Chu Thanh và Bạch Khởi tranh đấu đã hơn một tháng, trong lòng sớm không còn muốn đánh đấm nữa nên rất muốn từ chối lời đề nghị này. Đối phương là trọng thần của Thiên Đình, chắc chắn giao chiến phải hung hiểm chí cực. Mới vừa rồi, khi nhìn thấy thực lực của Na Tra, Chu Thanh biết nếu muốn thắng thì phải tốn không ít công sức, mà cho dù có thắng thì cũng e người ta sẽ không chịu bỏ qua. Bản thân hắn đang muốn đứng vững trong Tiên giới nên không thể đắc tội với trọng thần nơi Thiên Đình được. Điều này khiến Chu Thanh lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên hắn vẫn không biểu hiện ra bên ngoài mà chỉ thầm tính cách để thoái thác. Chu Thanh biết Na Tra đang lúc rỗi rãi cho nên mới kiếm chuyện để làm như vậy chứ không có ý bức bách mình. Dù sao những gì mà Chu Thanh vừa thể hiện khi nãy cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải kiêng nể hắn 3 phần.
“Ba ngày sau, ta và Nam Hải Long Vương Tứ công chua có ước định để tỉ thí trong khe hở của tam giới rồi. Mong chân nhân có thể đến đó để làm chứng!” Na Tra đột nhiên nhớ tới mình còn một cuộc thách đấu nữa nên nhất thời gác lại hưng phấn.
Chu Thanh lập tức đồng ý. Thật ra bản thân Na Tra vẫn rất tò mò về Chu Thanh, vì hắn thấy người này nói đông một câu, nói tây một câu, khiến cho kẻ khác không thể phán đoán được bất cứ điều gì, cũng chẳng thể suy ra được lai lịch của hắn. Trong lòng Na Tra thầm nghĩ: “Hôm nào ta đến chỗ sư phụ hỏi xem nhánh cây trong tay của hắn là gì, hình như có chút cảm giác quen thuộc.”
Thất Bảo Diệu Thụ giờ đây đã hoàn toàn nằm dưới quyền khống chế của Chu Thanh nên hắn có thể thu phóng tự nhiên. Toàn bộ quang hoa đều đã được thu liễm lại, chỉ còn lại thân cành xanh mướt xum xuê như vừa mới hái. Dù Na Tra nhìn rất kỹ nhưng cũng không thấy nó có điểm gì khác biệt so với một cây bồ đề bình thường.
Văn Trọng thấy Bạch Khởi ở trong trận tả xung hữu đột hồi lâu mà vẫn chưa có một chút tổn thương nào, trong lòng biết nhất thời không thể làm gì được hắn nên liền quát lên: “Chư vị Lôi Thần, mau tế ra đại trận, mang về Thiên giới, chờ Ngọc Đế sắp đặt!”
“Tam Đàn Hải Hội Đại Thần, ngươi mau điểm thiên binh đến để bố trí trận pháp, cùng chư vị Lôi Thần đem đại trận đồng loạt chuyển về Thiên giới, đợi mệnh lệnh của Ngọc Đế!”
Na Tra cũng không dài dòng, lập tức điểm thiên binh vân quanh lấy chúng Lôi Thần. Kim quang thải vân lập tức phát ra ào ạt, chỉ chốc lát sau bọn họ đã biến mất, không còn thấy tăm hơi.
“Chân nhân hữu lễ, mong chân nhân không nên đi vội. Ngài có công hàng ma, nhất định sẽ được Ngọc Đế phong thưởng. Ngao Nghiễm, ông mau thiết yến khoản đãi chúng đạo hữu, ta trở về trời phục mệnh, chỉ trong chốc lát, Ngọc Đế sẽ hạ ý chỉ xuống. Chư vị chớ có đi đâu đấy!”
Văn Trọng và cợ chồng Trương Khuê liền bay về trời, chỉ còn lại có Ba tướng quân, Lão Ưng, Lão Quỷ và đám yêu vương khi nãy, ngoài ra còn có mấy trăm tu sĩ chạy tới trợ trận. Tất cả bọn họ đều là người quen của nhau, hàn huyên tâm sự, trò chuyện rôm rả hết sức náo nhiệt. Ở đây con người và yêu vương đều có thể chung đụng hòa hợp, khác biệt rất lớn so với ở Nhân gian giới.
“Chư vị đạo hữu có công hàng phục Đại Vu, Thiên Đình sẽ thưởng trọng hậu. Ngao Thành, con mau phân phó cho hạ nhân mở rượu thiết yến, hôm nay ta mở đại tiệc ở Long Cung thật lớn mới được!”
