Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 04: Thù cũ hận mới
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Từng tia chớp liên tiếp lóe lên, đại dương toàn một màu lam, khắp trời mây đen biến thành màu tím đen yêu diễm. Tiếng sấm nổ liên hồi, kết hợp từng hồi trống trận dồn dập hợp tấu. Gió mạnh xoáy cuồn, từng đợt ba đào cuộn cuồn tràn đến, hạm đội của Thủy yêu từ từ bức đến gần.
Hiệu giác quỷ dị dần chuyển sang cấp xúc và hung lệ, dồn dập bức bách, bọn yêu cầm mãnh thú kéo đến càng lúc càng nhiều, bâu lại gần Thanh long chiến hạm, đua nhau quây quần trên không, hô hào nhào xuống, nhắm Long Thần và Khoa Hãn Hoài phát động từng đợt công kích mãnh liệt.
Long Thần khẽ lo, bọn hung thú này bị hiệu giác sai khiến, trước sau tiếp nối, giết mãi không hết. Nàng tuy có thể tự bảo toàn, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt và điên cuồng này, không có cách gì chỉ huy hạm đội nghênh chiến được. Lỡ khi hạm đội của Thủy yêu dùng đoản binh tiếp cận, thì bên nàng quần long vô thủ, thế tất đại bại.
Cho dù nàng có thể xuất thân chỉ huy, nhưng bị quần thú quấn lấy cuồng công ác đấu, chỉ sợ khi tương phùng với Thủy yêu hạm đội, thực lực dĩ nhiên giảm thiểu, so với đối phương càng thua thiệt hơn nhiều.
Long thần nhất thời không có kế gì, nghe tiếng Thương long giác đó, nỗi hận trong lòng càng nặng hơn, cười khanh khách nói: "Bách Lý lão yêu thổi sao mà quỷ khóc sói gầm thế, nghe khó chịu thiệt. Rất tiếc là con dâu ngoan của ta hiện giờ không ở trên thuyền, nếu không ắt có thể làm xấu hắn rồi. Khoa đại ca, hay là chúng ta tới cướp cái hiệu giác đó đem tặng cho con dâu ngoan, hợp thành một cặp..."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Khoa Hãn Hoài chợt lóe linh quang, nhớ lại tình huống lúc dẫn đầu bọn du hiệp ngũ tộc trên bình nguyên đông hoang, đột vây đại quân Thủy tộc cùng vạn thú điên cuồng. Muốn biến bị động thành chủ động, chỉ có lấy răng chọi răng, mượn lực chống lực, biến bọn hung cầm mãnh thú thành thứ do mình sử dụng.
Ngay khi có được chủ ý, y khẽ mỉm cười, đáp: "Thương Long giác nguyên có một đôi, nếu có đủ, uy lực của Long phi nhất định tăng gấp bội. Nhưng nghe hiệu giác này, chỉ sợ lần này đến không phải là Bách Lý Xuân Thu..."
Lời chưa dứt, đã nghe "Oành" một tiếng rõ to, hạm thuyền dường như đụng phải một thứ gì đó ẩn dưới nước, chấn động liên hồi, bốc lên hỏa quang chói mắt.
Quét mắt nhìn, sóng lớn sôi trào, một vật đỏ lòm cực lớn phá sóng nổi lên, gầm rống rất quái dị, vài xúc tu cực lớn quét qua quét lại, biến các vách thuyền kiên cố như sắt vỡ vụn tơi bời. Xúc tu nhấc lên, cuốn theo một mỹ nhân ngư thanh lệ kiều diễm, thản nhiên vứt ra ngoài.
"Chân Châu cô nương!" Khoa Hãn Hoài rúng động cả người, luồng bích quang của Đoạn Lãng Khí Toàn Trảm phóng ra, bay vọt hơn trượng, điên cuồng chém vào xúc tu của quái thú đó.
Cùng lúc ấy, Lục Hầu Gia cũng đã hét lớn phóng vụt lên, xích quang bạo phát, bất chấp tất cả vung thương xông tới.
"Bình!" Một tiếng nổ trầm cất lên, hào quang chói lòa, xúc giác của quái thú bị Đoạn Lãng đao cắt một cái gọn tuyệt, đau đớn rú dài, xúc giác đột nhiên thu nhỏ lại, vứt bỏ Chân Châu từ trên không xuống. Xúc giác còn lại gạt Hoàng kim trường thương của Lục Hầu gia ra, rồi nhanh chóng quét đến y một đòn sấm sét.
