Năm Thông Thụy (1) thứ hai, đương độ tháng giêng, cây cỏ nơi nơi đâm chồi nẩy lộc, trên con đường núi quanh co dẫn vào đất Cổ Pháp là hai hàng đào hoa thẳng tắp, kéo nhau dài đến tận cuối chân trời . Một cơn gió bấc thôi ngang qua, người khách bộ hành cảm thấy buốt lạnh tâm can. Từng hạt mưa phùn buồn bã bay vô định hướng trên con đường đầy rẫy những cánh hồng đào ướt át, bà chúa của mùa xuân. Tinh túy của nhân gian hữu tình như hòa nguyện vào những nụ đào hoa thắm đượm cảm xúc, những hạt li li trên cánh hoa tựa như những hạt châu, hạt lệ đọng trên má người đẹp, cảnh buồn man mác nhưng chứa chan phong vị.
Một vài tiếng đàn tranh khẽ cất lên, thê lương, ai oán và cứ thế thanh âm thanh thoát lại chậm rãi ngân nga, khách đường xa mê mẫn với sự thăng trầm, tình tang của nhạc khúc, như say như dại, như quên lối về.
Cứ miên man theo tiếng đàn, bỗng chốc Trần Lãm dừng chân trước một trà quán bên đường. Ở đây là không gian thanh thoát, u nhã , ngôi nhà được dựng nên bằng trúc, sơn màu lục để giữ nguyên vẻ mới mẻ, bàn ghế nội thất hết thẩy đều có chung một loại vật liệu là trúc, đặc biệt là nơi đây bày biện rất nhiều giỏ hoa xuân đủ loại, mùi u hương lan tỏa cả một khoảng đường lộ, mời gọi khách bộ hành.
Trong quán là có hai người khách và hai cô gái, một cô đang say mê theo điệu khúc đàn tranh, đôi bàn tay búp măng trắng ngần của cô linh hoạt vô cùng, đưa lên đưa xuống rảo từng phím đàn, những nốt thăng trầm chất chứa cảm xúc thi nhau nhảy múa trong không gian . Mình khoát bộ tứ thân sắc vàng, khuôn mặt cô phản phất vẻ phong trần nhưng không giấu đi được nét yêu kiều tuyệt luân, mi mắt cô thanh thanh nhẹ chớp mở càng tạo nên vẻ kỳ bí của đôi nhãn thần đen tuyền, làn môi cô mỏng manh đằm thắm, chứa đầy nét duyên dáng, nhẹ mấp máy theo cung đàn.
Đứng cạnh là cô gái khoác bộ cánh tứ thân màu lục nhạt, tay đang cầm sao trúc, trông trẻ trung và có nét đanh đá hơn cô áo vàng, khuôn mặt hai ngươi giống nhau đến bảy tám phần. Thấy Trần Lãm đi đến cô nhẹ làm động tác mời vào, làn môi hồng nhẹ nhấp máy nhưng không phát ra âm thanh sợ làm mất nhã hứng của mọi người.
Trần Lãm hiểu ý, từ từ đi đến ngồi lên ghế trúc ở cánh phải, mắt không rời cô gái đang gãy đàn, không biết gã bị thu hút bởi tiếng đàn hay mê đắm sắc đẹp thoát tục của cô gái. Tiếng đàn ngân nga trong chốc lát nữa rồi thanh âm hạ dần và ngừng hẳn.
"Tuyệt diệu" Một người khách nói: "Thủ pháp nhấn nhá của cô quả nhiên tuyệt luân, biến bài sơn ca tây bắc quê mùa trở nên phong vị vô cùng. Để đáp lại, tại hạ xin tặng hai cô một bài thơ bốn câu:
"Hai cô thôn nữ ở thành đông
Cô chị kiều diễm, em như mộng
Lãng khách hạ thủ bằng bảo kiếm.
Người đẹp giết người bởi mắt hồng."
