"Thái tổ gia năm đó có ân sủng, ban cho ta họ của hoàng tộc, chờ được ân sủng này, ta có thịt nát xương tan cũng khó báo đền........ Đáng tiếc !" Chu đại gia nói xong lời cuối cùng, nặng nề thở dài, một hơi, cũng không biết là cảm thán 'Thái tổ gia' đã sớm chết hay cảm thán Chu gia hiện giờ không còn chút dấu vết ngày xưa.
Dương Vân nghe được lời này cũng đã khẳng định một việc, ' Chu ' nếu là quốc họ, vậy hẳn là Minh triều, mà thái tổ gia trong lời nói của Chu đại gia, phỏng chừng là Minh triều khai quốc hoàng đế Chu Nguyên Chương.
"Thái tổ gia đem ngọn núi này ban cho Chu gia ta, ta đã phát lời thề, dù thành quỷ, cũng sẽ thủ hộ ở trong sơn trang này." Nói tới đây Chu đại gia bỗng nhiên cười khổ " Không thể ngờ ta phát thệ cư nhiên ứng nghiệm, cái này chứng minh thật sự trên đời có thiên ý."
Nghe đến đây, Dương Vân cũng rõ ràng vì sao lão quỷ trăm năm Chu đại gia vẫn còn ở lại sơn trang, bất quá hắn còn chút không rõ.
"Chu......đại gia, chẳng lẽ không có ngưu đầu mã diện đến bắt người đi đầu thai sao?" Đã tồn tại quỷ, Dương Vân đưng nhiên nghĩ đến Diêm Vương tọa trấn địa phủ minh điện trong truyền thuyết. Thân là một người hiện đại, Dương Vân kì thật không mê tín, chỉ vì Chu đại gia này chính là quỷ trong truyền thuyết kia, chẳng trách hắn nghĩ nhiều.
Chu đại gia vẻ mặt quái dị hỏi:" Ta lúc đầu cũng nghĩ như ngươi, bất quá mấy trăm năm nay, trừ người sống ta cũng chưa bao giờ gặp đồng dạng tồn tại như ta. Bằng không, ngươi cũng không là người đầu tiên ta nói chuyện."
Dương Vân suy tư thật lâu mới hiểu được ý tứ Chu đại gia, theo cách nói của lão, lão cư nhiên là quỷ trăm năm duy nhất tồn tại trên đời, cái này thật bất khả tư nghị ( không thể tin được ). Chẳng lẽ, địa phủ trong thần thoại, truyền thuyết căn bản không có?
"Tiểu Dương, ngươi có phải hay không cảm thấy kì quái?" Nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt Dương Vân,Chu đại gia dường như đoán được hắn nghĩ gì.
Dương Vân gật đầu, trải qua một phen nói chuyện, hắn cũng không còn cái sợ hãi khi gặp quỷ nữa.
"Có lẽ người sau khi chết, muốn biến thành quỷ cũng không dễ dàng như vậy?" Chu đại gia biểu thình thoáng có chút cô đơn, nói vậy mấy bao lâu sau hắn cũng phải sống một mình như vậy sao?
Dương Vân cũng vô cùng đồng cảm, hắn nhớ rõ trước kia mình từng xem một quyển sách, nói quỷ chính là một loại tinh thần ngưng kết, một người khi sống tinh thần lực cường đại khi chết có thể giữ lại được tinh thần, chính là quỷ trong lời nói của mọi người. Ngược lại, sẽ tan thành mây khói, không lưu lại chút gì, người chết như đèn tắt.
Cô đơn một lát, Chu đại gia lại một lần nữa nhìn Dương Vân, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng:" Tiểu dương, có hứng thú học vài thứ hay không?"
Dương Vân sửng sốt, nhưng ngay sau đó hưng phấn: "Học cái gì ?" Trong lòng đã nghĩ đến những đại hiệp khinh công cao cường, vô cùng tiêu sái a.
"Ngươi theo ta đến đây." Chu đại gia phất tay, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Đi theo Chu đại gia xuống phòng bếp, tại đây trên bàn có cơm, lại có đồ ăn, Dương Vân để lại định sáng mai hâm nóng lên ăn. Bất quá, đồ ăn trong đó cũng không quá lộn xộn, bởi Dương Vân có thói quen, khi cơm nước xong nếu thức ăn còn thừa sẽ vén gọn vào bên trong bát đĩa, như vậy thoạt nhìn sẽ không giống như ' Bị gà mổ qua '.