Lục Hầu gia nguyên đã thụ thương, tránh không kịp, cố sức cản lại, trên lưng lại lãnh ngay cú đập cực mạnh đánh "phạch!" một cái. Hộ thân chân khí của y liền hủy nát, máu tươi lập tức phun trào, xoay người bắn lên không.
Trong tiếng hô cả kinh của mọi người, hắn thuận thế đập chân rướn người, khó khăn lắm mới chộp được Chân Châu đang rơi xuống, rồi rớt phịch xuống boong thuyền, trước mắt tối sầm, xương chân như vỡ vụn, đau đến quáng mắt, nhưng lại cứ nhe răng há mồm hỏi: "Chân Châu cô nương... nàng không sao chứ?"
Chân Châu bị hắn ôm chặt trong lòng, an nhiên vô sự, chỉ vừa sợ vừa kinh, nghĩ đến vừa mới đây hắn không hề nghĩ đến thân cố cứu mình đến hai lần, cổ họng tự nhiên như bị thứ gì đó lèn chặt, ôm chặt lấy tay hắn, nước mắt không ngừng rơi trên người hắn, không nói được tiếng nào.
Khắp bầu trời hung cầm kêu nha nha quái dị, giống như bị con quái thú đột nhiên đến cùng một đao kinh thiên động địa của Khoa Hãn Hoài nhiếp hết hồn, khiến chúng không dám đáp xuống.
Long tộc quần hùng vội vã chạy đến, đỡ hai người dậy, đưa chân khí vào người, đoàn đoàn thủ hộ. Quay đầu lại nhìn, họ vừa kinh vừa giận, đua nhau quát: "Cái đồ chết sình chúng nó, ta tưởng là ai, ai dè là con Thủy Quỷ!"
Giữa sóng dồn gió dập, một con quái thú to lớn vô cùng ngang nhiên đạp sóng nhô lên, cao ước bảy trượng, toàn thân đỏ hồng. Nó chính là một con bạch tuộc thân hình to lớn, có chín xúc giác to như mãng xà ngo nghoe tua tủa, cặp mắt màu lam sâu hoắm lấp lóe như ma trơi, hàng vạn cái xúc tu nghênh gió múa dồn, miệng thì không ngừng gầm rú trầm trầm, phun ra lửa đỏ.
Ngồi trên con bạch tuộc chín chân kia là một lam y nhân, mi thanh mục tú, sắc mặt trắng bệch gần có thể nhìn xuyên qua, thấy cả gân xanh. Thân hình y cao gầy, ống tay áo ở cánh tay phải phất phơ chập chờn, vắt lên trên hông. Ngồi trên con bạch tuột chập chờn bất định ấy, lại bị gió lốc xoáy cuồng, hầu như ai cũng phải bị thổi văng xuống nước. Thế mà ý cứ giương đôi mắt đôi mắt tà mị nhỏ dài, điềm đạm nói: "Bốn năm thoắt cái thế mà nhanh, Long nha đầu đi đâu vô dạng thế?"
Thì ra đây chính là người vào bốn năm trước ở Đông hoang dịch trạm bị Khoa Hãn Hoài tước mất một cánh tay: Bắc hải Bạch thủy cung chủ Hải thiếu gia.
Thác Bạc Dã cảm thấy lạnh tóc gáy, con Hắc mãng đó thò cái lưỡi màu hồng ngo nghoe liên tục, cái miệng to lớn âm sầm chợt mổ xuống, thân người liền nhanh chóng xoay tròn, từ trên lưng chim phóng vọt lên, tránh né một cách rất khó khăn, nhưng cũng kịp trở tay đánh ngược lại một cú Thiên Nguyên Nghịch nhận, lóe lên luồn ngân quang giống như mưa sa, gió bấc.
Một tiếng "cật" cất lên, hắc mãng lập tức đứt thành hai đoạn, văng bắn đi mỗi khúc một nơi.
Thác Bạc Dã vừa định thở phào, chợt nghe Lưu Sa tiên tử kêu lên: "Tiểu tử ngốc, đây là Huyền Dẫn Mãng", nhất thiết không được chém đứt nó ra..." Lời chưa dứt, gió lạnh chợt cuốn tới sau ót, hai khúc xác rắn đang rớt đó đột nhiên sống dậy, biến thành hai con hắc mãng, cùng nhau xông tới!
