Viên bi thép to cỡ đầu ngón tay cái phát ra tiếng gió kêu rin rít, khiến cho người khác cảm thấy run sợ!
Bụp, bụp hai tiếng, hai viên bi thép găm vào cánh cửa phòng, lún vào bên trong cánh cửa thép carbon cứng rắn sâu chừng mười li. Cánh cửa gần như là bị xuyên thủng, chỉ còn thiếu khoảng hai li nữa thôi. Một viên bi thép khác theo khe hở bay xuyên qua cửa phòng, đập trúng trên vách tường hành lang đối diện, cũng đồng dạng khảm sâu trên mặt tường.
Vương Vi Kì trên mặt không còn chút máu, khuôn mặt tái nhợt, trắng như tờ giấy!
Viên bi thép lao xuyên qua khe cửa kia bay cách chóp mũi của nàng chỉ có không đến một ly. Luồng khí lưu mạnh mẽ do bi thép tạo thành thậm chí khiến cho nàng có cảm giác đau đau nơi chóp mũi. Nếu lúc này nàng có gương nhất định sẽ phát hiện chóp mũi của nàng đã bị không khí sắc bén cứa thành một vết xước rất nhỏ, từ miệng vết xước đang có một chút máu chậm rãi rỉ ra!
Nàng chưa bao giờ cảm giác được cái chết đến gần như vậy. Lực lượng của bi thép không ngờ có thể khảm thật sâu vào tận giữa vách tường, nếu trúng trên người mình, chỉ sợ...... Chỉ sợ...... Nàng không rét mà run. Một sự sợ hãi chưa từng có nhất thời nuốt sống toàn bộ đầu óc nàng. Thét lên một tiếng chói tai, Vương Vi Kì che mặt chạy như điên. Nàng bây giờ chỉ có một ý niệm, đó chính là muốn rời xa căn phòng ma quỷ này!
Diệp Trọng còn đang chuẩn bị động thủ lần nữa đã nghe được một tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng bước chân của đối phương chạy như điên.
Mục ở trong đầu Diệp Trọng chép miệng chậc chậc nói: “Diệp Tử, ngươi hóa ra cũng không biết thương hương tiếc
ngọc nhỉ!”
Diệp Trọng ngây ngốc hỏi: “Cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc a?”
Mục mang theo ngữ khí ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà giảng giải: “Trên thế giới này, à, không tính Phế tinh, nữ nhân được coi là đối tượng để yêu thương và chăm sóc, cho nên đại đa số mọi người không muốn động thủ với nữ nhân. Thậm chí, có người cũng không bao giờ động thủ với nữ nhân!”
Diệp Trọng kỳ quái hỏi: “Vì sao? Chỉ bởi vì các nàng là nữ nhân sao?”
Mục suy nghĩ một lúc, sau đó mới đồng ý nói: “Hình như là vậy!”
Diệp Trọng không cho là đúng, nói: “Thật là kỳ quái! Mà điều quái lạ nhất chính là, Mục ngươi không ngờ lại đưa ra ý kiến kỳ quái như vậy!”
Mục giống như bị cái gì đó chọt vô cổ họng.
Diệp Trọng đắc ý dào dạt nói: “Ta vừa rồi phản ứng không tệ nhỉ!”
Mục khinh thường nói: “Lực lượng quá yếu, ngay cả cánh cửa cũng không thể xuyên thấu. Nếu có thể xuyên thấu thì mới có thể sinh ra uy hiếp với đối thủ! Hơn nữa phản ứng của ngươi quá chậm, mà lực xuất ra cũng không chuẩn. Nếu sau đó ngươi tiếp tục bắn ra hai viên đánh trúng vào vị trí của hai viên ban đầu, như vậy mới có thể xuyên thủng, lúc đó cô càng kia cho dù không chết cũng trọng thương!”
Diệp Trọng gật đầu đồng ý: “Không sai không sai, ta còn có thể làm như vậy nhỉ......” Hai người ngay lập tức triển khai cuộc thảo luận sôi nổi!
Phỏng chừng không sai biệt lắm cho đến lúc ăn cơm, hai người mới ngừng bàn luận về chủ đề vô cùng hứng thú này.
Diệp Trọng đứng dậy, phủ thêm áo gió, bước ra khỏi phòng.
