Cuối cũng thì việc nó tu tâm cũng khiến hoàng cung một phen náo loạn. Đó là khi Hoàng thượng và Hoàng hậu đến thăm nó, Hai người nghe tin nó đã chăm chỉ học hành thì vui mừng ra mặt , nhân lúc có Tiểu Quận Chúa tới liền kéo luôn cả nàng tới biệt phủ của thế tử. Định nhân cơ hội này sẽ được dịp thị oai một phen đây.
Tiểu Quận Chúa Dương Phi Phụng vốn là ái nữ duy nhất của Dương thừa tướng , Được hoàng thượng rất yêu quý, nên đã ngầm cùng với Dương thừa tướng đính ước ngay khi vẫn còn chưa ra đời.
Nhưng vì không ngờ thế tử lại có tính khí kì quái, nên hoàng thượng cũng chẳng dám nhắc đến chuyện đó. Hoàng hậu thì ngược lại việc này người không biết nên vô tình đã gây ra sự hiểu lầm sau này.
Tiểu Quận Chúa trạc tuổi như Thế tử, nhưng lại rất hiểu biết, học thức uyên thâm, cộng với diện mạo thanh tú sau này ắt là một trang quốc sắc thiên hương. Nhưng nàng lại có một khí chất khá cao ngạo.
Tiểu quận chúa đã được nghe nhiều về tên thế tử kìa quái này nhưng chưa một lần chạm mặt, trong lòng chẳng những không sợ mà còn muốn trị cho y một bài học. Do đó lần này tới đây nàng đã chuẩn bị sẵn một dự mưu, tin chắc lần này y sẽ được một phen bẽ mặt.
Hoàng Thượng và hoàng hậu vốn trong lòng đang vui lên không để ý tâm tư của nàng.
Ba người vừa bước qua đại sảnh đã thấy một bóng ảnh yểu điệu bước ra thi lễ.
-Hoàng thượng! Hoàng Hậu! Tiểu quận chúa…ba người tới sao không báo trước cho Vân nhi kịp thời tiếp đón.
Hoàng thượng bật cười ha hả đáp!
-Ta chỉ muốn tới thăm Long nhi! ngươi không cần phải bày vẽ.
Hoàng hậu thì lộ sắc vui mừng, kéo thiếu nữ vào lòng, thầm thì.
-Vân nhi! Thật cực cho ngươi quá! Chắc ngươi vì tên tiểu quỷ này phải khổ nhiều rồi.
Thiếu nữ e lệ lắc đầu.
-Không..Thế tử đối với Vân nhi rất tốt.
Hoàng hậu hài lòng vô cùng khi thấy vẻ thùy mị và dung nhan tuyệt thế của Tố Vân, trong lòng thầm nghĩ.
-Long nhi thật có phúc!
Hòang thượng vì nôn lóng muốn thấy nhi tử của mình lên đã, vượt đi trước, đi hẳn vào gian phòng của Vân Long.
Lúc này Vân Long đang mơ màng với mấy bức hình mỹ nữ, chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần thì giật mình, cất vội mảnh lụa vào trong bọc áo, vừa quay lại đã thấy người đến là phụ thân thì vui mừng reo lên.
-A..phụ thân! hài nhi nhớ người quá.
Nói rồi chạy bay vào lòng hoàng thượng.
Hoàng thượng đưa tay vỗ về ái tử của mình cười sảng.
-Long nhi của ta đã thay đổi thật rồi…ha…ha…
Vân Long vẫn lắc đầu quầy quậy trong lòng phụ thân , chẳng rõ là đang biểu lộ ý gì. Hoàng Hậu, tiểu quận chúa, Tố Vân từ ngoài bước vào, trông thấy cảnh đó. Hoàng Hậu khẽ gắt.
-Xem Long nhi kìa! chỉ nhớ đến phụ thân mà chẳng lí gì đến mẫu thân…hừm..!
Nghe tiếng hừm ấy cả hoàng thượng và Vân long đều phải xanh mặt, hoàng thượng thì nhăn nhó trong khi Vân long đã rời ra lao vào lòng mẫu thân.
-Hài nhi cũng nhớ mẫu thân lắm.
Hoàng hậu mắng yêu.
-Long nhi thật là lẻo mép mà…
Đoạn vuốt ve nhi tử của mình một cách âu yếm. Cảnh tượng ấy ai cũng cảm động, chỉ có vẻ mặt của Tiểu công chúa vẫn chẳng biểu lộ gì. Băng lãnh quá.
Vân Long sau cũng cũng phát giác ra sự có mặt của tiểu quận chúa. Nó ngó sang nhìn nàng, thấy nàng cũng xinh xắn đáng yêu, bản tính vô lại của nó lại nổi lên. Nó hết nhìn tiểu quận chúa lại quay sang mẫu thân cười cười.
-Mẫu thân lại mang thêm cho hài nhi một ả nha đầu nữa hả….vui quá.