Thác Bạc Dã lạnh xương sống, đột nhiên nhớ lại trong Đại Hoang kinh có nói đến thứ "Huyền Dẫn mãng" này. Nó sinh trưởng ở tận vực sâu, hung độc vô cùng, giống như con giun đất, chặt một thành hai, chặt càng nhiều càng biến ra nhiều, cực kỳ khó giết. Điểm trí mệnh duy nhất chính là lằn đỏ nhỏ nằm giữa hai mắt.
Gã xoay người hạ xuống lưng chim, Thiên Nguyên nghịch nhận phóng ra như điện, "cật cật" hai tiếng, không xê không xích cắm thẳng vào não của hai con hắc mãng. Chúng đồng thời co rút người, lập tức tán mệnh, thân thể mềm rục rớt từ trên không xuống.
Mọi chuyện này xảy ra nhanh như chớp, không qua một cái lắc tay, Lưu Sa tiên tử chưa kịp hô dứt, Thác Bạt Dã đã giết xong đôi rắn, ngự điểu bay lên đỉnh ngọn cây, gọi: "Tiên tử, tỷ không sao chứ?"
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Cô Xạ tiên tử ngập tràn thứ gì đó vừa hoan hỉ, vừa xấu hổ, lại xen lẫn chút lo âu. Hai má nàng đỏ hồng, không dám nhìn lâu, vội vã nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt chuyển sang nhìn Không Tang tiên tử, bờ môi nàng động đậy như tưởng nói gì, ai ngờ mãi mà không thể thốt, rõ ràng là đã bị phong trụ hết kỳ kinh bát mạch.
Cách biệt lâu ngày giờ mới được tương kiến, không ngờ lại gặp nhau trong tình huống như thế này. Trong lòng Thác Bạc Dã sôi trào đủ vị chua cay mặn đắng ngọt bùi, vừa định bước lên giải khai kinh mạch cho nàng, ai ngờ Lưu Sa tiên tử lại kêu lên: "Chậm đã! Người trong mộng của ngươi bị Địa Hỏa Tằm ti bó chặt, nếu Mộc chúc chân khí trong nội thể lỡ vận chuyển, thì nó lập tức biến thành liệt hỏa, dù cho không chết thì cũng bị hủy đi dung mạo."
Thác Bạc Dã sửng người, ngưng thần tra xét, quả thấy toàn thân trên dưới của nàng đều ẩn hiện một luồng hồng quang nhợt nhạt, tơ tằm giăng khắp, thầm kêu nguy hiểm, định thần lại nói: "Ngoại trừ thứ Địa Hỏa Tằm ti này, còn có huyền cơ nào khác không?"
Lưu Sa tiên tử lấy từ Bách Hương nang một cái kính đồng nhỏ sặc sỡ, đưa lên người Cô Xạ tiên tử dò xét. Khí lưu màu xanh lóng lánh, hào quang lập lòe, ánh lên vẻ mặt lo lắng của ba người. Họ càng nhìn thì lòng càng kinh.
Từ cái "Chiếu cổ kính" đó có thể nhìn thấy nội thể của Cô Xạ tiên tử bị phục không dưới một trăm loại cổ trùng ngũ sắc đủ màu. Thác Bạt Dã tuy thuộc làu Đại Hoang kinh, Bách thảo chú, nhưng cũng chỉ biết được một hai phần trong số đó. Tuy là vậy, nhưng hắn biết bất kỳ loại nào trong số này đều là thứ chí độc hiếm thấy trong Đại hoang.
Thác Bạt Dã vừa kinh vừa giận, hận ý đối với vị Dương cực chân thần đó tăng thêm mấy phần, trầm giọng nói: "Tiên tử, cái Ban Lan ngọc Hủy giác của tỷ có thể khu xuất mấy thứ cổ trùng này hết được không?"
Gương mặt đầy đặn của Lưu Sa tiên tử thoáng vẻ cổ quái, không biết là giận hay là buồn. Nàng cười khành khạch, đáp: "Thác Bạt tiểu tử, ngươi yên tâm, nếu như là mười sáu năm trước thì tiên tử còn sợ không có bản lãnh đó. Nhưng vào giờ này phút này, dù cho là giun móc trong bụng quỷ vương ta cũng có cách khiến nó chui ra!"