"Đây là đồ ăn hôm nay ngươi làm, lợn cũng không thèm ăn ." Chu đại gia không chút lưu tình phê phán, trực tiếp vạch trần kẻ đã nấu đống đồ ăn kia.
"Hẳn là không đến nỗi vậy chứ?" Dương Vân trong lòng có chút không phục, nói thế nào mình cũng là kẻ sống một mình nhiều năm, đối với trù nghệ cũng có chút đắc chí, không nghĩ bị người ta một câu phủ nhận, lại nói vô cùng trực tiếp.
Chu đại gia như không để ý đến điểm tự ái của Dương Vân trong lời nói, thở dài: "Ai, không thể tưởng tượng hậu nhân phát minh nhiều thứ công cụ nấu ăn như vậy, lại ngay cả trù kỹ của tổ tông cũng không bảo lưu lại." Nói xong tiện tay cầm chiếc thái đao hẹp dài trên thớt lên, ở trước mặt Dương Vân nhoáng lên vài cái:" Nhìn kĩ đây."
Nhìn thái đao sáng loáng xẹt qua trước mặt, Dương Vân theo phản xạ muốn bỏ chạy, Chu đại gia giữ hắn lại:" Sợ cái gì, ta đâu phải chém ngươi."
Dương Vân lúc này mới bình tĩnh, bất quá mặt lại đỏ lên, biết tâm tư của mình bị Chu đại gia nhìn thấy, nhưng vẫn lấy cớ:" Không, ta chỉ tò mò đại gia ngươi muốn làm gì, cho rằng ngươi đang khai mở không gian. " ( DG: hắc hắc )
Chu đại gia cũng không vạch trần điểm tâm tư này trong lòng Dương Vân "Tốt lắm, không nói nữa, nhìn kĩ đây." Nói xong, hướng tới tủ lạnh cách ba mét duỗi thủ, thất thời, cánh cửa tủ lạnh như có máy móc điều khiển tự động mở ra, bên trong hành, gừng, tỏi cùng vài loại rau bay ra thẳng tới bên này.
Nhìn một màn này, Dương Vân hóa cả mắt, trong lòng yy nếu mình trước mặt vài muội muội mà thi triển thủ đoạn này, cái đó tuyệt đối là đầy mị lực a.
Nhưng mà vẫn chưa kết thúc, động tác kế tiếp của Chu đại gia càng làm Dương Vân trợn mắt há mồm, miệng chảy đầy nước miếng.
Chỉ thấy nguyên liệu bay tới trước mặt Chu đại gia, Chu đại gia khoát tay nhanh như chớp, hàn quang loáng lên, nhìn như chỉ vung một dao, nhưng tất cả rau xanh, hành tỏi, gừng các gia vị khác đều được hảo hảo cắt ra, không có chút sai lệch.
"Có muốn học không?" Chu đại gia đem thái đao để lại trên thớt, mặt đầy tiếu ý nhìn Dương Vân đang mở to mắt nói.
"Muốn !" Dương Vân trả lời rất nhanh, cơ hồ Chu đại gia vừa nói hắn đã biểu hiện ý muốn mãnh liệt của mình, bất quá lập tức lại hỏi:" Ta có thể học được sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi chịu khó, nhất định có thể làm được như ta." Chu đại gia chỉnh lại sắc mặt, cho hắn thấy đây không phải đùa giỡn.
Dương Vân lại không có tự tin, dù sao Chu đại gia không phải là người, mình muốn học, làm sao có thể giống lão ở trong tình trạng này? Cho nên nói chuyện ngữ khí không tránh khỏi điểm do dự :" Cái này hơi khó khăn một chút, dù sao người cũng là........" Nói tới đây, Dương Vân lập tức ý thức được cái gì, không nói tiếp.
Chu đại gia trừng mắt:" Ngươi muốn nói ta là quỷ, cho nên mới dễ dàng làm được việc này? Đánh rắm! Nói cho ngươi đây chỉ là công phu mèo quào, khi còn sống, trình độ ta so với bây giờ còn cao hơn !" Nói đến đây dừng một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Vân:" Ngươi không tin, vậy từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy cho ngươi tuyệt thế vô song trù kỹ!"