Tâm Hoa thành, một thành thị phồn hoa ở Long Đế đại lục, đặc biệt nổi tiếng về thực phẩm và rượu. Người trong đại lục thường lưu truyền rằng: “Sinh thời nếu chưa từng được nếm qua Tâm Hoa ẩm – tửu thì đó là một điều đáng tiếc”. Lúc này đang là đêm đông, nơi đây lại càng thêm náo nhiệt. Khắp nơi đèn đuốc tưng bừng, tiếng chào mời vang vọng khắp nơi, người người phấn khởi hướng đến các quán xá hòng hưởng thụ mĩ vị trong tiết trời lạnh giá.
Đâu đó tại một góc tối ẩn mờ, một kẻ dựa đầu vào vách tường để ngủ, trông rất cô độc. Hắn là một thiếu niên, thân thể nhỏ bé, gầy yếu, toàn bộ tay phải đều quấn băng trắng, thoạt nhìn tầm mười hai mười ba tuổi. Tóc hắn dài bù xù, che kín khuôn mặt, không nhìn rõ ngũ quan song mái tóc ấy quá nửa bạc trắng cùng tóc đen xen kẽ nhau, lạ kì vô cùng. Hắn đang ngủ mơ, trong cơn mơ ấy tất cả quá khứ của hắn như ùa về, điên cuồng dày xéo nội tâm hắn.
Thiếu niên ấy tên là Hắc Lâm, con trai thứ hai của Hắc Quân, tông chủ của Hắc Ma Tông – một trong chín đại tông phái lớn nhất Long Đế đại lục. Người trong Long Đế đại lục chú trọng nhất tu luyện đấu khí nên có hàng trăm ngàn tông phái khác nhau song lớn mạnh và có căn cơ lâu dài nhất vẫn là cửu đại tông phái, giữ thế cân bằng cả ngàn năm nay. Đấu khí chia làm chín cấp, từ nhất cấp đến cửu cấp, mỗi cấp lại chia làm mười thành, tu luyện khó khăn vô cùng. Tuy nhiên, Hắc Ma Tông có một chút ngoại lệ. Người mang dòng máu Hắc Ma Tông trực thuộc tu luyện công pháp độc môn của họ có khả năng hấp hồn của người chết, tăng cường tu vi của mình, nổi danh là một tà tông đáng sợ nhất toàn đại lục, còn được gọi bằng một cái tên khác là Hấp Hồn Tông.
Hắc Lâm là con trai của Hắc Quân tông chủ, song lại trái ngược hoàn toàn với Hắc Ưu – anh trai của hắn. Hắc Ưu là một thiên tài tu luyện trăm năm có một, có khả năng hấp thu tam thập ngũ hồn. Hắc Lâm không những không có thiên tư tu luyện, lại đáng ngạc nhiên hơn là không có khả năng hấp hồn. Cha hắn rất thất vọng về con trai thứ của mình, nhưng lại càng thương yêu Hắc Lâm hơn vì hoàn cảnh đáng thương của hắn. Mẹ Hắc Lâm mất sớm, năm năm sau Hắc Quân yêu Vân Nhạc – một phụ nữ ngoại tộc xinh đẹp phi phàm, không ngờ cũng vì nữ nhân ấy mà diệt tộc. Năm Hắc Lâm lên mười tuổi, đại họa đã giáng xuống tông môn hắn. Vân Nhạc, người phụ nữ xinh đẹp luôn yêu thương, chiều chuộng hắn không ngờ là người của Bắc Băng Tông trà trộn vào, dùng mưu kế ba năm liền ngấm ngầm hạ độc không màu, không mùi lên các thành viên trụ cột của Hắc Ma Tông, đồng thời nội ứng ngoại hợp với Bắc Băng Tông tràn vào hủy diệt toàn bộ tông môn. Lúc ấy Hắc Tâm vì ham chơi nên té xuống đồi ngất xỉu, đến khi về nhà thì chỉ còn lại cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành đống khắp tông môn, chỉ còn lưu lại đại ca Hắc Ưu cùng những lời phẫn uất trước lúc chết:
- Giết… Vân Nhạc.. diệt.. Bắc B.an.g.gg!
……….
- Cha,đại ca.. – Giữa đêm đông vang lên tiếng hét tang thương, uất hận đến tột cùng.
