Hiện giờ Lăng Phong đang ở trong một sơn động phía sau thác nhìn "tiểu miêu" đứng ngoài.
Tại sao ta lại xui xẻo như vậy, đi động vào con quái vật đó. Nếu không phải nó sợ nước ta đã đi gặp thần linh lần nữa rồi. Lăng Phong ngoài miệng thì càu nhàu, trong bụng lại đang nghĩ đối sách.
Buổi sáng khi Lăng Phong đi ra ngoài sâm lâm phát hiện con tiểu miêu này. Lúc đó nó đang nằm bò trên bãi cỏ nhằm mắt tắm nằng hưởng thụ. Lăng Phong thấy nó toàn thân trắng tinh, trông rất xinh xắn, hoàn toàn quên mất đây là ma thú sâm lâm, ở nơi này không có gì là không nguy hiểm cả.
Khi Lăng Phong đi đến bên cạnh muốn thò tay ra vuốt ve nó, tiểu miêu đột nhiên tránh ra nhảy sang một bên cảnh giác nhìn Lăng Phong chằm chằm. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, xem ra mình còn chưa quen đang ở dị thế.
Hai mắt Lăng Phong chăm chú nhìn tiểu miêu đề phòng nó tấn công. Thân thể từ từ dịch chuyển về sau, trong lòng oán trách kiến thức của Long Thiên quá ít ỏi, không có tin tức gì về tiểu miêu này. Có lúc trông càng không nguy hiểm lại càng nguy hiểm, trong ma thú sâm lâm đầy rẫy hiểm nguy này xác suất càng lớn.
Tiểu miêu như chứng minh cho suy nghĩ của Lăng Phong, nó phóng ra một hoả cầu đánh về phía hắn. Sau khi Lăng Phong tránh khỏi hoả cầu liền chạy thẳng về phía sau bỏ trốn. Bởi vì hắn trông thấy màu sắc hoả cầu là màu trắng, chứng minh uy lực của nó rất lớn. Quả nhiên đúng như hắn đoán, hoả cầu đập lên thân cây phát sinh một vụ nổ lớn, khiến thực vật trong phạm vi 5 mét vuông đều bị thiêu huỷ.
Chết tiệt, tiểu miêu biến thái. Lăng Phong mắng một câu song chân không dừng lại mau chóng bỏ chạy. Có điều tốc độ của hắn không nhanh bằng tiểu miêu, thoáng chốc đã bị nó đuổi gần chỉ còn khoảng 8 mét. Lăng Phong thầm nghĩ: Thế này không ổn, phải nghĩ biện pháp trước, chạy lòng vòng? Không được, nó khéo léo hơn ta, chỉ có thể tiến hành thi vượt chướng ngại vật với nó thôi.
Lăng Phong vận dụng đầu óc nhanh chóng tìm ra con đường chạy trốn tốt nhất, vừa chạy vừa dùng đấu khí đánh gãy cây cối nhầm tạo phiền phức cho tiểu miêu. Ngạo Long Quyết từ thời khắc hắn tiến vào thân thể này liền không ngừng vận hành, đó là vì Lăng Phong dùng đại não phát ra những mệnh lệnh khác nhau cho thân thể.
Người bình thường khi luyện Ngạo Long Quyết không thể làm chuyện khác được, cho dù động đậy một chút cũng bị ảnh hưởng. Lăng Phong bất kể làm gì đều vẫn luyện tập, hắn hoàn toàn có thể phân tâm làm hai việc, thậm chí là nhiều việc.
Động đến Ngạo Long Quyết, Lăng Phong nghĩ tới có thể chuyển vào chân để gia tăng tốc độ giống như nội công hay không? Nghĩ vậy, hắn lập tức vận khí đến hai chân. Mặc dù mới đầu có chút lúng túng không biết vận khí và dùng sức thế nào, song bộ não hắn nhanh chóng tìm được phương pháp, dần dần hắn gia tăng tốc độ, thân pháp ngày càng thuần thục, còn có thể nhảy lên nhảy xuống, luồn lách giữa rừng cây, dần dần kéo giãn khoảng cách vơi tiểu miêu.
Đúng lúc hắn cho rằng lần này đã được cứu, tiểu miêu đột nhiên toàn thân bốc lửa, kêu 'meo' một tiếng gia tăng tốc độ đuổi theo hắn. Lăng Phong bị thân thể toàn lửa đó làm giật bắn, lại còn bị tiếng 'meo' đó làm cho suýt nữa bật cười. Ngay cả tiếng kêu cũng là 'meo', có điều con mèo dạng này thật sự rất không khả ái, ta nhớ mèo trên địa cầu, nó khả ái biết bao nhiêu. Tiểu miêu gia tăng tốc độ không còn thời gian cho Lăng Phong nghĩ ngợi lung tung nữa, chỉ biết dùng hết đấu khí toàn thân chạy điên cuồng.
