Lúc này ở tây trấn, trên tầng hai của An Khang lâu, một thiếu niên áo trắng ngồi một mình đơn độc, nhìn kỹ lại là một khuôn mặt dị thường tuấn mỹ, không giống người phàm.
Trên bàn trước mặt, không có món ngon vật lạ gì quý hiếm mà chỉ có hai món ăn đặc biệt nhất -- một là dưa chuột ngâm giòn, một là bánh trung thu.
Mỗi lần đến, hắn nhất định bao toàn bộ lầu hai, một mình một người ngồi đó cả ngày, khi đêm đến mới rời đi.
Hơn hai tháng nữa mới đến Trung thu, theo lý bánh trung thu không thể xuất hiện trên bàn ăn, nhưng hắn lại cố tình chỉ chọn mỗi món này mỗi khi đến đây, nhất định yêu cầu chủ quán làm vài cái bánh bày ra trên bàn, nhưng kỳ quái là chưa bao giờ ăn qua một miếng.
Tiểu nhị của An Khang lâu đứng ở đầu cầu thang ngây ngốc nhìn vị thiếu niên trước mặt – thiếu niên tuấn mỹ như thế, phong cảnh tuyệt mỹ như thế, quả thật là một bức tranh say đắm lòng người.
“Tránh ra!”
Bỗng dưng, một thanh âm thô lỗ truyền đến, nhất thời phá hỏng cả bức tranh tuyệt đẹp, cũng làm kinh động thiếu niên trong tranh -- hắn rốt cục quay đầu sang, ánh nắng mặt trời nhuộm đỏ một bên mặt, ánh mắt khoan thai, làm cho tiểu nhị hít thở không thông, nội tâm chấn động.
Cùng lúc đó, thanh âm dưới lầu càng ngày càng đến gần, thì ra là một tên lưu manh của trấn, Tên gọi gọi Từ Phúc, đã hơn một năm chưa xuất hiện ở trong trấn, không biết vì sao hôm nay đột nhiên xuất hiện.
Tiểu nhị nhìn thấy Từ Phúc đẩy chưởng quầy ra, mang theo bốn năm tên đi lên, vừa đi vừa cằn nhằn: “Bổn đại gia hàng ngày đề đặt tầng hai, hôm nay ta muốn nhìn xem loại người nào lớn mật như vậy, dám dành với bổn đại gia!”
Tiểu nhị do dự một lát, giang hai tay chắn ngang cầu thang, không cho hắn đi lên. Từ Phúc giận dữ, tay vừa vươn ra muốn đánh trên đầu tiểu nhị, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới:Tiểu nhị, cho hắn lên đi.”
Tiểu nhị không muốn cho da thịt phải chịu đan đớn nên miễn miễn cưỡng cưỡng tránh đường, Từ Phúc lên lầu nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngồi đưa lưng về phía, nhất thời cùng bọn thủ hạ cười ha hả: “Ta còn tưởng giọng nũng nịu nói vừa rồi là của đại mỹ nhân nào, thì ra tên ẻo lả, thật là vô nghĩa.“
Trong đám người đó có một tên đưa ánh mắt sắc bén nhìn bàn tay thiếu niên đặt ở trên mặt bàn, nhất thời kêu to lên: “A, bàn tay nhỏ bé thật là đẹp!”
Lời này vừa nói ra, những người khác nhất thời cũng nhìn vế phía thiếu niên kia, trong phút chốc thanh âm ồn ào nổi lên bốn phía --
“Không chỉ tay đẹp, khuôn mặt rất đẹp!”
“Dáng người cũng rất đẹp!”
“Người thơm quá!”
......
Những lời nói khinh bạc không ngừng vang lên, thiếu niên kia vẫn ngồi bất động tại chỗ, ngược lại tay bưng chén rượu trên bàn lên, đưa đến bên miệng, bỗng nhiên nhìn thoáng qua Từ Phúc, thái độ cao ngạo, lạnh lùng, phong tình vạn chủng, rung động lòng người.
Đám người kia bỗng chốc im lặng như tờ, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn.