Hoa tuyết lất phất bay khắp nơi, phủ đầy lên thân mình Hắc Lâm. Những con gió tuyết gào thét vô tình mang hắn về với thực tại. Từng giọt nước mắt lăn trên đôi má gầy gò, đôi môi đã bị hắn cắn nát, máu chảu đầm đìa. Nghĩ đến hình ảnh hàng ngàn người tông môn chết không nhắm mắt, hắn thêm căm hận Bắc Băng Tông, lại càng thêm căm hận Vân Nhạc đến xương tận xương tủy. Đã hai năm trôi qua từ ngày Long Đế đại lục chỉ còn bát đại tông phái, Hắc Lâm như người mất hồn, sống lất phất qua ngày. Thảm cảnh đến với một đứa trẻ non nớt như hắn quá đột ngột, khiến hắn không thể chấp nhận được. Với một đứa trẻ non nớt như hắn, hình ảnh người phụ nữ Vân Nhạc đã khắc sâu trong tâm, khiến hắn trở nên chán ghét vô cùng đàn bà phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ đẹp. Với hắn, người phụ nữ càng xinh đẹp, càng đê tiện, âm hiểm. Ngoài ra, Hắc Lâm lại càng thêm chán ghét bản thân mình, một phế vật vô phương tu luyện, vô phương trả thù.
Hai…i
Thở dài chán nản, Hắc Lâm hờ hững đứng dậy, đi ra khỏi góc tối, vô hồn đi về phía dòng người tấp nập. Dừng trước tửu lâu, hắn nhanh chóng bước vào ngồi xuống một bàn tại góc khuất. Tay tiểu nhị lập tức chạy lại, thấy bộ dạng tan hoang của hắn khẽ cau mày nhưng vẫn ôn tồn hỏi:
- Khách quan dùng gì ạ ?
- Một tô mì. – Hắc Lâm lười nhác trả lời.
Tiểu nhị vâng dạ rồi bỏ đi, một lúc sau mang lại cho hắn tô mì nóng hổi. Cách bàn hắn không xa có hai trung niên nhân đang ngồi uống rượu. Một người mặt dài môi mỏng, đôi mắt dài hẹp ẩn chứa vẻ gian xảo vô cùng, thân hình gầy gò, lưng đeo trường kiếm. Người còn lại lưng hùm vai gấu, mắt to mày rậm, nhìn có vẻ hung dữ và hào sảng, tay giữ khư khư thanh đơn đao. Cả hai đều mặc trường bào màu xanh, hiển nhiên là cùng một tông phái nào đó, đang nhỏ to nói chuyện. Từ ngoài cửa, một lão giả run rẩy bước vào. Người này cụt một tay, dáng vẻ tang thương, bộ dáng già nua khó nhọc chống gậy khiến mọi người đều chú ý. Đi về phía bàn một đại hán, lão giả run run giọng nói:
- Đại gia, lão đây đã hai ngày không ăn không uống, đói khổ vô cùng. Ngài thương xót cho ta một chút tiền được không ?
Đại hán nhăn mặt, quát:
- Ngươi có đui mù không vậy. Lão tử đang ăn ghét nhất có kẻ làm phiền. Cút ngay cho ta.
- Đại gia, ta van xin ngài mà – Lão giả khốn khổ van xin.
Mọi người lắc đầu thầm than, tội nghiệp cho lão già đói khổ, cũng có phần nào thương cảm cho hắn. Gã đại hán lúc này mặt đã đỏ lên, hắn đập bàn, quát lớn:
- Con mẹ nó, nhìn thấy ngươi là lão tử không muốn ăn nữa rồi.
Nói xong, hắn vung chân đá một cước vào ngực lão giả, chỉ nghe lão la lên một tiếng thất thanh rồi bay thẳng về phía bàn hai trung niên nhân nọ ngã vật xuống. Thức ăn trên bàn hai người nọ văng tung tóe khắp nơi. Tên cầm đao nổi giận, đứng dậy nói lớn:
- Thằng điên kia, ngươi đánh ai thì cũng phải biết nhìn trước ngó sau chứ. Cặp mắt của ngươi sinh ra để chó ăn mất rồi hả?
- Lão tử thích đánh ai thì đánh, hắn bay về phía ngươi là do ngươi vận khí chó má. Nếu không muốn giống hắn thì câm họng cho lão tử. – Đại hán không chút nhún nhường quát theo.
