Phụ mẫu ta mất sớm, là dì nuôi ta lớn, nàng là thân muội muội của mẫu thân ta.
Rất kỳ quái, ta không có ảnh chụp mẫu thân, dì nói cho ta biết, nàng cùng mẫu thân ta lớn lên cơ hồ giống nhau như đúc, cho nên ta vẫn đem dì trở thành mẫu thân, xưng hô dì làm mụ mụ.
“Mẹ, dáng người mẫu thân cũng giống với mẹ sao?”
Thời điểm hỏi câu này, ta mới mười lăm tuổi, dì giật mình nhìn ta, nói như vậy, chỉ có nam nhân thành thục mới quan tâm dáng người nữ nhân, dì đột nhiên phát hiện ta trưởng thành, nàng trừng mắt nhìn ta, cuối cùng vẫn là đỏ mặt nói cho ta biết:“Dì dáng người so ra kém mụ mụ ngươi.”
Ta không tin dì ca ngợi mẫu thân, bởi vì dáng người dì không thể bắt bẻ, ta đã từng may mắn trong lúc vô tình nhìn xem dì tắm rửa, nàng có dáng người hoàn mỹ, thực tế cái phiến giữa hai chân trắng noãn không giống người thường in dấu thật sâu trong óc ta.
“Ai!" ta lại suy nghĩ lung tung, bảy ngày nghỉ tích lũy được không nên lãng phí, khi dượng điện thoại yêu cầu ta về nhà một chuyến, ta mang theo tưởng niệm đầm đặc về quê.
Quê nhà là một nơi phong cảnh như vẽ, không có ồn ào náo động như một thành thị, về đến cố hương, ta có thể triệt để thư giãn, lại có thể trông thấy biểu muội đáng yêu.
Trong trí nhớ, biểu muội vừa gầy lại xấu, cùng hai chữ “đẹp mắt” khác xa, chớ nói là mỹ nữ , huống chi ta đặc biệt ưa thích nữ nhân thành thục, cho nên đối với biểu muội chưa từng có ý nghĩ không an phận, dù là một tí tẹo đều không có, thế nhưng mà, ta một mực buồn bực, dì vì sao rất không nguyện để biểu muội cùng ta quá mức thân cận, ta đã từng hỏi qua, nàng đành phải đáp, trong lời nói mập mờ, ta suy đoán, có lẽ là dì đối với huyết thống cấm kị.
Vắng nhà hai năm về đến nhà, nhà vẫn là nhà, đường vẫn là đường, có lẽ hai năm thời gian quá ngắn, có lẽ tiểu thành thị biến hóa quá chậm, quê quán tại đây trong hai năm cơ hồ không có bao nhiêu biến hóa.
Thế nhưng mà, có một người thay đổi, người này là biểu muội của ta, Lý Hương Quân.
Một khắc nhìn thấy biểu muội kia, ta nhớ tới một câu kinh điển: Nữ đại thập bát biến( con gái 18 tuổi thay đổi rất lớn).
“Thật sự là Tiểu Quân sao?”
Cùng dượng dì hỏi han ân cần một trận, ta mở to hai mắt nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều mắt, thật không dám tin tưởng, vị thiếu nữ tóc dài bồng bềnh đẹp tựa thiên tiên lại là biểu muội của ta.
“Ca, bộ dáng cũng quá khoa trương đi, ta còn...... Còn không phải vốn đã như vậy, ngược lại ngươi hai năm không thấy, ca trở nên...... Chậc chậc......”
Tiểu Quân thanh âm từ nhỏ đã ỏn ẻn, đặt biệt hai chữ “chậc chậc” cuối cùng thanh âm rất quen thuộc trong trí nhớ ta. Không thể tưởng được, biểu muội trong mắt ta đã xảy ra biến hóa rất lớn.
“Cái gì gọi là chậc chậc? nói nói xem, ca của ngươi biến thành bộ dáng gì nữa ?”
Ta híp mắt, cao thấp dò xét tiên nữ Lý Hương Quân.
“Đương nhiên là thành đẹp trai xuất sắc rồi, trở nên thành thục, còn trở nên có chút xấu xa nha !"”
Tiểu Quân cười khanh khách, càng không ngừng vân vê góc áo, vẻ thiếu nữ ngượng ngùng ngây thơ làm cho ta như nắng hạn gặp mưa rào.
Ta làm bộ mặt xấu:“Ta giống người xấu sao?”
“Còn nói không xấu, có người nào nhìn chằm chằm vào người ta như ngươi sao? Có mới là lạ .”
Tiểu Quân chống eo thon, bộ dạng không giải thích tuyệt không bỏ qua.
