra ngoài khoang.
“ Oành ầm ầm!”, tiếng sấm dội liên miên, hòa với tiếng biển gầm gào, tiếng kinh hô của bọn thủy thủ dội vào tai như muốn điếc.
Sóng lớn ngút trời, mưa lớn vỗ rát, trong sát na, quanh người chúng nhân đều ước sũng, bị gió lạnh như băng quét qua, càng lạnh đến cứng tay, nhưng vào lúc này, không có người nào còn tâm trí mà than thở về chuyện này.
Mặt biển đen ngòm bỗng nhiên được chiếu sáng, sóng dập bốn bề, vô số hắc ảnh phá sóng bay lên, bay loạn như mưa, gào rống quái dị liên tục không ngưng.
Không trung đầy rẫy tiếng vỗ cánh phành phạch, ngẩng đầu nhìn lên, gần ngàn ngọn hỏa quang màu xanh nhạt đang di động trong mây đen, nhìn kỹ càng thì chính là một đám U minh thi thứu, bay lượn theo tiết tấu thê lệ của khèn hiệu, có thể lao xuống bất cứ lúc nào.
Kỳ thủ trên cột buồm chính kinh hô: “ Thủy yêu!, hạm đội Bắc hải của Thủy yêu!”.
Giọng nói chưa dứt, “ Oàng” một tiếng vang động, mặt biển nơi xa đột nhiên vọt lên một đạo ánh sáng trắng lóa, bầu trời sáng lên. Tiếp đó Đông Nam Tây Bắc, mỗi phương hướng đều có ánh sáng vọt lên phá không tung hoành, kết hợp cùng thiểm điện đầy trời, sáng rực đến mức chúng nhân không thể mở mắt.
Đôi mắt xanh của Long thần hé mở, ngưng thần theo dõi, vừa kinh vừa giận. Trên đại hải mênh mông, cờ buồm phần phật, chiến thuyền trùng trùng. Bọn họ đã bị Thủy yêu im lìm bao vây.
Cách đó ngoài trăm dặm, trong thành Thang Cốc, ánh sáng rực rỡ, yến hội đang vào lúc cao trào.
Khách mời từ các tộc cử đến liên tục cầm cốc đi đến chỗ Thác Bạt Dã, Xuy Vưu kính chúc hai người, nói chuyện Long tộc gần đây tại Đông hải liên tiếp đánh lui tứ đại thủy sư của Thủy tộc, Mộc tộc, tán thưởng không ngớt miệng, liên thanh ca tụng.
Sứ tiết của Hỏa tộc Xích Ngọc Phù cười nói: “ Nghe nói Long hạm của thái tử tung hoành Đông hải, Thủy yêu nghe tiếng là tan, bệ hạ chúng tôi hết sức vui mừng, hay tán dương bản lĩnh của thái tử cùng Kiều thiếu thành chủ với chúng tôi. Lần này đại hôn của thái tử, bệ hạ vốn muốn đích thân đến, chỉ là phương Nam chiến sự khẩn cấp, không thể đi được, do đó sai tại hạ mang Thao Thiết Ly Hỏa Đỉnh và Phong Hỏa Hoàn đến làm lễ vật…”.
Nói rồi đưa tay lấy ra một cái đỉnh nhỏ bằng đồng đỏ cao hơn tấc và một viên ngọc hoàn đỏ bầm, đưa cho Thác Bạt Dã và Xuy Vưu, khẽ cười nói: “ Hai thần khí này vốn thuộc về bệ hạ và Á thánh nữ, tuy không gọi là trân bảo hiếm có, nhưng chiếu theo tập tục của tộc ta, chính là vật rất thân thuộc dùng để tặng cho bằng hữu thân thiết, vạn thỉnh thái tử và Kiều thiếu thành chủ vui lòng nhận cho”.
Thác Bạt Dã tiếp lấy đồng đỉnh, cười nói: “ Nhị ca thật là quá khách khí rồi. Bảo vật như thế, thật là đáng quý, xin đa tạ”.
Xuy Vưu cầm lấy ngọc hoàn ôn nhuận diễm lệ, trong đầu bỗng thoáng qua đôi mắt vừa lạnh vừa trong nước hồ thu, bỗng giật thót trong lòng, không biết nữ tử khi thì lãnh nhược băng sương, khi thì hừng hực như lửa đó giờ này như thế nào?, đột nhiên cảm thấy thẫn thờ, nhìn viên ngọc đỏ nóng rực trong tay, định thần lại, khẽ cười nói: “ Đa tạ mỹ ý của Á thánh nữ”. Đem ngọc hoàn cất vào trong tay áo.
Sứ tiết của Kim tộc, Hàn hoang bát tộc, Hoang ngoại phiên tộc cũng không chịu lạc hậu, ào ào dâng lên quà mừng, chuyển đạt lời chúc phúc của các quân chủ, vương hầu. Trong nhất thời, ánh sáng chói lọi, hào quang rực rỡ.
