Đêm đã khuya, đồng hồ vừa chầm chậm điểm qua 12 giờ, xung quanh thành phố đã yên ắng. Nhưng tối nay, tại khoa sản bệnh viện vẫn còn rất náo nhiệt.
Một người đàn ông không hẳn đã khôi ngô, trong miệng ngậm điếu thuốc bồn chồn đi qua đi lại.
“Sao đến bay giờ vẫn còn chưa sinh?”
Người đàn ông vừa tự hỏi vừa đi qua đi lại hết bên này đến bên kia.
Hắn ở địa phương này cũng có một chút danh tiếng. Hắn họ Tiêu tên Dịch, nghe đồn hắn vốn là người thừa kế của một đại gia tộc, nhưng bởi vì cùng trưởng bối bất đồng quan điểm (chủ yếu là vấn đề hôn sự) nên hắn đã mang theo người yêu và nă người khác rời gia tộc.
Sau khi tới địa phương này, hắn mở một công ty nhỏ, trải qua vài năm bôn ba, coi như cũng có chút thành tích. Mà sau một năm thành lập công ty, hắn cũng đã cưới cô gái mà hắn mang theo làm vợ.
Vợ hắn tên là Lý Thiến, một hoa khôi tại trường hắn học lúc bấy giờ. Nàng có rất nhiều nam sinh theo đuổi, tán tỉnh, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại chọn Tiêu Dịch, một nam sinh không hề tuấn tú chút nào. Nàng từng nói: “Hắn có thể lưu manh, nhưng ta không hiểu nổi tại sai mình sao lại thích hắn nữa”.
Hai vợ chồng có một cuộc sống rất đầm ấm. Nhưng công ty ngày một lớn mạnh, Tiêu Dịch càng ngày càng ít ở nhà, Lý Thiến ở nhà không phải làm gì, chơi với chú chó nhỏ đặt tên là Kiền, hôm nay sắp sinh con nên hai người họ hết sức vui sướng.
Theo tiếng thét thảm thiết của Lý Thiến, trong phòng đẻ truyền ra tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc chói tai, dai dẳng, như thể một nhân vật làm cho tam giới đều khiếp sợ, cứ như vậy chào đời.
“Chúc mừng Tiêu lão bản, là một công tử”
Đứa trẻ khóc vài tiếng rồi nín. Một đôi mắt nhỏ khẽ ngước nhìn xung quanh trông rất đáng yêu.
Tiêu Dịch nhìn con trai mình trong lòng xúc động không nói lên lời “Ta cũng đã có con rồi”
Trên giường bệnh Lý Thiến vẫn còn yếu, mặt trắng bệch đầy mồ hôi, nhưng không thể che được những nét gợi cảm.
Nàng nhận lại đứa con từ tay cô y tá, mỉm cười nhìn đức lang quân nói
“Dịch, chúng ta đặt tên cho nó một cái tên đi”
“A, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, ta đặt tên là Tiêu Nhiên đi”
Nhìn hai mẫu tử từ từ nhắm mắt, Tiêu Dịch cũng chậm chậm bước ra ngoài.
Tại một trang viên rất lớn, chung quanh đều là bảo tiêu tuần tra, trong phòng của toà biệt thự trung tâm có một trung niên trông vẫn còn khá trẻ, khuôn mặt trông thập phần uy vũ, nếu có người nhìn thấy trung niên kia, tuyệt đối giật mình nhận ra rằng, hắn là chủ tịch của Thiên Long Tập Đoàn, Tiêu Lâm Long, một người có tài sản ước tính lên đến vạn ức mỹ kim, một nhân vật mà ở đô thành có thể hô phong hoán vũ.
Năm ấy Tiêu Dịch đã nói: “Ba, ta chuẩn bị cùng Lý Thiến kết hôn”
“Dịch nhi, vốn ta không muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của ngươi, nhưng chúng ta là một đại gia tộc, người ngươi lấy cũng phải môn đăng hộ đối, hơn nữa bây giờ trong nhà, gia gia ngươi cùng đại bá hy vọng ngươi cùng Lưu gia Đại Tiểu thư kết hôn, ngươi biết, gia gia đã nói ra miệng rồi thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Lưu gia cũng chỉ có một đứa con gái, là người thừa kế của dòng họ Lưu, hơn nữa lại rất đẹp, đến lúc đó ngươi cưới nó, chúng ta hai nhà liên hợp đứng lên, thử hỏi tại Trung Quốc còn có ai là đối thủ. Ngươi cũng đừng nên trách bọn họ, bọn họ cũng đều là vì gia tộc mà suy nghĩ, sau này ta không muốn ngươi nhắc đến việc kết hôn với người khác nữa, ngươi đưa cho Lý Thiến một ít tiền rồi bảo nàng đi đi.
