Anh Hùng Vô Lệ
Cổ Long
Hồi 11 Lạc Dương Tháng Hai Xuân Còn Xa
Hai mươi hai tháng hai.
Lạc Dương.
Bình minh.
Một thớt khoái mã đội bão tuyết xông vào Lạc Dương, người trên ngựa khoác áo choàng xanh sậm, đội nón da cừu trùm kín tai, che kín trán tới sát mày, che cả nửa mặt.
Kỵ thuật của người đó tinh tuyệt, nhưng vừa vào tới Lạc Dương là nhảy xuống ngựa liền, hình như không những không muốn dể người khác nhìn thấy chân diện mục của y, cũng không chịu bị người ta thấy được thân thủ của mình.
Nhưng lần này là lần đầu tiên y đến Lạc Dương, trong thành Lạc Dương chưa có ai từng gặp qua y.
Cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Trường An.
Sáng sớm tháng hai ở Trường An cũng lạnh giá như ở Lạc Dương, lúc đại đa số người còn lưu luyến trong tổ ấm, Trác Đông Lai đã dậy.
Tinh thần của hắn tuy rất tươi khỏe, sắc mặt lại rất trầm trọng.
Tư Mã Siêu Quần đã bệnh mấy ngày rồi, bệnh tình không thuyên giảm, tâm tình của hắn tự nhiên không thể vui vẻ.
Mấy ngày nay hắn không gặp được họ Tư Mã, mỗi lần hắn muốn đi thăm bệnh đều bị Ngô Uyển ngăn cản.
Trong ngoài phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc thang, thần tình của Ngô Uyển cũng rất tiều tụy, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, ngoại trừ đại phu khám bệnh và nàng ra, ai cũng không thể bước vào, cả Trác Đông Lai cũng không ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên Trác Đông Lai bị đối xử vô lễ như vậy.
Trác Đông Lai lại không để tâm, trái lại còn nói với người khác:
- Một nữ nhân vì an nguy của chồng mình, không cần biết làm gì đi nữa, đều đáng được tha thứ.
Tuy mới sáng sớm, trong hoa viên đã có hai vị khách nhân đang đợi Trác tiên sinh.
Hai người đó một người họ Giản, một người họ Thi, đều là danh y đương thời ở Trường An, địa vị tôn quý. Thời tiết lạnh giá như vầy, họ cơ hồ chưa bao giờ rời khỏi giường ấm nệm êm.
Nhưng hôm nay bọn họ mới sáng sớm đã bị Trác Đông Lai phái người đến mời, hơn nữa không những không dẫn bọn họ vào phòng khách ấm áp, lại bắt bọn họ đợi chờ một cách khốn khổ trong tiểu đình bốn bề lồng lộng gió.
Nếu quả hiện tại là tháng sáu, ngoài đình hoa đỏ liễu xanh, bốn bên gió mát tung tăn, tình huống đó thập phần khiến cho người ta khoan khoái.
Nhưng hiện tại gió buốt quất trên người giống như dao cắt, trên mình hai vị tiên sinh tuy mặc áo hồ cừu dày cộm, trong tay tuy có chén trà nóng khói bốc nghi ngút, vẫn run rẩy mặt xanh dờn vì lạnh, hận không đè Trác Đông Lai ra nhét thuốc xổ vào miệng hắn được.
Ý tưởng đó đương nhiên không thể biểu lộ ra ngoài một chút, người đắc tội với Trác tiên sinh hậu quả ra sao, mỗi một người trong thành Trường An đều biết rất rõ.
Cho nên lúc Trác Đông Lai mặc áo hồ cừu tím, dẫn dám tùy tùng thong dong dời gót bước trên con đường lát đá đi ra, hai người đều ra vẻ rất khoan khoái, chắp tay cúi mình, cười tươi chào hỏi.
Trác Đông Lai đối với bọn họ cũng rất khách khí.
- Lạnh lẽo như vầy, ta không mời hai vị vào ngồi trong phòng ấm, lại bắt hai vị chờ đợi ngoài này, trong tâm hai vị có phải cảm thấy rất kỳ quái ?
Trong tâm đương nhiên cảm thấy kỳ quái, miệng lại nói khác.
“Tuyết rơi trong lành, mai hoa cũng đang chớm nở”, Thi đại phu tiếp lời:
“Trác tiên sinh luôn luôn là một người tao nhã, có phải muốn mời bọn tôi đến đây xem hoa thưởng tuyết ?”.
- Ta thật muốn mời hai vị đến đây xem một thứ, chỉ bất quá không phải là xem hoa, cũng không phải là thưởng tuyết.
Không xem hoa xem tuyết thì xem gì ?
“Tuyết phu nhân trong ngôi biệt quán ngoài thành của Thi đại phu da thịt trắng như tuyết, Hoa Nhụy cô nương đêm hôm qua cung dưỡng Giản tiên sinh đẹp còn hơn cả mai hoa”. Trác Đông Lai mỉm cười:
“Muốn xem hoa thưởng tuyết, hà tất phải mời hai vị đến đây ?”.
Lòng bàn tay của hai vị danh y chừng như đều toát mồ hôi lạnh, những chuyện đó vợ của bọn họ đều không biết đến. Trác Đông Lai lại miêu nhẹ tả nhàng ra hết.
Một người tùy tùy tiện tiện có thể đem bí mật riêng tư của mình nói ra hết trước mặt mình, bọn họ còn dám nói gì nữa ?
- Mời hai vị theo ta.
Trác Đông Lai cười tuy có chút đen tối, Thi đại phu và Giản đại phu cũng chỉ còn nước răm rắp lủi thủi theo hắn đi.
Đi đến một hào nước lát đá trắng bên cạnh con đường, Trác Đông Lai gọi người hạ cây cầu đá bắt ngang xuống, quay đầu lại hỏi bọn họ:
- Mời hai vị xem coi đây là gì ?
Đó là cái hào nước, vô luận là ai đều nhìn thấy đó là một cái hào nước, Trác Đông Lai mới sáng sớm đã dẫn bọn họ tới đây, lẽ nào vì muốn bọn họ xem cái hào nước này ?
Một cái hào nước có gì đáng xem ?
Thi đại phu và Giản đại phu đều ngây người.
Trác Đông Lai đứng thẳng trên cây cầu đá, nhìn cái hào nước đó, nhìn đến xuất thần, giống như trên thế giới này cũng không còn thứ gì đáng để cho bọn họ xem hơn là cái hào nước đó.
Giản đại phu nôn nóng, nhịn không được phải hỏi:
- Xem ra chỉ bất quá là một hào nước.
“Không sai chút nào, nhìn chỉ bất quá là một hào nước”. Trác Đông Lai điềm đạm thốt:
“Bởi vì đó vốn chỉ bất quá là một hào nước, làm sao nhìn khác được ?”.
Thi đại phu và Giản đại phu lại ngậm miệng.
Trác Đông Lai thản nhiên nói:
- Cái hào này thiết chế tốt phi thường, sạch sẽ trong veo, chưa bao giờ bị ứ tắc.Từ nhà của vợ chồng họ Tư Mã thông ra tới ngoài hoa viên, luôn luôn thông suốt không bị nghẽn.
Hai vị đại phu tuy giỏi đọc y thư, lần này cũng không biết được trong hồ lô của hắn bán thứ thuốc gì.
Tới lúc đó trong gió không ngờ quả thật truyền ra một mùi thuốc nồng nặc.
Từ sáng sớm con đường lát đá đã được quét dọn sạch sẽ, cả tuyết phủ trong hào nước cũng đã bị tiêu trừ.
Lúc bọn họ ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc đó, trong hào nước đã có một dòng nước nâu sậm đặc sệt từ bên trên chảy xuống.
Trác Đông Lai phẩy phẩy tay, có người trong đám tùy tùng của hắn đã múc lên nửa chén, hai tay cung kính dâng lên trước mặt hai vị đại phu.
- Mời hai vị xem xem đó là gì vậy ?
Hai vị đại phu cả nhìn cũng không cần nhìn là đã biết đó là gì. Đó đương nhiên không phải là nước dơ, nước dơ tuyệt không có thuốc.
Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm:
- Ta nghĩ hai vị đại khái đã biết đó là gì, có phải không ?
Giản đại phu muốn nói, nhưng miệng chỉ mấp máy, cả một chữ cũng không nói ra.
Miệng của Thi đại phu chừng như bị người ta may dính lại.
“Đó là thuốc mà hai vị ngày hôm qua đã ghi cho lão tổng của bọn ta, nếu bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, đun lửa riêu riêu hơn hai canh giờ, cho đến bây giờ mới xong”.
Trác Đông Lai thốt:
“Theo ta biết, một thang thuốc ít nhất cũng phải trị giá năm chục lượng”.
Hai vị đại phu đã biến sắc.
Trác Đông Lai nói:
- Chén thuốc này hiện tại vốn đáng lẽ đã trôi vào ruột Tư Mã Siêu Quần, làm sao có thể chảy vào hào nước này ? Ta thật không rõ.
Trong mắt hắn đột nhiên bắn ra những tia sáng chói ngời:
- May là ta biết có người nhất định rõ.
“Ai ?” Thi đại phu lắp bắp:
“Ai rõ ?”.
- Ngươi.
Thi đại phu chừng như đột nhiên bị người ta quất một roi, đứng không yên chút nào.
“Nếu quả ngươi cũng không biết, nhất định là vì người quá nóng”. Khẩu khí của Trác Đông Lai lại biến thành rất ôn hòa:
“Một người lúc quá nóng bức, luôn luôn có nhiều chuyện không nghĩ ra”.
Hắn lập tức phân phó đám tùy tùng:
- Các ngươi còn không mau cởi áo cho Thi đại phu ?
Thi đại phu dụng lực kéo giữ áo choàng da cừu trên mình, vội vã thốt:
- Bất tất phải khách khí, ngàn vạn lần bất tất phải khách khí, đừng cởi áo tôi.
