"Tiểu bối, ngươi rất không tệ, mấy năm nay ta đã thấy nhiều thanh niên tuấn kiệt, chỉ có ngươi là đứng đầu!" sau khi luống cuống nhất thời, Phá Thiên rất nhanh đã tìm được cách giải quyết ổn định lại, mở miệng nói :"Có điều, ngươi nhất định phải chết... Hơn nữa ta sẽ để ngươi xem cái gì mới thật sự là lực lượng của Thánh vực!"
Nhẹ khoát tay, bội kiếm trong tay thị vệ bên cạnh nhất thời bay vào trong tay Phá Thiên, nguyên bổn kiếm này cực kì bình thường nhưng khi rơi vào trong tay Phá Thiên, tức thời như được lột xác một cách đáng sợ, quang mang u lam sắc giống như thiểm điện rạch cuối chân trời chấn nhiếp tâm thần con người.
"Kiếm chi nghịch phạt!"
Kiếm quang u lam sắc trong nháy mắt phá không bay đi, dù là những thị vệ đã trốn ở chung quanh cũng rõ ràng cảm giác được đợt kiếm khí trùng thiên đó, Kiếm chi nghịch phạt!
Quang mang u lam sắc nọ tức thời phảng phất như hóa thân của Cửu Thiên Lạc Lôi, nương theo thân kiếm hướng về phía Lâm Thanh Hàn ầm ầm dội xuống!
Thánh vực chi uy, chuyển động liền kinh thiên động địa!
Một thanh sắt thường nhưng đến tay Thánh vực lại có thể trở thành thần khí kinh khủng bậc nhất!
Dưới Thánh vực tất cả đều là con kiến hôi! Lời này lại há có thể nói suông sao?
So sánh với những động tác vừa rồi, tự nhiên là một trời một vực! Đây mới thực sự là lực lượng của Thánh vực! Tồn tại dưới Thánh vực không đáng để vào mắt!
Nhất thời, Lâm Thanh Hàn cảm giác được rõ ràng, công kích như vậy đã vượt xa cực hạn chống đỡ của bản thân! Về phần tránh né lại càng nực cười!
Không có một chút lực phản thủ! Tất cả công kích trước đây vào giờ khắc này phảng phất đều trở thành trò cười đáng thương!
"Đây mới là lực lượng thật sự của Thánh vực sao?"
Dưới áp lực tử vong, ý thức Lâm Thanh Hàn trong thoáng chốc liền trở nên dần dần mơ hồ, tâm thần bất tri bất giác tiến vào một cảnh giới huyền diệu.
Súng trong tay theo bản năng bắt đầu bắn ra, tán xạ tự do một cách thần kì đạt đến đỉnh phong, tốc độ bắn ra trong nháy mắt đạt tới cực hạn, nguyên bổn tinh thần công kích đã sớm bị ngừng lại, tựa như không có tác dụng nhưng lại mơ hồ tản ra tương ứng với một loại khí tức huyền diệu gì đó, Kĩ năng ư?"
"Thương kĩ(kĩ năng bắn súng)? Bắn một cách tinh chuẩn, bắn một cách khoái tốc. Đây chính là thương kĩ tốt nhất của bản thân!"
"Sai rồi, sai rồi, đây bất quá là một thứ trụ cột mà thôi... Tiểu tử kia, kiếm có kiếm chiêu, đao có đao thức. Súng, tự nhiên cũng có thương kĩ thật sự."
"Kiếm chiêu? Lão đầu, ngươi không phải nói với ta ngươi tin tưởng thứ kia tồn tại chứ? Ta ở bộ đội cũng đã ngẩn ngơ nhiều năm như vậy, cái gì chiêu thức đều là giả dối, chỉ có một phương pháp mạnh mẽ mà đơn giản mới là hữu hiệu nhất! Cái gì chiêu thức tất cả đều là vô nghĩa."
"Hắc, tiểu tử kia. Ngươi thật sực là không biết gì cả nha... Cũng không trách được ngươi, ngươi cho tới bây giờ chưa từng gặp qua kiếm chiêu thật sự, thứ này đã sớm thất truyền rồi..."
"Ách... Nghe ngươi nói nghiêm túc như vậy, lão đầu, ngươi có thương kĩ không?"
"Ta ư? Ta đã sớm già rồi, đã mất đi tư cách lĩnh ngộ thương kĩ!"
"Ngưng, nói sao, ngươi là vì thương kĩ cùng với cái kiếm chiêu gì đó đã sớm thất truyền sao? Nếu không, hay là... khoan đã, lão đầu, ngươi không phải uống rượu nhiều quá hồ đồ nói sảng đó chứ?"
