08-10-2011, 05:29 PM
|
|
Thiên Nhược Hữu Tình
|
|
Tham gia: Aug 2010
Đến từ: hồ chí minh
Bài gởi: 502
Thời gian online: 3452637
Thanks: 287
Thanked 1,988 Times in 298 Posts
|
|
NGƯỜI KIA, LÃO BẢN
Chương 1.2
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
Hồi tưởng qua đi, Đoạn Hựu Lăng luôn luôn mỉm cười nói tướng mạng cô có nhiều quý nhân giúp đỡ, cậu cô, mợ, gia đình bạn thân và Tần tiểu thư. Mặc dù nói cậu mợ cô thiếu chút nữa đem cô thành cây hái tiền nhưng dù sao cũng chiếu cố cô tám năm, mà bạn thân cùng người một nhà lại càng không cần phải nói, cuối cùng chính là Tần tiểu thư.
Hai năm trước thời điểm cô rời bạn thân đi tài sản cũng chỉ có một va ly chứa mấy bộ áo quần và đứa con bảo bối mà thôi.
Bởi vì mang theo con nhỏ nên tìm việc làm có thể nói là rất khó khăn, cho đến khi gặp Tần tiểu thư bởi vì thương cảm nên mới thuê cô, thậm chí căn phòng vốn định làm phòng làm việc cũng cho mẹ con cô ở lại miên phí, tạo điều kiện cho cô vừa làm việc vừa chăm sóc con.
Chẳng qua là bây giờ…
“Em đã gặp qua lão bản mới sao ?” Vu Hàn vội vàng hỏi tới.
Đoạn Hựu Lăng lắc đầu.
“Buổi sáng Tần tiểu thư không phải có dẫn người tới đây sao ?”
“Bọn họ buổi sáng có tới đây sao ?” Vẻ mặt cô kinh ngạc.
Vu Hàn gật đầu. “Mặc dù chị không thấy được người, nhưng đúng là buổi sáng Tần tiểu thư có dẫn người đến gặp Lưu Dư để ký hợp đồng thuê nhà mới, ta còn tưởng rằng bọ họ thuận đường xem xét nơi này thế nhưng không có”
“Bà chủ nhà có hay không nói đối phương sao lại làm như vậy ?” Cô không nhịn được hỏi “Là em nói lão bản mới”
“Lấy cá tính của lưu dư, em cảm thấy cô ấy sẽ nói ra lời bình sao ?” Vu Hàn lắc đầu thở dài “Thành thật mà nói, từ đầu tới đuôi cô ấy đối với lão bản mới của em chỉ có một lời bình, đó chính là lớn lên rất tuấn tú”
Đoạn Hựu Lăng nghe vậy cười khẽ một tiếng “Ít nhất em biết lão bản mới của em là một phái nam chứ không phải là phái nữ” Cô trêu đùa nói.
“Em sẽ không phải lão bản mới là phái nam hay phái nữ cũng không biết sao ?”
“Đúng là không biết”
“Tần tiểu thư cái gì cũng không nói qua với em sao ?”
“Chị ấy chỉ nói đối phương là một đại lão bản kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, bởi vì có rất nhiều chuyện muốn giải quyết nên không tự mình đến nơi kinh doanh lại có phòng trọ, cho nên hắn tận lực giúp em đề cử làm cho đối phương tiếp tục cố dùng em làm quản lý như hiện nay”
“Thì ra Tần tiểu thư tính toán như vậy nha, nhưng chị ấy có nghĩ hay không một xí nghiệp càng nổi danh thì việc chọn lựa người và huấn luyện lại càng có nhiều quy củ, càng khó phá lệ ?” Vu Hàn lo lắng nói đạo lý.
“Đại khái không có nghĩ tới sao ?” Cô cười khổ nói “Bất quá đây cũng là tâm ý của Tần tiểu thư, hay là em cảm ơn chị ấy”
“Thiệt là, cái này thiên kim đại tiểu thư lại không rõ ràng tình huống sao ?”
“Tóm lại mọi chuyện đã thành như vậy, em nghĩ không quá mấy ngày sẽ có kết quả, nên đi nên ở hết thảy giao cho ông trời giải quyết đi, em không bắt buộc” Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Hựu Lăng, nghe nói có chỉ thị từ trên đưa xuống” Vội vã đi tới quán cà phê, Vu Hàn cũng không quản trong quán có khách hay không, lớn tiếng như vậy có hay không ảnh hưởng đến người ta, chị cứ lớn tiếng gọi hỏi người ở bên trong quầy ba.
Buổi trưa chị cùng Khúc Thiến ăn bữa trưa, lúc trở lại gặp vẻ mặt lưu dư hí hửng kéo hành lý cùng lão công đi hưởng tuần trăng mật, chính cô ấy nói cho chị biết chuyện này.
“Cẩn thận một chút Vu Hàn tỷ ! chị đừng để cho em mỗi lần nhìn thấy đều nói câu đó” Đoạn Hựu Lăng không nhịn được hướng chị liếc mắt.
“Chị rất cẩn thận, em yên tâm” Chị không thèm để ý khoát tay nói, nhanh chóng ngồi lên cái ghế bên quầy ba, lập tức trở lại chuyện chính. “Tình huống như thế nào ? cấp trên lệnh cái gì cho em ? bọn họ sẽ không phái người tới thay em chứ ?”
“Mặc dù không có, nhưng là…” Cô lắc đầu muốn nói lại thôi.
“ack, sao lời mới nói một nửa lại dừng, rốt cuộc là như thế nào ?” Chị vội muốn chết !
“Bọn họ nói công ty có người làm đúng tiêu chuẩn công ty, lần này công ty phá lệ cố dùng, nhất định phải làm cho người ta thấy lần này phá lệ là đúng đắn” Đoạn Hựu Lăng thở dài một hơi mới chậm rãi nói.
“Sau đó thì sao ?” Vu Hàn khẩn cấp hỏi tới.
“Bọn họ cho em thời gian ba tháng, nếu như em có thể đem phong trọ lúc này kiếm lời gấp đôi thì phòng trọ sau này thuộc em quản lý, nếu không nghe lời…”
“Nếu không nghe lời thì như thế nào ?”
“Nếu không tương lai bọn họ bất kể an bài em như thế nào em cũng không được có ý kiến gì”
“Cái gì ?! Vu Hàn đột nhiên rống lớn nói, quả thực khó có thể tin. “Phòng trọ nhà này kinh doanh đã rất tốt, nay lại phải gia tăng gấp đôi ? bọn họ làm như vậy khác nào tự ép bản thân mình tự rút lui sao ?” Chị trở nên phẫn nộ nói.
Đoạn Hựu Lăng bất đắc dĩ mở miệng biện minh “Bất kể như thế nào. em đây còn thời gian ba tháng”
|