Sau khi tiến vào đại sảnh, quả nhiên đã đến giờ ăn cơm rồi. Chuyện này ngoại trừ cái đề tài vừa rồi bàn luận chính là việc mà Diệp Trọng cảm thấy hứng thú nhất!
Khi Diệp Trọng đang chuẩn bị đi về phía bàn ăn, đột nhiên Vạn Tử Thanh bưng một cốc nước vanilla đi về phía, mắt thấy sẽ phải đụng vào Diệp Trọng. Diệp Trọng di chuyển sang bên một bước, né ra. Trong con mắt của Vạn Tử Thanh hiện lên một tia giảo hoạt, miệng ra vẻ thét lên một tiếng kinh hãi, cổ tay run lên, nước vanilla nóng bỏng lao tạt về phía Diệp Trọng.
Diệp Trọng lạnh lùng nhìn chăm chú vào màn biểu diễn buồn cười củaVạn Tử Thanh, đối phương biểu lộ ra địch ý đối với mình, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng cái khiến cho Diệp Trọng không rõ chính là, đối phương tại sao lại chọn dùng loại thủ đoạn không hề có lực sát thương này? Cốc nước vanilla nóng này cho dù bắn lên người mình, đối với mình cũng sẽ không sinh ra thương tổn gì. Chẳng lẽ, bên trong bao hàm chất độc có tính ăn mòn mạnh mẽ?
Nhưng, cho dù là không hiểu rõ, một khi đã xác định đối phương có địch ý, Diệp Trọng sẽ không có một chút do dự nào.
Mũi chân điểm nhẹ một cái, Diệp Trọng như quỷ mị di chuyển sang phía bên kia của Vạn Tử Thanh, tay phải như tia chớp bóp lấy yết hầu của nàng, đang chuẩn bị phát lực. Diệp Trọng dám khẳng định, cái cổ này, mình tuyệt đối có thể bẻ gãy!
Bỗng dưng, trái tim của Diệp Trọng giật thót một cái, tay phải xiết mạnh, đồng thời mũi chân phát lực, thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Vạn Tử Thanh liền kêu thảm một tiếng. Tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng bất luận là ai, nếu yết hầu bị nắm chặt như vậy cũng tuyệt đối không dễ chịu chút nào! Vạn Tử Thanh xoa xoa yết hầu, quỳ gối xuống góc tường, liên tục ho khan, trong mắt toát ra vạn phần hoảng sợ. Diệp Trọng lực lượng mạnh mẽ, tuy rằng chỉ xiết chứ không bóp nát yết hầu của Vạn Tử Thanh, nhưng khóe miệng nàng cũng rỉ ra một sợi tơ máu, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.
Từ lúc Diệp Trọng mới vào phòng ăn, Duy Lạp vẫn đặt sự chú ý ở trên người hắn. Thấy Vạn Tử Thanh đùa giỡn một chút như vậy, một người có kinh nghiệm như Duy Lạp trong lòng thầm kêu không xong. Ngươi cũng phải nhìn xem đó là ai đã chứ, lại dám dùng cách này để đùa giỡn ư? Nếu là dạng người cực kỳ sĩ diện, ngươi dùng chiêu này, có lẽ hắn sẽ cảm thấy xấu hổ mà không phát tác, nhưng kẻ trước mặt ngươi là ai? Hắn giết người tuyệt đối sẽ không thèm nháy mắt, ngươi làm như vậy không phải là chê cuộc sống này quá dài sao?
Dưới tình thế cấp bách, Duy Lạp đành phải rút súng hồng ngoại vốn ở trong bao được buộc ở trên đùi, hướng về phía hai người nã ngay một phát súng! Duy Lạp căn bản cũng biết không thể bắn trúng Diệp Trọng, mục đích của hắn chỉ là muốn dọa Diệp Trọng, để làm cho tình hình bớt căng thẳng.
Vương Vĩ Kì thấy một cảnh như vậy, hình ảnh mới trải qua lập tức hiện lên trong đầu, không khỏi thét lên một tiếng thất thanh sợ hãi!
Tiếng thét chói tai của Vương Vĩ Kì làm cho ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người nàng. Sau khi khi nhìn vẻ mặt hoảng sợ thất sắc của nàng, lại nhìn theo ánh mắt của nàng, lúc này mới phát hiện ở một góc nhà ăn, Diệp Trọng đang ngạo nghễ đứng, Vạn Tử Thanh đang quỳ gối ở góc tường, cách đó không xa còn có Duy Lạp cầm súng trên tay, bộ dáng như đối diện với đại địch.
