Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 06: Thanh Long Phong Ấn (P2)
Dịch:Dẹp Lép
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Bên dưới Phù Tang thụ, mây đen cuồn cuộn, từng tia sét loé lên lập lòe, mỗi lần đánh trúng thân cây, tức thì hoa lửa bắn lên tung toé, hợp với lưới lửa phía trên, ùn ùn bốc cháy.
Thác Bạt Dã bất chấp tất cả, cưỡi thần điểu rẽ mây đuổi theo Công Tôn Anh Hầu như một mũi tên. Phẫn nộ, cừu hận, tự trách, hối hận... sục sôi trong lòng hắn. Bao nỗi ấm ức chợt như muốn nổ tung ra. Hắn nghiến răng tự nhủ:"Thác Bạt Dã ơi Thác Bạt Dã, nếu ngươi để tên gian tặc đó đoạt lấy Vũ Sư tỉ tỉ ngay trước mặt đem đi mất, thì ngươi không xứng làm người nữa!"
Cô Xạ Tiên Tử ngồi trên lưng thần điểu với Không Tang Tiên Tử kèm sát theo, thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, lòng đau như cắt. Không rõ là nàng áy náy tiếc thương, hay là bứt rứt khó chịu. Chỉ thấy nàng trầm tư, suy nghĩ: "Nếu không phải vì ta, thì chàng và Long nữ sao phải chịu kiếp nạn này? Nếu như nàng ta có mệnh hệ gì, ta... ta...". Hai mắt nàng chợt nóng lên, từng giọt lệ không ngừng tuôn rơi.
Không Tang tiên tử thầm thở dài, đưa tay lau nước mắt giúp nàng, truyền âm bảo: "Ngốc hài tử, đừng tự trách mình nữa! Công Tôn Anh Hầu nhất quyết báo thù, sớm đã lên kế hoạch chu toàn rồi, cho dù không có ngươi thì hắn cũng tìm người khác, làm cách khác để đến cướp Long nữ, đả kích Thác Bạt Thái tử..."
Không Tang tiên tử vừa mới trực diện đối một chiêu "Địa Hoả Dương Cực Đao" của Công Tôn Anh Hầu, kinh mạch bị đứt đoạn, phủ tạng cũng suýt bị hoả khí xâm nhập, thụ thương rất nặng, nên vừa dùng thuật truyền âm nói được mấy câu này liền cảm thấy không thể duy trì được chân khí, đành dừng lại chau mày điều tức.
Cô Xạ tiên tử nghe cô cô khuyên nhủ, lòng lại càng thấy buồn hơn, chỉ biết gật gật đầu, hai hàng châu ngọc cứ tiếp nối tuôn rơi, trong lòng rối bời như có lửa đốt, tâm loạn như ma.
Cách nàng mấy thước, Lưu Sa Tiên Tử cũng đang ngự điểu cùng bay. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng sớm đã mất đi nụ cười rạng rỡ thường ngày, hai hàng lông mày chau lại, bặm môi tìm kiếm xung quanh, trong lòng căm tức, uất hận dâng lên như lửa đốt, vừa khổ sở vừa xấu hổ.
Hai mươi năm nay, không ngày nào nàng không nghĩ đến báo thù rửa hận, không dễ gì đụng độ với tên ác tặc không đội trời chung này, ai ngờ không những để hắn dễ dàng chạy thoát, mà còn suýt chút nữa bị hắn đả thương!
Bốn người ai cũng nặng lòng tâm sự, lẳng lặng không nói, ngự điểu bay xuống dưới.
Xuyên qua tầng mây, tiếng nổ ngày càng inh tai, vô số hoả pháo đỏ rực chói mắt đang phá không rít veo véo vượt qua người bọn họ, rơi xuống dưới nổ tung, tiếng " Uỳnh! Uỳnh!" nổi lên liên tiếp, lửa cháy thấu trời.
Nghiêng thần điểu nhìn xuống, trên đảo bốc lửa hừng hực, khắp nơi hoang tàn đổ nát. Thang Cốc Thành vốn nguy nga tráng lệ, dưới sự oanh tạc khốc liệt của trận hỏa pháo này, đã bị tàn phá hủy hoại không còn nhận ra.
