Thấy Hắc Lâm đỏ mặt tía tai, thiếu niên thống lĩnh lại càng thêm đắc chí, hắn hắc hắc cười, rồi liếc nhìn Hắc Lâm một lượt, nói:
- Ngươi xem, ngươi xem, một tên tiểu oa nhi mới mười hai mười ba tuổi đầu mà mở miệng nói một câu đã có chín thành là nói láo, đã vậy công phu nói láo thì tệ lậu vô cùng…Chậc chậc..
“Thiệt là …con mẹ nó mà…con mẹ nó…” – Hắc Lâm nguyền rủa tên này
- Ngươi lẩm bẩm cái gì đó? – Mai thống lĩnh cả nghi hỏi
- Con… À, thống…thống lĩnh đại nhân, ta nửa câu cũng là xuất phát từ tận đáy lòng, tim gan, mong ngài xuy xét nhận ta vào quân doanh. – Hắc Lâm đổ mồ hôi hột, lắp bắp khó khăn trả lời.
Đoạn, thiếu niên họ Mai làm dáng vuốt vuốt cằm như suy tư gì đó, rồi phất tay lãnh đạm:
- Ừm, xuy xét cùng thì việc ngươi lang thang cũng đáng thương. Thôi được, theo ta vào trong.
Hắc Lâm mừng rỡ không thôi, vội vội vàng vàng theo sát Mai thống lĩnh, chỉ thấy hắn vào một lều trại, xung quanh sáng trưng đèn đuốc, ở giữa có bàn chính sự, phủ đầy các quân văn. Mai thống lĩnh ngồi xuống ghế, hứng thú đưa mắt quan sát hắn. Bị người khác soi mói, Hắc Lâm cảm thấy khó chịu, rốt cuộc không hiểu tên này bị cái gì.
- Trông ngươi thật là ngộ nha, tóc đen xen tóc trắng, thật là độc nhất vô nhị nha!
Hắc Lâm từ chối cho ý kiến, tên này nhất định là thần kinh rồi.
- Mai đại nhân, về việc lúc trước, ta có thể gia nhập phải không?
- Không thể được! Quân lệnh như núi, không ai có thể thay đổi. – thống lĩnh thản nhiên trả lời.
Hắc Lâm ngớ người. Không đợi hắn nói gì, người nọ tiếp lời:
- Tuy nhiên, thấy số phận ngươi khó khăn, ta cũng động lòng trắc ẩn, tạm thu ngươi vào làm vài công việc lặt vặt, đảm bảo ngươi đủ cơm ăn. Thế nào?
Hắc Lâm cười khổ:
- Mai đại nhân, ta thực sự chỉ muốn làm lính thôi.
- Hàm hồ. Ngươi đã vào đây rồi, lính thì không thể làm, chỉ có thể làm tạp vụ. Nếu trái lệnh, trảm.
Thiên địa ơi, nơi đây là để nhập ngũ hay là để ăn hiếp người, cái số ta thật là khổ mà, lọt vào tay cái tên thần kinh này. Ôi.
Cũng không biết phải làm gì hơn, Hắc Lâm đánh phải bảo trì im lặng, nhưng thâm tâm vẫn truy tìm gia phả của vị đại nhân này. Không lâu sau, Mai thống lĩnh cho gọi một tên lính vào, người này mặt mũi phúc hậu, hiền lành.
- Vương đội trưởng, trại của ngươi chỉ có hai huynh đệ ngươi ở. Ngươi sắp xếp cho tên này vào ở cùng, ban ngày cho hắn tập luyện một chút, còn lại các công việc lặt vặt giao cho hắn làm, đợi vài năm nữa hắn đủ tuổi thì thu nhận.
- Thuộc hạ tuân mệnh. – Họ Vương thành thật đáp ứng.
Hắc Lâm theo người họ Vương về trại, miệng thở dài không thôi. Qua lời của người này, hắn cũng biết đôi chút thông tin về nơi này. Người này tên là Vương Long, cùng em trai Vương Hổ ở chung một trại. Còn tay thống lĩnh kia là là Mai Vân Nhi. Quả là một kẻ biến thái, tên họ cũng âm âm dương dương.
Sắp xếp một chút nơi ở, Vương Long từ biệt hắn rồi tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Cũng chẳng thể làm gì hơn, thay vì suy nghi vẩn vơ, Hắc Lâm đành tiếp tục tu luyện Hấp Hồn công pháp, dù sao việc tu luyện cũng không có gì bí mật, dù là người thường nhưng trong quân đội cũng không thiếu người đã tu luyện đấu khí, nhưng căn bẳn đều là cấp độ không cao, chủ yếu là hạ tầng.