Mọi người không khỏi ồn ào bàn tán!
Duy Lạp trong lòng kêu khổ. Vẫn còn may là đối phương không đem vũ khí theo bên người, bằng không, cái mạng nhỏ này ngày hôm nay có lẽ sẽ rụng ở đây mà thôi!
Nhìn Duy Lạp tay cầm khẩu súng đen xì, Diệp Trọng cũng không thèm để ở trong lòng. Áo gió trên người hắn có thể chống đỡ bất cứ loại súng gì dưới mười vạn đơn vị công kích. Công nghệ chế tạo của Hắc Giác phải công nhận là kinh người!
Diệp Trọng vừa định động thủ.
Thấy hình không ổn, Vương lão tiên sinh liền đi tới. Nếu nói Diệp Trọng không muốn động thủ với ai nhất, không thể nghi ngờ chính là người lớn tuổi nhất, vị Vương lão tiên sinh này.
Vương lão tiên sinh ho nhẹ một tiếng:“Anh bạn nhỏ, thằng bé này không hiểu chuyện. Nhưng ta nghĩ hắn cũng đã bị trừng phạt rồi, thôi thì tha cho hắn một lần, anh bạn thấy thế nào?”
Mục hiển nhiên hiểu được Diệp Trọng trong lòng nghĩ cái gì: “Thôi bỏ đi. Diệp Tử, coi như là cho hắn một cái cảnh cáo a! Hơn nữa, chúng ta ăn cơm của người ta nhiều như vậy, còn chưa có trả tiền đâu!”
Diệp Trọng cẩn thận ở trong lòng thầm hỏi: “Mục, ăn cơm còn phải trả tiền sao?” Diệp Trọng trên người cũng không có một xu dính túi nào, tất cả drill toàn bộ đều lại trong phòng ở Hắc Giác.
Mục thốt lên với giọng điệu tưởng như sắp ngất: “Ối trời ơi, Diệp Tử, chẳng lẽ ngươi từ trước đến nay đều ăn cơm lưu manh sao? Ngươi không biết mua đồ thì phải mất tiền sao?”
Diệp Trọng nhỏ giọng nói:“Ta chỉ biết mua quang giáp là cần tiền! Hơn nữa, ta cũng chưa từng mua những thứ này!” Diệp Trọng cẩn thận nhớ lại.
Mục hao hết một lượng lớn nước bọt mới có thể làm cho Diệp Trọng miễn cưỡng hiểu được, muốn lấy đồ vật mà người khác dùng, nhất định phải dùng một đồ vật khác để trao đổi.
Mặc dù những tri thức cơ bản đó với Diệp Trọng vốn không tồn tại trong cùng một thế giới, nhưng sau khi được Mục tận tình giải thích cộng thêm cảm giác mệt mỏi, Diệp Trọng cuối cùng cũng miễn cưỡng hiểu ra. Cho tới bây giờ chưa thấy qua Thiết Mãng Tích cùng với các loại sinh vật biến dị khác trên Phế Tinh tiến hành trao đổi mà, Diệp Trọng lẩm bẩm ở trong lòng. Đương nhiên, Mục tự động đem mấy lời này coi như không có!
Vương lão tiên sinh là lão già thành tinh, đương nhiên hiểu rất rõ ràng. Bình thường, đứa nhỏ Tử Thanh bình thường vẫn luôn trầm ổn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ mãng thất thố như ngày hôm nay. Xảy ra tình huống như vậy, tám chín phần mười là có liên quan đến cô cháu gái ngoan của mình. Vương lão tiên sinh nhìn về phía cô cháu gái của, quả nhiên, Kì nhi sắc mặt còn đang lộ vẻ kinh hoảng. Vương lão tiên sinh đối với cô cháu gái mình còn không hiểu rõ sao? Lão hiểu, nhất định là cô cháu gái của mình đã bị thua thiệt gì đó trên tay thanh niên kia, đứa nhỏ Tử Thanh này để lấy lòng Kì nhi, muốn cho đối phương bẽ mặt, giúp cho Kì nhi vui vẻ! Haizzz, hai đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện, gây ra họa lớn rồi! Xem bộ dáng của Diệp Trọng dường như đối với mình còn có chút nể trọng, Vương lão không thể không xuất hiện. Nguyên nhân gây ra chuyện này nhất định là Kì nhi, hơn nữa, làm sao có thể trơ ra đứng nhìn đứa nhỏ Tử Thanh này chết ngay trước mắt mình được!