Thác Bạc Dã liền yên hẳn cả lòng, lấy ra một viên ngọc màu hồng, nhẹ đặt vào miệng Cô Xạ tiên tử, khẽ nói: "Tiên tử, đây là Tích Hỏa châu do Yếm Hỏa quốc hiến tặng trong hội Bàn Đào, ngậm ở trong miệng thì dù có tam muội chân hỏa cũng không thiêu cháy được nàng."
Khi đầu ngón tay chạm vào bờ môi mềm mại và ướt át của nàng, hai người khẽ chấn động, giống như bị điện giật vậy. Họ cùng đột nhiên nhớ lại đêm ấy tại Chương Nga sơn. Hai má Cô Xạ tiên tửửng hồng như say rượu, bờ mi dài cụp xuống không dám nhìn gã, nhưng trong lòng lại bị như cái gì đó đâm trúng, đau không thở được.
Chợt nghe một âm thanh hùng hậu cười ha hả cất tiếng: "Tuyệt diệu tuyệt diệu! Xem ra Thác Bạt thái tử vô cùng vừa ý đối với lễ vật ta mang đến, không uổng cho ta khổ tâm mang đến từ nghìn dặm a!"
Mọi người giật mình quay đầu nhìn lại, thấy một nam tử tuấn mỹ vận hắc bào đang cưỡi trên lưng một con Hắc lân mắt đỏ có một sừng, nhe nanh múa vuốt, làm điệu làm bộ bay tới trong biển trời lồng lộng.
Ánh trăng chiếu lên mặt y, hiện vẻ trắng nhợt gần như trong suốt. Khóe miệng y khẽ cười, thần sắc kiêu ngạo lạnh lùng, đôi mắt lấp lóe hào quang, giống như liệt hỏa thiêu đốt, sáng quắc bức người.
Thân người nhỏ nhắn của Lưu Sa tiên tử thoáng giật mình, vừa mừng vừa giận, cười lên khanh khách: "Quả nhiên là ngươi! Mười sáu năm nay ta cứ mong có ngày gặp lại, không ngờ ông trời có mắt, không bắt ta phải chờ lâu."
Hắc bào nam tửấy nhìn thấy nàng, khẽ sửng người, dường như có chút kinh ngạc, nhưng tinh quang trong mắt càng phóng ra mạnh hơn, cũng cười ha hả đáp: "Ta tưởng là ả oán nữ bị chồng bỏ nào, té ra là con nhỏ Chu nho yêu tinh (yêu tinh lùn) nuôi mãi không lớn nhà ngươi! Bộ ngươi cảm tình quen biết ta thửa trước, và cũng là ngày giỗ của em ta, nên tự mình đến đây dâng nạp đấy à?"
Nghe đến bốn chữ "Chu nho yêu tinh", sắc mặt tươi cười của Lưu Sa tiên tử biến thành trắng nhợt, rồi chợt đỏ bừng lên, rồi cười lên khanh khách. Nụ cười của nàng giống như hoa bay tán loạn, hoan hỉ sung sướng cùng cực, nhưng mắt lại ứa ra từng giọt lệ trong vắt, không nói được trong lòng oán độc phẫn hận đến cỡ nào.
Thác Bạt Dã không nghi ngờ gì nữa, bốc lửa giận lên đầu, lạnh giọng nói: "Các hạ xem ra chính là Công Tôn Anh Hầu rồi? Cô Xạ tiên tử đơn thuần đạm bạc, không tranh đoạt gì với thế gian, lại không có oán cừu gì với ngươi, vì cớ gì lại hạ độc thủ như thế!"
Công Tôn Anh Hầu nhướn mày như cười như không, nhìn gã chầm chầm, đột nhiên nói: "Mộc tộc thánh nữ với ta dĩ nhiên không có quan hệ gì, nhưng ai bảo ả là ý trung nhân của ngươi chi? Ta và ngươi tuy là mới gặp, nhưng vốn đã có thù mới hận cũ, bất cộng đái thiên!"
Y nói đến câu cuối, sát cơ trong mắt bừng lên. Cuồng phong cuốn tới, một đạo hỏa quang lặng lệ xuyên ngang dọc trước mặt, ầm ầm đinh tai điếc óc.