Mặc áo choàng da cừu đã lạnh gần chết, nếu bắt phải cởi ra, chỉ còn nước đông đá chết tại chỗ.
Có hai đại hán trong đám tùy tùng đứng kề trái phải bên cạnh Thi đại phu, Trác Đông Lai lại dùng khẩu khí rất ôn hòa hỏi lão:
- Ngươi thật không thấy nóng ?
Thi đại phu liều mạng lắc đầu.
“Vậy ngươi nhất định đã nghĩ ra, thuốc đáng lẽ đã uống vào, làm sao có thể chảy ra hào nước ? Trác Đông Lai hỏi:
“Có phải vì bệnh nhân căn bản không bị bệnh ?”.
- Tôi không biết.
Trác Đông Lai cười lạnh, bàn tay khổng lồ của hai đại hán đã đè lên vai Thi đại phu, Thi đại phu chung quy nhịn không được la lên:
- Tôi thật không biết, tôi căn bản không nhìn thấy y.
Tròng mắt của Trác Đông Lai co thắt lại.
- Ngươi không nhìn thấy y ? Ngươi không nhìn thấy Tư Mã Siêu Quần ?
- Tôi không thấy, thật không có gặp.
- Phu nhân của y mời ngươi đến khám bệnh, nhưng ngươi không ngờ lại không nhìn thấy y ?
“Cả cái bóng y tôi cũng không thấy”. Thi đạp phu đáp vội:
“Trong gian ốc đó vốn không có cả y lẫn bóng y”.
Trác Đông Lai tĩnh lặng đứng đó, đối diện với khoảng trời xám lạnh vô biên, tĩnh lặng đứng đó một hồi lâu mới chầm chậm quay đầu lại, ngưng thị nhìn Giản đại phu, gằn từng tiếng:
- Còn ngươi ? Ngươi cũng không nhìn thấy y ?
“Tôi cũng không gặp”. Giản đại phu trấn tĩnh hơn một chút:
“Tư Mã đại hiệp căn bản không có mặt trong gian ốc đó, Tư Mã phu nhân thỉnh bọn tôi đến chỉ bất quá là muốn bọn tôi chẩn bệnh trong căn phòng trống không”.
Sau đó bọn họ nghe thấy thanh âm của Ngô Uyển.
“Nếu quả có người chịu bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim, có rất nhiều đại phu đều chịu khám bệnh không không như vậy”. Nàng điềm đạm nói:
“Lần tới nếu quả ta còn muốn đi tìm, nhất định phải tìm người không sợ lạnh”.
Nếu quả nói nơi đó có nguời thật sự bị bệnh, người đó nhất định là Ngô Uyển.
Sắc mặt của nàng vàng khè tiều tụy, ánh mắt vốn sáng ngời hiện tại đã ngập đầy những tia máu đỏ loét.
Nàng nhìn hai vị đại phu sợ lạnh chăm chăm.
“Ta chỉ bất quá là một nữ nhân, đương nhiên không mạnh bạo như Trác tiên sinh, ta cũng không thể bắt hai vị thoát y”. Thanh âm của nàng lạnh như băng tuyết:
“Nhưng ta khuyên hai vị sau nay có chợp mắt cũng nên cẩn thận khóa cửa, nếu không, đợi đến lúc nửa đêm sực tỉnh, không chừng phát hiện mình đang nằm ngoài tuyết”.
Mặt hai vị đại phu xanh dờn.
Nếu quả nhãn quang của một người có thể giết người, hiện tại bọn họ chỉ sợ đã quỵ chết trên tuyết.
“Hiện tại hai vị có thể cút đi rồi”. Ngô Uyển thốt:
“Mời cút đi”.
Nàng luôn luôn là một nữ nhân rất ôn nhu, vừa ôn nhu, vừa ưu nhã, lúc nói chuyện thông thường trước hết đều nói chữ “mời”.
“Trác tiên sinh”, đợi đến khi hai vị đại phu đã bỏ đi, nàng lại nói:
“Ta thật rất muốn thỉnh ngươi làm một chuyện”.
- Chuyện gì ?
- Thỉnh ngươi cút theo bọn chúng.
Trác Đông Lai không có phản ứng, cả một chút phản ứng cũng không có, thậm chí cả trên mặt cũng không có biểu tình gì.
“Chỉ tiếc ta cũng biết ngươi nhất định không chịu cút”. Ngô Uyển thở dài:
“Ngươi là hảo bằng hữu của Tư Mã Siêu Quần, hảo huynh đệ, ta có đi khắp thiên hạ cũng không tìm ra một hảo bằng hữu hảo huynh đệ như vậy”.
Trong thanh âm của nàng đầy vẻ chế giễu, giống như lúc Điệp Vũ nói chuyện với Trác Đông Lai.
“Hơn nữa Tư Mã Siêu Quần luôn luôn lệ thuộc vào ngươi mà quật khởi, y chỉ bất quá là một con rối tay chân kềnh càng đầu óc giản đơn, không có ngươi, y làm sao có được ngày hôm nay ?” Ngô Uyển cười lạnh:
“Ít ra trong tâm ngươi cũng nghĩ như vậy, có phải không ?”.
Trác Đông Lai vẫn không có phản ứng gì, giống như một diễn viên đang diễn xuất trên kịch trường.
“Ngươi đương nhiên là một vĩ nhân, một hảo bằng hữu vĩ đại, bởi vì ngươi vì y mà hy sinh tất cả, cả đời ngươi sống cũng đều là vì y, để cho y thành danh lộ mặt, để cho y làm tổng tiêu đầu của Đại Tiêu Cục, để cho y trở thành đại anh hùng trong tâm mục của thiên hạ”.
Tiếng cười lạnh của Ngô Uyển đột nhiên biến thành cuồng dại.
“Nhưng ngươi có biết mỗi một ngày của vị đại anh hùng của ngươi ra sao không ?”.
Trong tiếng cười của nàng ngập tràn vẻ oán độc:
“Y có vợ, có con cái, có gia đình của mình, nhưng y căn bản giống như không phải người trong gia đình đó, căn bản không có ngày nào là ngày của y, bởi vì mỗi một chuyện ngươi đều an bài tận tường cho y, ngươi muốn y làm gì, y làm cái đó, thậm chí cả uống rượu cũng phải lén uống”.
Trác Đông Lai chợt ngắt lời nàng.
“Đủ rồi”. Hắn nói với Ngô Uyển:
“Ngươi nói đủ rồi”.
“Đúng, ta đã nói đủ rồi”. Ngô Uyển cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má:
“Ngươi có phải cũng muốn nói gì không ?”.
- Ta chỉ có vài câu hỏi ngươi.
“Ta có thể trả lời”. Ngô Uyển thốt:
“Ta tuyệt không để ngươi có cơ hội đối với ta như với người khác”.
Khẩu âm của nàng tuy còn rất cứng cỏi, kỳ thật đã nhũn ra:
- Trong giang hồ ai mà không biết Tử Khí Đông Lai Trác Đông Lai tối thiểu có một trăm phương pháp có thể bức bách người ta nói ra sự thật ?
“Ngươi hiểu được điểm đó là tốt lắm rồi”. Trác Đông Lai lạnh lùng thốt:
“Tư Mã Siêu Quần có phải đã rời khỏi Trường An ?”.
- Phải.
- Ngươi tại sao phải che giấu sự thật giùm cho y ?
“Bởi vì ta muốn y đi làm những chuyện mà y muốn làm”. Ngô Uyển đáp:
“Ta là vợ y, ta tin rằng mỗi một người làm vợ đều hy vọng chồng mình là một nam tử hán độc lập tự chủ”.
- Y đi từ khi nào ?
“Mười bốn ngày trước”. Ngô Uyển đáp:
“Tính ra hiện tại y đã đến Lạc Dương.
- Lạc Dương ?
Đôi mắt xám xịt của Trác Đông Lai chợt lấm tấm những tia máu đỏ:
- Ngươi để y một mình đi Lạc Dương ? Ngươi muốn y đi tìm chết ?
- Bọn ta là phu thê, ta sao lại muốn để y đi tìm chết được ?
Trác Đông Lai nhìn nàng chằm chằm, qua một hồi rất lâu mới dùng khẩu khí sắc bén như đao phong, ác độc như rắn rết gằn từng tiếng:
- Bởi vì Tôn Thông.
Mỗi lần Trác Đông Lai dùng khẩu khí đó nói chuyện, trên thế giới này tối thiểu có một người phải chịu đả kích trí mệnh của hắn.
“Bởi vì Tôn Thông”.
Câu nói đó người khách nghe tuy không có ý nghĩa gì, nhưng Ngô Uyển nghe lại giống như đột nhiên bị một con rắn độc cắn vào người, giống như đột nhiên từ trên lầu cao vạn trượng té xuống, cả đứng cũng đứng không vững, trên khuôn mặt tiều tụy vàng úa cũng có biến hóa đáng sợ vô phương hình dung được.
Trác Đông Lai đương nhiên không thể bỏ sót những biến hóa đó.
“Những năm gần đây Tư Mã Siêu Quần và ngươi luôn luôn ngủ riêng phòng, cả đụng cũng không đụng tới ngươi”. Thanh âm của Trác Đông Lai lãnh đạm tàn khốc:
“Ngươi đang ở tuổi lang hổ, Tôn Thông thân thể cứng cáp mạnh bạo trẻ tuổi tráng lực đẹp trai như vậy, hơn nữa rất hiểu cách đối xử ân cần đối với nữ nhân, chỉ tiếc hiện tại gã đã chết ở Hồng Hoa Tập, chết dưới đao của Châu Mãnh, cả đầu lâu ...
Ngô Uyển chợt hét khản:
- Đủ rồi, ngươi nói đủ rồi.