Chỉ có tòa thạch bảo dựa vách núi nối liền với các hang động là vẫn sừng sững, kiên cố, cờ xí phấp phới, không ngừng có tên nõ không lồ bắn ra hàng trăm ngàn mũi hỏa tiễn, nhắm Thủy tộc hạm đội chống trả quyết liệt.
Nhìn kỹ mọi nơi, có thể thấy còn rất ít người, có thể đoán họ đều đã lui về giữ vững vị trí. Nhưng ven hồ, bìa rừng, trên đường... vẫn nằm rải rác không ít thi thể, đếm qua cũng phải hơn mấy trăm mạng.
Thác Bạt Dã nhìn bốn phía, tìm mãi mà không thấy tung tích Vũ Sư Thiếp đâu, lại chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như vậy, lòng giận càng lúc càng tăng. Tên gian tặc Công Tôn Anh Hầu này tâm địa độc ác, cố ý lợi dụng đêm trước hôn lễ, nhân lúc bọn Thuỷ yêu tập kích mà cướp Long nữ đi, khiến gã không thể chuyên tâm, chẳng cách nào một mình mà lo chu toàn hai việc cùng lúc được. Nếu không phải Vũ Sư Thiếp hy sinh thân mình, ép hắn ra quyết định bảo toàn đại cục, thì ắt hắn đã bất chấp tất cả, liều mạng quyết đấu với Công Tôn Anh Hầu.
Nghĩ đến những lời Vũ Sư Thiếp vừa dặn dò, trong lòng hắn lại quặn đau, không biết lúc này nàng đang ở nơi nào? Hắn đột nhiên trấn tĩnh tinh thần, cắn răng nghĩ: "Phải rồi, ta sẽ đuổi theo về phía tây, nếu không đuổi kịp tên ác tặc đó thì quay về đối phó với bọn Thuỷ yêu. Đợi đến khi kiểm soát được chiến cục ở đây, sẽ lập tức sẽ đuổi theo đến Bì Mẫu Địa Khâu, cứu Vũ Sư tỷ tỷ ra!"
Nghĩ vậy liền giục điểu quay lại, nói lớn: " Ba vị tiên tử, các vị hãy quay về đại điện ở Thang Cốc Thành để trị thương trước, ta sẽ đến sau!" Nói đoạn thúc điểu bay nhanh về hướng tây.
Lưu Sa Tiên Tử cất tiếng trong trẻo ngăn: "Từ từ đã! Công Tôn Anh Hầu quỷ kế đa đoan, thường giở trò giương đông kích tây, hư thực khó lường. Hắn tất sẽ không đi thẳng từ phía tây về Đại hoang, mà chắc sẽ bay về phía Đông nam trước rồi mới đổi hướng. Ta đi với ngươi cùng truy bắt hắn!"
Thác Bạt Dã khẽ rúng động, trộm nghĩ nàng ta đã có mối thâm thù nhiều năm với Công Tôn Anh Hầu, nếu nói là hai bên đi guốc trong bụng nhau cũng chẳng sai. Tên ác tặc đó được liệt vào "Đại hoang thập thần", công lực kinh người, nếu có thêm người tương trợ, xem ra sẽ tăng thêm mấy phần thắng lợi. Do đó gã bèn gật đầu chấp thuận, hướng về cô cháu Không Tang Tiên Tử chắp tay bái biệt, rồi cưỡi thần điểu bay về hướng đông nam.
Cô Xạ tiên tử vốn định lên tiếng xin đi cùng với bọn họ, nhưng mãi không thốt nên lời. Nhìn hai người lao vút bay đi nhanh như điện, rồi biến mất giữa biết bao luồng hồng quang và mây đen cuồn cuộn, lòng nàng chợt dâng lên một nỗi khổ sở không tên, càng lúc càng mãnh liệt. Nàng vốn muốn đưa tay lên lau nước mắt, nhưng toàn thân đột nhiên như đông cứng, cổ họng tự dưng nghẹn lại, thở chẳng ra hơi.