Từ Phúc sửng sốt hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên xoa xoa tay cười ha hả: “Đại gia ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, nhưng hôm muốn nếm thử ngươi xem có tự vị gì khác! Lại đây bồi đại gia uống một chén xem sao?”
Khóe miệng thiếu niên gợi lên ý cười nhạt, rõ ràng là lạnh lẽo, nét mặt nghiêm trang, đối với vừa xa vừa gần.
“Ô, thật là thú vị!” Từ Phúc hô to một tiếng, liền vừa cười vừa đi vế phía thiếu niên kia.
Bàn tay to thô ráp vừa muốn xoa khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên kia, bỗng nhiên lúc đó, Từ Phúc không biết vì sao bỗng bị đánh ngã về phía sau thật mạnh!
Những người đang ngồi bao gồm thiếu niên kia đều thay đổi sắc mặt, nhìn về phía cầu thang.
Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nhìn nam nhân chậm rãi đi lên, hắn lại có cảm giác hít thở không thông, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã vội tránh ra nhường đường.
Từ Phúc cùng thủ hạ đều có vẻ mặt tức giận, muốn tìm người tính sổ, nhưng ngay khi nhìn thấy hắn, trong nháy mắt tất cả đều sửng sờ đứng yên tại chỗ không thể nhúc nhích, nguyên nhân rất đơn giản -- người này vừa thấy, liền biết lai lịch bất phàm.
Cả tầng lầu đềm im lặng như tờ, chỉ có thiếu niên kia vẫn ngồi thẳng, đưa lưng về phía mọi người uống rượu, một ly lại một ly.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đi vòng qua những tên lưu manh đang đứng ngây ra như phỗng, mỉm cười đi từng bước một về phía thiếu niên kia.
“Khụ khụ......” Hắn làm như nhất thời không thuận khí, bị sặc rượu, kịch liệt ho khan.
Có bàn tay ấm áp chậm rãi xoa xoa tấm lưng gầy yếu, độ mạnh yếu cùng ôn nhu vô cùng quen thuộc.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay nâng đầu đang cúi thấp của hắn lên, để cho ánh mắt kinh ngạc của hắn đối diện với ánh mắt thâm thúy của mình, bật cười khẽ, thanh âm bình tĩnh giống như không có chuyện gì phát sinh: “Về sau nếu còn gặp kẻ nào khinh bạc, vô lễ với nàng, nhớ nói cho hắn biết nàng là hoa đã có chủ, biết không?”
Từ Phúc rốt cục nhe răng trợn mắt đứng dậy, bọn thủ hạ nhất thời như chim bay tán loạn, vội vội vàng vàng đi xuống lầu. Từ Phúc nâng nắm đấm lên muốn báo thù rửa nhục, nhưng khi nắm đấm chạm đến ánh mắt của hai người đang ngồi đối diện nhau thì lập tức dừng lại .
Nam nhân kia nói thiếu niên là hoa đã có chủ. Lúc này hắn nhìn lại hai người kia, quả nhiên là một đôi trời sinh.
Cùng lúc đó, tầm mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ dời vế phía hắn, ánh mắt sâu không thấy đáy, vô cùng lạnh bạc, hàn khí có thể thấm vào người bên cạnh.
Từ Phúc nhất thời giật mình, té ngã, vội vã bỏ cả gậy chạy xuống lầu.
Trên lầu, một bầu không khí im lặng làm người ta hít thở không thông bao phủ khắp nơi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt ôn nhu giống như gió xuân tháng ba, chỉ sợ có thể làm cho băng đá cũng tan chảy thành nước –
Có người nghe được nội tâm của mình, âm thanh tí tách.
Thì ra giọng nói của nam nhân cũng có thể giống như Thiên Âm: “Nhan Nhan, chẳng lẽ nàng không biết nói mình là hoa có chủ sao? Như thế nào còn dám......”
Hắn cũng không tiếp tục nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đợi nàng đáp lại.
Sau một lát, lại đột nhiên chỉ thấy trên mặt thiếu niên hiện vẻ kinh ngạc, đôi môi nở nụ cười như hoa nở: “Đa tạ vị công tử này vì tại hạ giải vây, không biết cao tính đại danh của công tử là gì?”