Nghe xong câu này, Hoàng thượng cười đến suýt ngã ngửa, trong khi hoàng hậu thì cũng che miệng cười khúc khích, Tố Vân chỉ khẽ cau mày, còn tiểu quận chúa khỏi phải nói.Tự dưng bị đem ra làm trò đùa thì khó chịu tới mức nào.
Tên tiểu quỷ Vân long tưởng đâu chỉ có thế, ai ngờ nó còn quá quắt tới mức đưa cánh tay chỉ về phái tiểu công chúa, cười tinh quái nói.
-Nha đầu này khá xinh đẹp nhưng còn nhỏ quá! không thích hợp với Long nhi đâu!
Tiểu Quận chúa vừa tức vừa ngượng , vẻ mặt đáng yêu của nàng giờ đã tái nhợt, Hoàng hậu trông thấy biết nhi tử cuả mình đùa hơi quá đà vội nói.
-Long nhi! không được mạo phạm đến Phi phụng! Phi Phụng là tiểu quận chúa chứ không phải nha đầu gì đó đâu.
Vân long thật ra đâu biết nàng là ai, nghe mẫu thân nó nói vậy thì cũng chỉ biết vậy. Nó vẫn cười nhưng đã lên tiếng xin lỗi tiểu quận chúa.
-Hi..hi..hóa ra là hiểu lầm…tội quá..tội quá…
bộ dạng của nó làm tiểu quận chúa tức đến bể đầu.
-Tiểu tử khốn kiếp! Chờ xem bổn quận chúa trị ngươi.
Nghĩ vậy nhưng không thể không nể mặt trước hoàng thượng và hoàng hậu, tiểu quận chúa cố lặn nụ cười, điệu bộ ấy buồn cười thật.
-Huynh không biết..ta không trách huynh…
Vân long còn định nói thêm vài câu gì nữa nhưng hoàng hậu sợ nhi tử bất trị của mình càng nói càng lôi thôi, nên đã lên tiếng ngắt.
-Long nhi! Ta và phụ thân con nghe nói con đã chịu đọc tứ thư ngũ kinh, nên lần này qua thăm con cũng muốn xem con học đến đâu.
Tên tiểu quỷ này vừa nghe thấy tiếng học đã thấy trong lòng lạnh toát. Trong đầu nó nào có được chứ nào. Bây giờ mà song thân nó bầy đặt kiểm tra nó thì đúng là không ổn. Giả như chỉ có song thân và Vân tỷ ở đây thì nó cũng chẳng có gì phải ngại, đằng này còn có thêm cả tiểu quận chúa, vẻ mặt lúc nào cũng cao ngạo nó đã thấy không thích rồi. Lỡ mất mặt với nha đầu này thì thật là….
Hỡi ôi những điều nó nghĩ thì đều xảy ra, mẫu thân nó đúng là đang có ý thử nó nói.
-Long nhi! tiểu Quận chúa học trước con lên có nhiều thành tựu, nếu con không ngại vậy hãy để tiểu quận chúa lãnh giáo con một phen.
Thấy nó im lặng vẻ mặt nghệch ra chỉ có Tố Vân là hiểu nguyên do nhưng nàng không nói gì, trong thâm tâm nàng cũng muốn nó lần này một phen mất mặt , biết đâu sẽ lại chẳng tu chí học hành.
Hoàng hậu cũng hiểu chợt cười.
-Hay là Long nhi sợ thua…đừng nói với mẫu thân là Long nhi không biết gì đó nha!
Tên tiểu quỷ này trời không sợ đất không sợ há lại sợ một tiểu nha đầu. Câu nói của hoàng hậu vô tình đã khích nó dám nói ra những điều ba hoa.
-Thử thì thử..Long nhi đâu có gì phải sợ!
Tiểu quận chúa nãy giờ im lặng lúc này bỗng nở một nụ cười khinh khỉnh nói.
-Huynh thời gian qua thấy môn nào là đắc ý nhất..muội sẽ thử huynh môn đó, huynh thấy sao.
Đúng là chết chìm lại vớ được thuyền, tiểu quỷ đang lo sốt vó không biết sẽ phải ứng phó sao nếu chẳng may tiểu quận chúa hỏi nó về tứ thư ngũ kinh hay âm luật. Không ngờ nàng lại cho nó lựa chọn. Nàng tự tin quá mà không biết rằng tiểu quỷ vô lại này cũng có một tuyệt chiêu. Do đó nó hăm hở nói.
-Là muội nói đó ha.. đừng hối hận đó..hi..hi..Ta muốn cùng muội đấu về thư họa.
Tiểu quận chúa căn bản đã nắm chắc phần thắng trong tay thản nhiên gật đầu.
-Uh..thư họa cũng được nhưng huynh muốn vẽ sao.
Vân Long cười tinh quái.