Nàng từ nhỏ đã tu luyện Thánh Nữ Chi Thuật, đoạn tuyệt với thất tình lục dục, tâm hồn băng lãnh như tuyết, hiếm khi vì ai đó hay việc gì mà rơi lệ. Nhưng không hiểu sao, giờ khắc này, nỗi bi ai trong lòng nàng không biết từ đâu mà kéo tới, tựa như dòng sông xuân đột nhiên phá vỡ đê sau bao năm bị ngăn chặn, mãnh liệt tuôn trào.
Không Tang Tiên Tử hiểu rõ nỗi lòng của nàng, vừa đau vừa sót. Nhẹ vỗ về bờ vai cô cháu gái, nàng nhớ lại cảnh tình năm xưa của mình. Nó cũng có chút tương tự, dù nhân vật có khác, nhưng nổi đớn đau cũng vẫn cứ vỡ nát tâm hồn. Bất giác, khóe miệng của nàng chợt khẽ nở một nụ cười nhẹ đầy thê lương.
Vẫn biết thế sự vô thường, nhưng vì sao lại biến hóa tuần hoàn như vậy chứ?...
Thác Bạt Dã, Lưu Sa Tiên Tử cưỡi thần điểu băng qua vách núi, rồi nhắm phía đông nam của Đông hải mà bay.
Biển trời mênh mông, chiến hạm tầng tầng lớp lớp. Phóng tầm mắt nhìn ra xa chợt thấy thấp thoáng bóng một người đứng trên vách Bối Điền Tự, Thác Bạt Dã thầm rung động trong lòng, vừa mừng vừa lo, lại vừa giận dữ, liền giục thần điểu tăng hết tốc độ bay tới. “Đinh!” một tiếng, Thiên Nguyên Nghịch Nhận lóe sáng, sát khí rợp trời, chỉ đợi tiến lại gần một chút là gã sẽ dốc toàn lực tấn công.
Người đó hình như cũng đã trông thấy hắn, người hơi rúng động, từ khoảng cách hơn trăm trượng đã truyền âm cười nói: “Thác Bạt tiểu tử, cuối cùng thì ngươi cũng đến...” Giọng nói đột nhiên trầm xuống, có vẻ như vô cùng ngạc nhiên và thất vọng: “Long cô đâu? Sao ngươi lại mang con yêu nữ này đến trước vậy?”
Đúng lúc đó, hỏa pháo trên biển bắn lên rợp trời, đỏ lòe khắp nơi, khiến thân thể người đó hiện rõ mồn một. Áo bào màu đen thêu kim tuyến, mặt nạ Hắc Mộc, cặp mắt như sao phát tán hàn quang...
“Là ngươi!” Thác Bạt Dã sững người, sự phấn khởi vừa hé lên đã vụt tắt. Gã chợt nhớ tới bốn năm về trước, đây chính là người đã huyết tẩy Thận Lâu Thành. Không ngờ, đêm nay hắn lại dẫn hạm đội đến oanh kích Thang Cốc. Bất giác, Thác Bạt Dã nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát: “Thiên Ngô lão tặc, nhân ngày muội tử thân sinh của ngươi thành thân, ngươi lại chúc mừng như thế sao? Ngay đến tình ruột thịt máu mủ mà ngươi cũng không màng, thật không bằng cầm thú!"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe từ hướng Đông Bắc xa xa chợt vọng lại một tiếng “Uỳnh!”, tiếp đó là một tràng tiếng gầm rú vừa thê lệ vừa quỷ dị khác thường, ầm ầm như tiếng kêu của hàng ngàn con hung thú từ dưới lòng biển sâu vọng lên, đánh bạt hết tiếng sấm nổ, tiếng gió gào và cả tiếng hoả pháo đang oanh kích dữ dội.
Thác Bạt Dã rùng mình ớn lạnh, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt biển từ nơi xa tít, đột nhiên xuất hiện một luồng sáng màu xanh tím chiếu lên trời. Biển trời đượm một màu xanh ngắt. Một cái cột khổng lồ màu đỏ bầm dựng đứng chọc trời. Tiếng gầm thét quỷ dị tựa hồ phát ra từ nơi đó.
Hạm đội Thuỷ yêu đột nhiên có reo hò ầm ĩ, lắng tai nghe thấy: "Chúc chân thần chiếu rọi cửu âm, bất khả chiến bại!" ... " Bắc Minh Thần Mãng xuất hiện, Long thần biến thành con lươn!"