"... Cút đi! Ngươi biết cái gì, đừng tưởng rằng ngươi hiện tại có nhiều thực lực, vừa mới lĩnh ngộ được một chút bề ngoài đã cho mình là thiên hạ vô địch sao? Ngươi còn kém xa lắm!"
"... Này, lão đầu, ngươi cứ nói, trên thế giới này thật sự có thương kĩ sao?"
"Đương nhiên! Thương pháp hiện tại của ngươi đã đạt đến đỉnh phong của tình trạng nhất định. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, trừ phi ngươi có thể lĩnh ngộ đến thương kĩ. Nếu không cả đời này đều không thể tiến bộ lớn nữa."
"... Coi như xong, cái thứ hư vô mờ ảo đó, ta đã không ôm hi vọng! Còn nữa, lấy thủ đoạn của ta hiện tại, còn có người nào là đối thủ của ta? Phí công phu lớn vậy để làm gì?"
"Lăn mau! Ngươi là tiểu tử không biết cầu tiến, nói ra là biết thứ lười biếng! Mau cút cho ta!" nhàn nhạt tử sắc quang mang hiện ra, đồ án Lục Mang Tinh Trận chợt thoáng hiện, đem Lâm Thanh Hàn chậm rãi nâng lên, giống như thiên thần vậy!
Kiếm quang u lam sắc khi chạm đến đồ án Lục Mang Tinh Trận nhất thời như dương xuân bạch tuyết chậm rãi tiêu tán!
Một đạo linh quang trong đầu Lâm Thanh Hàn đang mơ hồ dần dần rõ ràng hẳn lên, phảng phất như Lâm Thanh Hàn đã mở ra cánh cửa đi thông đến đại môn khác của thiên địa!
Tình thần lực dường như trong nháy mắt liền khôi phục, trong mắt Lâm Thanh Hàn đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên run sợ của Phá Thiên!
"Đây là cảnh giới của thương kĩ sao... Lão đầu, ta cảm giác được... Đây chính là cảnh giới mà ngươi nói phải không? Hãy chờ xem, lão đầu, ta nhất định sẽ đem uy lực của thương kĩ phát huy đến đỉnh điểm! Ta muốn làm cho thế giới này đều vì chiến đấu mà run rẩy"
Một kích lớn nhất của lực lượng Thánh vực, Kiếm chi nghịch phạt, lại như vậy mà vô thanh vô tức tan rã, đây quả thực giống như một thần thoại!
Đồ án tử sắc quỉ dị nọ phảng phất như mở ra thông đạo đến địa ngục, cắn nuốt tất cả!
Nhìn thân ảnh phiêu phù trên không trung, Phá Thiên đối với thắng lợi lần đầu tiên sinh ra một tia không chắc chắn!
Dưới Thánh vực, tất cả đều là giun dế! Đây gần như là một chân lí không đổi, thật sự nhất định không bị đánh đổ sao?
"Huyễn!"
Nhẹ nhàng thốt ra một chữ, tử sắc Lục Mang Tinh Trận nhất thời bạo xuất một trận quang mang hoa mĩ, phân ra một đạo quang ảnh tử sắc thoáng hiện sau lưng Lâm Thanh Hàn!
"Tử sắc luyện ngục!"
Đạn trong tử sắc Lục Mang Tinh Trận nháy mắt chợt hiện từ sau lưng Lâm Thanh Hàn bay ra!
Sáu viên đạn này tương ứng với sáu góc của Lục Mang Tinh Trận, hiệu quả của các hệ ma pháp trong nháy mắt hiện ra, lại thoáng chốc hóa thành hư vô, sáp nhập vào trong tử sắc Lục Mang Tinh Trận!
"Oanh!" một tiếng thật lớn, tử sắc Lục Mang Tinh Trận ngay lập tức đem Phá Thiên bao phủ vào trong, chỗ mặt đất xung quang Phá Thiên cũng bị đồ án tử sắc đó bao phủ.
Một cỗ khí tức kinh khủng điên cuồng tuôn ra, không chút thua kém với lực lượng Thánh vực, cho dù lấy năng lực Thánh vực của Phá Thiên cũng không cách nào bài trừ nó được!
Bản năng cảm giác được nguy hiểm, Phá Thiên điên cuồng muốn nhảy ra, lại phảng phất bị một lực lượng gì đó gắt gao kéo lại, căn bản không thể động đậy mảy may, vô luận là cố gắng di động như thế nào cũng thủy chung vô phương thoát khỏi phàm vi của đồ án tử sắc!
Giống như bản thân bị giam vậy!
Mà hết thảy những điều này bất quá chỉ là vừa mới bắt đầu thôi!
