Ngẫm đời bao sự đào điên
Người ăn kẻ đạp, liên miên không ngừng
Thôi thì cũng tại cái chân
Ngồi không rãnh rỗi bỗng dưng gãi mồm
Vì chân đưa tận lên mồm
Cho nên bao thứ lôm côm phun dần
Hay là tại cái đầu đần
Dốt từ lỗ ấy dốt dần não kia
Ôi thôi cái chuyện lia thia
Nhọc công nhọc sức, mình kìa hơn ai?
Hơn ai lớn tuổi thiếu trai?
Thấy mình chưa có nên gai sự đời
Mà đời chó má đi đôi
Ta không thèm trách, để hơi mỉm cười.
:0 (14)::0 (14)::0 (14):
|