“Những chuyện đó ta vốn không muốn nói ra, bởi vì ta không muốn để cho Tư Mã Siêu Quần thương tâm”. Trác Đông Lai thốt:
“Hiện tại ta nói ra chỉ bất quá là muốn để cho ngươi biết, chuyện ngươi làm không có chuyện nào có thể qua mắt được ta, cho nên ngươi sau này không cần biết muốn làm chuyện gì, đều phải đặc biệt cẩn thận kỹ càng”.
Thân thể Ngô Uyển đã bắt đầu phát run.
“Hiện tại ta mới minh bạch”, trong mắt nàng ngập tràn nét thù hận oán độc:
“Ngươi phái Tôn Thông đến Hồng Hoa Tập vì muốn gã đi tìm chết, bởi vì ngươi đã sớm biết bí mật giữa ta và gã”.
Nàng chợt bộc phát phóng sang, nắm lấy vạt tay áo của Trác Đông Lai, khản giọng hỏi:
- Ngươi nói có phải không ? Có phải như vậy không ?
Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn nàng, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vạch trên mạch môn trên hai tay nàng.
Ngô Uyển buông tay, người lảo đảo té, lại còn hỏi:
- Có phải không ? Có phải không ? Có phải như vậy không ?
Nàng vĩnh viễn không biết chân tướng chuyện đó, bởi vì Trác Đông Lai đã bỏ đi, cũng không quay đầu lại, cũng không nhìn tới nàng một cái, chừng như coi nàng chỉ là một loài côn trùng bám trên tay áo mới bị phủi rớt, đối với nàng không thèm liếc tới nữa.
Một sợi dây dài.
Sợi dây dài trên cổ Ngô Uyển, treo thòng xuống trong phòng, gió từ ngoài cửa sổ ùa vào, lạnh buốt.
“Hôm nay là ngày gì ? Ta nghĩ nhất định là ngày tốt”. Nàng si dại lẩm bẩm với chính mình, chầm chậm kết thòng lọng.
Thòng lọng chết chóc.
Cùng ngày.
Lạc Dương.
Con đường đó vốn là con đường rất nhiệt náo, có chợ búa, có trà quán, có tiệm ăn, còn có chợ hoa.
Nhưng hiện tại chợt không còn gì nữa.
Giống như một người luôn luôn kiện khang cường tráng đột nhiên bị sét đánh vậy.
Con đường đó cũng đã chết, đã biến thành một con đường chết.
Cửa trà quán đã mấy ngày không khép cài, trong chợ trên cái thớt của gã đồ tể chỉ còn lại những vết dao ngang dọc, trên đường cơ hồ không nhìn thấy một ai.
Ai cũng không chịu đi trên con đường đó nữa. Chuyện bi thảm tai họa trên con đường đó thật sự quá nhiều.
Chỉ có một con chó hoang cụp đuôi đang thè lưỡi liếm láp huyết tích còn chưa tẩy sạch trên đá lát đường.
Chó hoang vĩnh viễn cũng không biết máu ở đó là máu của ai.
Chó hoang không biết, Ngưu Bì cũng không biết.
Trên một con đường nhỏ khác, trong một cái quán nhỏ của lão Trương Bánh Bao, Ngưu Bì đang khoác lác huyên thuyên.
“Ngưu Bì” là ngoại hiệu của một người, bởi vì tên trẻ nghiện rượu đó không những hay khoác lác, hơn nữa da mặt cũng dày cộm, còn dày hơn cả da trâu.
Gã đang khoác lác với một người lạ từ xa đến, bởi vì người lạ đó mời gã uống không ít rượu.
Gã khoác lác về cố sự bi thảm tráng liệt xảy ra trên con đường ngoài hẻm Đồng Đà.
“Tiểu tử đó thật là hảo tiểu tử, Ngưu Bì tôi thật sự bội phục y”. Ngưu Bì kể:
“Tiểu tử đó thật là không sợ chết”.
Người lạ mặt lẳng lặng ngồi nghe, lẳng lặng rót rượu cho gã.
“Sau tôi mới nghe nói tiểu tử đó họ Cao, là bằng hữu của lão sư tử”. Ngưu Bì nói:
“Long giao long, phượng giao phong, bằng hữu giao hảo với chuột cũng có thể đào lỗ, câu nói đó thật không sai một chút nào, cũng chỉ hảo hán như lão sư tử mới có thể giao kết được thứ bằng hữu như vậy”.
Trong mắt của người lạ mặt phảng phất có tinh quang lấp lóe, nhưng rất mau chóng cúi đầu:
- Hôm đó nguơi cũng ở trên con đường đó ?
“Tôi làm sao mà không ở đó được, chuyện như vậy tôi làm sao bỏ qua được ?”.
Ngưu Bì cao hứng vẽ vời:
“Hôm đó tôi đang muốn đến trà quán của lão Hồ uống vài chung rượu, nhìn thấy tiểu tử đó một mình thong dong thẳng bước, ngày tháng hai mà trên người y không ngờ chỉ vận một tấm vải bố, lại mang theo một cái bao bố, sau này tôi mới biết trong bao bố nguyên có giấu một thanh bảo kiếm”.
Ngưu Bì chợt đứng dậy, dùng đũa đâm đâm:
- Bất chợt thanh kiếm đó đâm thẳng vào tim của Thái lão đại, nhanh đến mức cả người lẫn kiếm đều nhìn không rõ.
Gã lắc đầu thở dài:
- Ai cũng không nghĩ ra tiểu tử đó dám làm vậy, cả Ngưu Bì tôi cũng giật mình.
- Còn sau đó ?
- Ai ai đều nhận định tiểu tử đó thế nào cũng bị người ta chặt làm tám đoạn, không tưởng được ngay giây phút cốt yếu đó, giữa không trung chợt rơi xuống một người, giống như ... giống như thiên tướng giáng trần.
Không ngờ nói được một câu trôi chảy như vậy, Ngưu Bì thật cực kỳ đắc ý, cho nên uống cạn một chén lớn, cố ý hỏi người lạ mặt:
- Ông đoán thử xem người từ trên trời rơi xuống là ai ?
- Là lão sư tử ?
Ngưu Bì vỗ đùi:
- Không sai chút nào, là hắn.
Ngưu Bì càng nói càng kính cẩn:
- Lão sư tử quả là lão sư tử, gần đây vận khí tuy không được tốt, người cũng gầy gò đi nhiều, nhưng vừa đứng dậy vẫn là hùng sư.
Ngưu Bì ưỡn ngực, vỗ vỗ ngực, bắt chước khẩu khí của Châu Mãnh:
- Y là bằng hữu của ta, bọn ngươi ai dám động đến y, trước hêát phải giết ta đã.
"Rồi sau đó ?" Người lạ mặt lãnh lãnh đạm đạm hỏi:
"Bọn huynh đệ của Thái lão đại lẽ nào không dám động đến y ?" "Ai dám động ? Oai phong của lão sư tử vừa phát ra, còn có ai dám động ?" Ngưu Bì bỗng thở dài:
"Vốn đáng lẽ không có ai dám động, không tưởng được lại có một đám lưu manh từ xa đến không biết chết sống gì, không ngờ dám chui đầu vào hàm sư tử".
- Người từ xa đến ?
Ngưu Bì gật đầu:
- Sau này tôi mới biết đám lưu manh đó do Thái lão đại bỏ tiền ra mời đến.
"Nhưng Thái lão đại đã chết, bọn chúng cho dù có giết lão sư tử cũng không có ai trả tiền cho bọn chúng". Người lạ hỏi:
"Bọn chúng tại sao còn muốn liều mạng cho người ta ?" "Bọn chúng đương nhiên có tính toán của bọn chúng". Ngưu Bì dương dương đắc ý:
"Lão ca ông tuy không nghĩ ra, tôi lại biết".
- Ồ ?
- Lão ca ông tuy không biết lão sư tử là dạng người ra sao, nhưng tôi biết đám lưu manh đó nhất định lại biết.
- Biết gì ?
- Biết lão sư tử tuyệt không phóng tha bọn chúng.
- Tại sao ?
- Đám lưu manh đó thấy tiền là giết người, trên hai tay đều tanh mùi máu, lại không phải là huynh đệ của Hùng Sư Đường, nếu lão sư tử trùng tân môn phái ngồi lại ghế Đường chủ, còn có thể nhượng cho đầu bọn chúng dính trên cổ sao ?
"Có lý". Người lạ thừa nhận:
"Ngươi nói rất có lý".
"Nhưng bọn chúng nếu tấn công lão sư tử, ít nhiều gì cũng có thể một số người trong đám thủ hạ của Thái lão đại theo chân". Ngưu Bì nói:
"Cho nên bọn chúng mới dám làm".
Đối với chuyện phức tạp như vậy, gã không ngờ cũng có thể phân tích rành mạch làm sao, Ngưu Bì thật không thể không tự bội phục mình, cho nên lại lập tức uống cạn một chén:
- Đó gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.
- Ai tao ương ?
"Vốn tôi cũng không nhìn ra". Ngưu Bì đáp:
"Trận chiến đó đánh tới kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, người trên đường mười người hết tám đã sợ đến vãi đái ra quần".
Trong mắt Ngưu Bì cũng lộ xuất vẻ khủng bố, phảng phất như lại nhìn thấy từng mảng từng mảng máu thịt văng vít, lại nghe thấy thanh âm lưỡi đao chém lên đầu người.
- Ngưu Bì tôi cũng không phải là nhát gan, nhưng từ khi xem trận chiến đó, tôi tối thiểu cũng có hai ba ngày ăn không ngon, ngủ không yên.
Thanh âm của gã đã phát nghẹn, chừng như có chuyện không nói ra được, nhưng người lạ kịp thời rót cho gã một chén lớn.
Chén rượu lập tức đề khởi hứng chí của gã.
- Lúc bắt đầu, vốn là lão sư tử và tiểu tử họ Cao chiếm thượng phong, nhưng sau đó lại có biến chuyển.
- Sao vậy ?
