Mười giờ tối, Dương Vân rút cuộc đợi cho Tử Phong MM login, đối với đại tỷ luôn cổ vũ tinh thần cho mình khi còn học đại học, Dương Vân trong nội tâm luôn tôn kính cùng yêu thích, có đôi khi hắn thậm chí còn mong có một ngày nào đó mình với vị đại tỷ có giọng nói ngọt ngào, tính tình vô cùng ôn nhu này đi đến một hồi tình yêu tỷ đệ.
"Phong tỷ, ngươi onl ?" Nhìn biểu tượng nick Tử Phong sáng lên, Dương Vân nói luôn một câu.
"Ân, ngươi a, xem ra ngươi còn để những lời tỷ nói trong lòng, rất tốt, cuối cùng cũng không có quên tỷ tỷ ta." Phía sau Tử Phong còn thêm một smiles tươi cười.
"Sao có thể, tỷ là tỷ của đệ, đệ quên ai cũng không dám quên tỷ a." Dương Vân da mặt thật dày, nói luôn một câu buồn nôn.
"Ngươi đừng nói dễ nghe nữa đi." Tủ Phong thêm một smiles biểu tình nghịch ngợm "Đúng rồi, thời gian này làm gì ? Rất ít khi thấy ngươi lên mạng a."
"Vội tìm việc làm kiêm tiền a, chuẩn bị cho lão bà tương lai." Dương Vân rất thành thực nói.
"Ha ha, không tin được, ngươi cũng biết toan tính tương lai. Hiện tại thế nào, tìm được việc làm chưa?"
"Đã tìm được rồi, tiền lương rất cao, xem ra vài năm là có thể có đủ vốn cưới lão bà." Dương Vân bắt đầu thổi phồng, bởi vì đề cập đến vấn đề thể diện nam nhân, hắn cũng không muốn đại tỷ lo lắng.
"Oh tốt a, tỷ tỷ ta chúc ngươi sớm ngày kiếm đủ tiền cưới lão bà."
"Đó là tất nhiên." Dương Vân thêm một smiles ôm đầy tiền.
"Đúng rồi, có bạn gái chưa?" Tử Phong lại hỏi.
"Còn chưa tìm được ai vừa lòng." Phía sau thêm một smiles biểu tình uể oải.
"Yêu cầu đừng cao vậy a, tiểu đệ đệ." Thật lòng khuyên bảo Tử Phong nói:" Chẳng lẽ ngươi khi còn học đại học không có lấy một mảnh tình vắt vai?"
"Không có a." Dương Vân trong lòng có chút chờ mong" Kỳ thật yêu cầu của đệ không cao, chỉ cần tìm một người ôn nhu ân cần như tỷ là được rồi."
Một smiles sấm sét, sau đó thêm một câu:" Như thế nào, dám chiếm tiện nghi của tỷ?"
"Không có, không có, đệ chỉ thấy lão bà nữ tính như tỷ mới là mẫu bạn gái hoàn hảo." Dương Vân liên tiếp khen.
"Cái đó không nhất định nga." Một smiles xương khô " Ngươi nếu biết bộ mặt khác của ta, cũng sẽ không nói như vậy nữa."
"A, tỷ còn có bộ mặt khác? Nói đệ nghe một chút. "Dương Vân kinh ngạc nói.
"Bí mật." Hai chữ đơn giản lại tuyệt tình.
"Không thể nào? Lấy tình cảm tỷ đệ chúng ta, tỷ còn giữ bí mật với đệ? Thật đáng thương cho trái tim mỏng manh của đệ, cứ vậy mà bị đâm một dao."
Dương Vân gửi một câu thổ lộ tâm tình, chờ Tử Phong ôn nhu quở trách, ai ngờ Tử Phong chẳng những không có lập tức đáp lời, hơn nữa Dương Vân còn gửi thêm vài câu nói dí dỏm lúc sau cũng không đáp lại.
Chẳng lẽ mình nói sai cái gì làm cho vị đại tiểu thư này tức giận? Dương Vân âm thầm phỏng đoán.
Ước chừng vài phút sau, Tử Phong mới lại lên tiếng:" Tiểu đệ, vừa rồi có người từ công ty gọi điện tới, có vài việc, không thể nói chuyện tiếp cùng ngươi, ta phải lập tức đến công ty."
Dương Vân biết được nguyên nhân Tử Phong không trả lời, trong lòng thở phào: "Vậy tỷ đi đi, đi cẩn thận, nhớ đừng làm việc quá khuya."
"Ân, bb ."
Nhìn biểu tượng nick Tử Phong ảm đạm xuống, Dương Vân cũng không còn hứng thú chat nữa, chơi game chốc lát, rồi logout.
Đầu tiên vào tắm nước ấm thoải mái một cái, sau đó cứ thế nằm trên giường, một hồi tiến vào mộng đẹp.
Có chút mơ màng, Dương Vân lại cảm thấy bên giường có người, Dương Vân hai chân run lên, từ trong mơ tỉnh lại.
