Duy Lạp chậm rãi nhìn chiếc quang giáp đang bay về phía phi thuyền của mình.
Duy Lạp vừa rồi đột nhiên thu được tín hiệu của đối phương, làm cho hắn nhất thời bị sốc, bởi vì trước đó hắn căn bản không hề phát hiện sự tồn tại của đối phương. Vô cùng kinh hãi Duy Lạp đành phải căng mắt tìm kiếm toàn bộ màn hình tin tức, phải mất một lúc hắn mới tìm được vị trí của đối phương.
Duy Lạp hơn bốn mươi tuổi, bộ râu ngắn rậm rạp làm cho hắn thoạt nhìn tràn ngập khí tức nam nhân.
Duy Lạp trong lòng thầm khen ngợi không thôi, đối phương rõ ràng đã sớm tiến vào phạm vi cảnh giới của phi thuyền, vậy mà hệ thống cảnh báo của tàu lại không hề phát ra một tiếng nào, điều này chỉ có thể xảy ra khi hệ thống chống tìm kiếm của đối phương phải tiên tiến hơn rất nhiều so với hệ thống cảnh giới của tàu!
Nhận được tin tức xin lên tàu của đối phương, Duy Lạp mới xác định đối phương không hề có địch ý, làm cho hắn lập tức thở phào một hơi. Nếu như không phải vậy, thì đối với loại địch nhân có thể tùy thời ẩn nấp như thế này, bất cứ là ai đi chăng nữa cũng không hề mong muốn gặp phải.
Sau khi hỏi ý kiến của Vương lão, Duy Lạp liền tiếp nhận lời thỉnh cầu của đối phương.
Đến khi chiếc quang giáp đó bay tới gần, Duy Lạp mới có thể chính thức thấy rõ ràng bộ dạng của đối phương, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, trong lòng kinh hoàng không thôi!
Khi còn thanh niên, Duy Lạp rất ham thích thám hiểm, ở trong giới thám hiểm cũng có chút danh tiếng, cũng đã từng ở Hắc Giáp một thời gian. Loại quang giáp có hình thức như thế này, cho dù là hắn trí óc kém cỏi như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không thể quên được. Nó đại biểu cho sự lãnh khốc vô tình và thực lực không gì có thể sánh nổi của Hắc Giác. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều nhân vật hết sức lợi hại vi phạm vào Cấm vũ lệnh (lệnh cấm dùng võ) của Hắc Giác mà bị giết chết, trong đó có không ít người thực lực đều cao hơn hắn.
Nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua chuyện những người này rời khỏi Hắc Giác mà. Duy Lạp trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nhưng hắn cũng không còn tâm tư nào đem tính mạng mình ra để đùa giỡn, cho nên, vấn đề này lập tức bị hắn giấu kín trong lòng.
Vi Kì ở một bên bĩu môi nói: “Quang giáp này thật là quá xấu!” Vương Vi Kì dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu đến mê người, mái tóc dài mềm mại được buộc lên, có vẻ gọn gàng thanh thoát, đôi mắt to tròn ướt át của nàng, đối với tuyệt đại đa số đàn ông đều có lực sát thương trí mạng!
F-58 cao trên dưới 10 thước, toàn thân đều là màu đen, nhìn qua rất không thuận mắt, do chỉ là quang giáp để huấn luyện, cho nên nó không được trang bị nhiều vũ khí, căn cứ theo yêu cầu của Diệp Trọng, nó được trang bị một thanh đao hợp kim siêu tần cộng thêm hai lưỡi dao chuyên dùng để đón, đỡ, đâm đã qua cải tiến. Mà bởi vì để có thể an toàn di chuyển trong vành đai tiểu hành tinh, trên lưng F-58 còn mang theo một tấm khiên hợp kim hình vòng cung đường kính hơn năm thước nữa, làm cho F-58 nhìn qua có vẻ giống như đang vác một cái mai rùa vậy, nhìn có vẻ cực kỳ buồn cười. Tuy vậy, cạnh của tấm khiên này cũng cực kỳ sắc bén, hiển nhiên là nó không phải chỉ để phòng thủ mà thôi. Càng làm cho Duy Lạp chú ý chính là hai lưỡi dao dài đến 2 thước ở khửu tay của nó, bình thường 2 lưỡi dao này ôm cánh tay, nhưng chỉ cần cong khửu tay một chút, hai lưỡi dao sắc bén nhọn hoắt đó sẽ lập tức lộ ra bộ mặt dữ tợn của nó.