- Thường nghe nói song quyền không đỡ được bốn tay, hảo hán không chống được người đông, lão sư tử tuy hùng phong không thuyên giảm, nhưng chỉ có hai người, cho dù người ta ngửa cổ cho bọn họ chém, tay bọn họ sớm muộn gì cũng tét.
Ngưu Bì lại nói:
- Nhìn thấy tình huống đó, đám huynh đệ Hùng Sư Đường vốn đã bị uy phong của lão sư tử chấn động, chừng như lại muốn động, muốn thừa cơ đập đầu lão sư tử.
Người lạ mặt gật gật đầu.
Ý tưởng của y cũng như vậy, tình huống đương thời nhất định diễn biến ra như vậy.
- Chỉ cần những người đó động, lão sư tử và họ Cao chỉ sợ phải bị băm nát như tương.
Ngưu Bì lại thở dài:
- Lúc đó tôi bọn họ mau bỏ chạy, bọn họ cũng không phải không có cơ hội thoát thân, nếu đổi lại là tôi, không biết đã bỏ chạy từ đời nào rồi.
- Lão sư tử không chạy ?
"Đương nhiên là không chạy". Ngưu Bì lại ưỡn ngực:
"Lão sư tử là dạng người gì cũng không phải là dạng vô danh tiểu tốt như Ngưu Bì tôi, bằng vào thân phận và tính khí của hắn, có giết chết hắn hắn cũng không bỏ chạy".
- Cho nên hắn không chạy ?
- Không.
- Nhưng ta biết hắn cũng không chết.
"Hắn đương nhiên không chết, lão sư tử làm sao chết được". Ngưu Bì thở dài:
"Nhưng Đinh Hài đã chết".
"Đinh Hài ?" Người lạ mặt hỏi:
"Đinh Hài là ai ?" "Là hảo hán, hảo hán vĩ đại". Mặt Ngưu Bì vì hưng phấn mà phát đỏ hồng:
"Ngưu Bì tôi cả đời chưa từng thấy một hảo hán như vậy, nếu gã không chết, Ngưu Bì tôi tình nguyện mỗi ngày rửa chân cho gã".
"Không những tôi bội phục gã, một khi là người không thể không bội phục gã".
Ngưu Bì lại nói.
"Sao vậy ?" Người lạ lại hỏi.
"Gã vốn chỉ bất quá là người hầu của lão sư tử, bình thường nhìn chẳng khác gì một đứa cháu, gã bị người ta khi dể". Ngưu Bì mặt đỏ hồng:
"Nhưng tôi cho đến bây giờ mới biết những người tự xưng là anh hùng trước mặt gã mới là con cháu của rùa đen, gã mới chân chính là anh hùng hảo hán".
Nói tới người đó, máu huyết toàn thân Ngưu Bì giống như nóng bừng bừng, phạch ngực nói lớn:
- Hôm đó tôi nhìn thấy rõ rõ ràng ràng trên dưới toàn thân gã bị người ta chém mười chín đao, cả mũi cũng bị chém đứt một mảng, chỉ còn dính lại một miếng da lủng lẳng trên mặt, gã chỉ cần động một chút, cả cái mũi đong đưa qua lại trên mặt gã.
- Rồi gã làm sao ?
- Gã giật đứt cả da lẫn mũi xuống, nuốt một lèo thẳng vào bụng, phản thủ một đao, lại chém chết một mạng.
Nghe đến đó, người lạ mặt nãy giờ luôn luôn biểu hiện vẻ lãnh đạm cũng không khỏi uống ực một chén, lớn giọng tán dương:
- Hảo hán, quả nhiên là hảo hán.
Ngưu Bì đập bàn:
- Chỉ tiếc một hảo hán như vậy sau đó chiến đấu tới kiệt lực mà chết, tới lúc hai tay một chân đều bị chém đứt mới ngã gục, lúc ngã xuống trong miệng còn ngậm một cục thịt của người ta mà gã mới cắn đứt.
- Sau đó thì sao ?
- Nhìn thấy gã khổ chiến anh dũng tử chiến thảm liệt như vậy, đám bọn tôi đều nhịn không được phải khóc, cả đám huynh đệ Hùng Sư Đường còn muốn tác loạn cũng bị gã làm cảm động đến rơi nước mắt.
Ngưu Bì lại kể:
- Lão sư tử không rơi lệ, cái lão sư tử để rơi là máu, khóe mắt của hắn cũng tét ra, máu tươi thay nước mắt rơi xuống không ngừng, tuy không chi trì cầm lại được, nhưng thần lực phấn khởi mở một huyết lộ xông đến bên cạnh thân Đinh Hài, ôm lấy gã, một bằng hữu một mực trung thành như một con chó bên cạnh hắn".
Gã hít hít mũi, chùi sạch nước mắt dính trên mặt, vừa nấc vừa nói tiếp:
- Lúc đó Đinh Hài còn chưa chết, còn nán lại một hơi thở cuối cùng. Huyết tẩy trường nhai, Tiểu Cao còn đang khổ chiến. Châu Mãnh ôm Đinh Hài, muốn nói lại nói không nên lời, máu tươi từ trong khóe mắt từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt Đinh Hài.
Đinh Hài đột nhiên mở trừng đôi mắt đã bị nhòa máu, nói ra một câu cuối cùng trước khi lâm tử:
"Bẩm Đường chủ, tiểu nhân không thể theo hầu Đường chủ nữa. Tiểu nhân phải đi rồi".
Gió lạnh thổi không ngừng, kéo theo từng mảng từng mảng tuyết đọng trên nóc nhà, nước mắt trên mặt Ngưu Bì cũng từng giọt từng giọt nối đuôi nhau rơi không ngừng.
Người lạ mặt không rơi lệ, cũng không nói gì, nhưng song quyền đã nắm chặt, phảng phất đang tận lực khống chế lấy mình, sợ mình rơi lệ.
Qua một hồi rất lâu, Ngưu Bì mới mở miệng:
- Đinh Hài nói xong câu đó mới tắt thở, nhưng lúc đó đột nhiên vang lên một tiếng hống như sét đánh, không những đám huynh đệ còn lại của Hùng Sư Đường không cầm mình nỗi, cả tôi cũng không cầm được.
Ngưu Bì nói lớn:
- Bất chợt ngay lúc đó ai ai cũng đều xông tới, quét sạch đám lưu manh tay nhơ mùi máu đó, cả Ngưu Bì tôi cũng chém cho bọn chúng mấy đao.
Lúc đó người lạ mặt chợt vỗ bàn:
- Giỏi, chém giỏi.
Y rót đầy một chén:
- Tư Mã Siêu Quần ta kính ngươi một chén.
"Rảng" một tiếng, cái chén trong tay Ngưu Bì đã rớt xuống đất vỡ vụn.
"Cái gì ?" Gã thất kinh nhìn người lạ mặt:
"Ông ... Ông nói cái gì ?" - Ta nói ta muốn kính ngươi một chén.
- Ông là ai ? Ông hồi nãy nói ai muốn kính tôi một chén ?
- Là tiểu tử tên gọi Tư Mã Siêu Quần.
- Ông là Tư Mã Siêu Quần ?
- Chính là ta.
Cả người Ngưu Bì đột nhiên mềm nhũn, chừng như gần ngã nhào xuống đất, lắp bắp nói:
- Ai mà không biết đại gia là thiên hạ đệ nhất hảo hán, Tư Mã đại gia, tiểu nhân không dám uống chén rượu đại gia kính.
"Ta muốn kính ngươi, nhất định phải kính ngươi, bởi vì ngươi là hảo hán có huyết tính". Họ Tư Mã thốt:
"Kỳ thật ta kính ngươi một chén còn chưa đủ, ta phải kính ngươi cả một bầu".
Y dùng song thủ nâng cả bầu rượu, chúi miệng bầu sát miệng, ngửa cổ uống cạn, ngửa mặt lên trời thở dài:
- Bằng hữu giang hồ thiên hạ đều nói ta là anh hùng đương thế vô song, kỳ thật ta làm sao có thể bì với Đinh Hài, làm sao có thể xếp trên Châu Mãnh ?
Bên ngoài gió thổi càng gấp, càng lạnh.
Hiện tại tuy đã tháng hai, nhưng ngày xuân phảng phất vẫn còn rất xa Lạc Dương.
Anh Hùng Vô Lệ
Cổ Long
Hồi 12 Tám Mươi Tám Tử Sĩ
Hai mươi ba tháng hai.
Trường An.
Trước bình minh.
Bầu trời một màu xám xịt, mặt đất cũng xám xịt chết chóc, cửa cổ thành Trường An còn chưa mở.
Hai binh sĩ là lão Huỳnh và A Kim mỗi ngày phụ trách việc mở cổng thành, hôm qua làm thịt một con chó hoang, hùn tiền mua hai cân rượu đế, hai bịch hạt dưa, ăn một bữa mát bụng, sáng sớm không bò nổi ra khỏi giường.
Lười biếng không làm tròn trách nhiệm, mở cửa thành trễ nãi, là phải xử tử tội “trảm lập quyết”.
Quân pháp như núi, lão Huỳnh lúc ngồi dậy mới phát hiện đã trễ nửa khắc, lúc đó sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cả nút áo cũng không kịp cài, vội chạy ra mở cửa thành.
“Khí trời lạnh như vầy, đại khái không thể có ai vô thành sớm đâu”.
Trong tâm lão Huỳnh tự an ủi mình, vừa mới mở cái khóa sắt trên cửa, vừa đẩy cửa thành hé mở, liền giật mình muốn nhảy dựng.
Bên ngoài không những có người đang đợi vào thành, hơn nữa nhìn sơ sơ tối thiểu cũng có bảy tám chục người.
Bảy tám chục người đều vận kình trang, cột xà cạp quấn quanh chân từ mắt cá lên đến đầu gối, sau lưng đeo quỷ đầu đao, trên đầu thắt khăn bố trắng, giữa dải khăn bố trắng còn may dính một mảnh bố rách đỏ đục. Sắc mặt mỗi một người đều chẳng khác gì khí trời hôm nay, mang theo sát khí khiến cho người ta nổi da gà.