Ngao Nghiễm cười ha hả, sau đó vội vàng trấn an mọi người rồi sai con trai lớn là Ngao Thanh đi sắp đặt việc yến tiệc, còn thủy binh thì quay trở lại thủy đạo, mọi chuyện trở lại bình thường như cũ.
Trên mặt biển, gió lại thổi dạt dào, không khác gì mấy so với khi nãy.
Chu Thanh đương nhiên trở thàn đệ nhất nhân vật ở đây. Chúng yêu vương cũng biết hắn có pháp lực vô biên, thủ đoạn thông huyền nên sinh lòng kinh ý. Có điều vẫn không ai biết được lai lịch của hắn. Bản thân của Chu Thanh vốn không có hộ khẩu ở tiên giới, cho nên bất kỳ thần tiên nào cũng không thể nhận ra hắn. Mà Nhân gian giới vốn là địa phương bị ghẻ lạnh, bất luận là ai cũng chẳng thể ngờ là Chu Thanh lại xuất thân từ đó.
Ba tướng quân, Lão Ưng, Lão Quỷ đều thu được kim nhân cho riêng mình, trong lòng bọn họ tràn đầy niềm vui. Những kim nhân này mặc dù không còn được trọn vẹn như lúc đầu, uy lực thua xa khi xưa, nhưng hiện tại vẫn có sức mạnh tương đương với một đại cao thủ. Nhất là đao thương pháp bảo không thể đả thương được chúng, cho nên nếu đem luyện hóa thì coi như gia tăng không ít thực lực cho bản thân.
Chu Thanh cầm lấy chén rượu làm bằng bạch ngọc uống cạn một hớp, dòng nước như thấm vào trong kinh mạch, lại đậm đà mùi hương, tràn vào phế phủ, khiến cho trong lòng hắn cảm thán thật sâu. Quỳnh tương ngọc dịch của Long Cung quả thật là tiên phẩm.
Lúc này địa điểm tổ chức bữa tiệc đã được dời đến một đại điện rộng lớn, tiếng chuông reo vang, âm nhạc tấu lên, mỹ nữ thước tha dáng ngọc, ca múa mừng cảnh thái bình. Chi Thanh đương nhiên được ngồi ghế thủ tịch, phía dưới là Ba tướng quân và Lão Ưng. Bọn họ vốn đều là người của yêu tộc, nhưng có câu kẻ mạnh vi tôn, nên trong lòng bọn họ cũng không hề có bất cứ tị hiềm nào.
“Chẳng hay chân nhân tu hành ở đâu?” Rượu quá 3 tuần, chúng tu sĩ, yêu vương đều ăn uống vui vẻ, nói chuyện đàm luận không ngớt. Lão Ưng, Ba tướng quân, Lão Quỷ và mọi người đều rất muốn biến thông tin về Chu Thanh nên Ngao Nghiễm mới đặt câu hỏi này.
Chu Thanh nhìn các yêu vương bên cạnh mình, âm thầm đánh giá thực lực của họ. Hắn phát hiện Ba tướng quân kia là người có thực lực cường đại nhất, không kém Na Tra là bao, Lão Ưng xếp thứ hai, còn Lão Quỷ và các yêu vương còn lại xê xích không nhiều. Nghe thấy Ngao Nghiễm hỏi mình như vậy, Chu Thanh lại đối đáp lung tung một phen, nội dung cũng không khác là mấy so với những gì mà hắn đã nói với Na Tra khi nãy.
Mặc dù mọi người cảm thấy rất khó hiểu, nhưng tam giới vốn rộng lón bao la khôn cùng, trong đó có không ít người pháp lực thông huyền, không chịu sự quản hạt của Thiên Đình, củng không rơi vào Ngũ Hành Luân Hồi, cho nên chẳng ai muốn truy cứu sâu hơn làm gì.
Ngao Nghiễm trong lòng rất hoan hỉ, đang định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên phía ngoài có một tiếng quát to, nguyên lai là tiên quan mang thánh chỉ của Ngọc Đế đã đến nới.
Chúng tu sĩ, yêu vương liền bước ra ngoài nhìn, không ngờ tiên quan đến lần này lại chính lả Thái Bạch Kim Tinh và mấy viên thần tướng, còn có vài tên Hoàng Cân lực sĩ.
“Thiên Thượng Thánh Đại Từ Nhân Giả Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Khung Cao Thượng Đế phù triệu!” Thái Bạch Kim Tinh mở thánh chỉ ra, lớn tiếng tuyên đọc.