Đêm đến, Vương Long cũng trở lại, hắn giới thiếu Hắc Lâm cho em trai hắn, Vương Hổ. Người này ngũ quan sáng lạn, tuấn tú vô cùng. Trại vốn chỉ có hai huynh đệ, nay có thêm một người, hắn tươi cười hớn hở, thân thiện với Hắc Lâm hết sức. Hắc Lâm cũng cười nói qua loa rồi lại thôi. Dù sao cuộc đời này, hắn thật khó để tin một ai, một Vân Nhạc, đã đủ lắm rồi. Sau khi được hai người chiêu đãi qua loa, cả ba cùng đi ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng trống tập hợp đã vang lên inh ỏi. Mọi quân lính khắp nơi ồ ạt dậy, đổ về nơi tập trung giữa quân doanh. Ai nấy đều quân phục chỉnh tề, kẻ cầm trường thương, người cầm lợi kiếm, tiếng hô hào vang vọng khắp nơi, uy thế hào hùng. Nhìn một cảnh này, Hắc Lâm lại nhớ về tông môn mình ngày trước, khí thế, sức mạnh, vẻ vang, ôi, phải trên vạn lần.
Cũng chẳng còn rảnh rang, hắn theo đội ngũ tập luyện thế lực, nào chạy, nào nhảy, nào bò, nào trườn. Đến trưa lại lục đục phụ bếp, dọn lương phẩm cho quân đội. Bận tối tăm mặt mày làm cho Hắc Lâm mệt chết đi sống lại. Từ lúc ra đời đến nay, có lẽ đây là lần hắn cực khổ nhất.
Buổi chiều là tập binh khí. Nhìn những người thường tập luyện thật làm Hắc Lâm chán nản.
Luyện tập kiểu này, gặp võ giả tu vi cao thì cũng như là chịu chết. Tuy nhiên, hắn cũng không thể ngồi không, đành phải chọn đao làm binh khí. Hắn thấy dùng đao là oai phong nhất, không như kiếm kia, nhìn thật không ra gì. Dù sao cũng phải đến tầng ba của công pháp mới có thể tu luyện pháp kí, hắn cũng chuyên chú tập luyện để có chút gì đó phòng thân, cũng như rèn luyện chính mình.
Khác với kiếm,có hai lưỡi, có thể đâm, chém, uốn lượn biến hóa; đao phải trảm, xoay theo tâm bán nguyệt, tư thế cũng quan trọng vô cùng. Dần dà, Hắc Lâm cũng bị cuốn theo quá trình luyện tập này.
Kết thúc luyện tập, Hắc Lâm lại phải vùi đầu vào giặt giũ quân phục, xách nước, thắp đèn v.v.v
Ôi thật là…con mẹ nó lừa đảo mà. Tên biến thái Mai Vân Nhi khốn kiếp, “một vài” việc lặt vặt là đây saooo..o…o. Mãi đến đêm, Hắc Lâm mới rã rời về trại của mình. Cùng hai huynh đệ họ Vương tán gẫu một chút, Hắc Lâm mệt mỏi nằm rập ra mà ngủ. Mặc dù hai người này cũng nhiệt tình thân ái, nhưng thấy Hắc Lâm cũng không thiết tha gì, cũng đành thôi.
……..
Qua hôm sau, mọi việc vẫn duy trì như cũ. Quân đội là vậy, kỉ luật rất nghiêm minh, luôn được mọi người chấp hành và thực hiện theo lịch trình. Còn phần Hắc Lâm, tâm tư của hắn đang nguyền rủa chính bản thân mình. Hôm qua vì quá sức mệt mỏi, hắn đã ngủ ngay mà quên mất việc tu luyện công pháp. Tuy nhiên phải mất hơn một tuần lễ ngủ đêm liên tục, ngày thứ tám hắn mới có thể ngồi tĩnh tọa tu luyện. Cũng không thể trách Hắc Lâm, một đứa trẻ mười hai tuổi đầu, từ nhỏ vốn sống sung túc, nếu không có một thời gian, thật khó để quen với thời lượng làm việc và tập luyện cực khổ đến vậy, nói chi tu luyện công pháp.