Con mèo biến thái này, lại còn biến thành toàn lửa như hoả phượng hoàng nữa chứ, chẳng lẽ ta lại bịmột con tiểu miêu vờn đến chết, bây giờ gọi 119 không biết có tác dụng không nhỉ? Ai dà, lại nghĩ linh tinh gì đây, xem ra phân tâm làm việc vẫn có khuyết điểm. Lăng Phong theo thói quen sau khi bỏ chạy lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, có điều trong lòng hắn vẫn đang suy tính làm thế nào thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.
Nước! Lăng Phong vô ý thức kêu lên, ta nhớ phía trước có một thác nước, thử xem con mèo lửa này có sợ nước hay không. Hiện giờ hắn biết nếu như không xong, mình nhất định lại chết lần nữa, hắn phát hiện đấu khí của hắn đã sắp dùng cạn rồi.
Khi Lăng Phong chạy đến bên trên thác, tiểu miêu toàn thân bốc lửa chỉ còn cách hắn chưa đến một mét. Chẳng cần nghĩ nhiều, Lăng Phong tập trung toàn bộ đấu khí vào hai chân, dùng hết sức nhảy xuống thác, tiểu miêu nhìn thấy hắn nhảy xuống không hề nhảy theo.
Ha ha, ngươi sợ nước. Lăng Phong cao hứng thầm reo lên. Có điều trong khi hắn sảng khoái trong lòng, tiểu miêu lại phát ra một hoả cầu. Có thể do không có thời gian chuẩn bị, hoả cầu không có uy lực như lần trước, song tốc độ của nó lại nhanh hơn rất nhiều. Khi Lăng Phong sắp rơi vào trong thác nó đã theo kịp đánh trúng vào lưng hắn.
Lăng Phong xuyên qua thác, phát hiện bên trong là một hang động sâu khoảng 5 mét, bởi vậy mới xuất hiện tình huống đã nói lúc đầu. Hắn sờ lưng một cái phát hiện đã bị đốt thủng một lỗ, vừa rồi là do hoả cầu đánh trúng. Tại sao ta không có chút cảm giác nào? Chẳng lẽ thác nước đã dập tắt lửa, không thể nào, y phục đã cháy rụi rồi tại sao lưng lại không có chuyện gì.
Lăng Phong nghĩ lại chuyện vừa rồi, phát hiện khi hoả cầu vừa đánh trúng, thân thể hắn đã hấp thu, chẳng trách vừa rồi phát hiện thân thể đã khôi phục, còn cho rằng đó là phản ứng sau khi thoát hiểm chứ. May mà lần này tiểu miêu đánh ra không phải cái như lúc đầu, vừa rồi thân thể đã tính ra hoả cầu đã lấp đầy hoả nguyên tố trong cơ thể, nếu như uy lực lớn hơn nữa đã bị bỏng ngay rồi.
Năng lực hấp thu này làm sao lại có nhỉ? Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc. Kỳ thật công năng này là linh hồn Lăng Phong tự mang theo, hoàn toàn không phải công năng của thân thể. Giống như lúc trước hắn hấp thu năng lượng linh hồn vậy, ma pháp cũng là một loại năng lượng. (Đừng hỏi vì sao linh hồn của hắn lại có công năng này, nhân vật chính thế nào cũng phải tương đối đặc biệt chứ!)
Lăng Phong nhìn tiểu miêu còn đang quanh quẩn ngoài đó, trong lòng cầu khẩn tiểu miêu bỏ qua hắn mà li khai. Hắn bình tĩnh trở lại quan sát hang động hiện giờ, một nơi cao 2 mét, rộng hưn 1 mét, bên trong không có thứ gì, cũng chẳng có đường ra khác. Hiện giờ ra ngoài lại còn bị một con mèo đuổi, nếu những người quen trên địa cầu biết ta bị một con mèo nhỏ truy đuổi không biết sẽ có biểu tình gì. Nghĩ tới đã buồn cười, ma thú này lợi hại như vậy, không ngờ trông giống như mèo, cả tiếng kêu cũng giống. Lăng Phong ngồi xuống bắt đầu toàn tâm toàn ý luyện khí, Ngạo Long Quyết vận chuyển nhanh chóng trong thân thể.