Cửa thành vừa mở, đám người đó chia thành hai hàng, lẳng lặng bước vào thành, tua đao đỏ tươi đón gió phất phơ, dải bố trắng quấn trên đầu chói rọi ánh hàn quang trên lưỡi đao sáng ngời.
Mỗi một thanh đao đều đã rút ra khỏi vỏ, bởi vì trên đao căn bản không có vỏ.
-- Đám người sát khí đằng đằng đó thật ra là ai ? Đến Trường An làm gì ?
Chức trách của lão Huỳnh là thủ thành, vốn muốn ngăn cản bọn họ lại hỏi han, nhưng đầu lưỡi lại chừng như đột nhiên líu cứng, không nói ra được tới một tiếng.
Bởi vì lúc đó một đại hán mặc áo da gấu lộn ngược bên trong ra ngoài đã xuất hiện trước mặt lão, dùng đôi mắt to đỏ ngầu những tia máu trừng trừng nhìn lão, người tuy gầy gò, nhưng xương gò má nhô cao, ánh mắt bén như đao, nhìn vẫn oai phong lẫm liệt, giống như mãnh thú mới từ trong thâm sơn phóng ra.
Đầu tóc rối bung của hắn cũng dùng một dải bố trắng thắt chặt, trên mặt dải bố cũng có một điểm đỏ đục.
Người duy nhất trang phục khác biệt với bọn họ là một người trẻ tuổi anh tuấn gầy nhom, trong tay cầm bao bố đang theo sát lưng hắn.
Chân lão Huỳnh đã gần muốn sụm.
- Ngươi có phải muốn hỏi bọn ta từ đâu đến ? Đến để làm gì ?
Thanh âm của ngươi đó tuy khàn khàn, nhưng trong khẩu khí vẫn vang vọng khí khái uy nghiêm nhiếp hồn.
“Ngươi nghe cho rõ, nghe cho kỹ, ta là Châu Mãnh, Châu Mãnh ở Lạc Dương”.
Hắn hét lớn:
“Bọn ta đến Trường An tìm chết”.
Mặt Trác Đông Lai vốn không có biểu tình gì, hiện tại càng giống như đã bị đông đá, mỗi một bắp thịt trên mặt đều bị đông đá. Nếu quả mình từng nhìn thấy mặt người bị đông đá mà chết, mình mới có thể tưởng tượng được thần tình và sắc mặt hiện tại của hắn.
Một thiếu niên tuổi tác còn chưa quá hai mươi đang đứng thẳng như ngọn tiêu thương trước mặt hắn, thần tình trên mặt xem ra không ngờ cũng không khác hắn bao nhiêu.
Thiếu niên đó tên là Trác Thanh.
Gã vốn tịnh không phải họ Trác, gã họ Tôn, là em trai của Tôn Thông đã chết ở Hồng Hoa Tập.
Nhưng từ khi Trác Đông Lai thu gã làm nghĩa tử, gã lập tức quên đi tên họ cũ.
- Châu Mãnh đã vào thành.
Tin đó do gã báo cáo, người điều tra ra hào nước mỗi ngày đều có người đổ thuốc cũng là gã.
Gần đây chuyện gã làm cho Trác Đông Lai càng lúc càng nhiều hơn nhiều so với đám thuộc hạ thân tín của Trác Đông Lai.
- Bọn họ có bao nhiêu người ?
- Tính luôn cả Cao Tiệm Phi, tổng cộng có tám mươi tám người.
- Hắn chính miệng nói cho lão Huỳnh thủ thành biết hắn là Châu Mãnh ?
- Phải.
- Hắn còn nói gì nữa không ?
- Hắn nói bọn hắn đến Trường An tìm chết !
Tròng mắt của Trác Đông Lai co thắt lại, xem ra phảng phất đã biến thành hai quả chùy.
- Bọn họ có phải đến Trường An để giết người ? Bọn họ có phải đến Trường An để chết ?
- Phải.
“Tốt, rất tốt”. Khóe mắt của Trác Đông Lai bỗng giật giật:
“Cực kỳ tốt”.
Người biết Trác Đông Lai đều hiểu chỉ có lúc nghiêm trọng nhất khóe mắt của hắn mới giật giật.
Hiện tại khóe mắt của hắn đang giật giật, bởi vì hắn đã nhìn ra đối phương đến tịnh không phải là tám mươi tám người, mà là tám trăm tám chục người.
-- Người đến giết người không đáng sợ, người đến liều chết mới đáng sợ, thứ người đó mỗi một người đều có thể so bì với mười người.
- Ngươi kể lại cho ta nghe bộ dạng của bọn chúng xem.
- Bọn họ mỗi một người đều vận kình trang, quấn xà cạp, trên khăn thắt ngang đầu còn may một miếng vải rách màu đỏ đục.
Trác Đông Lai cười lạnh.
"Hay, cực hay". Hắn hỏi Thắng Tam:
"Ngươi có biết mảnh bố rách đó ở đâu ra không ?" - Không biết.
"Đó nhất định là huyết y của Đinh Hài". Trác Đông Lai nói:
"Lúc Đinh Hài chết, y phục đã nhuộm máu đỏ tươi".
Ở Lạc Dương có người đến báo cáo cho Trác Đông Lai toàn bộ về trận huyết chiến đó.
"Hùng Sư Đường vốn đã chia rẽ mất đoàn kết, nhưng máu của Đinh Hài lại gom tất cả lại kết thành một khối". Trong thanh âm của Trác Đông Lai không ngờ cũng có cảm tình:
"Đinh Hài, giỏi, Đinh Hài giỏi".
"Phải". Trác Thanh thốt:
"Giày đinh không đẹp đẽ dễ nhìn, giày đinh cũng rất rẻ tiền, bình thời tuy không thể so sánh với những loại giày khác, nhưng đến lúc mưa rơi tuyết đổ ngập phủ đầy đường, chỉ có giày đinh mới hữu dụng nhất".
Gã nói rất bình đạm, bởi vì gã chỉ bất quá đang nói ra một sự thật.
Gã không phải là người dễ dàng động cảm tình.
Trác Đông Lai ngưng thị nhìn gã, qua một hồi rất lâu chợt làm một chuyện mà bất kỳ một ai cũng đều không tưởng được hắn có thể làm.
Hắn đột nhiên đứng dậy, bước qua ôm Trác Thanh, tuy chỉ bất quá ôm nhẹ một chút, lại là lần đầu tiên trong đời hắn làm như vậy.
-- Ngoại trừ Tư Mã Siêu Quần ra, lần đầu tiên thân cận đối với nam nhân như vậy.
Trác Thanh tuy vẫn đứng thẳng như ngọn tiêu thương, trong mắt lại có nhiệt lệ trào dâng.
Trác Đông Lai lại chừng như không chú ý đến phản ứng của gã, đột nhiên đổi chủ đề:
- Châu Mãnh biết ta đang ở đây, nhưng hắn tạm thời tuyệt không thể đến tìm ta.
- Phải.
- Bọn họ đã đến tìm chết, bọn ta đương nhiên phải thành toàn cho họ, đương nhiên có thể đi tìm họ.
- Phải.
"Tám mươi tám người đó đều ôm lòng liều chết mà đến, tám mươi tám người chỉ một lòng, tám mươi tám người đều có Khí". Trác Đông Lai nói:
"Khí đó hiện tại đã bốc ra đến bề mặt, vừa chạm nhẹ là lập tức phát tác bất khả kháng".
- Phải.
- Cho nên ta hiện tại không thể đi tìm bọn họ.
- Phải.
Trong tròng mắt sắc bén của Trác Đông Lai đột nhiên lộ xuất vẻ chế nhạo vừa tàn khốc vừa khó đoán, hỏi Trác Thanh:
- Ngươi có biết ta phải làm sao để đối phó bọn họ không ?
- Không biết.
Trác Đông Lai lại dùng thứ khẩu khí độc quyền đó, gằn từng tiếng nói với Trác Thanh:
- Ta muốn mời bọn họ ăn cơm. Tối hôm nay ta phải mời bọn họ ăn một bữa ở đệ nhất lâu "Trường An Cư".
- Được.
- Ngươi phải thay ta đi mời bọn họ.
- Được.
"Châu Mãnh có lẽ không đáp ứng, có lẽ nghĩ đây là một bẫy rập". Trác Đông Lai điềm đạm thốt:
"Nhưng ta tin rằng ngươi nhất định có phương pháp khiến cho bọn họ phải đi, không những Châu Mãnh phải đi, Cao Tiệm Phi cũng đi".
"Phải". Trác Thanh đáp:
"Bọn họ có thể đi, nhất định đi".
- Ta hy vọng ngươi có thể còn sống sót trở về.
Câu trả lời của Trác Thanh đơn giản ngắn gọn khẳng định:
- Tôi có thể.
Lúc Trác Đông Lai quay về gian tẩm thất ấm áp như mùa xuân đó, Điệp Vũ đang ngồi chải đầu.
Nàng dịu dàng chải mái tóc dài đen nhánh của nàng, ngoại trừ chải đầu ra, trên thế giới này chừng như không có chuyện gì nàng muốn làm nữa.
Trác Đông Lai tĩnh lặng nhìn nàng chải đầu, nhìn lược đưa lên đưa xuống.
Hai người một người chải đầu, một người đứng xem, cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe "cách" một tiếng, lược gỗ đã gãy, gãy thành ba mảnh.
Cái lược đỏ là tinh phẩm "Ngọc Nhân Phường" Liễu Châu, cho dù dùng hết sức bẻ bằng cả hai tay, cũng rất khó lòng bẻ gãy được.
Đám nữ nhân lúc chảy đầu thông thường đều rất nhẹ nhàng uyển chuyển, lúc chảy đầu thông thường đều không thể dùng quá sức.
Nhưng hiện tại lược đã gãy.