Gã công tử đọc xong đắt chỉ cười ha hả, quạt gấp trong tay trái thao tác phe phẩy.
"Tuyệt điệu" Gã ngồi ngoài cùng nói: "Nói về khoản xuất khẩu thành thơ, thiếu gia nếu nhận mình thứ hai thì không ai dám đứng nhất."
Trần Lãm thầm nghĩ: "Người tung kẻ hứng đẹp mặt chưa kìa."
"Cám ơn ! Công tử đã quá lời" Cô gái áo xanh nói :"Cứ tưởng người sẽ làm thơ miêu tả tiếng đàn của chị tôi chứ."
Gã công tử ngồi giữa, tuổi chừng đôi mươi, vận bộ bạch y sang trọng, đầu tóc búi cao, ngủ quan sáng rỡ, nhìn qua đoán biết là con nhà quyền quý. Gã rất đắc chí về bài thơ của mình, không ngờ bị cô gái kia cho một gáo nước lạnh, thoáng chốc ngập ngừng chưa biết đáp lại làm sao.
"Nguyệt Linh" Cô gái vận bộ tứ thân bằng lụa sắc vàng, cũng là người gẩy đàn nói: " Vị công tử này đã quá lời về tiếng đàn của ta rồi mà."
"Haha… không hề" Gã công tử nói:" Tiếng đàn của cô nương quả nhiên xứng đáng với những lời tôi đây miêu tả, không hề khoa trương."
"À ! Xin lỗi vị công tử này đã đến mà chị em tôi không kịp hầu trà, thật là có lỗi." Cô quay sang Trầm Lãm nói :" Linh muội! pha ấm trà nhé… ta vô nhà lấy điểm tâm."
"Không phải lỗi tại cô đâu, he he." Trần Lãm xuề xòa nói, gã công tử kia nhìn sang họ Trần, hầm hực nghĩ: "Không phải tại cô nương kia, thì là do ta hay sao? Cái tên nông dân quê mùa này mà cũng được gọi là công tử sao, thật là bọn kỳ đà cản mũi."
"Công tử" Cô gái áo xanh tên Nguyệt Linh cầm bình trà nóng đi đến bàn của Trầm Lãm, mĩm cười nói: Mời dùng , đây là trà Phú Lương (2) loại hảo hạng nhất, mỗi cân được ướp hơn một ngàn tám trăm bông sen Tây Hồ nổi tiếng kinh thành, đặc biệt là sen chưa bóc cánh để có được hương vị đậm đà nhất, mong rằng sẽ làm hài lòng gu thưởng thức của công tử."
"Ối chao ! Cô nương khách sáo quá." Trần Lãm cười đáp: "Tại hạ là kẻ lãng du thô lỗ nào có cao kiến thưởng thức trà, ban cho gáo nước lạnh uống no bụng cũng được huống hồ … ha ha."
"Ấy chết ! Thế sao được ?" Cô gái áo xanh ngạc nhiên nói.
"Khỏi cần nói nhìn ngươi ta đã đoán được rồi". Gã công tử kế bên nghĩ thầm.
"Điểm tâm đã xong." Cô chị từ trong nhà đi ra, trên tay là hai đĩa bánh mới ra lò, hơi nóng bốc lên nghi ngút, cô mĩm cười nói: "Mới các vị thưởng thức, đây là loại bánh gia truyền của họ Ngô chúng tôi, tự biết sẽ không ngon bằng gia mẫu mình làm, xin đừng chê."
"Ôi bánh ngừng nhân hạt sen." Gã công tử áo trắng nói: "Hóa ra hai cô là ái nữ của Ngô Vạn Xuân, Ngô tiền bối, nổi tiếng anh hùng hiệp nghĩa, thật là hạnh hội cho Long Đàm tôi.
"Ối ! Không … tiểu nữ đâu có quen biết vị nào là Ngô Vạn Xuân đâu, gia phụ là Ngô Đại, nhà cách đây không xa." Cô gái áo vàng xua tay nói.