Xuy Vưu cưỡi trên lưng Thái Dương ô, phóng xuống như điện xẹt. Sáu con cự điểu vui mừng kêu lên quái dị, hộ vệ phải trái, nếu lỡ có lưu quang hỏa đạn veo véo phóng tới, chúng không đợi Xuy Vư bạt đao ngăn lại, đã đang tranh nhau há miệng cướp lấy nuốt vào trong bụng.
Ngưng thần tra xét, trên đảo lửa đỏ khắp nơi, hồng quang trùng trùng, khu rừng nguyên dày đặc xanh rì giờ đã biến thành biển lửa. Không ngừng có những ngôi nhà gỗ bị hỏa pháo kích trúng, các mãnh gỗ bay đầy, khói đen cuồn cuộn. Thạch bảo bên vách núi bị đạn pháo bắn nổ đổ ụp xuống, san bằng hoàn toàn.
Chỗ nào cũng có người kinh hoàng bỏ chạy, có người bị hỏa pháo cấp tập nổ trúng, bị đẩy lăn quay, toàn thân đầy lửa. Có người bị đá nổ hoặc tường sụp văng trúng, máu tươi tứa đầy người, lảo đảo ngã quỵ. Nhưng rất nhiều người bị chết chỉ vì lôi kéo, xô đạp lẫn nhau. Tiếng kêu la kinh hoàng, thét gào khóc thảm vang lên khắp nơi, thảm liệt y như trong địa ngục vậy.
Thời khắc ấy, Xuy Vưu chợt nhớ đến đêm trăng tròn bốn năm về trước, nhớ đến lửa đỏ ngút trời, khắp thành giết chóc... Trong lòng hắn đau đớn khôn nguôi, nhịn không được hét dài, ngự điểu phóng thẳng xuống dưới.
Nghe tiếng gầm như sấm của hắn, đám người đang chạy tứ tán bên dưới lập tức phấn chấn hẳn lên, đua nhau ngẩng đầu la hét: "Là Kiều thành chủ! Kiều thành chủ đến rồi!"
Thái Dương ô phốc xuống đất, mang Xuy Vưu trên người sảy bước chạy như bay. Sáu con còn lại quây quần trên không, bay xuyên qua lại, chấn khai toàn bộ hỏa đạn bắn đến như mưa, rồi nuốt hết vào bụng.
Tiếng hoan hô của mọi người cất lên như sấm động, sự hoảng loạn giảm thiểu ngay lại.
Xuy Vưu ngồi ngang lưng chim, dọc đường cất cao giọng nói: "Thuyền hạm của Thủy yêu còn cách ba dặm, lâu lắm mới cập bờ, mọi người không cần phải loạn! Truyền hiệu lệnh của ta, người nào việc ấy, ai về chỗấy, án chiếu sự sắp xếp trước đó, nội ngoại giáp kích, quyết một trận tử chiến với Thủy yêu! Ai rời khỏi vị trí, lâm trận chạy trốn, giết không tha!"
Hắn vận khí đan điền, thanh âm hùng hồn cao vút, lấn át hết mọi tiếng động, truyền đi thật xa, vang lừng cả đảo.
Quần hùng Thang cốc nguyên đều là những kẻ kiêu dũng thiện chiến, vừa rồi chỉ vì bị trận hỏa pháo chưa từng thấy bao giờ như thiên lôi điên cuồng đánh xuống, lại lạc vào thế quần long vô thủ, nên không khỏi trận cước đại loạn, có chút dao động. Giờ phút này nghe được thanh âm của Xuy Vưu, lập tức giống như uống phải Định tâm hoàn, bắt đầu khởi phát lại dũng khí vốn có, chia nhau hô ứng, dưới sự soái lĩnh của các tướng luồn dưới pháo hỏa mà trở về vị trí chiến đấu.
Mây đen cuồn cuộn xà xuống thấp như áp tận đỉnh đầu. Trong ánh lửa chiếu chập chùng khắp đảo, chúng như biến thành một thứ sắc màu vàng cam, tuy quỷ dị nhưng đẹp vô cùng.
Xuy Vưu cưỡi điểu phi tường, cấp tốc bay về hướng đông nam. Tiếng oành ùng càng lúc càng lớn, ánh lửa loạn cuồng, không ngừng rít chiu chíu trên đầu hoặc ngang vai hắn.