Diệp Trọng lẳng lặng đứng ở đó!
Mọi người cũng không dám nói lớn, chỉ phát ra một chút thanh âm rì rầm nho nhỏ nói về gã ác ma này!
Mồ hôi trên trán Duy Lạp càng ngày càng nhiều. Mồ hôi chảy xuống tóc, sau đó rơi trên sàn nhà. Hắn dường như cảm thấy được, Diệp Trọng đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn. Trên tấm mặt nạ màu đen, con ngươi màu bạc phát ra sát ý làm cho hắn không dám nhìn thẳng vào, hai mắt cũng không dám chớp dù chỉ một lần. Hắn sợ hãi, e rằng nhắm mắt rồi hắn không bao giờ còn có thể mở mắt ra được nữa!
Duy Lạp có cảm giác mình hiện tại giống như một con cá bị mắc vào lưới, không thể động đậy.
Tĩnh mịch không một tiếng động! Không khí quỷ dị này bao trùm toàn bộ nhà ăn, đè nén đến cực điểm!
Đột nhiên, Diệp Trọng lạnh nhạt mở miệng: “Vì mấy bữa cơm ở đây, lần này coi như bỏ qua, nếu còn có lần sau, hừ!” Một tiếng hừ nhẹ cuối cùng làm cho không khí trong nhà ăn tăng thêm chút lạnh lẽo! Nói xong, Diệp Trọng lập tức đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống!
Mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra! Duy Lạp lập tức thở hổn hển, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn chưa từng có cảm giác mệt mỏi như thế này bao giờ, cố sức mãi mới có thể nhét khẩu súng trở lại bao trên đùi.
Trên bàn cơm, mọi người lẳng lặng ăn, không người nào dám nói chuyện. Trong vòng ba thước xung quanh Diệp Trọng, không người nào dám tiếp cận, ngay cả Duy Lạp cũng tránh đi rất xa. Vương Vĩ Kì cùng với Vạn Tử Thanh hai người đều bị kinh hãi quá mức mà quay về phòng nghỉ ngơi. Trong đó, Vạn Tử Thanh còn bị thương không nhẹ.
Không khí tiếp tục bị đè nén ở trên bàn cơm!
Diệp Trọng thật sự không có chút cảm giác nào hết, vùi đầu ăn cơm. Thực vật ở đây, so với Phế tinh thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần, đã sớm làm hắn đem toàn bộ những sự tình vừa rồi đều quên đi hết!
Vương lão tiên sinh cười tủm tỉm hỏi:“Anh bạn nhỏ à, không biết cậu muốn đi tới đâu?” Lổ tai của mọi người lập tức đều dựng thẳng lên. Mọi người mong chờ, vị sát tinh này có thể rời thuyền sớm một chút. Trên thuyền này đại đa số là bác sĩ và y tá tình nguyện, bọn họ đối với gì có liên quan đến sinh mệnh thì đều vô cùng quý trọng và nhiệt tình yêu thương. Cho nên, đối với loại người coi thường sinh mạng như Diệp Trọng thì cực kỳ căm hận. Tuy nhiên, sau khi nghĩ đến việc Diệp Trọng có thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà giết người, tất cả mọi người liền thu hồi ánh mắt của mình, vùi đầu ăn cơm!
Diệp Trọng vừa vục đầu vào ăn cơm, vừa mơ hồ không rõ nói:“Mọi người định đi đến đâu?”
Vương lão tiên sinh vẫn như cũ, cười tủm tỉm nói:“Chúng ta đến Lam Hải Tinh! Nếu anh bạn nhỏ muốn xuống đó, chúng ta có thể đồng hành một đoạn đường!” Lam Hải Tinh? Tất cả mọi người kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương lão tiên sinh một cái, sau đó lập tức nhanh chóng vùi đầu ăn cơm! Đáng tiếc là, đang một lòng ăn cơm, Diệp Trọng hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của mọi người, không chút để ý nói: “Ồ, ta định đi Lam Hải Tinh!”
Cơ hồ sắc mặt mọi người đều giống nhau, đều trở nên dễ chịu hơn một chút!