Vạn Tử Thanh ở một bên vội vàng gật đầu phụ họa: “Nó đương nhiên không đẹp bằng Huyễn Ảnh của Kì nhi rồi, chậc chậc, bộ dáng này đúng là….”
Vương Vi Kì là cháu gái của Vương lão tiên sinh, tuổi còn trẻ mà đã thông qua được khảo hạch sư sĩ trung cấp, lần này đi theo ông nội một là để lo lắng cho an toàn của ông, hai là muốn được thêm kiến thức, học hỏi kinh nghiệm, bởi vì kỳ thi sư sĩ cao cấp chỉ còn một thời gian ngắn nữa là sẽ bắt đầu. Mà Vạn Tử Thanh chính là lứa đàn anh của Vương Vi Kì, ở trường học điên cuồng theo đuổi Vương Vi Kì, hiện tại còn đuổi tới tận nơi này! Nói thật, Vạn Tử Thanh cũng được coi như là một người có tài, nhưng mà Vương Vi Kì lại không nóng không lạnh, như gần như xa, làm cho hắn cũng cực kỳ đau đầu.
Duy Lạp ở một bên cười khổ không thôi, hai cái đứa nhỏ không biết trời cao đất dày này, chỉ mong bọn chúng đừng có trêu chọc vào sát tinh này. Nghĩ nghĩ một lúc Duy Lạp vẫn cảm thấy không yên lòng, không khỏi quay sang dặn dò hai người: “Hai người các ngươi ngàn vạn lần đừng có mà trêu chọc gã này, người này tuyệt đối không phải là người mà các ngươi có thể trêu vào!” Thấy hai người vẫn lơ đễnh không để ý lời của hắn, hắn không khỏi đề cao âm lượng nghiêm mặt nói: “Kì nhi, Tử Thanh, các ngươi có nghe hay không?”
Vương Vi Kì le lưỡi, quay sang Vạn Tử Thanh làm mặt quỷ, Duy Lạp thúc thúc luôn cực kỳ chiếu cố hai người bọn họ, hai người đành phải làm ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời.
Duy Lạp vội vàng rời khỏi bàn điều khiển, trong lòng thầm có ý đi nghênh đón vị thần bí khách nhân này!
Mặt nạ, áo gió đều màu đen, đúng vậy, so với trong trí nhớ của Duy Lạp giống nhau như đúc. Chiếc mặt nạ đen bóng đem đến cho người ta cảm giác nó có vẻ mềm mại một cách kỳ dị, con ngươi màu bạc tản ra hàn khí bức người, trắng và đen đối lập mãnh liệt làm cho ánh mắt những người khác dán chặt vào nó, bọn họ không có chú ý tới ở trên mặt nạ có dãy số F-58 nho nhỏ. Đương nhiên, trong số đó không có Duy Lạp, dù sao hắn trước kia đã thấy qua rồi, cho nên cũng không chịu ảnh hưởng lớn lắm. Chiếc áo gió rộng thùng thình đem cả người Diệp Trọng bao lại ở bên trong, càng tăng thêm vài phần thần bí.
Vương Vi Kì ở trong lòng nói thầm, nếu như mình có cái mặt nạ kia thì hay biết mấy! Đeo vào tuyệt đối sẽ rất phong cách!
Diệp Trọng đối với lão nhân luôn đặc biệt tôn kính, bọn họ dễ dàng làm cho Diệp Trọng nhớ đến người cha nuôi đã qua đời của hắn, còn có những lão nhân đối xử với hắn vô cùng tốt ở “Cực Quang” nữa!
Loại biểu hiện này của Diệp Trọng làm cho Duy Lạp hết sức kinh ngạc, tuyệt đối không thể nào nghĩ tới vệ sĩ Hắc Giác luôn lãnh khốc vô tình lại lễ phép với người lớn như vậy, nói không chừng bọn họ kì thật cũng không phải lãnh khốc vô tình mà là do mệnh lệnh bắt buộc thôi! Duy Lạp trong lòng rốt cuộc cảm thấy có chút an lòng!