Thác Bạt Dã chợt rùng mình, túa mồ hôi lạnh, lẽ nào Chúc lão yêu đích thân dẫn đại quân, đánh úp mẹ và Khoa đại hiệp hay sao? Bắc Minh Thần Mãng kia là thứ gì? Không lẽ là...
Nghĩ còn chưa xong, thì cột trụ khổng lồ màu đỏ kia bất ngờ gầm thét rồi cuộn lại, từ từ hạ xuống, rõ ràng là một con mãng xà khổng lồ, lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Sa Tiên Tử biến hẳn sắc mặt, lòng chợt thấy kinh hãi, nhìn chằm chằm về phía Đông Bắc. Trong lúc nhất thời, ngay đến Công Tôn Anh Hầu cũng bị xếp lại phía sau.
Những năm gần đây, nàng đã chu du khắp Đại hoang, từng gặp qua hàng thiên vạn yêu cầm hung thú, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy con mãng xà vừa lớn, vừa hung bạo đến như vậy. Lẽ nào... lẽ nào trên thế gian này thật sự lại có một con quái vật có thể che trời lật đất như Thần Nông đã từng nói năm xưa?
"Uỳnh!" Con mãng xà khổng lồ đó thét gào lao xuống biển, dù ở cách xa hơn mấy chục dặm, nhưng cũng có thể thấy rõ con sóng cuồng dâng cao như núi. Những con sóng ở phía ngoài đảo dường như cũng theo đó mà cuộn lên ầm ầm.
Đám Thuỷ yêu vui mừng hò reo, đồng loạt hét lớn: "Giết chết con mụ đó đi! Giết hết người của con mụ đó đi!"
Thác Bạt Dã đang vừa lo vừa tức giận, hận không thể lập tức bay tới đó xem sự thể thế nào, chợt nghe Thiên Ngô truyền âm bảo: "Thác Bạt tiểu tử, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau chóng mang Long cô rời khỏi đây, bằng không một khi Chúc chân thần đến thì cho dù Thần đế tái sinh, các ngươi cũng không còn đường thoát."
Hắn đột nhiên giật mình, liền minh bạch vì sao Thiên Ngô trấn thủ tại nơi này. Tuy nói là giăng lưới, nhưng thực tình là muốn để mình và Vũ Sư Thiếp có đường thoát thân. Hắn chợt thấy cảm xúc dâng trào, cảm giác căm hận lão ta bất giác tiêu biến đi mấy phần.
Nhưng nghĩ đến thảm cảnh năm xưa ở Thận Lâu Thành, nghĩ đến việc y nhìn Vũ Sư Thiếp bị vũ nhục trên hội Bàn Đào mà bỏ mặt làm ngơ, lửa giận lại bùng lên, cười khanh khách đáp: "Thiên Ngô lão tặc, nếu như ngươi thực sự quan tâm đến muội tử của mình, thì mấy năm nay đã không để cho nàng ấy tự thân xoay sở, càng không để nàng ấy phải chịu khổ nhục, lưu lạc làm nô lệ cho Chúc lão yêu và Song Đầu Lão Quái! Ngươi cho rằng thái độ này của ngươi có thể xoá hết những khổ cực mà nàng ta đã phải chịu đựng trong suốt hai mươi năm qua hay sao? Có thể an ủi lương tâm của ngươi hay sao? Nếu thật sự ngươi đã có ý hối cải, thì hãy lập tức bỏ tối tìm sáng, chặt đầu Chúc lão yêu, rồi đích thân tạ tội với nàng!"
Thiên Ngô sửng người, hai mắt loé lên sự căm hận, âm trầm nói: “Tiểu tử, trên thế gian này kẻ khiến nó phải khổ sở, sống không bằng chết chỉ có hai người. Đó không phải là ta, cũng không phải là Chúc chân thần, càng không phải là Ngu Cường, Ngu Kinh. Ngoài tên tiểu tử ở trong cái hốc núi kia ra, người còn lại chính là ngươi! Nếu như không phải vì bốn năm trước nó gặp ngươi, nó sẽ không mất hết tất cả, không lưu lạc đến tình cảnh như ngày hôm nay. Nó đã vì ngươi mà cam tâm chịu chết, vậy thì để ta giết chết ngươi, để cho nó triệt để mất luôn cái ý này!”