Đây chính là biểu muội quen thuộc lại trong trí nhớ của ta, Tiểu Quân từ nhỏ hay cùng ta tranh luận, vô luận việc lớn việc nhỏ, rất thích cùng ta biện luận một phen, dáng vẻ cố chấp này thật sự giống ngôi sao điện ảnh Chu Tinh Tinh trong “Thẩm Tử Quan”, đen có thể nói trắng, trắng có thể nói đen, đoán chừng người chết cũng có thể nói sống lại.
“Muội xinh đẹp nên ta mới nhìn nha.”
Trong lòng ta không thể không thừa nhận vừa rồi nhìn Tiểu Quân ánh mắt có chút mập mờ, bởi vì Tiểu Quân xác thực không như lúc trước.
“Nói như vậy, trước kia ta rất xấu sao?”
Tiểu Quân âm lượng đề cao mấy đê-xi-ben, bất quá cái thanh âm ỏn ẻn kia nghe sao vẫn thấy mềm mềm, xốp giòn.
“Trước kia cũng không phải rất xấu..., chỉ là tóc có chút tro, làn da có chút đen, gầy như que củi, đúng rồi, khi đó mặt mũi ngươi đầy mụn, lớn nhỏ lại không quá nhất trí, có lớn có nhỏ, có hồng có xanh, còn có tàn nhang......”
Đột nhiên, ta phát hiện Tiểu Quân khóe miệng trở thành đường vòng cung, con mắt vừa lớn vừa tròn híp lại thành một cái khe nhỏ, bắn ra một đạo hàn quang lăng lệ ác liệt, phảng phất là một mũi tên nhọn muốn mạng người.
Nhìn mặt nói chuyện không phải điểm mạnh của ta, nhưng Tiểu Quân sắc mặt biến hóa coi như là đồ đần cũng có thể nhìn ra, ta đã cảm thấy tín hiệu nguy hiểm mãnh liệt, cho nên tranh thủ thời gian câm miệng, đáng tiếc đã quá muộn, hồng ảnh đầy trời bay đến.
Trên bàn cơm, hương thơm ngào ngạt.
Ta vươn hai tay bị hai cào tố khổ với dì:“Mẹ, nhìn Tiểu Quân xem, bộ dáng thay đổi mà tính cách vẫn như cũ.”
“Ta thấy Tiểu Quân không thay đổi, con cũng không thay đổi, là con sủng ái Tiểu Quân, con lớn như vậy rồi, nếu không phải muốn để Tiểu Quân cào, nó có thể động đến con sao?”
Dì mắt sáng như đuốc, trợn mắt nhìn ta một cái, cho vào chén của ta thêm kẹp mấy cây đậu.
“Cà chua thịt xào đậu” Đúng là thứ ta thích nhất, dì quả nhiên vẫn nhớ, trong lòng ta một hồi cảm động, nhịn không được nhìn dì, ngoại trừ có chút nếp nhăn trên khoé mắt, dì so với mười lăm năm trước cũng không có gì khác nhau, chiếc áo sơ mi trắng mộc mạc, cổ trắng ngần, bộ ngực đầy đặn.
“Mẹ, ca mua cho con thật nhiều quà đây này, để cảm tạ hắn, con cũng gắp cho hắn một miếng phao câu gà thơm ngào ngạt.”
Tiểu Quân đem một khối phao câu gà như núi nhỏ đặt vào trong chén ta, thấy ta trợn mắt há hốc mồm, nàng ranh mãnh cười to, một bên mặt buồn khổ, bởi vì phao câu gà mới được là thứ dượng thích nhất.
“Tiểu Quân, ca ngươi sợ nhất ăn thứ này, ngươi còn gắp cho nó, thật là.”
Dì cũng nhịn không được, giận mắng Tiểu Quân. Ta vẻ mặt đau khổ, đem phao câu màu mỡ gà gắp cho dượng, dượng lập tức mặt mày hớn hở, khen phao câu gà là sơn hào hải vị, không kém hàng cao cấp.
“Trung Hàn, ngươi mua túi du lịch cho Tiểu Quân à, nó vừa tốt nghiệp trung học, cả ngày ở nhà không có việc gì, qua một thời gian nữa, ta với dì ngươi đều bận công tác, để Tiểu Quân ở nhà một mình thật sự lo lắng. Lần này ngươi trở lại thành phố, mang muội muội ngươi theo, chăm sóc cho nó, cho nó chơi ở trên thành phố một thời gian, trông thấy các mặt của xã hội cũng tốt.”
Cắn một miếng phao câu gà văng khắp nơi, dượng cười tủm tỉm nhìn ta cùng Tiểu Quân. Trong lòng ta khẽ động, vội hỏi:“Chơi mấy ngày?”
“Thì cứ chơi vài ngày, nếu không muốn trở về, ngươi giúp nó tìm việc trên thành phố, chỉ có con chiếu cố Tiểu Quân, ta mới yên tâm.”
Dượng đánh lưỡi trong miệng, tựa hồ vét nốt chút da gà.
“Cái này, không thành vấn đề.”