Sứ tiết Thổ tộc Hùng Hữu Thử ôm một cái hộp vàng, cười nói: “ Thác Bạt thái tử, Kiều thiếu thành chủ, bệ hạ chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trong Long cung trân bảo quán tuyệt thiên hạ, cái gì cũng có, thật không nghĩ ra lấy gì làm lễ vật mới có thể biểu đạt chúc nguyện độc nhất vô nhị được, chỉ đành sai tại hạ đem đến vật này tạm biểu lộ kính ý”.
Thác Bạt Dã tiếp lấy mở ra, không ngờ là một hộp đất nhão, Xuy Vưu ngạc nhiên hỏi: ‘ Cái này…không giống bảy loại đất thường, chẳng lẽ là đất tổ của Thổ tộc sao?”.
Hùng Hữu Thử lắc đầu cười nói: “ Nếu là đất tổ, gặp gió phải bành trướng, hiện giờ sớm đã to lên gấp trăm lần. Hôm qua, bệ hạ chúng tôi ngự giá thân chinh, ở Chân Lăng đánh bại Bắc tiên Thủy yêu, trong bát bộ, trừ Yến Trường Ca và Bách Lý Xuân Thu may mắn đào thoát, còn lại đều táng thân ở đất Thổ tộc ta”.
Chúng nhân nghe vậy ồn ào, vừa kinh vừa mừng, Thác Bạt Dã cười khà khà nói: “ Rất hay rất hay!, phần lễ này quả thật là quá lớn rồi!”.
Bắc tiên quân của Yến Trường Ca hiệu xưng Thủy yêu đệ nhị quân đoàn, lần này toàn quân bị diệt, quân lực Thủy yêu tại Trung thổ có thể chịu trọng thương trước giờ chưa từng có.
Hùng Hữu Thử hớn hở ra mặt, có chút đắc ý, trận đại thắng đó đến lúc này mới công bố, chính là muốn có hiệu quả thế này, cười nói: “ Thủy yêu tạo nghiệt quá nhiều, người thần công phẫn, trước lúc xuất chinh, Hoàng Long chân thần và Vũ La thánh nữ đã bốc quẻ báo nhất định có trời trợ giúp, quả nhiên không sai, còn không đợi Hoàng thổ đại quân của ta phát uy, “ Bì Mẫu Khâu” vùi lấp yên ắng mười sáu năm đột nhiên trùng hiện thế gian, phún trào ra nuốt sạch đám Thủy yêu…”.
“ Xoảng” một tiếng, ly ngọc rớt xuống vỡ tan, Lưu Sa tiên tử đột nhiên đứng lên, mặt hoa trắng bạch, ngón tay run run, giống như kinh hãi phẫn nộ, lại giống như bi thương phát cuồng, thần sắc hết sức cổ quái.
Trong đại đường bỗng im lặng, chúng nhân ào ào quay đầu nhìn nàng ta, không biết đã phát sinh chuyện gì.
Hùng Hữu Thử cũng có chút không biết cư xử, thấy nàng ta sau một lúc hoảng hốt vẫn không nói gì, liền hắng giọng tiếp tục: “ Hộp đất nhão này, chính là bệ hạ tự tay mình lấy ra từ trong khe hở trên vách đá ở Bì Mẫu Khâu, gọi là đất thắng lợi gởi đến làm quà mừng cho Thác Bạt thái tử và Kiều thiếu thành chủ…”
Lưu Sa tiên tử đột nhiên sải bước lên trước, vung tay đoạt lấy hộp đất đó từ trong tay hắn, cúi đầu ngửi một lát, gương mặt trắng bạch dần dần đỏ lên, tràn đầy sắc giận, cười khách khách nói: “ Bì Mẫu Khâu!, Bì Mẫu Khâu!, hắn quả nhiên xuất hiện rồi!”.
Chúng nhân nghe nói như trong mây mù, chẳng hiểu gì cả.
Lưu Sa tiên tử trước giờ luôn cười nói làm duyên, giận không biểu hiện, cho dù lúc giết người cũng tươi cười hớn hở, thấy nàng ta thất thái như thế, Thác Bạt Dã kinh ngạc trong lòng, ẩn ước cảm thấy có chút không ổn, ôn tồn hỏi: “ Tiên tử, cô nói ‘ Người đó’, thật ra là ai thế?”.
Lưu Sa tiên tử bỗng ngẩng đầu, đôi xích luyện xà cuộn thành một vòng, đôi mắt to đen trắng phân minh lửa giận ngùn ngụt, chăm chú nhìn y một lúc mới như cười như không, nhẹ nhàng đáp: “ Thác Bạt tiểu tử, đi hỏi tân nương của ngươi, tự nhiên sẽ biết ‘ Hắn’ là ai”.