Cứ như vậy, thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Ba năm này, Hắc Lâm như thay da đổi thịt, cao lớn hơn nhiều. Từ một kẻ gày gò ốm yếu, hắn hiện tại do làm việc nhiều, nay đã trở nên đầy đặn hơn, có da có thịt, cơ bắp cũng phát triển. Màu da hơi ngăm càng làm khiến hắn thêm rắn rỏi. Về mặt tu luyện cũng có nhiều biến đổi phức tạp, ví như về mặt dụng đao. Hắc Lâm là một người thiên tư tầm thường, không có khả năng tu luyện đấu khí như siêu cấp võ giả, nhưng hắn học đao thì tiến bộ nhanh vô cùng, học một biết bảy, tám. Qua ba năm, Hắc Lâm dùng đao cũng coi như là có tiền vốn, hai huynh đề họ Vương muốn dạy hắn một vài đao kĩ, nhưng Hắc Lâm từ chối, vì thứ này, hắn chỉ dùng tạm, không có tâm tư tu luyện chuyên sâu, hơn nữa cũng chưa chắc dùng được với công pháp độc môn của hắn.
Về mặt Hấp Hồn công pháp, Hắc Lâm có phần chán nản. Đại ca hắn chỉ mất 3 tháng đã đến đỉnh phong tầng một, còn hắn, mất hơn 2 năm mới có thể nhìn thấu một vài tia âm hồn của người mới chết, đến nay có lẽ cũng đã đến đỉnh phong, nên hắn tiếp tục tu luyện tầng hai và cũng là phần quan trọng nhất: Hấp Hồn. Tuy nhiên, thân phận hắn không chiến đấu, chỉ ở trại lo tập luyện nên muốn thấy được xác chết cũng khó khăn. Vì vậy, ngày nào Hắc Lâm cũng cầu nguyện đoàn đội mình có người…chết bớt, nếu ai mà biết được suy nghĩ này của hắn, hẳn là sẽ lột da rút xương cho hả giận. Nhưng, vẫn còn việc khiến Hắc Lâm lo âu, đó là việc hắn có hay không có thể hấp hồn, dù chưa thử nghiệm, nhưng nếu không thể, mất đi niềm hi vọng, hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ
Trong thời gian qua, Mai Vân Nhi cũng thường xuyên xuất hiện, thường thì để kiểm tra quá trình luyện tập làm việc của hắn, còn lại là chọc ghẹo. Chẳng biết sao tên này có hứng thú với Hắc Lâm, làm hắn lo sợ không thôi. Ôi, quả thật là biến thái mà…
Cũng có nhiều người hỏi về cánh tay phải quấn đầy băng của hắn. Thứ này không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ mang họa diệt thân, Hắc Lâm cũng đành nói tay hắn bị phỏng từ nhỏ, biến dị khó coi vô cùng, quấn lại để không làm người ta sợ hãi. Mọi người thấy đây là chuyện không vui của hắn, cũng không làm khó nhiều.
Hôm nay, Mai Vân Nhi cho gọi Hắc Lâm và Vương Long Vương Hổ vào gặp. Con người này Hắc Lâm quả thật không ưa, nhưng cũng không thể từ chối, đành đau khổ theo chân hai huynh đệ hướng vào trại của hắn. Mai Vân Nhi vẫn ngồi trên ghế như ba năm trước, vui vẻ nói:
- Tiểu Hắc, chà chà, dạo này ngươi cũng có chút ra dáng nam nhân rồi – Nói đoạn, hắn chớp mắt thích thú, Hắc Lâm nhìn thấy nổi hết cả da gà.
Đợi một lúc, Vương Long cung kính hỏi:
- Bẩm thống lĩnh, người triệu tập bọn thuộc hạ có điều gì sai khiến?
Mai Vân Nhi quay về việc chính sự, lãnh đạm nói:
- Ừm. Tiểu Hắc đã đủ tuổi, như vậy hắn sẽ nhập tiểu đội của ngươi, tạm thời dưới quyền ta. Ngoài ra, phía bắc biên cương lính Bạch Long quốc đang làm loạn, vì vậy Triệu tướng quân ra lệnh ra dẫn binh đàn áp. Vương đội trưởng, ngươi dẫn theo tiểu đoàn, đợi lệnh ta ngày mai xuất phát.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Mai Vân Nhi lại nói với Hắc Lâm:
- Lần đầu tiên ngươi chiến đấu, cũng là kinh nghiệm cho ngươi. Tuy đao pháp ngươi không tệ, nhưng cũng phải hết sức cẩn thận. Ừm, không còn gì nữa, các người lui đi.
Cả ba người Hắc Lâm rời trại của hắn. Lúc này, Hắc Lâm cao hứng vô cùng. Từ nay về sau, hắn sẽ không còn phải làm việc lặt vặt, có nhiều thời gian hơn để tu luyện. Quan trọng nhất là hắn sẽ có thể bắt đầu Hấp Hồn.