Nguyệt Linh nói: "Đúng vậy, như lời Nguyệt Minh tỷ ! Mọi người dùng thử đi nào ."
"À được." Gã Long Đàm nói và dùng bánh, nhưng trong lòng cảm thấy thắc mắc.
Loại bánh này hình dáng bên ngoài tròn tròn, được vuông vắn hình hài cánh sen mới nở, kích cỡ khoảng bằng hai ngón tay.
"Tuyệt diệu" Long Đàm nói: "Hương vị quả nhiên không có chỗ chê, đặc biệt là cô nương đã rất tài tình trong việc cân bằng mùi hương của ba loại nguyện liệu là bột gạo, gừng và hạt sen, lượng đường cũng vừa phải, khiến bánh có vị ngọt thanh, hạt sen cũng vừa chín tới ..."
"Đúng như cái tên đẹp trai này đoán, nhưng vẫn còn thiếu hà hà… trong đó chắc còn có một loại nguyên liệu ." Trần Lãm cười nói: "Hai cô và người nhà Ngô gia đao phải có quan hệ chứ." Nói rồi gã búng một cái, bánh bao văng vào cột trúc đối diện, làm tróc nước sơn.
Nguyệt Minh ngạc nhiên nói : "Ô hay ! tỷ muội tôi nào có lý do để giấu giếm, công tử làm vậy là có ý gì ?"
"Tên khốn." Long Đàm tức giận đứng phắt lên quát: " Ngươi dám sấc láo ở đây, dám không coi ai ra gì hả, đừng để tiểu gia nổi cáu ."
"Ha ha... tiểu gia đã nổi cáu rồi đấy thôi… đại gia đây đã sấc láo thì mà còn sợ người dọa hay sao ? Chà, xem tướng người kia, oai phong quá đi, là cá trên thớt rồi mà không hay biết …"
"Ngươi dám hống hách, lấy vũ khí đi, ai là cá ai là thớt còn chưa biết ." Nói đoạn Long Đàm tút kiếm tư thế sẵn sàng xuất thủ."
"Ta chẳng thù oán gì ngươi, chả cần động thủ, nhưng hai vị cô nương kia chắc là có đấy." Trần Lãm nhâm nhi ly trà nói :"Trà thơm quá xá… hà hà ... có cả mùi vị của mê dược hà hà…"
Nguyệt Linh nói : "Ngươi ăn nói cho cẩn thận…"
" Ừ ! Ta sẽ cẩn thận…" Ngưng giây lát Trần Lãm nói: "Cẩn cái cóc khô ấy… đừng hòng qua mặt, trúc còn xanh hà cớ gì phải sơn, trong cái khí trời ẩm ước này khi nào nó mới khô đây, cái này gọi là cẩn thận quá hóa vụng, càng muốn giấu càng dễ khiến người ta để ý… về lĩnh vực này hai cô phải học hỏi nhiều lắm… ha ha…"
"Ngươi… ngươi nói láo…" Nguyệt Linh cự.
"Đừng tưởng rằng dụng Tam Đoạn Mê Hôn tán dược là sẽ qua mặt được người khác, không biết rõ thì đừng bắt chước người ta… đầu tiên là hạ độc khứu giác, các cô đã lầm khi bày biện quá nhiều loại hoa hỗn tạp ở đây, đừng tưởng như thế là có thể che giấu được, ngược lại càng khiến người ta thắc mắc, hoa mỗi loại một mùi hương đặc trưng, ai làm ra cái quán tao nhã này mà lại không hiểu đước đạo lý đó chứ. Thứ hai là trà, khứa giác một khi đã trúng độc sẽ bị đánh lừa, không nhận ra được trong trà có mùi của một trong ba thành phần của mê dược, vì lượng rất ít, tuy nhiên vẫn cảm nhận được mùi vị của trà, và chất độc không vị đó sẽ làm tổn hại đến vị giác của nạn nhân. Tiếp sang phần bánh, vị giác đã bị đầu độc sẽ không nhận ra được vị của nguyên liệu thứ ba của mê hồn phấn… cả ba thứ đã chui vào bụng gã đẹp trai kia, giờ anh em bọn nó tương ngộ chắc sắp đãi tiệc ăn mừng ầm ĩ trong đó… "
"Ngươi đang linh tinh gì đó ?" Nguyệt Linh tròn mắt ngạc nhiên: "Hihi… gã mất trí rồi tỷ tỷ ơi !"