Tay Điệp Vũ đang run rẩy, run đến mức cả đoạn lược còn lại trong tay cũng cầm không nổi, lại "cách" một tiếng, rớt trên bàn trang điểm.
Trác Đông Lai không nhìn.
Những chuyện đó hắn chừng như hoàn toàn không nhìn thấy.
"Tối hôm nay ta muốn mời người ta ăn cơm". Hắn rất ôn hòa nói với Điệp Vũ:
"Mời hai vị quý khách ăn cơm".
Điệp Vũ nhìn cái lược gỗ gãy đoạn trên bàn, phảng phất đã nhìn đến si si dại dại.
"Tối hôm nay ta cũng muốn mời người ăn cơm". Nàng si si dại dại thốt:
"Mời chính ta ăn cơm".
Nàng lại cười si si dại dại:
- Mỗi ngày ta đều muốn mời ta ăn, bởi vì mỗi một người đều phải ăn cơm, cả người như ta cũng phải ăn cơm, ăn chén này tới chén khác, ăn tới lúc thỏa mãn.
"Hôm nay ta cũng muốn để quý khách của ta ăn thỏa mãn !" Trác Đông Lai đáp:
"Cho nên ta muốn thỉnh ngươi làm một chuyện cho ta".
"Ngươi tùy tiện muốn ta làm gì cũng được". Điệp Vũ cười không ngưng:
"Cho dù ngươi muốn ta không ăn cơm mà ăn phân, ta cũng tuân lệnh mà ăn".
"Vậy thì tốt !" Trác Đông Lai không ngờ cũng đang cười, hơn nữa cười có vẻ rất khoan khoái:
"Kỳ thật ngươi đáng lẽ nên biết ta muốn ngươi đi làm gì". Hắn gằn từng tiếng:
"Ta muốn mời ngươi múa một bài cho ta".
Bảo kiếm vô tình, Trang Sinh vô mộng.
Vị quân nhất vũ, hóa tác hồ điệp.
Tạm dịch:
Kiếm báu vô tình, Trang Sinh không vào mộng.
Vì Người múa một bài, hóa thành hồ điệp.
Tửu lâu nổi danh nhất thành Trường An là "Trường An Cư". Trà quán nổi danh nhất Trường An cũng là "Trường An Cư", chỉ bất quá tửu lâu Trường An Cư và trà quán Trường An Cư hoàn toàn khác biệt.
Muốn sống ở Trường An không phải dễ dàng.
Muốn mở một tửu lâu trà quán như vậy cũng không dễ dàng gì.
Tửu lâu Trường An Cư ở thành tây, vườn sân rộng rãi, khí độ tinh nhã, cây cỏ hoa lá bao phủ mười mấy lầu các, mỗi một lầu mỗi một các đều trần thiết bố trí hoa mỹ tuyệt luân, ẩm thực tuyệt hảo, khiến cho người ta tán tụng không ngớt.
Trà quán Trường An Cư ở thành trung, trên một con đường nhiệt náo phồn vinh nhất ở thành trung, giá cả vừa phải đúng mức. Hơn nữa vô luận là uống trà hay nhấp rượu ăn tráng miệng, mỗi một phân lượng đều đầy đủ, tuyệt không để có ai có cảm giác bị thua lỗ lừa gạt.
Cho nên mỗi ngày đều đông nghẹt khách, dạng người nào cũng có.
Bởi vì ở đó ngoại trừ ăn uống ra, còn có thể hưởng thụ rất nhiều thứ lạc thú khác, có thể nhìn thấy rất nhiều người ly kỳ cổ quái, cũng có thể gặp lại những bằng hữu đã nhiều năm không gặp. Kề bên bàn mình đang rót trà cho chồng con rất có thể là tình nhân năm xưa của mình. Trốn trong một góc tối không dám ngẩng đầu nhìn mình rất có thể là con nợ mình tìm kiếm lâu nay mà không tìm được.
Cho nên một người nếu quả không muốn bị người khác tìm thấy, tuyệt không nên đến nơi đó.
Cho nên Châu Mãnh đã đến.
Hắn không sợ bị người tìm, hắn đang đợi người của Đại Tiêu Cục đến tìm hắn.
Không ai dám hỏi Châu Mãnh:
- Tại sao lại đến đây đợi ? Tại sao không một hơi đánh thẳng vào Đại Phiêu Cục ?
Châu Mãnh đương nhiên có lý do của hắn.
-- Trường An là căn cứ địa của Đại Tiêu Cục, hảo thủ trong tổng cục Trường An như mây ngàn, võ công của Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai càng đáng sợ. Hiện tại bọn chúng dĩ dật đãi lao, đã chiếm hết thiên thời địa lợi.
- Bọn ta đến liều mạng, không phải đến tống tử, cho dù có chết, cũng phải chết có giá trị.
-- Muốn quyết chiến với cường địch, tịnh không phải đơn độc có một luồng huyết khí là đủ.
- Bọn ta nhất định phải nhẫn nại, nhất định phải tự lập tự cường, nhất định phải nhẫn nhục cẩn trọng.
-- Điệp Vũ, nàng có thể vì người khác mà múa không ?
Châu Mãnh cố gắng không nghĩ về nàng.
Điệu múa của Điệp Vũ tuy khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn khó quên, nhưng hiện tại lại đã bị máu tươi của Đinh Hài làm cho mờ lạt.
Hắn phát thệ, tuyệt không thể để máu của Đinh Hài chảy một cách vô ích.
Không ai uống rượu.
Tâm tình của mọi người đều rất kích động, đấu chí sục sôi, không cần dùng rượu để kích thích.
Cả trà quán có hơn một trăm bàn, bọn họ đã chiếm cứ hết mười ba bàn. Nơi đó vốn đông nghẹt khách, nhưng bọn họ vừa xuất hiện, người trong trà quán đã đi hết quá nửa.
Nhìn thấy tua đao đỏ hồng sau lưng bọn họ, nhìn thấy khăn trắng thắt chặt trên đầu bọn họ, nhìn thấy sát khí trên mặt bọn họ, mỗi một người đều nhìn ra những kẻ lạ mặt từ xa đến tuyệt không phải là đến uống trà.
Thứ bọn họ muốn uống là máu.
Máu cừu nhân.
Trác Thanh đến một mình.
Lúc gã bước vào trà quán, bọn họ tịnh không chú ý đến gã, bởi vì bọn họ căn bản không biết gã là ai.
Chỉ có Tiểu Cao biết.
Thiếu niên đó từng để lại cho chàng ấn tượng rất thâm sâu. Trác Thanh lại chừng như không nhận ra chàng, vừa bước vào trà quán là bước thẳng đến trước mặt Châu Mãnh.
- Có phải là Châu Đường chủ của Lạc Dương Hùng Sư Đường ?
Châu Mãnh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn gã:
"Ta là Châu Mãnh, ngươi là ai ?" - Vãn bối họ Trác.
"Ngươi họ Trác ?" Tiểu Cao rất kinh ngạc:
"Ta nhớ ngươi hình như không phải họ Trác mà".
- Ồ ?
- Ngươi vốn họ Tôn, ta còn nhớ rất rõ.
"Nhưng ta lại đã quên". Trác Thanh hững hờ đáp:
"Chuyện quá khứ ta luôn luôn quên rất mau, chuyện nên quên ta càng không tưởng đến nữa".
Gã tĩnh lặng nhìn Tiểu Cao, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì:
- Có lúc ngươi cũng nên học hỏi ta, như vậy ngươi sống có lẽ khoan khoái hơn.
-- Con người luôn luôn vào những giờ phút không phù hợp lại nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ tới, đó vốn là một trong những thống khổ lớn nhất của nhân loại.
-- Hiện tại Tiểu Cao có phải lại nghĩ tới một nữ nhân mình không nên nhớ tới ?
Tiểu Cao chợt muốn uống rượu.
Khi chàng đang bắt đầu muốn uống rượu, Châu Mãnh bỗng cười lớn, ngửa mặt cười lớn.
"Hay, nói hay". Hắn hét lớn phân phó:
"Đem rượu ra, ta muốn cạn ba chén với tiểu tử này".
"Hiện tại vãn bối không muốn uống rượu". Trác Thanh nói:
"Cho nên vãn bối không thể phụng bồi".
Tiếng cười của Châu Mãnh chợt ngắt quảng, như mãnh thú trừng trừng nhìn gã:
- Ngươi không muốn uống rượu ? Ngươi không muốn uống rượu với ta ?
"Phải, vãn bối không muốn uống, cả một giọt cũng không muốn uống". Trác Thanh nháy nháy mắt:
"Lúc vãn bối muốn quên chuyện gì cũng không cần phải uống rượu".
Châu Mãnh chợt nhảy vọt lên, "rảng" một tiếng, một bình trà đã bị hắn đấm vỡ nát:
- Ngươi thật không uống ?
Thần sắc của Trác Thanh vẫn bất biến.
- Châu Đường chủ hiện tại nếu muốn giết tôi, đương nhiên dễ như trở bàn tay, muốn tôi uống rượu lại khó như lên trời.
Châu Mãnh chợt lại cười lớn.
"Hảo tiểu tử, thật có chí khí". Hắn hỏi Trác Thanh:
"Ngươi họ Trác, có phải là họ Trác của Trác Đông Lai ?" - Phải.
- Có phải là Trác Đông Lai phái ngươi đến ?
- Phải.
- Đến làm gì ?
"Vãn bối phụng mệnh đến mời Châu Đường chủ và Cao đại hiệp". Trác Thanh đáp:
"Tối hôm nay Trác tiên sinh dự định mời hai vị uống rượu hứng gió ở đệ nhất lâu Trường An Cư tại thành tây".
- Hắn có biết bọn ta đến bao nhiêu người không ?
- Lần này người Châu Đường chủ dẫn đến, ngoại trừ Cao đại hiệp ra, còn có tám mươi sáu vị.