Xuyên qua thạch nhai cao ngút hiểm trở bên rìa đảo, mắt hắn chợt sáng lên. Mặt biển mênh mang đang có hàng trăm chiến hạm đang giương buồm rẽ sóng, toàn tốc bức đến gần, pháo hỏa như yên hoa, tạo ra từng đường óng ánh đỏ hồng.
Thái Dương Ô kêu lên vui mừng, hộ tống Xuy Vưu, phóng thẳng xuống dưới, bay thẳng tới bãi đá răng chó Khuyển Nha lâm.
Bãi đá ngầm này liên tiếp gần mười dặm, tầng tầng bao vây bờ biển phía nam của Thang cốc, chỗ nào cũng có đá ngầm ngọn hoắc, chi chít như mê cung. Lúc triều lên thì không hề thấy được gì, thuyền hạm bên ngoài đến một khi đi vào, nhất định sẽ đụng tan không còn mãnh gỗ, vì thế mới gọi là bãi “Quần lang”.
Lúc này trong bãi đá cờ xí phất phới, có đậu khoảng trăm chiếc thuyền ngầm làm từ gỗ quýt. Trên mỗi thuyền có ngồi 5 đại hán, vũ trang đầy đủ, thần sắc ngưng trọng, vừa khẩn trương nhìn Thủy tộc hạm đội đang áp đến gần, vừa hồi hộp và nhẫn nại chờ đợi. Họ chợt thấy Xuy Vưu từ trên không đáp xuống, nhất thời phát ra một tràng hoan hô.
Xuy Vưu cưỡi chim đáp xuống bãi đá, lớn tiếng hô: “Toàn quân cùng nhau lặn xuống, chờ Thủy yêu hạm đội đến gần ít nhất hai dặm, lập tức phát động tiến công.”
Quần hùng ầm ầm nghe theo, đua nhau cuốn khoang lặn xuống, có hàng có lối xuyên qua bãi đá ngầm, nhắm địch hạm tiến tới. Thông qua lớp sóng biển vô cùng mãnh liệt, chỉ có thể thấy mấy trăm bọt khí sủi lên mặt nước, càng lúc càng xa.
Những chiếc thủy chiến thuyền nhỏ có thể lặn này chính là do Xuy Vưu căn cứ vào những quy cách học được ở Thận Lâu thành mà chế ra. Tuy chúng rất giản đơn, không thể nào so sáng được với lực chiến đấu của các hạm thuyền bằng đồng cực lớn, nhưng được cái là linh hoạt khéo léo, ẩn hiện vô hình. Chúng giấu mình dưới đáy biển, có thể dùng nhiều biện pháp phá hỏng địch hạm. Chúng có thể tụ hợp, phân tán rất nhanh, khiến thần bất tri quỷ bất giác, bất ngờ áp tới phóng lên thuyền địch, xuất kỳ chế thắng. Cho dù có bị hạm đội của địch phát hiện, cũng có thể nhanh chóng quay về bãi Quần lang này, nếu gặp khi nước lớn, có thể dụ địch thâm nhập, khiến chúng đụng vào đá ngầm, thất điên bát đảo.
Tình hình trước mắt có thể thấy hỏa pháo của Thủy yêu có uy lực cực kỳ mạnh, ngay cả hạm đội của Thang cốc cũng khó chính diện đối kháng, chỉ hy vọng nhờ vào những chiếc Tiểu hình tiềm thủy thuyền như u linh này mà khắc địch chế thắng.
Xuy Vưu lòng lo lắng trăm bề, cưỡi chim bay lên không, vừa định nhanh đến phía tây của đảo coi như thế nào, chợt một làn chớp sáng lên, lộ ra bóng dáng của một người đứng trên vách đá, ngang nghiên khoanh tay đứng nhìn, trường bào màu đen lay động không ngớt. Đằng sau mặt nạ gỗ màu đen mà y đang đeo, có thể thấy một đôi mắt đang lấp lóe hào quang.
“Oành oành ... !” Tiếng sấm dội lên liên tiếp, giống như đánh mạnh vào tim.
Đầu Xuy Vưu chợt cảm thấy phừng phừng, máu nóng dồn lên khắp người như sóng dội, gân xanh trên tay vồng lên. Phút giây ấy, bao nhiêu bi nộ, cừu hận, cuồng hỉ, sát cơ... như lửa đỏ rực cháy trong tim. Hắn hét to một tiếng, Bích quang miêu đao lóe đầy tráng khí, giục chim phóng về phía người đó!
|