Dị giới quân đội -- Tác giả: Lý Bố Y- Chương 372 - Nguồn: 4vn.eu
Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Dịch: vienmobo
Nguồn: 4vn.eu
Giới thiệu bộ sách:
“Cái gì, đợi ta ngàn năm? Người trong truyền thuyết là ta? Oh, thật đặc biệt! Nhưng ta chẳng qua chỉ là một cây đậu thôi, các ngươi không nên nghĩ tới việc mang ta đi chống giữ trời?”
“ Vận mệnh thật đau khổ quá. Lần đầu tiên thì như cường bạo, lần thứ hai là thông gian, lần thứ ba ta nên, hừ hừ, hưởng thụ!”
Một huấn luyện viên đặc chiến chán chường, sống lại tại chiến loạn ở Lam Nguyệt đại lục, bất hạnh gặp gỡ dị thế “Mại quải” đại sư, bị lừa dối chìm vào trong lịch sử.
Đối mặt với chiến tranh thảm thiết, đối mặt với tà giáo ngàn năm trong truyền thuyết, hắn dẫn đầu một đám cô nhi lưu lạc trong chiến tranh, thôi diễn chuyện xưa như thế nào?
Hắn có thể tìm được một phần thuộc về tình yêu của chính mình?
Quyển thứ nhất:
------------------------
Tại một bệnh viện quân sự thuộc một chiến khu nào đó.
Ánh đèn cấp cứu màu đỏ trong phòng vẫn còn sáng, một cô gái tuổi còn trẻ ngồi dựa vào vai một gã tướng quân, khóc lóc, dáng vẻ thương tâm gần chết.
“Hài tử, đừng khóc. Hắn là huấn luyện viên ưu tú nhất của Liệp Ưng chiến đội, ngươi phải tin tưởng rằng hắn có thể sống sót!” Nhẹ vuốt mái tóc nữ nhi, lão tướng quân ôn nhu an ủi, mắt hổ cũng ẩn hiện lệ quang chớp động.
“Tại sao hắn muốn gạt ta? Tại sao, ba ba người cũng muốn gạt ta?” Cô gái rơi nước mắt, thì thào nói.
“Nha đầu ngốc, bởi vì chúng ta đều yêu ngươi.”
Tướng quân không khỏi nhớ tới cái buổi tối kia, thượng úy từng nói với hắn:
“Bá phụ, ta mắc bệnh hiểm nghèo, không thể chiếu có Nguyệt Nhi. Từ hôm nay trở đi, ta muốn làm một kẻ bạc tình, cũng mời bá phụ người sắm một vai phụ thân nhẫn tâm chia rẽ uyên ương. Vì hạnh phúc của nàng, đây là thỉnh cầu cuối cùng của người lính!”
Cửa phòng giải phẫu mở ra. Tiếng mở cửa nhẹ vang lên, giống như một trọng quyền nặng nề kích vào trong lòng mọi người.
“Hắn thế nào, bác sĩ?” Cô gái lao tới cửa, hai mắt đẫm lệ, trong lòng kỳ vọng nhìn vị bác sĩ.
Nhẹ nhàng lắc đầu, vị bác sĩ cúi đầu đi ra.
“Vân!” Cô gái giống như người điên, lao vào trong phòng giải phẫu, gục ở trước người thượng úy.
“Tình yêu của ta, ngươi đứng lên! Tình yêu của ta, ta hận ngươi!” Cô gái khóc rống lên, mười ngón tay nắm chặt lấy khăn trải giường trắng tinh, “Ngươi đứng lên ta còn muốn ngươi ôm ta!”
Bên ngoài bệnh viện bầu trời u ám, mưa to bất chợt tới.
Một lát sau, mưa đột nhiên ngừng lại, trời quang mây tạnh, chỉ có một mảng âm vân rất dầy vẫn bao phủ phía trên.
......
......
......
“Cạch!” Lưu Vân chống hai tay xuống, đầu óc mông lông không rõ, chậm rãi từ mặt đất bò lên, cảm giác đầu khớp xương toàn thân như bị tháo rời. Máu từ trên trán chảy xuống, chậm rãi mở hai mắt. Đây là lần thứ bảy hắn từ trên mặt đất đứng lên.
“Hắn biết Hưu Tư thiếu gia. Đó là công tử của Thừa Tướng, cũng không dám làm trọng thương nhi tử của Quân đoàn trưởng. Võ sĩ này biết được hắn đau thấu tâm can, nhưng ngoại thương cũng không nghiêm trọng.
“Lão tử sớm hiểu rõ chết là giải thoát, không nghĩ tới loại sự tình tá thi hoàn hồn lại phát sinh trên người một quân nhân nhân bất kính thần phật, con mẹ nó thật tà môn!” Lưu Vân nghĩ tới đó không khỏi cười tà dị.
Ói ra một ngụm máu, Lưu Vân nhìn Hưu Tư nói: “Tiểu tử, mạnh mẽ hơn một chút, không thoải mái a.”
“Hưu Tư cười tiêu sái, phất tay nói: “Thỏa mãn yêu cầu vô lý của Khải Đức gia tộc đích độc lựu.” (khối u ác tính của Khải Đức gia tộc)
Vì vậy Lưu Vân lần thứ tám ngã xuống. Khi ngất xỉu hắn nhìn thấy một thân ảnh lục sắc nhàn nhạt từ xa chạy tới.
“Hình như là tứ muội A Lôi... ...”
Last edited by Tiểu Dê; 22-07-2011 at 06:04 PM.
Lý do: Sửa nguồn
|