Vừa đúng lúc bữa cơm, nên Diệp Trọng được mọi người mời ăn luôn. Trên bàn cơm Diệp Trọng vùi đầu ăn rất nhiều, một chút cũng không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của những người khác. Hô, sau khi ăn xong bát thứ 7, Diệp Trọng sờ sờ cái bụng đã lưng lửng, quả thật là ngon tuyệt, tuy rằng so với đồ ăn ở căng-tin của Hắc Giác còn kém hơn rất nhiều, nhưng mà dù sao so với thức hăn hữu cơ dạng lọng ở trên F-58 thì hương vị của món ăn ở đây tuyệt đối là ngon hơn rất nhiều.
Sau khi lên tiếng chào tạm biệt mấy người xung quanh, hắn liền dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người cứ thế đi về phía căn phòng mà Duy Lạp đã chuẩn bị cho hắn.
Sau khi ăn xong thì vận động một chút cho tiêu hóa, đây là thói quen của Diệp Trọng!
Trước khi vận động, Diệp Trọng khởi động cho giãn gân cốt, sau đó bắt đầu chạy như điên xung quanh phòng. Không giống như người bình thường khi chạy đều dùng cả bàn chân, Diệp Trọng khi chạy đều dùng mũi chân, mỗi lần đều điểm lên sàn nhà một chút, thân hình liền như bị thổi bay về phía trước, chỉ là do không gian trong phòng thật sự quá hẹp, Diệp Trọng không thể không liều mạng biến đổi phương hướng, sau cùng thành ra tình cảnh Diệp Trọng không ngừng chạy quanh căn phòng.
Chỉ thấy tốc độ của Diệp Trọng càng lúc càng nhanh, lúc ban đầu hắn điểm chân trên sàn nhà vốn lặng yên không hề phát ra tiếng động, nhưng theo tốc độ càng lúc càng nhanh, mũi chân điểm trên sàn nhà liền phát ra những âm thanh phốc phốc trầm đục, hơn nữa tiết tấu càng lúc càng nhanh, thanh âm càng ngày càng dày đặc.
Mười phút sau, Diệp Trọng rốt cuộc ngừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, hô hấp cũng hơi trở lên ồ ồ. Diệp Trọng dùng sức lắc lắc cái đầu có chút choáng váng.
Mục có chút kinh ngạc nói: “Diệp Tử, thật sự tiến bộ nha!”
Diệp Trọng cười hắc hắc, từ trong túi áo gió móc mấy viên bi thép ra, đặt trên sàn nhà. Hít một hơi thật sâu, hai tay đặt phía trên những viên bi thép này, Diệp Trọng cảm thấy đầu óc đã khôi phục bình thường, liền quát nhẹ một tiếng, hai tay liền phát động.
Diệp Trọng tập trung tinh thần, chú ý cao độ, không dám có một chút phân thần.
Một màn hư ảnh bao bọc những viên bi thép lại, ở bên trong đó, bi thép phát sinh va chạm kịch liệt, tốc độ cực nhanh, quỹ tích va chạm rất khó đoán trước, thế nhưng mỗi lần va chạm đều bị một đạo hư ảnh ở bên cạnh đánh bật trở về. Tốc độ của bi thép càng lúc càng nhanh, màn hư ảnh cũng càng ngày càng đậm, trong màn hư ảnh tiếng bi thép va chạm thanh thúy liên tục vang lên.
Diệp Trọng vừa định tiếp tục tăng tốc độ của tay lên mức cao nhất, bỗng nhiên báo động trong lòng nổi lên, hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, hét to: “Ai?” Hai tay liền đảo qua một chút, tất cả bi thép toàn bộ đều rơi trở lại vào trong tay hắn.
Thân hình Diệp Trọng theo bản năng lăn về phía sau một vòng, cùng lúc đó, ba viên bi thép từ trong tay hắn bắn nhanh ra!
Chú thích về đao hợp kim siêu tần:
Chủy thủ chấn động hạt cao tần, vũ khí xuất hiện trong Anime Neon Genesis Evangelion
Tên tiếng Anh: Progressive Knife gọi tắt là "prog knife", sau này nếu thấy từ này xin tự hiểu
Nguyên lý hoạt động: những hạt hạ nguyên tử (electron, proton, neutron) cấu tạo nên chủy thủ này có khả năng chấn động với tốc độ cực cao nên nó có thể cắt qua vật chất ở cấp độ phân tử -- Đây là dao găm…. Đao của nó cũng tương tự thế, bự hơn thôi.)