Hắc bào lay động, y đột nhiên bắn tung lên trời rồi lao xuống như ánh chớp. “Uỳnh” một tiếng, chân khí phát ra mãnh liệt, tay phải y chợt xuất hiện một thanh đao lớn bằng đồng đen sì, đao quang chớp chớp như cầu vồng lóa mắt.
Lưu Sa Tiên Tử "Hừm!" một tiếng, cười lạnh lùng: "Thác Bạt tiểu tử, cẩn thận! Triêu Dương Cổ Hủy Côi Quang Trảm lợi hại vô cùng, chưa chắc là dưới Đoạn Lãng Đao đâu!"
Khi Thác Bạt Dã nghe thấy "Tên tiểu tử ở trong hốc núi" thì lửa giận bốc lên phừng phừng. Giờ lại nghe "Nó đã vì ngươi mà cam tâm chịu chết" thì càng thêm căm giận, chẳng còn kiêng sợ điều gì nữa. Chân khí trỗi dậy, hắn cất giọng cười lớn: "Thiên Ngô lão tặc, bốn năm trước tại Thận Lâu Thành, ta đã muốn chặt cái đầu ngươi xuống, hôm nay ngươi dẫn xác tới cửa, lẽ nào ta lại bỏ qua?"
Chân khí từ đan điền dâng lên ào ạt, hắn từ trên lưng điểu bay lên, áo bào bay phần phật, chỉ trong chớp mắt đã nhảy ra ngoài trăm trượng. Thiên Nguyên Nghịch Nhận tức thì hóa thành một tia chớp cong cong, đột nhiên nhắm Cổ Hủy Côi Quang Trảm đánh tới.
“Uỳnh” Kình khí bạo phát khắp nơi, cả hai đều rúng động, lắc người bay lên.
Trong lòng Thác Bạt Dã chợt có chút ớn lạnh, nguyên gã cho rằng công phu của Thiên Ngô vẫn còn thua Song Đầu Lão Tổ, nhưng bằng một đao vừa rồi mà xét, thì chân khí của y hùng hậu, thâm trầm khó dò, bản thân gã rõ ràng là đã đánh giá thấp đối thủ! Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, thì ánh đỏ tía như cầu vồng của Cổ Hủy Đao cùng với ánh sáng lạnh lẽo của Thiên Nguyên Nghịch Nhận đã liên tiếp va vào nhau. Trong nháy mắt, họ đã trao đổi mười bảy mười tám đao.
Hai người lúc này nộ hỏa đùng đùng, chiêu qua chiêu lại đều là chí mạng, không hề tránh né hay dùng tiểu xảo gì. Mỗi lần xáp vào tách ra đều như thiên lôi đánh xuống, ánh sáng chớp lòe, cúc giăng đầy ngỏ, khắp trời hoa rơi.
Tiềm lực của Thác Bạt Dã tuy thâm sâu khó lường, nhưng hiện giờ đã cách hội Bàn Đào hơn bốn tháng, ngũ hành chân khí thu được của Bạch Đế, Xích Tùng Tử, Phong Bá và những người khác đã sớm phân tán quá nửa, càng không thể so sánh với lúc đại chiến cùng Song Đầu Lão Tổ và Quỷ Đế.
Chân khí va chạm, mạnh yếu lập tức phân định. Ngạnh tiếp hơn mười hiệp, hai tay hắn tê rần, khí huyết nhộn nhạo, trong lòng càng lúc càng kinh hãi. Thật chẳng ngờ chân khí Thiên Ngô lại cương mãnh bá đạo khó mà tưởng tượng đến như vậy!
Thiên Ngô là kẻ giấu tài giấu nghề nhất trong Thủy Tộc Tứ Thần. Trong mắt thế nhân, hắn luôn cung cung kính kính, vâng vâng dạ dạ với Chúc Long, y như một gã quốc chủ tầm thường xu nịnh. Nếu chẳng phải được Chúc Long ưu ái đề bạt, chỉ sợ vị trí Đại hoang thập thần của lão cũng khó mà có được. Cho đến lần giao thủ này, gã mới hay lão ta như tảng băng trôi trên biển, thực lực mười phần thì đã che giấu hết chín.
