08-10-2011, 05:34 PM
|
|
Thiên Nhược Hữu Tình
|
|
Tham gia: Aug 2010
Đến từ: hồ chí minh
Bài gởi: 502
Thời gian online: 3452502
Thanks: 287
Thanked 1,988 Times in 298 Posts
|
|
NGƯỜI KIA, LÃO BẢN
Chương 1.3
Tác giả: Kim Huyên – 金萱
Hệ liệt: Quán cà phê hạnh phúc
“Ba tháng ? Chị xem em cũng không cần để ý ba tháng này, dứt khoát rời đi trước khi quá muộn, chị mở một quán cà phê cho em kinh doanh !” Vu Hàn hào khí vỗ ngực nói.
Đoạn Hựu Lăng chẳng qua là lắc đầu mỉm cười.
“Hựu Lăng, em nên bết tiền đối với bọm chị căn bản là…”
“Không chỉ có tiền là vấn đề”. Đoạn Hựu Lăng cắt đứt lời chị, ngẩng đầu chậm rãi nhìn khắp quán. “Em ở chỗ này làm việc hai năm, cũng ở đây hai năm, nơi này đối với em mà nói giống như là nhà, nói em rời đi lúc này thật sự là không nỡ”
“Vậy em định làm như thế nào ? Tiếp nhận yêu cầu vô lý của bọn họ sao ?” Vu Hàn vừa nói vừa chau lông mày lên.
“Em muốn thử một lần xem sao” Cô kiên định nói ra quyết định.
“Làm sao thử ? Chị không phải vừa nói quán kinh doanh quá tốt không thể tốt hơn, lúc nào cũng đông đúc không còn chỗ trống, ngay cả buổi tối đến lúc đóng cửa mà vẫn còn người bước vào, em nghĩ muốn kiếm lời gấp đôi như thế nào nha ?”
“Có thể kéo dài thời gian buôn bán”
“Kéo dài đến lúc nào ?” Vẻ mặt chị không tán thành. ”Em làm việc từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, một ngày làm việc mười hai giờ còn chưa đủ sao ? Nghĩ đem mình mệt chết a ?”
“Chẳng qua thời gian làm việc dài chút mà thôi, công việc này cũng không đến nỗi mệt mỏi như vậy”
“Em lừa gạt người nào ?” Vu Hàn tức giận phản bác. “Mặc dù nơi này có một đầu bếp và hai sinh viên làm thêm giúp em làm việc, nhưng là đầu bếp chỉ để ý chuyện ở bếp, sinh viên làm thêm thì giống như yêu tinh, không cần thấy quán bận rộn như thế nào chỉ cần đến giờ nghĩ là đã không thấy người đâu, so với quản lý như em còn lớn hơn. Em nha, một ngày làm việc mười hai giờ, lao động không phí một phút đồng hồ, không mệt mới là lạ !!!”
“Em so với bọn họ tiền lương nhiều hơn, tự nhiên cực khổ một chút cũng không sao !”
“Cực khổ một chút, chị thấy em cực khổ một trăm lần cũng không dừng lại !” Nhịn không được vừa nói vừa trừng mắt nhìn sinh viên làm thêm đang nhàn rỗi đọc tạp chí.
“Chị Vu Hàn !” Đoạn Hựu Lăng lắc đầu đưa tay vỗ vỗ chị.
“Em nha, chính là em thật quá tốt mới có thể ngay cả sinh viên làm thêm cũng khi dễ em”
“Đừng nói như vậy, hai đứa lúc bận rộn sẽ không như vậy, chỉ những lúc không vội vàng mới ngồi đọc tạp chí thôi”
“Em tính không nói cho hai đứa biết em quyết định làm như vậy, kéo dài thời gian buôn bán sao ?”
Đoạn Hựu Lăng gật đầu.
“Em tính buôn bán đến khoảng thời gian nào ?”
“Khoảng trước mười hai xem sao, nếu như không ảnh hưởng đến mọi người thì có thể kéo dài đến hai ba giờ sáng”
“Ba giờ ?! Em có phải hay không muốn hai mươi bốn giờ không đóng cửa nha ?!”
“Em có nghĩ qua, ngày nghĩ có thể làm như vậy” Đoạn Hựu Lăng thành thật gật đầu.
Vu Hàn nhìn chằm chằm cô. Mình là cùng con bé nói giỡn cũng không nghĩ tới là con bé có kế hoạch này thật.
“Hựu Lăng, em điên rồi sao ? Vậy em thật muốn đem mình mệt đến chết sao ?” Chị nghiêm trang hỏi.
“Chị Vu Hàn, em biết mình là đang làm cái gì !” Cô chẳng qua là ôn nhu trấn an. “Hơn nữa em đã quên nói cho chị một chuyện, lúc trưa bọn họ có tới đúng lúc quán đông khách neeb nói sẽ cử một nhân viên của công ty tới giúp em, cho nên không chừng sau này em lại có nhiều thời gian nghỉ ngơi đi”
“Em xác định bọn họ cử người tới giúp em mà không phải thế em hay là giám thị em sao ?” Chị một chút lạc quan cũng không có ngược lại càng thêm lo lắng.
Đoạn Hựu Lăng nghe vậy, nhất thời sửng sốt một chút, căn bản cô sẽ không nghĩ tới chuyện này.
|