"Hắn chỉ mời hai người bọn ta ?" Châu Mãnh cười lạnh:
"Trác Đông Lai keo kiệt vậy sao ?" - Có lẽ không phải là keo kiệt, mà là chu đáo.
- Chu đáo ?
- Bởi vì Trác tiên sinh muốn được chu đáo, cho nên mới chỉ dám mời hai vị Châu Đường chủ và Cao đại hiệp.
- Sao vậy ?
"Hai vị anh hùng cái thế, dù là long đàm hổ huyệt cũng tự do tự tại mà đến". Trác Thanh điềm đạm cười cười:
"Người khác có lẽ không làm được".
Châu Mãnh lại cười lớn:
- Hay, nói hay, cho dù đệ nhất lâu Trường An Cư có là long đàm hổ huyệt, Châu Mãnh và Tiểu Cao cũng có thể xông vào, nhưng ngươi lại không nên đến.
- Sao vậy ?
"Nhân tài như ngươi đã đến, ta làm sao có thể phóng tha để ngươi đi ?" Tiếng cười của Châu Mãnh như tiếng sét đánh:
"Ta nếu thả ngươi đi, khác nào để cho bằng hữu thiên hạ cười Châu Mãnh ta có mắt không tròng, không biết nhận thức anh hùng ?" Trác Thanh không ngờ lại cười cười.
"Dương Kiên có thể đầu phục Đại Tiêu Cục, tôi đương nhiên cũng có thể đầu phục Hùng Sư Đường". Gã nói:
"Nhưng hiện tại còn chưa được".
- Phải đợi đến khi nào mới được ?
"Đợi đến lúc lực lượng của Hùng Sư Đường đã đánh bại Đại Tiêu Cục". Trác Thanh hoàn toàn không động cảm tình:
"Vãn bối tịnh không phải là người trung thành, nhưng lại luôn luôn rất thức thời vụ".
Tiểu Cao ngạc nhiên nhìn gã, thật sự không tưởng được một người trẻ tuổi như vậy không ngờ lại có thể nói ra những lời đó.
Trác Thanh lập tức phát hiện biến hóa trên biểu tình của chàng.
"Tôi nói là sự thật". Trác Thanh thốt:
"Lời nói thật thông thường đều không nghe lọt lỗ tai lắm".
Châu Mãnh không cười nữa, hét lớn hỏi:
- Vậy ta có phải nên thả ngươi về phù trợ Trác Đông Lai đến đối phó ta ?
"Vãn bối có nói qua, Châu Đường chủ muốn giết tôi dễ như trở bàn tay". Trác Thanh đáp:
"Chỉ bất quá Châu Đường chủ nếu thật sự muốn giết tôi, muốn tái kiến người đó chỉ sợ còn khó hơn cả lên trời".
Châu Mãnh biến sắc.
Hắn đương nhiên hiểu rõ "người đó" mà Trác Thanh nói đến là ai. Câu nói đó giống như một đường roi quật tới, nhất thời hắn hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào.
Trác Thanh đã vòng tay cúi đầu:
- Vãn bối cáo từ.
Gã không ngờ thật đã quay người bước đi, hơn nữa không sợ sau lưng có người chém một đau lên đầu hắn chút nào, cũng không nhìn Châu Mãnh thêm lần nào.
Trên trán Châu Mãnh đã nổi vồng gân xanh.
-- Hắn không thể để Trác Thanh đi, không thể để thuộc hạ của hắn nhìn thấy hắn vì một nữ nhân mà buông tha cừu địch của bọn họ.
-- Nhưng hắn lại có thể để Điệp Vũ vì vậy mà chết sao ?
Tiểu Cao đột nhiên thở dài.
"Không tưởng nỗi gã đã tính đúng, tính đúng Hùng Sư Châu Mãnh tuyệt không thể giết một người phụng mệnh đến thông tin, tay không tấc sắt". Mục quang của chàng quét bốn phía:
"Chuyện đó một khi thân là nam tử hán tuyệt không thể làm, hà huống là Châu Mãnh".
Một đại hán thắt khăn trắng đột nhiên đứng dậy, nói lớn:
- Cao đại ca nói đúng, huynh đệ bọn ta phải kính Cao đại ca một chén.
Tám mươi sáu đại hán lập tức đồng thanh hưởng ứng. Tiểu Cao phạch ngực:
- Được, đem rượu ra.
"Ta biết Châu Mãnh vẫn không buông Điệp Vũ". Trác Đông Lai lạnh lùng thốt:
"Nhưng ta cũng không tưởng nỗi hắn có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy".
Hắn có vẻ trầm tư mặc tưởng:
- Vì một nữ nhân mà dễ dàng phóng tha cừu địch, Châu Mãnh lẽ nào không sợ đám huynh đệ của hắn khinh khi hắn ? Lẽ nào không sợ làm tổn thương sĩ khí của bọn họ ? Điệp Vũ lẽ nào thật có ma lực to lớn như vậy sao ?
Trác Đông Lai lại cười lạnh:
- Sĩ khí của bọn chúng tịnh không vì vậy mà tiêu tán.
- Tại sao ?
- Bởi vì Cao Tiệm Phi rất thấu hiểu tâm tình của Châu Mãnh lúc đó, kịp thời giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, để cho đám huynh đệ nghĩ hắn không giết ngươi tịnh không phải vì nữ sắc, mà vì nghĩa khí. Hai nước giao tranh, không chém sứ giả, Châu Mãnh quang minh lỗi lạc làm sao có thể giết một người tay không tấc sắt ?
Trong mắt Trác Thanh lộ xuất vẻ bội phục tán thưởng:
- Cao Tiệm Phi thật đã nói như vậy.
Trác Đông Lai cười lạnh không ngừng:
- Người đó thật là hảo bằng hữu của Châu Mãnh, đám huynh đệ của Châu Mãnh lại là một bầy heo.
"Kỳ thật có những người cũng không phải không minh bạch ý tứ của Cao Tiệm Phi".
Trác Thanh thốt:
"Nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà coi khinh Châu Mãnh".
- Ồ ?
"Bởi vì bọn họ tịnh không hy vọng Châu Mãnh thật sự lãnh khốc vô tình". Trác Thanh đáp:
"Bởi vì anh hùng chân chính không phải là vô tình".
- Người ra sao mới chân chính là vô tình ?
"Kiêu hùng". Trác Thanh đáp:
"Anh hùng vô lệ, kiêu hùng vô tình".
Trong mắt Trác Đông Lai đột nhiên bắn ra những tia hàn quang sắc bén, nhìn chăm chăm lên mặt Trác Thanh một hồi rất lâu mới lạnh lùng hỏi:
- Cao Tiệm Phi nếu quả không nói như vậy, Châu Mãnh có giết ngươi không ?
- Hắn cũng không thể.
- Tại sao ?
Thanh âm của Trác Thanh vừa lãnh đạm vừa bình tĩnh:
- Bởi vì trong tâm hắn, mạng của Điệp Vũ còn trân quý hơn nhiều so với mạng tôi.
Hoàng hôn.
Sau hoàng hôn.
Trong ốc tối mù, lại vẫn còn chưa thắp đèn, Điệp Vũ luôn luôn không thích thắp đèn.
-- Đó có phải vì nàng sợ mình biến thành một con thiêu thân bay thẳng vào ngọn lửa ?
Trong lò lập lòe ánh lửa, Điệp Vũ đứng bên cạnh lò lửa, chầm chậm thoát hạ y phục trên người.
Thân thể nàng tinh oanh mềm mịn, trắng muốt không một tì vết.
Cửa bị đẩy mở, nàng biết có người tiến vào, nhưng nàng lại không quay đầu, bởi vì ngoại trừ Trác Đông Lai ra, không có ai khác dám tiến vào gian ốc này.
Nàng cúi mình, dịu dàng vuốt ve chân mình.
Thậm chí cả chính nàng đều có thể cảm thấy mỗi một bắp thịt nhún nhảy trên chân nàng dễ dàng khêu gợi dục tình của người ta ra sao.
Không ai kháng cự được thứ khiêu khích đó, chưa từng có một ai.
Cho nên nàng mới thấy kỳ quái.
Trác Đông Lai một mực nhìn nàng, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Y phục múa mỏng manh, mỏng như cánh dơi, mặc trên người nàng chẳng khác nào khoác một lớp nguyệt quang, đẹp đến mức mông lung, giữa mông lung nhìn càng đẹp, càng khiến cho người ta khó lòng kháng cự.
Trác Đông Lai không ngờ vẫn đứng yên bất động.
Điệp Vũ chung quy nhịn không được phải quay đầu lại, đóa châu hoa cài tóc đang mân mê trên tay đột nhiên rơi xuống đất.
Người hồi nãy bước vào không ngờ không phải là Trác Đông Lai.
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên sắc mặt trắng nhợt đang đứng trước cửa nhìn nàng.
Điệp Vũ rất mau chóng khôi phục lại vẻ trấn định.
Nàng không tưởng nỗi ngoại trừ Trác Đông Lai ra còn có người dám xâm nhập gian phòng này, nhưng nàng đã quen bị người ta nhìn ngó.
Chuyện duy nhất khiến cho nàng cảm thấy không quen thuộc là nhãn quang của người trẻ tuổi đó lúc nhìn nàng đều khác biệt với bất cứ người nào khác.
Người khác lúc nhìn thân thể lõa lồ và đôi chân của nàng, trong mắt đều chừng như có một ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt.
Ánh mắt của người trẻ tuổi đó lại lạnh như băng tuyết, như nham thạch, như lưỡi đao.
Trác Thanh nhìn Điệp Vũ, giống như đang nhìn một tảng băng tuyết, một khối nham thạch, một lưỡi đao.
Điệp Vũ cũng đang nhìn gã, nhìn một hồi rất lâu, vẫn nhìn không ra biểu tình của người trẻ tuổi đó có biến hóa gì.