Dã Thác Bạt vừa kinh vừa giận, lòng háo thắng trỗi dậy, từ từ xua tan mọi tạp niệm. Gã phấn chấn tinh thần, ngưng tụ chân khí, một mặt tăng cường nội lực, một mặt cảm nhận sơ hở của lão ta, thừa cơ toàn lực phản kích.
Lưu Sa tiên tử ngự điểu ở một bên quan sát, thấy Thác Bạt Dã bị Thiên Ngô liên tiếp đánh lui, gặp nguy hiểm trùng trùng, trong lòng càng lúc càng ớn lạnh. Nàng đột nhiên nhớ lại năm xưa, lúc cùng Thần Nông trò chuyện, người đã từng nói khá nhiều về y.
Khi ấy, nàng vì báo thù rửa hận, bèn bắt mấy gã Thủy yêu ở Triêu Dương Cốc về định làm cây thuốc, nuôi cấy mấy trăm loài độc trùng, nhưng bị Thần Nông phát hiện cấm đoán. Ngày đó người có nói, oan gia nên giải không nên kết, lại đặc biệt bảo kẻ cầm đầu ở Triêu Dương Cốc là Thủy bá có tâm kế thâm trầm, kiên nhẫn quả cảm, tương lai nếu không thành đại khí, thì ắt sẽ thành kẻ gây họa lớn.
Thời điểm đó Thiên Ngô vừa mới được thăng làm một trong hai đại tư tế của Thủy tộc, lại vừa được xếp vào một trong thập thần, nhưng người trong Đại hoang đều nói tư chất của hắn bình thường, chẳng qua là do hắn đã hy sinh muội tử Long nữ để lấy lòng Chúc Long, từ đó mới một bước lên tận mây xanh. Lưu Sa Tiên Tử lúc ấy dựa vào điều này mà mỉm cười phản bác, cho rằng tên này là kẻ nhờ bám váy đàn bà mà leo lên được thần vị, chưa chắc đã hơn được cổ độc của mình, chẳng đáng lưu tâm.
Không ngờ đêm nay, sau mười bảy năm, tận mắt thấy Thiên Ngô nổi cơn thịnh nộ, phát động toàn lực, nàng mới bắt đầu thấy những lời của Thần nông xưa kia quả không sai. Lại nghĩ “người ta” biết mình biết người, hết lòng khuyên nhủ nàng, thế mà... Lòng nàng càng lúc càng cảm thấy thêm cay đắng, thấu buốt tâm can, nước mắt súyt chút nữa dâng trào.
Đột nhiên, một tiếng "Choang" vang lên đinh tai nhức óc. Nàng ngưng thần nhìn kỹ, chợt thấy hổ khẩu nơi cánh tay phải của Dã Thác Bạt đã bị rách toạc, máu chảy xối xả, tay trái nắm Thiên Nguyên Nghịch Nhận, đỡ bên này gạt bên kia, hung hiểm cực kỳ. Lưu Sa Tiên Tử kinh hãi, tay trái thò vào trong Bách hương nang, chỉ cần hắn có điều gì không hay, thì lập tức tương trợ.
Đúng lúc này chợt có hai tiếng "Uỳnh! Uỳnh!" phát lên vang trời, hạm đội của Thuỷ yêu ở đằng xa chợt náo loạn kêu la thảm thiết. Quay đầu nhìn lại, nàng vừa kinh hãi vừa mừng, kêu lên thất thanh.
Hoả pháo trên Kỳ Hạm của Thuỷ yêu đang nổ ầm ầm, điên cuồng bắn phá vào các thuyền hạm của chính mình!
Cùng một lúc, hơn mười thuyền hạm của Thuỷ tộc cũng xoay pháo, hướng vào quân mình mà bắn. Trong nháy mắt, lửa bốc ngùn ngụt, khói cuộn đen trời. Thuyền hạm của Thuỷ yêu oanh kích lẫn nhau, buồm gãy thuyền tan, loạn thành một đám.
|