Sự việc khiến tất cả mọi người trơ mắt ra nhìn, cũng không có ai dám đi ra ngăn cản vì sợ tai vạ. Sắc mặt trung niên cầm đao tái mét, giận giữ vô cùng, tay hắn ghì vào chuôi đao nhưng chưa kịp làm gì thì đã la lên thất thanh ngã gục xuống đất. Một màn này làm cho mọi người cả kinh. Người này đang nằm trên đất, huyết nhục lẫn lộn, gào thét điên cuồng. Nơi chân hắn từ đầu gối trở xuống đã bị cắt đứt khỏi thân thể, vẫn còn vô số tia máu bắn ra. Lão giả lúc nãy ngã xuống bàn đang âm trầm cười, tay hắn vẫn còn cầm một thanh đoản kiếm bê bết máu.
- Ha..hah….a! Lý Vân, Lý Bạch hai tên cẩu tặc các ngươi giết hại cả nhà ta, khinh thường ta không thể tu luyện đấu khí, lưu cho ta một mạng để ta sống trong đau khổ. Hôm nay ta cho các ngươi biết dù ta không thể tu luyện cũng có thể giết sạch các ngươi. - Lão giả cất tiếng cười lớn rồi gào lên lạnh lùng, mang theo chút chua xót. Đoạn hắn lột đi mặt nạ để lộ ra khuôn mặt tầm 35 36 tuổi, trông phi thường dữ tợn.
Người mặt dài tên Lý Bạch sắc mặt tái mét, hắn không nói lời nào liền rút kiếm ra đâm thẳng vào tên mang mặt nạ, thế kiếm nhanh vô cùng. Kiếm chưa tới nơi, gã đại hán ban nãy lao đến từ bao giờ, tay vung song chưởng đánh thẳng vào ngực Lý Bạch. Lý Bạch nhanh nhẹn vô cùng, vội vàng chuyển thế thu kiếm vòng lại, vận lên kiếm khí đón lấy song chưởng của đại hán kia. Ầm! Kiếm khí và chưởng phong va vào nhau nổ vang, kình khí bay tán loạn khắp nơi. Đúng lúc này, tên lão giả ban nãy lao lên đâm thẳng đoản kiếm vào ngực tên Lý Bạch, hắn gào lên đau đớn, mất đi khí lực liền lĩnh thêm song chưởng của đại hán rồi bay thẳng về phía góc tường đổ ầm xuống. Tên lão giả cười dữ tợn, vung đoản kiếm chặt đầu Lý Vân đang giãy dụa dưới đất, ngay sau đó cùng đại hán phi thân ra ngoài biến mất. Đến tận một lúc sau mọi người mới hoàn hồn lại. Sự việc xảy ra quá nhanh, không ai ngờ đến. Tửu lâu lúc này hỗn loạn vô cùng, kẻ thì bàn tán xôn xao, người thì bị một màn vừa rồi dọa cho phát khiếp, người thì nhìn thấy máu tươi nôn thốc nôn tháo. Ở phía góc khuất, Hắc Lâm đã chứng kiến tất cả sự việc. Mắt hắn lóe lên quang mang kì dị. Để lại trên bàn vài lượng bạc, Hắc Lâm cắm đầu chạy thẳng ra ngoại thành.
Đến tận sáng hôm sau, Hắc Lâm đã chạy đến một con sông ngoại thành. Mặt đỏ như gấc, miệng thở hồng hộc, hắn nằm vật xuống, lòng miên man suy nghĩ.
Trên đời này không thiếu kẻ mang cừu hận như ta, song họ không hề bỏ cuộc mà ngày đêm tìm cách trả thù. Còn ta, chỉ biết than khóc. Ta đúng là một tên phế vật.
Lẩm bẩm một hồi, Hắc Lâm bật dậy, quỳ xuống nói:
- Cha. Hài nhi bất hiếu, vô dụng, hai năm qua chỉ biết than khóc, làm nhục nhã gia tộc, tông môn, xin người hãy tha thứ. Từ hôm nay Hắc Lâm con xin thề, dù thế nào con cũng phải trả thù cho cha, cho đại ca, cho tông môn. Con sẽ dùng máu của Bắc Băng Bang rửa sạch mối hận này cho mọi người…
Gió đông thổi gào thét thê lương, ngày một lạnh hơn, cũng không lạnh bằng tâm can Hắc Lâm lúc này. Trong cái giá lạnh ghê người, một thiếu niên quỳ trên nền đất lạnh giá, bắt đầu bước ngoặt mới cho đại nghiệp phục thù, bắt đầu thay đổi cuộc đời mình.