Bên giường Dương Vân lại có một cái bóng trắng, vẫn như cũ vọng ra âm thanh già nua:" Tiểu Dương, ngươi tỉnh rồi a?"
"A, Chu, Chu........Chu đại gia !" Dương Vân răng va vào nhau lập cập, gặp loại tình huống này, vô luận thế nào đều không thể dùng việc mơ để giải thích, trước không nói đến việc hắn sao có thể mơ gặp một người xa lạ những hai lần, chỉ cần hắn theo bản năng nhéo vào bắp đùi một cơn đau truyền đến đã khẳng định tất cả đều là sự thật.
"Không cần sợ, ta chỉ là buồn chán, nghĩ đến đây ngồi chơi." Chu đại gia nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, vẻ mặt hiền lành như cũ, thoạt nhìn cùng với hình tượng ma quỷ vô cùng không thích hợp.
Dương Vân cố áp chế nội tâm sợ hãi nói: "Chu đại gia, người tìm ta có chuyện gì sao? Có phải có oan khuất gì hay không........" Dương Vân phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, trong TV thường có chuyện oan hồn báo mộng kêu oan, cùng với tình huống hiện tại rất giống.
Chu đại gia híp mắt nhìn về phía Dương Vân, nói với giọng như trưởng bối quan tâm vãn bối: "Tiểu Dương a, ngươi xem TV nhiều quá, ta chính là một lão quỷ vô tự lự sống bao năm tháng, không có cái gì oan khuất."
"Vậy người như thế nào lại........tìm đến ta? Ta cũng chưa có làm chuyện gì thẹn với lương tâm." Nếu không phải âm hồn tới kêu oan, Dương Vân không thể không lo lắng cho an toàn của bản thân, sợ sẽ bị đi làm thế thân.
Chu đại gia cổ quái nhìn Dương Vân, một hồi sau hài lòng nói:" Mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên nhìn thấy ta còn cùng ta nói chuyện, ngươi nói, một lão quỷ tĩnh mịch mấy trăm năm, đột nhiên có người nói chuyện, hắn có thể không mừng rỡ như điên sao?"
"Ta là người đầu tiên gặp lão?" Dương Vân kinh ngạc, nhưng cũng không có gì đáng cao hứng. Bản thân không có cái gì đặc biệt a, chỉ là một người bình thường, trời mới biết có thể gặp được một lão quỷ có phải hay không là một cái vinh dự.
"Không sai, trước kia cho dù ta đi qua trước mặt, người khác cũng không thấy ta, chỉ có ngươi, khi ta vừa tiếp cận ngươi, ngươi liền cảm giác được sự tồn tại của ta. " Chu đại gia hơi nghiêng thân mình, ánh mắt có chút hứng thú nhìn Dương Vân, tựa hồ như muốn tìm kiếm nguyên nhân Dương Vân có thể nhìn thấy lão.
Dương Vân bị nhìn đến độ cả người nổi da gà, làm cho một lão quỷ hứng thú cũng không phải cái chuyện gì tốt, hắn nhanh chóng chuyển đề tài :" Chu đại gia, người nói là mấy trăm năm trước........vậy như thế nào biết TV?"
Nghe được Dương Vân hỏi một vấn đề ngớ ngẩn, Chu đại gia nâng thủ muốn xoa đầu Dương Vân một cái, bất quá có thể là cố kỵ sức lực mình quá mạnh, sợ làm bị thương Dương Vân, chung quy không có hạ xuống, chỉ đành bất lực nói:" Mấy trăm năm, ta không thể đi nhìn ngắm xung quanh sao? Nói đến TV này, ta xem so với ngươi còn nhiều hơn."
Dương Vân cũng ý thức được câu hỏi khá ngu ngốc của mình, đối với việc này cũng chỉ có thể oán thầm, lão quỷ sống mấy trăm năm, xem TV tự nhiên so với mình nhiều hơn, chỉ sợ từ khi mới có TV lão đã xem, mình sao có thể so sánh? Nhưng mặt ngoài vẫn tuyệt không để lộ ra thần sắc gì, liên tục gật đầu.
Chu đại gia đứng dậy, cũng không để ý đến biểu hiện ba phải của Dương Vân, trên mặt lộ vẻ như nhớ ra gì đó:" Tiểu Dương, ngươi có biết vì sao ta ở Thiều Hoa sơn trang này những 609 năm không?"
609 năm? Lâu như vậy? Dương Vân líu lưỡi, hơn nữa cũng không giỏi lịch sử, nên hắn rất khó tính ra 609 năm trước là vào thời Minh.
Chu đại gia tiếp tục nói:" Bởi vì Thiều Hoa sơn trang này, năm đó thái tổ ban cho Chu gia ta, về phần sáu vị tiểu thư trong sơn trang cũng là hậu nhân của ta, theo thứ tự bối phận, hẳn là các nàng phải gọi ta là tằng tằng tằng tằng tằng... tổ phụ."
Mấy từ ' tằng ' , Dương Vân cũng không nghe rõ ràng, nhưng ít ra cũng biết, mình đang cùng chủ nhân mấy trăm năm trước của sơn trang này nói chuyện.