Tiểu miêu nhìn nhân loại bên trong, trong lòng vô cùng khó chịu. Nó vốn đang yên ổn nằm phơi nắng, nhân loại này lại chạy tới quấy rầy nó hưởng thụ. Khó chịu nhất là tốc độ của mình lại không bằng nhân loại này, tốc độ mình có thể xưng bá ma thú sâm lâm này đấy chứ.
Mới đầu còn muốn đùa bỡn nhân loại này nên không dùng hết tốc độ, về sau phát hiện tốc độ nhân loại này ngày càng nhanh, nhất định y đang đùa bỡn mình. Tiểu miêu nào biết Lăng Phong đang dùng đấu khí để phát minh ra khinh công của hắn.
Khi mình truy đuối hết tốc lực, nhân loại này luôn gây cản trở cho mình, khiến mình không phát huy được toàn bộ tốc độ, đáng ghét nhất là hắn cứ vứt đủ thứ vào mình. Lúc đó Lăng Phong vì muốn gây trở ngại cho tiểu miêu mà thứ gì cũng vứt. Mới đầu chỉ là cành cây, vài thứ tiện tay lấy được, về sau lôi cả những vật phẩm hắn cho là rác rưởi trong không gian đại ra.
Cuối cùng khi đến chỗ trống trải, chính là quanh thác nước, tiểu miêu cao hứng cho rằng mình đã có thể thiêu chết nhân loại đáng ghét đó, dùng toàn bộ tốc độ đuối theo. Khi chỉ còn chút xíu nữa, khi tiểu miêu cho rằng mình đã thành công tóm được nhân loại đó, khi cho rằng mình có thể trút giận, nhân loại đó lại nhảy xuống thác. Thân là hoả hệ ma thú như nó sẽ không lại gần nguồn nước, như thế không chỉ thực lực phát huy không hết, hơn nữa còn thập phần khó chịu, quan trọng nhất là tiểu miêu sợ nước.
Trong tình huống tiểu miêu không muốn nhảy theo, nó thực hiện nỗ lực cuối cùng, cấp tốc phát ra một hoả cầu. Khi hoả cầu đuổi kịp nhân loại đó đồng thời đánh trúng trước khi hắn vào trong nước, tiểu miêu lại kinh ngạc nhìn thấy nhân loại đó không ngờ chẳng có chuyện gì, hơn nữa nó cảm giác được nhân loại đã hấp thu hoả cầu đó.
Hiện giờ tiểu miêu trông thấy Lăng Phong ngồi tĩnh toạ trong đó, trong lòng lại càng khó chịu. Nó thề nhất định phải tóm lấy nhân loại đó, đốt hắn thành tro bụi. tiểu miêu lòng vòng quanh thác nước một lúc, thấy Lăng Phong vẫn không nhúc nhích gì, nó cũng nằm bò lên mặt đất, hai mắt giám thị Lăng Phong, hai bên cứ bất động như vậy chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngạo Long Quyết trong thân thể Lăng Phong ngày càng nhanh, hắn cảm giác được sắp đột phá rồi. Sau khi vận hành vài vòng nữa, Ngạo Long Quyết đã đột phá tầng hai, tiến vào tầng thứ ba. Lăng Phong vội vàng thu nhiếp tâm thần, củng cố khí lực. Cuối cùng đã đại công cáo thành, Lăng Phong đứng lên ngửa cổ hú dài.
Thật sảnh khoái. Xem ra đúng như những tiểu thuyết võ hiệp nói, khi dùng hết công lực, không cần nghỉ ngơi mà phải vận khí tu hành, như vậy có trợ giúp rất lớn với việc vận khí, không ngờ Ngạo Long Quyết đột phá lên tầng ba, thật là thu hoạch lớn. Cứ luyện khí từng giờ từng phút như ta hiện giờ, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, e rẳng chỉ cần ba năm là có thể luyện đến tầng bảy. Điều đó ngoại trừ tổ tiên khai quốc của Long gia ra chưa ai làm được. Hiện giờ gia gia cũng chính là Long Kiếm Tâm cùng lắm cũng chỉ là tầng thứ bảy, mà ông đã luyện lâu năm như vậy.
Sảng khoái xong, hắn lại nhìn thấy tiểu miêu vẫn còn đứng đó nhìn hắn chằm chằm, tiểu miêu là bị tiếng hú của hắn đánh thức. Vốn nó đã ngủ dưới ánh nắng rồi, chỉ cần Lăng Phong không ra nó khẳng định vẫn tiếp tục ngủ. Lăng Phong thầm mắng tiểu miêu này có vấn đề gì không, xem ra quyết tâm muốn thiêu mình của nó rất lớn, Lăng Phong chỉ đành ngồi xuống, suy tính xem làm sao thoát để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn này.