-Ta vẽ muội, muội vẽ ta,..muội thấy thế nào.
Hoàng thượng và hoàng hậu chợt nói xen vào.
-Phương cách này hay đấy! Vậy ta và hoàng thượng sẽ khảo chứng cho hai người.
Nhưng Vân Long lắc đầu.
-Không cần làm phiền đến Mẫu thân và phụ thân. Hài nhi vẽ xong sẽ đưa cho Phụng muội, Phụng muội vẽ xong sẽ đưa cho hài nhi.
-Đơn giản vậy hả.
Tên tiểu quỷ chợt cười bí ẩn làm tiểu quận chúa chột dạ.
-Lúc đó song thân sẽ thấy…hi..hi..
Lúc này giấy bút nghiếng mực đã được chuẩn bị. Một chiếc hương án cũng được bày ra. Tiểu Quận chúa và Vân Long mỗi người ngồi một phía đối diện nhau. một cây hương được châm lên lấy hạn định trong vòng một nén hương. Vân long không hiểu sao cứ bắt song thân và Vân tỷ phải ra ngoài.
Cả ba người đành chiều theo ý nó, nhưng trong lòng thầm nhủ.
-Tên tiểu quỷ này chắc lại có mưu đồ gì đây?
Trong phòng chỉ còn Vân long và tiểu quận chúa. Lạ quá trong khi tiểu quận chúa hối hả vẽ thì Vân Long vẫn trống bút trên mắt giấy. chỉ đưa mắt nhìn khuôn mặt cũng khá đẹp của nàng, trông lại khả ái và đáng yêu nữa. Thời gian trôi qua đã được một phần ba mà vẫn chỉ thấy gã tủm tỉm cười.
Tiểu Quận chúa do nhiều lần phải ngước lên nhìn nó rồi mới vẽ tiếp lên dĩ nhiên trông thấy thần tình của nó, trong lòng vừa tức vừa ngượng.
-Tiểu tử khả ố để xem lần này ngươi còn cười được nữa không.
Vân Long cuối cùng cũng chịu chấp bút, nó vẽ rất nhanh và dù vẽ sau mà vẫn dừng bút trước Tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa kinh ngạc nhìn nó, đã thản nhiên bỏ bút xuống bàn đồng thời đưa bức vẽ về phiá nàng.
Hương cũng đã cháy hết, tiểu quận chúa cũng kịp hoàn thành xong có vẻ vẫn không được ưng ý lắm, nhưng vẫn đưa về phía nó. Vân long cầm lấy chẳng buồn xem mà đặt xuống bàn.
Tiểu Quận chúa lấy làm lạ nhưng thây kệ nàng giở bức vẽ của nó ra xem. Xem đến đâu người nàng nóng bừng đến đấy. Khuôn mặt cũng đỏ bừng chẳng rõ vì tức hay giận. Nàng xé tan bức vẽ thành trăm ngàn mảnh nhỏ đoạn ném về phía nó thét.
-Ngươi đúng là tên tiểu tử khả ố, vô lại..ta…
Khuôn mặt khả ái của nàng lúc này đã thấy có lệ. Nói nửa chừng đã tức tưởi lao nhanh ra ngoài.
Vân Long còn cố thu lấy một vài mảnh giấy nhỏ, mỉm cười nói vọng theo .
-Ta vẽ muội đẹp như vậy sao muội lại giận nhỉ..hi..hi…
Cùng lúc đó ba người từ bên ngoài bước vào. Vừa thấy vẻ mặt khoái trá của nó, Hoàng hậu klhông nén được buông tiếng hỏi.
-Long nhi làm gì mà khiến quận chúa giận đến mức bỏ đi không nói một câu vậy.
Vân Long chỉ mỉm cười bí mật.
-Thiên cơ bất khả lộ! Long nhi không nói đâu!
Lúc ấy hoàng thượng đã đến cầm bức vẽ của tiểu quận chúa mở ra xem.
Ba người vừa nhìn thấy đã phải tấm tắc khen.
-Giống quá! Giống Long nhi như tạc. Thư họa của tiểu quận chúa quả là không ngoa những gì mọi người truyền.
Hoàng thượng không nén được tò mò cúi xuống ghé tai Vân long hỏi nhỏ.
-Long nhi làm sao thắng được tiểu quận chúa vậy.
Tên tiểu quỷ này chẳng rõ thầm thì gì vào tai phụ thân nó mà lại khiến hoàng thượng cao hứng cười ngất.
-Ha..ha…Quả là tuyệt diệu!
Nghe tiếng cười của hoàng thượng, hoàng hậu và Tố Vân hai người cũng đã phần nào đoán ra. Hoàng hậu khẽ liếc nhìn cả hai phụ tử một cái.
-Hưm! đúng là hai kẻ khả ố nhất mà!
-hi…hi…
Nói xong cũng bật cười. Tiếng cười vui vẻ truyền khắp tiểu phủ.