Thân ảnh Lâm Thanh Hàn không biết lúc nào đã đến phía trên đồ án tử sắc Lục Mang Tinh Trận, Lục Mang Tinh Trận dưới chân mơ hồ cùng với Lục Mang Tinh Trận vây khốn Phá Thiên phối hợp chặt chẽ, tức thời phát ra âm thanh lôi đình.
Súng lục màu ngân bạch trong nháy mắt bắt đầu điên cuồng bắn ra, thân ở không trung nhưng Lâm Thanh Hàn căn bản không có chút lo lắng nào cho phòng ngự của mình, đạn như cuồng phong bạo vũ ào ạt đổ xuống, vô luận là đạn hệ nào cũng đều biến thành quang điểm màu tím, mượn uy thế của Lục Mang Tinh Trận điên cuồng hướng về Phá Thiên!
Cùng với việc Lâm Thanh Hàn triển khai công kích, quang ảnh ở sáu góc cũng chậm rãi xuất ra, hiệu quả các hệ đang tiến hành điệp gia hoàn mĩ!
Hỏa cực nóng, băng cực lạnh, địa hệ với cải biến trọng lực, quang hệ tịnh hóa, hắc ám hệ hủ thực, phong hệ tê liệt!
Sáu hệ ma pháp dưới tác dụng của Lục Mang Tinh Trận gần như điệp gia đến hoàn mĩ, hiệu quả sinh ra chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung!
Thánh vực! Công kích của các hệ ma pháp vốn cũng không đạt đến Thánh vực, tuy nhiên, dưới sự tổ hợp lại thần kì đạt tới hiệu quả Thánh vực!
Cho dù Phá Thiên đã sớm đạt tới cảnh giới Thánh vực nhưng giờ khắc này cũng rốt cục cảm giác được sự sợ hãi!
Dưới hiệu quả quỉ dị, lượng chân chánh có thể phát huy không được một nửa, tất cả phản kích dưới tử sắc đồ án nọ cũng đều trở thành vô lực chống cự, trong nháy mắt liền bị hòa tan!
Tuy nhiên, đối phương lại gần như luôn luôn công kích không chút nào trốn tránh, do đó cũng chỉ có thể bị động phòng ngự!
Mặc dù mỗi một lần công kích lực lượng cũng không coi là mạnh mẽ nhưng hơn mười, thậm chí là mấy trăm lần công kích đồng thời phát động thì hoàn toàn là một việc khác.
Lực lượng tiêu hao quá nhanh, phòng ngự Thánh vực đã sắp hoàn toàn sụp đổ!
Khí tức tử vong dường như đã lặng lẽ đem Phá Thiên bao phủ vào trong...
Trước mắt tất cả những quan niệm đã hoàn toàn bị đảo lộn, một tiểu tử vẫn chưa đạt tới Thánh vực chỉ bằng vào một kiện thánh khí, cũng có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn! Thậm chí là sắp giết chết hắn!
Kết quả như vậy, căn bản không kẻ nào có thể tưởng tưởng được!
------oOo------
"... Điều này sao có thể!" Hắc ảnh có chút run sợ nhìn tất cả sự việc trên trận chiến, khó có thể tin lớn tiếng nói.
"Dưới Thánh vực, tất cả đều là con kiến hôi... hắc hắc, khẩu khí thật lớn." Thanh niên khinh thường hừ một tiếng, trên mặt lại đậm nét cười :"Không biết nói gì sao, Thánh vực lại bị một con kiến hôi kích sát thì như thế nào hử?"
"... Kiện thánh khí nọ... Nó rốt cuộc là thánh khí gì thế?"
"Thánh khí?" Thanh niên chậm rãi lắc đầu, hướng hắc ảnh nói :" Ngươi còn tưởng rằng nguyên nhân là do kiện thánh khí đó sao? Nếu như tâm cảnh của ngươi chỉ đến như vậy thì ngươi vĩnh viễn không có khả năng tiến bộ nữa!"
Hờ hững liếc hắc ảnh một cái, thanh niên chỉ vào đồ án nhàn nhạt tử sắc nói :"Cẩn thận nhìn xem, công kích mà kiện thánh khí đó xuất ra chỉ có cường độ bát cấp mà thôi, thật sự đáng sợ chính là chỗ đó...!"
Dừng một chút, thanh niên tiếp tục nói :" Nếu như ta đoán không sai... Điều này căn bản là do hắn vừa mới lĩnh ngộ được kĩ năng! Đây thực sự là một thiên tài! Cảnh cửa Thánh vực của hắn đã mở rộng, chỉ cần có đủ lực lượng thì hắn tùy thời đều có thể tiến vào cảnh giới Thánh vực! Đến lúc đó... coi như là chân thân của ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn!" Thanh niên lạnh nhạt nói, trong lời nói tràn ngập sự tự tin chắc chắn.