“Ba, nhưng chính là con thích nàng…”
“Đừng nói nữa, ngươi đi xuống đi, hy vọng qua một thời gian ngươi sẽ quên thôi.”
Tiêu Dịch uể oải đi về biệt thự của hắn. Lý Thiến đón hắn ở cửa, thẹn thùng hỏi:
“Dịch, ngươi đã hỏi xong chưa? Ba ngươi nói thế nào?”
“Ngươi nghĩ chuyện của chúng ta khó khăn vậy sao? Mặc dù ta lớn lên rất tuấn tú, nhưng nhan sắc ngươi cũng hoa nhường nguyệt thẹn có tiếng, haha...” Tiêu Dịch trấn an tinh thần Lý Thiến.
“Ngươi đúng là lưu manh, mỗi lần trả lời ta đều không hề đứng đắn”
“Thiến, tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ lấy ngươi”. Nói xong, nhẹ nhàng ôm Lý Thiến vào lòng.
Rốt cục, trong thời khắc này, Tiêu Dịch đã có quyết định
“Thiến, thu thập những vật dụng đơn giản. chúng ta ngày mai rời khỏi đây đi du lịch”
“Ngươi nghĩ như thế nào lại đi du lịch lúc này”
“Hắc hắc, chẳng nhẽ ngươi không muốn kết hôn sao”
“Muốn a, chính là…”
“Đừng nói nữa, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
“Đã 6 năm trôi qua, không biết ba mẹ có khoẻ hay không?” Tiêu Dịch nghĩ, nhìn 2 mẹ con nằm trên giường, một cảm xúc ấm áp xuất hiện trong tim.
Lúc này, tiếng khóc của đứa con làm cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Nhìn con mình, một niềm tự hào tràn ngập trong lòng.
Tiêu Dịch ôm lấy đứa nhỏ nói: “Nhìn ngươi nhỏ tuổi như vậy mà da đã vàng khè, sau này lớn lên làm ăn gì được chứ. Không được, sau này ta phải tự thân trông nom giáo dục ngươi.” (Vì lẽ đó mà sau này mỗi ngày hắn ở bên con mấy giờ liền, sau này tính cách lưu manh đó đã ảnh hưởng đến số mệnh của đứa trẻ rất nhiều)
“Tiêu Nhiên, lại lén đi chơi, ngươi ra đây cho ta! Xem ta như thế nào thu thập ngươi đây.”
“Dịch, nó còn nhỏ, đi ra ngoài cũng chẳng làm gì, ngươi khi còn bé cũng như vậy mà”
Nói xong, nắm lấy eo Tiêu Dịch nhéo một cái xoay tròn 180 độ
“A” Một tiếng hét thảm thiết truyền đi, âm thanh vang thật lâu.
Tiêu Nhiên nghĩ thầm, “Vẫn là mụ mụ đối với ta tốt nhất”
“Ai bảo ngươi đối với con mình hung dữ, Tiêu Nhiên, lại đây, đi đọc sách với mụ mụ, hôm nay ta sẽ kiểm tra ngươi 300 chữ Đường thi, 1000 từ vựng tiếng Anh, còn có…”
Tiêu Nhiên ở phía sau nghe được chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất nghĩ thầm “Lần sau đi với Ba còn tốt hơn, đàn bà dịu dàng thật đáng sợ”
(lúc này nhân vật chính mới có 4 tuổi mà đã giác ngộ suy nghĩ kiểu này, cung hỉ cung hỉ)
Cùng thời điểm Tiêu Dịch hét lên, tại một ngôi nhà ở gần đó, một đứa bé hỏi mụ mụ của nó:
“Mụ Mụ, người kia hắn bị làm sao vậy?”
“Ngươi không nghe mẹ con nó nói với nhau sao, làm chuyện xấu, cho nên bị trời phạt. Cho nên sau này ngươi nhất định phải nghe lời, không được làm chuyện xấu, nghe chưa?”
“Ân, ta nhất định sẽ nghe lời mà”
“Mụ Mụ, hắn rất đáng thương, bị trừng phạt nhất định không được ăn cơm. Ta có thể cùng Kiệt Khắc mua một ít bánh ngọt đem cho hắn không?
“Con thật đáng yêu, nhỏ như vậy đã biết giúp đỡ người khác. Đợi lát nữa Mụ Mụ sẽ cho mấy đứa nhỏ ngươi đi mua nha.”
“Tốt lắm, ta cùng Kiệt Khắc cùng đi. Kiệt Khắc tới đây, ta và ngươi đi mua bánh”.
Chỉ thấy trong viện, một cậu bé và một chú chim non đang nô đùa.