Long Đàm chợt thấy say sẫm mặt mày, gã quay sang hai cô nương kia, mắt lộ sát khí, nhưng vừa đi được ba bước gã đã té nhào rồi bất tỉnh, tên hầu cận đi theo gã cũng chung số phận.
"Ta nói không sai chứ." Trần Lãm trừng mắt :"Hồ Ly Tinh mau hiện nguyên hình."
"Chuyện gì thế này ?" Nguyệt Minh tỏ vẻ ngạc nhiên không kém em cô: "Sao ra cơ sự này... ta có làm gì đâu !"
"Còn đóng kịch, chẳng giống đâu nàng ơi !" Trần Lãm nói giọng mỉa mai."
Chị em Nguyệt Minh đảo mắt nhìn nhau, lộ vẻ khó hiểu, Trần Lãm nói: "Thế nào, còn chưa động thủ." Trần Lãm nói cứng trong bụng nghĩ thầm: "Hai ả này chân yếu tay mềm, võ công chắc chẳng ra gì nên mới dùng ngụy kế, mình có thể xử đẹp được." Nghĩ vậy gã càng có thêm tự tin quát lớn: "Hôm nay ta phải thế thiên hành đạo."
Dứt lời Trần Lãm tiến tới hai bộ, trong khoảnh khắc xuất hai chiêu quyền tấn công Nguyệt Linh, cô gái nhanh nhẹn né tránh, miệng nói: "Ngươi hiểu lầm rồi !"
"Lầm cái con khỉ !" Trần Lãm quát lên rồi tung cước, phóng quyền chia nhau tấn công hai người. Dù gã cố gắn bao nhiêu qua hơn hai mươi chiêu chả thấy làm gì được hai cô kia."
"Bài quyền cước vỡ lòng luyện không xong mà cũng đòi làm anh hùng." Nguyệt Linh nói trong khi xuất sáo trúc đâm gã hai chiêu trúng ngực và hông, nếu là trường kiếm thì chắc gã đã mất mạng rồi.
Bất thần hai bóng đen phi thân đến, họ xuất chiêu mau lẹ không dung tình tấn công hai cô gái kia. Vì bất ngờ sau ba chiêu Nguyệt Linh bị đá trúng một cước, thân người cô bay vào nhà, liền sau đó bị khống chế . Nguyệt Minh xoay chuyển người né tránh, bóng đen kia sấn tới, bước hai bộ tung ra ba cước, Nguyệt Minh lùi hai bước, chiêu thứ ba đối thủ đạp thẳng chân, cô đã đoán được liền dương cao chân phải, rồi đạp trúng đùi đối phương, thân pháp mau lẹ, mượn lực phi thân lên, gối phải cô đánh vào cằm đối thủ, Nghe "cộp" một tiếng, người kia vội thối lui, y phun ra một ngụm máu trong đó có vài cái răng bị gãy, quả nhiên lực đạo không hề nhẹ.
"Con khốn kiếp... ta lấy mạng ngươi." Người kia sấn tới, Nguyệt Minh cũng đang thế tung chiêu, bỗng nhiên nghe tiếng quát "Dừng tay".
***********************
Chú thích:
(1) Thông thụy: Niên hiệu vua Lý Thái Tông. (1034-1039)
(2) Phú Lương : tên gọi thời Lý của Tỉnh Thái Nguyên.