"Ngươi là ai ?" Điệp Vũ nhịn không được hỏi gã:
"Ngươi có thể nói cho ta biết ngươi là ai không ?" - Trác Thanh, tôi tên là Trác Thanh.
- Ngươi có phải là người không ? Có phải là người có máu có thịt không ?
- Phải.
- Ngươi có phải là người mù không ?
- Không phải.
- Ngươi có nhìn thấy ta không ?
"Tôi nhìn thấy". Trác Thanh đáp:
"Mỗi một chỗ trên dưới toàn thân nàng ta đều nhìn thấy rất rõ".
Thanh âm của gã vừa lãnh đạm, vừa đều đều, hoàn toàn không có chút cảm tình, hoàn toàn không có chút ý tứ chế nhạo bỉ ổi.
Bởi vì hắn chỉ bất quá đang nói lên một sự thật.
Điệp Vũ cười, cười xong lại thở dài, thở dài hỏi Trác Thanh:
- Ngươi lẽ nào chưa từng nói láo ?
"Có lúc có thể, có lúc không". Trác Thanh đáp:
"Lúc không cần thiết phải nói láo, tôi luôn luôn nói thật".
- Hiện tại ngươi có cần nói láo không ?
- Hoàn toàn không.
Điệp Vũ lại thở dài:
- Ngươi nói ngươi đã nhìn thấy rõ ràng mỗi một chỗ trên người ta, ngươi không sợ lão Trác móc mắt ngươi ra sao ?
Trác Thanh tĩnh lặng nhìn nàng, qua một hồi rất lâu mới nói từng tiếng:
- Hiện tại ông ta không thể làm như vậy.
Điệp Vũ phảng phất hoàn toàn không có phản ứng gì, kỳ thật đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của gã.
"Hiện tại hắn không thể làm như vậy", nàng hỏi Trác Thanh:
"Có phải vì hắn đã nhượng giao ta cho ngươi ?" Trác Thanh lắc đầu.
Điệp Vũ lại hỏi:
- Không phải ngươi ? Là cho người khác ?
Trác Thanh trầm mặc.
"Hắn thật hào phóng quá". Thanh âm của Điệp Vũ đầy vẻ chế giễu:
"Nam nhân đụng đến ta chưa từng có ai chịu nhường ta cho người khác".
Nàng thở dài nhè nhẹ:
- Thật rất đáng tiếc.
- Đáng tiếc ?
"Ta tiếc giùm cho ngươi, hắn thật đáng lẽ nên nhượng ta cho ngươi". Điệp Vũ thốt:
"Cả đời ngươi có thể không gặp được một nữ nhân thứ hai như ta".
- Ồ ?
"Ta cũng tiếc giùm cho ta". Điệp Vũ nhìn Trác Thanh:
"Ngươi trẻ tuổi, ngươi là một nam tử dễ nhìn, ta luôn luôn thích nhất dạng nam tử như ngươi. Các người chừng như vĩnh viễn không biết mệt".
Sóng mắt của nàng dần dần mông lung, bờ môi dần dần ướt át, đột nhiên từ từ bước tới, cởi bỏ vũ y của nàng, đưa thân thể ấm áp trơn mịn mềm mại lõa lồ ép sát lên người Trác Thanh.
Hông nàng uốn éo, trong cổ họng gừ gừ hơi thở hổn hển.
Trác Thanh không ngờ không có phản ứng gì.
Điệp Vũ hổn hển, giơ tay bấu lấy gã, nhưng tay nàng lập tức bị nắm chặt, người nàng cũng bị xô ra.
Trác Thanh xô nàng xuống giường, lạnh lùng nhìn nàng:
- Nàng có thể dùng đủ mọi phương cách hành hạ mình, vũ nhục mình, nàng tùy tiện dùng phương pháp gì cũng được. Nhưng ta lại không được.
"Ngươi không được ?" Điệp Vũ lại cười, cười cuồng dại:
"Ngươi không phải là nam nhân ?" "Nàng muốn kích nộ ta cũng vô dụng". Trác Thanh đáp:
"Ta tuyệt không đụng đến nàng".
- Tại sao ?
- Bởi vì ta cũng là nam nhân, ta không muốn sau này mỗi một đêm đều muốn tự hành hạ mình trước mặt nàng như vậy.
- Chỉ cần ngươi nguyện ý, sau này mỗi một đều ngươi đều có thể ôm ta vào lòng mà ngủ.
Trác Thanh mỉm cười, nụ cười giống như khắc trên đá hoa cương:
- Ta cũng từng nghĩ qua như vậy. Chỉ tiếc ta cũng biết nam nhân mơ tưởng ôm nàng mỗi ngày hậu quả ra sao.
Điệp Vũ không cười, trong mắt đột nhiên lộ xuất một thứ bi thương vô phương miêu tả.
"Ngươi nói đúng". Nàng u uẩn thốt:
"Nam nhân mơ tưởng ôm ta hàng ngày cho dù còn chưa chết, cũng đang chịu đựng hành tội".
Thanh âm của nàng vừa thống khổ vừa tê dại:
- May là những người đó nếu không phải là lưu manh thì là ngu khờ, không cần biết bọn chúng chịu đựng tội tình gì đi nữa cũng đáng đời.
"Còn Châu Mãnh ?" Trác Thanh chợt hỏi nàng:
"Châu Mãnh là lưu manh hay là ngu khờ ?" Điệp Vũ đứng dậy, ngưng thị nhìn ngọn lửa lấp lóe trong lò, qua một hồi rất lâu đột nhiên cười lạnh:
- Ngươi nghĩ Châu Mãnh có thể nhớ đến ta ? Ngươi nghĩ Châu Mãnh có thể vì ta mà chịu đựng thương tâm ?
- Hắn không thể sao ?
"Hắn căn bản không phải là người". Trong thanh âm của Điệp Vũ đầy thù hận:
"Không phải là người chẳng khác gì Trác Đông Lai".
- Lẽ nào hắn không thèm để ý tới nàng ?
"Hắn để ý đến cái gì ?" Điệp Vũ nói:
"Hắn chỉ để ý đến thanh danh của hắn, đến địa vị của hắn, đến quyền lực của hắn, cho dù ta có chết trước mặt hắn, hắn cũng không rơi tới một giọt lệ".
- Thật ?
"Trong mắt hắn, ta cũng không phải là người, chỉ bất quá là một món đồ chơi.
Giống như là một con búp bê đồ chơi của đứa bé, lúc hắn cao hứng thì cầm nựng chơi đùa, chơi chán lại quăng qua một bên, có lúc thậm chí cả mấy ngày liền không nói với ta tiếng nào.
- Vì hắn đối xử với nàng như vậy, cho nên nàng mới thừa lúc hắn đi Hồng Hoa Tập mà bỏ trốn ?
"Ta cũng là người". Điệp Vũ hỏi Trác Thanh:
"Có người nào chịu để người khác coi như đồ chơi không ?" "Không". Trác Thanh điềm đạp đáp:
"Nhưng nàng chưa từng nghĩ qua nàng có lẽ đã nhìn lầm hắn sao ?" - Nhìn lầm hắn chỗ nào ?
"Nam nhân như hắn, cho dù trong tâm đối với người ta rất tốt, cũng vị tất đã biểu lộ ra ngoài". Trác Thanh đáp:
"Ta biết có rất nhiều người đều không thể biểu lộ tình cảm của mình, đặc biệt là đối với nữ nhân mà mình ưa thích nhất".
- Sao vậy ?
"Có lẽ bởi vì bọn họ cảm thấy bộ dạng bày tỏ thâm tình yêu thương trước mặt nữ nhân không có khí khái của nam tử hán đại trượng phu". Trác Thanh đáp:
"Có lẽ bởi vì bọn họ căn bản không hiểu phải làm sao".
"Châu Mãnh không phải là thứ người đó". Điệp Vũ nói như đinh đóng cột:
"Thứ chuyện đó hắn hiểu hơn ai hết, đều có thể làm hơn ai hết".
- Ồ ?
"Lúc hắn đối tốt với người khác, chuyện làm đều tốt đẹp ngon lành hơn ai hết".
Điệp Vũ thốt:
"Những chuyện hắn vì người khác mà làm có lúc cả ta cũng cảm thấy kinh sợ".
"Nhưng nàng không phải là người khác". Trác Thanh nói:
"Nàng khác biệt với những người khác".
- Tại sao lại khác biệt ?
- Bởi vì nàng là nữ nhân của hắn, có lẽ hắn nghĩ nàng đáng lẽ nên biết hắn đối với nàng khác biệt với người khác ra sao.
"Ta không biết". Điệp Vũ đáp:
"Một nam nhân nếu quả thật sự ưa thích một nữ nhân, đáng lẽ nên để cho nàng ta biết".
- Có lẽ nàng còn chưa hiểu thấu hắn.
"Ta không hiểu thấu hắn !" Điệp Vũ lại cười lạnh:
"Ta cùng hắn ôm nhau ngủ chung ba bốn năm trời, ta còn chưa hiểu thấu hắn ?
Trên mặt Trác Thanh lại lộ xuất nụ cười mỉm lạnh buốt như nham thạch:
- Nàng đương nhiên rất hiểu hắn, hơn nữa nhất định hiểu còn hơn xa so với đám bọn ta.
Bóng tối lấn tràn, trong phòng trầm mặc một hồi rất lâu, Điệp Vũ mới thở dài nhè nhẹ:
- Hôm nay ta nói chuyện có phải đã quá nhiều không ?
"Phải". Trác Thanh đáp:
"Cho nên hiện tại bọn ta nên đi rồi, ta vốn đến đây để dẫn nàng đi".
- Ngươi muốn dẫn ta đi đâu ?
Trác Thanh nói từng tiếng:
- Lẽ nào nàng đã quên ? Nàng đã đáp ứng Trác tiên sinh đêm nay phải múa một bài cho ông ta mà.
Last edited by hoangcongthanh; 04-10-2008 at 03:04 PM.
|